Vô Tận Trùng Sinh

Chương 137: Chương 137: Dời mộ




Lại nói, Khương Thần lúc này bỏ qua lão bản gầy còm đi về phòng mình.

Bước vào trong phòng, Khương Y Na lúc này vẫn còn đang say ngủ. Chẳng qua tư thế ngủ của nàng lúc này làm cho Khương Thần giật mình suýt chút nữa ngã lăn ra đất.

Làm sao?

Khương Y Na lúc này không biết vì lí do gì đã không nằm trên giường nữa, ngược lại đang ngồi ôm chân giường ngủ một cách ngon lành.

Khương Thần thậm chí còn ngưng mắt nhìn xem mũi nàng có hay không thò ra bong bóng.

Hắn chậm rãi tiến lại gần bế nàng lên, nhẹ nhàng nói:

“Tiểu Y Na dậy thôi, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi.”

Khương Y Na nghe thấy vậy liền cuống cuồng mở to hai mắt.

Sau khi phát hiện hiện tại vẫn còn sớm, nàng mới tru môi nói:

“Ca ca xấu, hiện tại vẫn còn sớm.”

“Ha ha, dậy đi thôi, dậy sớm tập thể dục thôi.” Khương Thần mỉm cười nói.

Khương Y Na bấy giờ mới ngáp dài ngáp ngắn tỉnh dậy.

Chỉ thấy nàng trườn xuống khỏi người Khương Thần khéo léo vung vẩy hai tay bộ dáng giống như tập thể dục mà lại không phải tập thể dục.

“Đói không?”

“Không đói, ca ca?” Khương Y Na chớp chớp mắt đáp.

“Ca ca cũng không.”

Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“Tiểu tử, hiện tại có người đặt mua quan tài, ta đi xem một chút mộ địa, ngươi ở nhà trông nhà.”

Thanh âm lão bản gầy còn từ bên ngoài phát ra.

“Được.”

Khương Thần sau đó liền bế theo Khương Y Na đi xuống lầu.

Hắn để Khương Y Na ngồi trên ghế còn bản thân mình thì đi dạo xung quanh cửa tiệm.

Cửa tiệm này ngoại trừ phòng tiếp đón phía trước còn có một sân sau nhỏ cùng với một gian từ đường.

Sân sau này chính là nơi để phần lớn áo quan.

Nơi đây đủ các thể loại áo quan từ lớn đến nhỏ thậm chí còn phân biệt ra thành hai khu vực áo quan cho nhà giàu cùng nhà nghèo.

Áo quan dành cho nhà giàu thường thường được làm từ những loại gỗ tốt cùng trang trí cẩn thận, ngược lại bên kia áo quan toàn bộ một màu đen thùi lùi giống như Trấn Hồn Quan của Cổ Trường Sinh.

Góc sân sau còn có một giếng nhỏ được bịt kín bởi dây thừng cùng với dây kẽm gai.

Khương Thần nhìn về phía giếng nhỏ kia khóe miệng khẽ nhếch lên.

Giếng nhỏ này thoạt nhìn tưởng như không có gì, thế nhưng đặt tại vị trí kia lại chính là có gì.

Khương Thần lúc trước có học qua một chút huyền học thuật pháp cùng phong thủy.

Chiếu theo miếng đất của gian hàng này, nếu như hình dung miếng đất là một chiếc phễu vậy thì vị trí giếng nhỏ kia chính là trôn phễu.

Nơi này buôn bán áo quan đồng thời cho thuê phòng thờ người chết vì thế thường có rất nhiều âm khí, thậm chí không thiếu cô hồn dã quỷ.

Như vậy cô hồn dã quỷ sẽ tập chung nơi đâu?

Ngoại trừ giếng nhỏ kia thì còn đâu nữa. Đây cũng có thể chính là lý do những người làm khi trước ngủ một đêm liền vội vàng bỏ chạy.

Kia không có ma mới là lạ.

Đang toan tính đi về phía từ đường chuyên giành để thờ cúng người chết kia, thanh âm Khương Y Na lúc này vang lên:

“Ca ca, có người tới.”

Khương Thần nghe vậy vội vàng quay lại sân trước.

Người tới là một trung niên nam tử. Người này trên đầu thắt lấy khăn trắng, có lẽ trong nhà liền đang có tang sự.

