Vô Tận Trùng Sinh

Chương 190: Chương 190: Dưỡng Thần Đan




Lại nói từ trước tới nay, vụ việc có ngoại tộc đột nhập Uông Tử thành đã xuất hiện không ít. Những người đột nhập đều không một ai sống sót rời đi. Thế nhưng trước khi bị cường giả Hồn tộc tiêu diệt, bọn họ cũng đã khiến cho Uông Tử thành một phen gà bay chó chạy.

Lần này liệu có như vậy hay không đây?

Lại qua một khoảng thời gian, trên bầu trời xuất hiện hàng trăm đạo hắc giả. Từ khí tức trên người những hắc giả này, có thể thấy thực lực thấp nhất cũng liền là Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong.

Đây có thể coi là toàn bộ thực lực của phân thành này.

Những hắc giả kia phần đông là linh hồn nô lệ thuộc chấp pháp đội do Cổ Khư dẫn dầu. Số còn lại chính là gần trăm vị Nguyên Vương Cảnh cường giả tọa trấn trong thành.

Gần trăm vị Nguyên Vương Cảnh này cũng chính là những người đã tách ra linh hồn phân thân của mình để trấn thủ tiết điểm không gian. 

Hiển nhiên hai trong số những người đó đã từng bị Khương Thần hủy đi linh hồn phân thân dẫn đến trọng thương.

“Ngoại nhân đột nhập Uông Tử thành, đây không thể không nói chính là trắng trợn khiêu khích đối với Hồn tộc chúng ta.” Trên không trung chỉ còn lơ lửng gần trăm vị Nguyên Vương Cảnh, dẫn đầu liền là Cổ Khư.

Trên thực tế, trong số gần trăm vị Nguyên Vương Cảnh kia, có không ít Nguyên Vương Cảnh đỉnh phong cường giả. Thế nhưng bọn họ đều là tộc nhân đến từ Hồn Nguyên Thiên Giới, thân phận so với Cổ Khư vẫn là thấp hơn. Vậy nên đối với việc lấy Cổ Khư làm đầu, cũng không có ai có bất kì phản đối nào cả.

Đây quả thật chính là đuôi phượng vẫn còn tốt hơn so với đầu gà.

“Thân là một tộc nhân Hồn tộc, tất cả chúng ta đều phải có nghĩa vụ tru sát hắn.”

“Tru sát…tru sát.”

“Tru sát…”

Hai tiếng tru sát vang vọng khắp không gian cùng với đó mỗi một người đều hừng hực khí thế.

“Có lẽ các ngươi thắc mắc tại sao tin tức có người đột nhập vào thế giới này đã xuất hiện từ lâu nhưng phủ thành chủ vẫn không có động tĩnh?”

Cổ Khư nói đoạn liền dõi ánh mắt nhìn xuống phía dưới.

Phía dưới, ai nấy sau khi nghe hắn nói vậy, ai nấy trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ muốn có được đáp án.

Tin tức ngoại nhân xâm lấn Uông Tử thành đã xuất hiện khá lâu, thế nhưng quả thật từ chấp pháp đội đến phủ thành chủ đều không có chút động tĩnh gì, điều này đã sớm ấp ủ nghi hoặc trong lòng mỗi người.

Hiện tại xem ra, Cổ Khư muốn ngay tại chỗ giải đáp thắc mắc cho mọi.

“Cổ Khư tiền bối, như vậy nghĩa là sao?”

“Thành chủ đại nhân ra lệnh, từ thời điểm hiện tại, đại hội săn thú chính thức bắt đầu. Người nào có thể đem xác tên kia tới trước mặt thành chủ đại nhân có thể nhận được một viên Dưỡng Thần Đan.” Cổ Khư mỉm cười nói: “Có lẽ ta cũng không cần nói cho các ngươi thế nào là Dưỡng Thần Đan a?”

Nghe thấy ba từ Dưỡng Thần Đan vang lên, thần sắc mỗi người đều trở nên vô cùng cuồng nhiệt.

Hồn tộc bọn họ ngoại trừ thôn nạp Hỗn Nguyên Chi Khí trong thiên địa chuyển hóa thành Hỗn Nguyên Chi Khí của bản thân để tu luyện thì còn một cách tu luyện khác đó chính là thôn phệ hồn đan.

Hồn đan là gì?

Hồn đan chính là nội đan của Hồn Nguyên Thú.

Hồn tộc thu thập linh hồn tinh khiết với số lượng lớn chính là để nuôi tạo ra Hồn Nguyên Thú nhằm đáp ứng nhu cầu tu luyện của Hồn tộc tộc nhân.

Hồn tộc tộc nhân muốn có tài nguyên tu luyện liền phải diệt sát Hồn Nguyên Thú, thu thập hồn đan. Đây chính là lẽ thường tình.

