Khương Thần bởi vì không được giao chức vụ cho nên liền trở về nhà nghiên cứu Tinh Thần Sát.
Thời điểm các đệ tử sau khi đi báo cáo cho người phụ trách công việc trở về cũng là lúc gần tối. Bấy giờ trước của phòng Khương Thần vang lên một đạo tiếng kêu khóc nghe qua có vài phần thảm thiết.
Bởi vì nghiên cứu thiên thứ nhất trong Tinh Thần Sát cũng có chút thành tựu, phần vì tò mò cho nên Khương Thần liền mở cửa bước ra.
Cạnh căn nhà gỗ nhỏ của hắn là hai căn nhà gỗ khác giống như vậy. Hiện tại trước cửa căn nhà gỗ bên trái ngồi lấy một vị tiểu nữ tử tuổi tầm mười lăm. Người này lúc này đang ngồi bệt trên mặt đất, khuôn mặt lộ ra vẻ buồn khổ, thậm chí còn khóc òa lên, dường như gặp phải chuyện gì ấm ức.
Bên cạnh nàng cũng xuất hiện vài ba nữ tử khác không ngừng an ủi, vẻ mặt ai nấy cũng hiện lên chút lo lắng. Người vây quanh dần xuất hiện, bọn họ bàn tán dần trở nên xôn xao.
Không qua bao lâu Khương Thần rốt cuộc hiểu rõ tại sao vị thiếu nữ kia lại khóc lóc thảm thiết đến vậy.
Hóa ra nàng được phân công đi chăm sóc dược điền. Đây vốn là công việc vô cùng nhàn hạ. Bình thường chỉ cần tưới cây, ngẫu nhiên liền có đi tiêu diệt các loại côn trùng gây hại cho linh thảo.
Loại công việc này có thể xếp vào một trong những chức vụ nhàn hạ nhất. Phần lớn thời gian sẽ rảnh rỗi. Đồng thời loại công việc này khá phù hợp với một tiểu nữ tử như nàng.
Lại nói thời điểm được phân công chức vụ này, nàng còn vui mừng một phen đây. Vạn phần không ngờ, lúc đến tìm người quản sự nhận việc, nàng mới biết được cùng chăm sóc linh điền đó với mình còn có đệ tử cũ. Xui xẻo thế nào lại đụng trúng Trần Phong.
Theo thông tin nàng dò hỏi được, Trần Phong kia không chỉ thích bắt nạt các đệ tử mới tới, bản thân hắn còn vô cùng trăng hoa, thường xuyên vụng trộm với các nữ đệ tử.
Bởi vì đệ tử mới tới không hiểu chuyện, bối cảnh Trần Phong lại to lớn cho nên rất nhiều nữ đệ tử đã rơi vào độc thủ của hắn.
Biết được bản thân mình phải làm việc chung với một kẻ như vậy, tiểu nữ tử kia như rơi vào vạn trượng thâm uyên. Từ lúc trở về đến giờ thậm chí còn không buồn mở cửa nhà, trực tiếp ngồi bên ngoài khóc ròng như vậy.
“Thật xui xẻo a…đụng ai không đụng lại đụng trúng Trần Phong.”
“Ài…chuyện này thật không còn gì để nói.”
“Thật sự đáng tiếc…tiểu nữ hài đáng yêu như vậy liền đúng trúng tên kia. Quả nhiên là rau cải trắng bị heo ủi.”
Vài người xung quanh nhìn lên dung nhan xinh đẹp mà non nớt của nữ tử kia khẽ lắc đầu thầm than. Xem ra lại có người rơi vào độc thủ của Trần Phong.
Chuyện Trần Phong thường xuyên bắt nạt đệ tử mới cùng với những chuyện tăm tối kia của hắn cũng không phải chưa từng được báo cáo lên tông môn. Thế nhưng Ngoại Môn Đường có một vị trưởng lão gọi là Trần Trình, nghe đâu là tộc thúc của Trần Phong, mọi chuyện xấu hắn làm đều được Trần Trình kia che giấu hết.
Lâu dần, mọi người đều để Trần Phong tác oai tác quái như vậy. Tất nhiên Trần Phong kia cũng không phải kẻ ngu. Mọi chuyện xấu hắn làm đều xóa sạch đi chứng cứ. Nếu như tông môn có đưa người đến tra xét cũng không tra ra điều gì. Chính bởi vì vậy cho nên Trần Phong kia vẫn sống yên ổn tới giờ.
Lại nói, không qua bao lâu thời gian, phương xa xuất hiện một đám nam tử. Đám người này vừa đi vừa hướng về một nam tử dẫn đầu không ngừng tâng bốc. Nhìn kĩ liền có thể phát hiện ra, kia chẳng phải là Trần Phong hay sao.
Không nghĩ tới người này mới trải qua một hôm lại tìm đến chỗ đám đệ tử mới tới để gây phiền toái.