Chỉ thấy người này nhìn bộ dáng Khương Thần có chút lạ mắt, nhướng mày nói:

“Ngươi là ai? Lưu lão bản đâu?”

Lưu lão bản trong miệng trung niên nam tử này chính là lão bản gầy còm. Hắn tên Lưu Lỗi.

Khương Thần nghe vậy liền nói:

“Hắn ra ngoài có chút chuyện, ta hiện tại chính là người phụ trách ở đây.”

Trung niên kia nghe vậy liền thở dài một hơi, hắn nói:

“Nếu như hắn trở về phiền ngươi nói với hắn Thẩm gia chúng ta đồng ý với giá cả hắn đưa ra.”

“Chỉ vậy thôi?” Khương Thần hỏi ngược lại.

“Ngươi chỉ cần nói vậy hắn tự khắc sẽ hiểu.”

Trung niên nói đoạn liền rời đi.

“Ca ca, như vậy nghĩa là sao?” Khương Y Na ở một bên lúc này nghiêng đầu hỏi.

Khương Thần nhún vai biểu lộ không biết.

“Tiểu Y Na, sau khi kiếm đầy đủ tiền chúng ta sẽ đi nơi khác a.”

“Tốt, Y Na cũng không thích ở đây.” Khương Y Na gật đầu nói: “Cảm giác thực sự rất khó chịu.”

Khương Thần khuôn mặt hiện lên chút áy náy.

Nơi đây âm thịnh dương suy, để một tiểu hài tử như nàng ở đây chắc chắn đối với cơ thể sinh ra có hại.

Hắn cũng không còn cách nào khác.

Thành trấn xung quanh đây có chút xa, hắn nếu như muốn rời đi thì phải có tiền thuê xe. Hiện tại cũng chỉ có thể làm công việc này hi vọng kiếm đủ tiền rời đi.

“Y Na ngoan lắm.” Khương Thần cưng chiều đưa tay ra xoa xoa đầu nhỏ của nàng.

Lại qua một đoạn thời gian, Lưu Lỗi lúc này mới đạp xe trở về.

Vừa bước vào trong cửa tiệm, Lưu Lỗi đã hướng Khương Thần hỏi:

“Tiểu tử, từ lúc ta đi tới giờ có hay không người tới tìm ta?”

“Một kẻ họ Thẩm nói rằng bọn họ đồng ý.” Khương Thần lạnh nhạt đáp.

Lưu Lỗi nghe vậy khuôn mặt cũng không chút biểu lộ. Hắn dường như đối với chuyện này đã có đoán trước.

“Ngươi sắp xếp đồ đạc theo ta một chuyến.”

“Đi đâu?”

“Đi theo liền biết.”

Khương Thần gật đầu không nói gì. Đoạn hắn sửa soạn chút đồ đạc mà Lưu Lỗi nói sau đó bế Khương Y Na đi theo sau.

“Ngươi không nên mang nàng đi theo. Việc này đối với tiểu hài tử có chút không tốt.”

“Nàng ở bên cạnh ta mới an toàn nhất.” Khương Thần một bộ không quan tâm nói.

Lưu Lỗi nghe Khương Thần nói vậy cũng không đáp.

Đến nơi gọi là Thẩm gia kia, Khương Thần mới biết chuyện mà Lưu Lỗi cùng Thẩm gia bàn bạc với nhau.

Thì ra Lưu Lỗi ngoại trừ buôn bán áo liệm còn có một nghề nghiệp khác đó là là một tên phong thủy đại sư, thậm chí là chuyên gia cải táng, di quan.

Phong thủy đại sư liền không cần giải thích. Chuyên gia cải táng, di quan loại chức nghiệp này đối với một số địa phương có lẽ có chút lạ lẫm.

Loại nghề nghiệp này liền như tên gọi, ngươi chính là người di dời mộ cho người chết đến một vị trí mới.

Việc này thường thường chỉ có những gia đình giàu có mới thực hiện. Bọn họ bởi vì làm ăn phát đạt liền muốn dời mộ tổ tiên tới phong thủy bảo địa để thu hút tài vận.

Việc di dời này cũng có hai loại. Loại thứ nhất liền là mở ra áo quan “tắm” cho người chết sau đó để vào quách rồi đem đi xây lăng. Loại thứ hai liền là di chuyển cả quan tài sang một vị trí khác mà không đụng chạm tới “người” ở trong.