Có làm thì mới có ăn. Không làm mà muốn có ăn? Chuyện cười.

Lại nói, Hồn Nguyên Thú mặc dù được tạo ra bởi tàn hồn, linh hồn tinh khiết, thế nhưng do thôn nạp các loại linh hồn khác nhau cho nên hồn đan của nó lại mang theo cuồng bạo dược tính.

Hồn tộc tộc nhân thôn phệ hồn đan để tu luyện do đó cũng bị ảnh hưởng. Loại ảnh hưởng này đến từ tận sâu trong linh hồn cho nên cần phải có ngoại vật điều tiết.

Hiển nhiên ngoại vật dùng để điều tiết giúp cho linh hồn trở nên thanh thản, yên bình tốt nhất chính là đan dược.

Tại Đại Thiên Nguyên Giới, đan dược dùng cho linh hồn có rất nhiều, ví như: Dưỡng Tâm Đan, Dưỡng Hồn Đan…thế nhưng tất cả những loại đan dược kể trên đều là đan dược cấp thấp. Đối với Hồn tộc tộc nhân mỗi ngày thôn phệ một số lượng lớn linh hồn là không có tác dụng.

Chân chính có tác dụng với bọn họ chỉ có thể là Dưỡng Thần Đan – tẩm bổ thần hồn, bồi đắp tinh thần, củng cố đạo tâm.

Dưỡng Thần Đan – bát phẩm đan dược, khác so với các loại đan dược trên chỉ là một chữ “thần” mà thôi, thế nhưng chính chữ “thần” đó đã khiến cho khoảng cách của Dưỡng Thần Đan với Dưỡng Hồn Đan, Dưỡng Tâm Đan…như một lạch trời.

Đạt tới bát phẩm đan dược, không thể không nói Dưỡng Thần Đan được xếp vào loại khan hiếm. Nhất là đối với nhu cầu sử dụng cao như Hồn tộc, đây lại càng khan hiếm.

Lại nói một chút, Dưỡng Thần Đan này phía sau còn có một đoạn cố sự.

Lúc trước, Hồn tộc nhận ra thiếu khuyết trong cách tu luyện bằng thôn phệ linh hồn của mình cho nên đã đặc biệt liên hệ với Thánh tộc hi vọng Thánh tộc có thể cung cấp các loại đan dược dưỡng hồn cho bọn họ.

Thậm chí Hồn tộc còn chủ động ký kết rất nhiều hiệp ước với Thánh tộc mong muốn Thánh tộc có thể cung cấp số lượng lớn. Đổi lại bọn họ liền sẽ hoàn trả bằng thiên tài địa bảo…

Thời điểm đó, quan hệ hữu hảo của hai tộc có thể nói là vô cùng tốt.

Thánh tộc sau một thời gian đã nghiên cứu ra một loại đan dược có dược tính cao hơn các loại đan được tẩm bổ linh hồn khác gấp nhiều lần. Thánh tộc gọi đó là Dưỡng Thần Đan.

Dưới tác dụng của Dưỡng Thần Đan, Hồn tộc liền khắc phục được khó khăn trong cách tu luyện.

Nhờ thiên tài địa bảo của Hồn tộc cung cấp, Thánh tộc cũng liền mở rộng tài nguyên tu luyện cho tộc nhân, mở rộng nghiên cứu các loại đan dược mới.

Mọi chuyện vô cùng êm đẹp cho đến một đời tộc trưởng tiếp theo của Hồn tộc kế vị. Hắn tên Cổ Huyền Thiên - một người có tầm nhìn xa trông rộng. Một người có thể được coi là đại trí giả thời điểm đó.

Người kia bởi vì không muốn Hồn tộc phụ thuộc vào đan dược của Thánh tộc đồng thời sợ Thánh tộc giở trò trong đan dược cho nên đã hủy bỏ hiệp ước lúc trước. Chuyện này liền dẫn đến hai luồng ý kiến tại Hồn tộc. Một nửa trong số đó liền là đồng ý, nửa còn lại tất nhiên không đồng ý.

Sau sự kiện đó, Hồn tộc có một thời gian lâm vào khủng hoảng. Hồn tộc phe ủng hộ tộc trưởng sau đó tuyệt giao cùng với Thánh tộc. Thậm chí tệ hại hơn nữa, bọn họ đã đánh cắp đan phương cải tiến của Thánh tộc.

Hai tộc hữu hảo chấm dứt từ đây. Thậm chí Thánh tộc đại năng khi đó đã dẫn theo tộc nhân toan tính đánh tới tận Minh giới.

Minh giới thời điểm đó thuộc quyền sở hữu của ba tộc Quỷ, Ma, Hồn tộc. Hai tộc còn lại mặc dù cũng có quan hệ hợp tác với Thánh tộc, thế nhưng bọn họ làm sao có thể để cho đại quân Thánh tộc giáng lâm Minh giới. Bởi vậy cho nên bọn họ liền ra mặt điều giải khúc mắc giữa Thánh tộc và Hồn tộc.