“Nghe nói chăm dược điền cùng với bản thiếu gia là một tiểu nữ tử mới gia nhập tông môn?” Từ xa thanh âm vô sỉ của Trần Phong đã truyền tới, kèm sau đó là một tràng tiếng cười dâm đãng của đám thanh niên nam tử đi cùng. Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
“Ồ…nhìn qua có chút tư sắc a…” Một vị nam tử nhìn thấy tiểu nữ tử đang khóc lớn kia, lúc này cười cười nói.
“Ha ha…Trần Phong ca nhớ phải hảo hảo đối đãi với tiểu sư muội, tránh cho tiểu sư muội bởi vì làm việc vất vả, ngươi lại bị tông môn trách tội.” Một vị nam tử khác cười đê tiện nói.
Ai cũng hiểu hảo hảo đối đãi trong miệng hắn có nghĩa là gì. Đám người vây xung quanh nhìn về phía Trần Phong với ánh mắt khinh bỉ. Thế nhưng không một ai dám đứng ra vì chuyện bất bình ra tay tương trợ cả.
Nói đùa, bọn họ ngay cả Nguyên Thể Cảnh còn chưa bước vào, lấy gì để đối chọi với đối phương. Huống hồ đám tiểu đệ bên người Trần Phong kia cũng đều là Nguyên Thể Cảnh.
Tiểu nữ tử khóc lớn gọi là Chu Tiểu Mỹ. Nàng sau khi nhìn thấy đám người Trần Phong, đây lại càng khóc lớn hơn.
Mấy ngày trước nàng đã tận mắt nhìn thấy Trần Phong đánh qua các đệ tử mới đến một lượt, người nào rơi vào tay hắn cũng đều bị thương đau đớn. Vốn là nữ tử, sợ đau là thiên tính, hiện tại còn phải tiếp xúc với hắn mỗi ngày, nàng làm sao có thể không kinh hãi.
Giữa lúc không khí có chút căng thẳng, một đạo thanh âm lạnh nhạt lại hờ hững vang lên:
“Dường như ngươi đối với chức vụ kia có chút không tình nguyện?”
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía đạo thanh âm vừa mới phát ra kia. Sắc mặt ai nấy hiện lên chút ngoài ý muốn.
Hầu hết những người ở đây đều nhận ra Khương Thần, hắn chẳng phải là kẻ mà ban sáng không được phân công nhiệm vụ hay sao. Một số người suy đoán Khương Thần có quan hệ mật thiết với người trong tông môn. Tuy nhiên những người thực sự biết được nội tình trong đó lại không hề lên tiếng.
Chu Tiểu Mỹ nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu lên. Dung nhan non nớt lúc này bao phủ bởi nước mắt, nhìn qua khiến cho người khác không khỏi muốn chạy tới an ủi nàng một phen.
“Có…có chuyện gì sao?”
“Vừa vặn ta cảm thấy việc trông coi dược điền rất thú vị, hiện tại ta cũng không được phân công chức vụ, bởi vậy muốn hỏi xem ngươi có muốn làm một vụ giao dịch không?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.
“Giao dịch?” Chu Tiểu Mỹ khuôn mặt hiện lên chút khởi sắc: “Giao dịch như thế nào?”
“Ta giúp ngươi hoàn thành chức vụ, toàn bộ điểm cống hiến cùng với chu cấp của tông môn dành cho ngươi trong thời gian làm nhiệm vụ sẽ thuộc về ta.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói: “Như thế nào?”
“Thật…thật sự?” Chu Tiểu Mỹ giương lên đôi mắt long lanh nhìn thẳng về phía Khương Thần, vẻ mặt từ khởi sắc chuyển sang vui mừng.
Bình thường đệ tử tại tông môn sẽ thông qua hoàn thành chức vụ cùng với làm nhiệm vụ tông môn để nhận được điểm cống hiến cùng với các phần thưởng. Phần thưởng có thể là linh đan, dược liệu hoặc tài liệu luyện khí… Đây cũng là cách bù đắp cho đệ tử đã bỏ ra thời gian tu luyện để giúp đỡ tông môn.
Cũng chính vì vậy cho nên mới phân ra nhiệm vụ dễ cùng khó. Khó tất nhiên sẽ được nhiều phần thưởng hơn dễ.
Lại nói, Chu Tiểu Mỹ đến từ Chu gia Minh Tiêu Thành. Minh Tiêu Thành tại Cửu Nguyệt Vương Triều thậm chí còn sầm uất hơn cả Tinh Thần Thành. Chu gia tại Minh Tiêu Thành cũng là có chút gia thế.
Mặc dù không phải gia tộc nhất lưu thế nhưng thực lực lại vượt xa thế lực nhị lưu rất nhiều. Thế nhưng loại gia thế này nhìn xa xa tại Cửu Nguyệt Vương Triều cũng chưa là gì, chưa nói tới tại Linh Vân Tông, gia thế cũng không giải quyết được gì nhiều.
Tồn tại như hoàng triều còn phải đối với Linh Vân Tông nể nang vài phần, các gia tộc tại vương triều làm sao có thể khiến cho Linh Vân Tông nhìn thẳng.