Thẩm gia thuê tới Lưu Lỗi cũng là loại thứ nhất. Nghe đâu năm xưa chôn vị tổ tiên kia xuống nơi này cũng là bảo địa vì thế mà từ đó chưa từng đào lên một lần.

Loại hành động này trên thực tế cũng không có gì sai trái, chẳng qua tính chất công việc có chút nguy hiểm.

Một chút không cẩn thận có thể cảm nhiễm âm khí của người chết từ đó người thực hành dời mộ có thể xuất hiện vấn đề.

Lại nói, sau khi ba người Khương Thần tới Thẩm gia, bọn họ liền được tiếp đón rất cẩn thận.

Tại tiểu trấn này, Thẩm gia bọn hắn cũng coi như là phú hộ. Lần này cải táng vị trí là một ngọn đồi nhỏ.

Vị trí này là Thẩm gia bọn họ thuê Lưu Lỗi tìm được, sau đó toan tính thuê Lưu Lỗi di dời mộ địa. Chẳng qua Lưu Lỗi tên này lấy giá cả quá đắt đỏ vì thế Thẩm gia không đồng ý.

Thẩm gia sau khi tìm một loạt phong thủy đại sư tới mong muốn bọn họ di dời mộ địa tới ngọn đồi kia, ai nhìn cũng lắc đầu rời đi. Cuối cùng bởi vì không tìm được người dời mộ, Thẩm gia lại phải tìm tới Lưu Lỗi, do đó mới có chuyện vừa rồi.

Chờ cho trời tối, ba người Khương Thần cùng với một lượng lớn người Thẩm gia đi tới mộ địa.

Thẩm gia không hổ là phú hào tại tiểu trấn này. Mộ địa tổ tiên thậm chí cũng được xây tách riêng ra khỏi nghĩa địa.

Đám người đi đến cuối khu mộ liền dừng chân tại một mô đất lớn.

Nơi đây chính là mộ địa ông tổ nhà họ Thẩm đồng thời cũng chính là vị cần cải táng.

“Trước khi đào lên ta nói trước một điều. Mặc kệ ngày hôm nay có dời được hay không, Thẩm gia các ngươi vẫn phải trả tiền cho ta.” Lưu Lỗi vừa mặc vào trang phục đạo sĩ vừa nói.

Thẩm gia người đứng đầu là một tên trung niên tuổi tầm ngũ tuần. Hắn bước ra cười nói:

“Lưu huynh yên tâm, mặc kệ có thể hay không cải táng được cho tiên tổ, Thẩm gia chúng ta vẫn sẽ thanh toán đầy đủ tiền cho ngươi.”

“Tốt…các ngươi có thể đào.” Lưu Lỗi gật đầu vưa lòng thỏa ý nói.

Vừa dứt lời, phía sau xuất hiện sáu bảy tên nam tử thân hình cường tráng mang theo cuốc thuổng đi lên.

Mặc dù tiết trời có chút giá lạnh thế nhưng dường như những người này vẫn là mang theo áo mỏng. Thậm chí trong quá trình đào, ai nấy mồ hôi đều vã ra như tắm.

Đứng trước bàn cúng, Lưu Lỗi cầm lấy một thanh đào mộc kiếm múa may vài đường, vừa múa miệng vừa lẩm nhẩm niệm chú ngữ.

Cách bàn cúng vài bước chân chính là Khương Thần, hắn lúc này đang bế Khương Y Na nhìn lại.

“Bọn họ đang làm gì vậy ca ca?” Khương Y Na tò mò khẽ ghé tai Khương Thần hỏi.

“Bọn họ đang đào mộ người chết.” Khương Thần cũng khẽ đáp.

“Như vậy xấu hay tốt?” Khương Y Na khuôn mặt hiện lên chút khó hiểu nói.

Nàng lúc trước chỉ nghe nói người chết liền phải chôn xuống chưa chưa bao giờ nghe chuyện đào mộ người chết. Tiểu nha đầu nội tâm hiếu kì lúc này mới tò mò hỏi.

“Có thể tốt cũng có thể xấu.” Khương Thần tủm tỉm cười: “Chờ ngươi lớn hơn chút nữa ca ca sẽ giải thích cho ngươi hiểu.”

Khương Y Na nghe câu được câu không cũng gật đầu thật mạnh.

Đoạn nàng lại mở to hai mắt nhìn về phía đám nam tử đang đào mộ.