Kết cục Hồn tộc trả lại đan phương, đền bù tổn thất tinh thần. Thánh tộc lui quân.

Tất nhiên Thánh tộc đây chỉ là suy nghĩ cho đại cục mà thôi. Bởi lẽ bọn họ thừa hiểu Hồn tộc đã có chủ tâm đánh cắp đan phương, thời điểm đối phương trả lại đan phương chắc chắn đã tìm cách sao chép ra.

Thánh tộc sau khi rút quân trở về đã cắt đứt quan hệ với Minh giới tam tộc, không cung cấp đan dược cho cả hai tộc tham dự nữa.

Dưới sự kiện này, Ma tộc cùng Quỷ tộc lại hướng Hồn tộc đổ lỗi.

Cổ Huyền Thiên dưới sức ép khi đó đã đem toàn bộ những người liên quan trong vụ việc trộm cắp đan phương giao cho Thánh tộc xử lý.

Sau việc này, Thánh tộc cũng một phần nguôi giận. Nhưng quan hệ giữa Thánh tộc và tam tộc Minh giới đã không còn đẹp đẽ như xưa.

Có thể nói, kia cũng là một trong số ít lần Thánh tộc lên tiếng đối với bát tộc cũng như chư tộc Đại Thiên Nguyên Giới. Bọn họ mặc dù thực lực nằm ở phụ tu nghề nghiệp, khả năng chiến đấu không cao không có nghĩa là các tộc khác có thể lấn lướt.

Khiến cho Thánh tộc bọn họ không vui, ngừng cung cấp đan dược hoặc trực tiếp dùng đan dược thuê một bên khác tới thay bọn họ ra mặt là xong.

Đây cũng là một lần khẳng định vị thế của phụ tu nghề nghiệp, đặc biệt là vị thế của luyện đan sư. Thực lực kẻ thù ngươi cao hơn ngươi? Dùng đan dược thuê người tới giết hắn là được.

Lại nói, đó chính là một chút cố sự về Dưỡng Thần Đan. Nói các khác, Dưỡng Thần Đan hiện tại Hồn tộc sử dụng chính là ăn cắp từ Thánh tộc. Tất nhiên Hồn tộc đối với việc này cũng không quá rêu rao ra bên ngoài.

Dưỡng Thần Đan chỉ được sử dụng trong tộc, không được phép truyền ra. Thậm chí lúc trước Dưỡng Thần Đan còn chỉ được sử dụng tại Minh giới, thỉnh thoảng mới ban phát xuống Hồn Nguyên Thiên Giới.

Sau sự kiện thực thực hư hư Thánh giới phong giới, Hồn tộc mới cho Dưỡng Hồn Đan truyền xuống Hồn Nguyên Thiên Giới.

Dưới sự khan hiếm của Dưỡng Thần Đan như vậy, đạt được một khỏa chính là mơ ước của bao tộc nhân Hồn tộc Hồn Nguyên Thiên Giới. Bởi vậy khi nghe giết chết được người đột nhập Uông Tử thành được thành chủ thưởng cho Dưỡng Hồn Đan, ai nấy đều vô cùng sục sôi.

Hiện tại nếu như không phải khí tràng của Cổ Khư quá lớn, có lẽ ai nấy đã đều ngay lập tức rời đi truy tìm kẻ đột nhập kia.

Thời điểm tất cả còn đang ồn ào bàn tán, tại phương xa lại tiếp tục xuất hiện một cột sáng thứ hai. Cũng giống như cột sáng thứ nhất xuất hiện lúc nãy, cột sáng này lóe lên sau đó liền vụt tắt. Trên bầu trời lại tiếp tục xuất hiện một thông đạo dần hé mở.

“Là dương đông kích tây.”

“Ha ha…thú vị a.”

Cổ Khư hướng về phía cột sáng thứ hai cười nhạt nói:

“Các vị…kẻ đột nhập này xem ra cũng có chút đầu óc…”

Nói đoạn, hắn quát lên:

“Như vậy đi...đại hội liệp thú xin được bắt đầu.”

Đám đông hò reo ầm ĩ, không hẹn mà cùng hướng về cột sáng thứ hai kia phi thân tới.

Giữa đám đông ồn ào vội vã, một đạo thân ảnh mặc áo bào đen không chút nổi bật, người này dùng mũ trùm kín đầu khiến cho bản thân trở nên vô cùng thần bí.

“Đại hội săn thú sao…coi ta là thú? Vậy để xem ai sẽ săn ai.” Thanh âm từ sau mũ trùm đầu khẽ vang lên.

Thân ảnh hắc bào biến mất giữa đám đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.