Chính bởi vì vậy cho nên khi được phân công cùng với Trần Phong, nàng cũng không thể khiếu nại chuyện này lên tông môn mong muốn đổi sang chức vụ khác được.
“So với hoàng kim còn thật.” Khương Thần cười nhạt nói.
Trần Phong đang lúc xuân phong đắc ý liền nhìn thấy Khương Thần đứng ra giúp đỡ Chu Tiểu Mỹ, nội tâm liền có chút không vui, hừ lạnh nói:
“Tiểu tử, chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong, ngươi lại muốn lo chuyện bao đồng?”
Khương Thần đối với lời nói của Trần Phong bỏ ngoài tai, hắn vẫn hướng về Chu Tiểu Mỹ chờ đợi câu trả lời của nàng.
Trên thực tế, Khương Thần hắn cũng không phải thương cảm Chu Tiểu Mỹ hoặc thấy nàng xinh đẹp mà giúp đỡ. Nếu như thay Chu Tiểu Mỹ bằng người khác, hắn vẫn sẽ đứng ra. Bởi lẽ hắn đối với việc chăm sóc dược điền có hứng thú.
Hắn am hiểu luyện đan đương nhiên sẽ am hiểu các chăm sóc linh dược. Thậm chí nếu như tu luyện tại nơi nuôi trồng linh dược như vậy, tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều. Đồng thời, hắn còn có cách lấy đi một phần linh dược trong dược điền mà không để bị phát hiện.
“Được, nếu như sư huynh ngươi thay ta làm chức vụ này, toàn bộ khen thưởng của chức vụ sẽ cho ngươi.”
Chu Tiểu Mỹ làm sao lại không đồng ý loại điều kiện của Khương Thần đưa ra đây. Hiện tại nàng chỉ mong tránh Trần Phong càng xa càng tốt, làm gì còn tâm trí nghĩ tới điểm cống hiến cùng với khen thưởng chức vụ.
“Cút cho ta! Nhiệm vụ của nàng phải do nàng làm, người khác không được hỗ trợ.” Trần Phong quát lên một tiếng, lạnh lùng đi tới.
“Ngoại Môn Đường không có quy tắc này. Ngược lại, theo quy tắc thì lúc người nào có việc bận đều có thể xin phép người khác thay thế. Người có thể làm đồng thời hai chức vụ cũng có thể xin làm cả chức vụ của người khác.” Khương Thần lạnh nhạt nói.
“Ngươi thân làm đệ tử ngoại môn bao nhiêu năm cũng không tìm hiểu một chút những quy tắc này, khó trách vẫn không thể đi vào nội môn.”
“Ha ha…nói hay lắm.” Một đạo thanh âm trào phúng giữa lúc này vang lên: “Loại người như tên Trần Phong này không ra vài năm nữa nhất định sẽ bị tông môn đào thải. Vào tông môn bao nhiêu năm thực lực vẫn chỉ dậm chân tại Nguyên Thể Cảnh.”
Đám đông rẽ ra, một vị nam tử to béo chậm chậm đi tới, vừa đi vừa cười ngặt nghẽo. Người này không phải Trương Nhị Huyền thì còn ai.
“Lại là tên bàn tử khốn khiếp.” Trần Phong nghiến răng khẽ gằn giọng.
“Trần tiểu tử, cha mẹ ngươi không dạy ngươi, mắng chửi người là rất xấu sao.” Trương Nhị Huyền cười nhạt nói: “Hôm nay Trương gia gia tới đây chính là muốn khiêu chiến ngươi. Nghe nói ngươi vừa mới được tông môn phê chuẩn khiêu chiến Lâm Phong?”
Cách đây không lâu, Trần Phong đã gửi thư khiêu chiến tới Lâm Phong – một vị đệ tử ngoại môn nằm trong hạng một trăm Ngoại Môn Bảng. Tới hôm nay, tông môn mới phê chuẩn cho phép bọn hắn tự quyết định ngày giao chiến.
Trong quá khứ, mỗi lần Trần Phong khởi phát giao chiến với ai, Trương Nhị Huyền ngay sau đó sẽ đối với Trần Phong phát ra khiêu chiến. Mỗi lần sau đó, Trương Nhị Huyền chiến thắng đều sẽ đẩy Trần Phong lui xuống một thứ hạng. Đây cũng là lý do gây nên mối thù truyền kiếp của hai người.
“Hừ, Trương bàn tử, ngươi đừng nghĩ ta dễ ức hiếp. Lần này ta sẽ khiến cho ngươi vạn kiếp bất phục.”
“Ha ha…chờ xem.” Trương Nhị Huyền cười cười làm như không phải một chuyện quan trọng, nói.
Đám đệ tử mới gia nhập tông môn vốn đã loáng thoáng nghe được hiềm khích của hai người nhờ vào tin tức từ người khác, hiện tại rốt cục cũng được chứng thực. Trần Phong đi tới đâu đều có Trương Nhị Huyền chạy tới đo khiêu khích. Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế. Trần Phong chưa kịp giễu võ dương oai đã bị đối phương chạy tới làm cho cảm xúc đi xuống.
Đây cũng quá khổ sở đi!