“Tới rồi.”

Dưới hố sâu một vị nam tử hô lên.

Mọi người vội vàng xúm tới nhìn xuống.

Dưới hố sâu, đám nam tử này đứng trên một cỗ quan tài nửa đen nửa trắng giống như đồ án âm dương đang không ngừng đào vét tứ phía.

“Như thế nào lại có màu sắc như này a?” Lưu Lỗi đứng bên cạnh mép hố nhìn xuống quan tài màu đỏ kia khẽ lẩm nhẩm.

Khương Thần lúc này bế theo Khương Y Na đi tới.

Hắn trước khi tới gần mộ địa đã ôm chặt lấy đầu tiểu nha đầu này không cho nàng ngó nghiêng xung quanh tránh cho âm khí nhập thể.

“Ta khuyên ngươi chuyện này bỏ đi thôi, ngươi nếu như cưỡng ép cải táng phần mộ này, ngươi mạng cũng là táng cùng hắn.” Khương Thần ghé sát đầu vào tai Lưu Lỗi khẽ nói.

Lưu Lôi nghe vậy khuôn mặt trầm xuống, hắn quay sang Khương Thần nói:

“Ngươi nhìn ra gì?”

“Không. Chỉ là cảm thấy ngươi tốt nhất bỏ ý định này đi thôi.” Khương Thần cười nhạt nói.

Lưu Lỗi thấy vậy túm lấy tay áo Khương Thần kéo ra một phía, nhìn kĩ hắn một hồi nói:

“Ngươi biết về phong thủy huyền học?”

“Sơ đẳng.” Khương Thần nhún vai đáp.

Lưu Lỗi ngưng mắt nhìn Khương Thần thật kỹ. Đoạn hắn thở dài không nói gì.

Hắn thời điểm nhìn thấy cỗ quan tài kia, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cỗ không đúng cảm giác.

Loại cảm giác này hắn trước giờ chưa từng xuất hiện, không hiểu sao hiện tại đứng trước ngôi mộ này hắn lại có một loại cảm giác như vậy.

“Ngươi nếu như có thể trả ta đủ số tiền có thể đặt mua vé máy bay bay tới Thiên Độ quốc, ta sẽ nói lí do cho ngươi.” Khương Thần nhìn thấy bộ dáng không cam lòng của Lưu Lỗi, tủm tỉm nói.

“Thiên Độ quốc?” Lưu Lỗi nhướng mày suy tính: “Được.”

“Phần mộ này tính toán cũng có hơn trăm năm đi.” Khương Thần hất hàm nói: “Làm sao thoạt nhìn cỗ quan tài kia lại mới tinh như vậy?”

Một câu của Khương Thần liền chính là đánh vào trọng tâm của vấn đề.

Lưu Lỗi bởi vì hành nghề dời mộ nhiều năm vì vậy trong tâm trí sẽ mặc định phần mộ lâu năm, áo quan chắc chắn sẽ cũ nát. Vì thế mà hắn lúc nãy cũng không suy xét tới loại vấn đề này.

Đúng vậy. Cỗ quan tài kia vì sao lại mới như vậy?

Liền chính là sử dụng loại gỗ tốt nhất chôn xuống dưới tầng sâu như vậy, lớp sơn cũng sẽ bị bóc ra đi. Thế nhưng giờ phút này quan tài đen trắng dưới huyệt kia càng nhìn càng giống như vừa mới được chôn xuống.

Đây chính là điều khiến cho Lưu Lỗi cảm thấy không đúng từ nãy đến giờ.

Lưu Lỗi lúc này khuôn mặt trầm xuống không nói một lời.

Phía xa, đám người Thẩm gia không được lệnh của hắn cũng không dám đối với quan tài có đụng chạm gì. Bọn hắn trong nội tâm cũng cảm thấy có chút không đúng.

Quan tài vì cái gì lại mới như vậy?

Xung quanh lúc này yên tĩnh một cách đáng sợ thậm chí đến cả thở mạnh cũng không ai dám.

Mọi người đều nhìn về phía Lưu Lỗi chờ đợi hắn điều lệnh.

Lưu Lỗi bỗng nuốt một ngụm nước bọt, sâu trong mắt hiện lên một cỗ quyết tâm chi ý.

Khương Thần nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy chỉ khẽ thở dài.

Người này xem ra định đánh cược a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.