Lúc này đã là sáng hôm sau, Khương Thần vẫn chưa thể xuống giường được vì thể lực còn yếu kém thế nhưng hắn nói chuyện đã không còn khó khăn như lúc ban đầu.
Khương Y Na ra ngoài từ sáng sớm bây giờ mới trở về.
Vừa đến cửa hang, Khương Thần đã nghe thấy thanh âm như chuông bạc của nàng vang lên:
“Ca ca, ngươi nhìn xem Y Na có gì.”
Nói đoạn nàng giơ tay lên. Trên tay nàng lúc này là một con cá nhỏ chừng bàn tay người trưởng thành đã bị đông cứng thành đá.
Khương Thần nhìn bộ dáng hớn hở của nàng, khuôn mặt hiện lên vẻ thương xót.
Chiếm giữ được thân thể này, hắn biết thân chủ nhân cũ của thân thể này thích ăn cá nướng. Bởi vậy khi nghĩ đến hình ảnh nàng giữa tiết tời giá rét như vậy, sáng sớm đã phải chạy đi kiếm cá cho ca ca, bản thân hắn cũng không khỏi cảm thấy xót xa.
Đoạn, hắn hướng về phía thân hình nhỏ nhắn đơn bạc kia nhẹ nhàng nói:
“Có lạnh hay không?”
“Không lạnh không lạnh…hôm nay Y Na đi đến bờ sông liền câu được nó đó.”
Khương Y Na dường như đối với việc ngẫu nhiên câu được một con cá nhỏ này rất vui, vì thế nàng từ lúc bước và hang đá đế giờ cơ hồ cười không mở được mắt.
Khương Thần nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu không nói gì.
Hắn biết nàng đây là bịa chuyện.
Hiện tại là mùa đông, thời điểm này sông đã đóng băng hoàn toàn làm sao có thể tới đó câu được cá đây.
Mặc dù vậy hắn cũng không có ý định gạn hỏi nàng lấy được cá từ đâu, ngược lại chỉ lặng lẽ nhìn nàng khóe miệng nhếch lên.
Khương Y Na một hồi lắc lư cá nhỏ trước mắt Khương Thần giống như muốn đợi hắn khen. Thấy hắn không có động tĩnh gì lúc này mới tru môi nói:
“Ca ca ngươi thích ăn nhất là cá nướng, một hồi ngươi đợi Y Na, Y Na sẽ nướng cho ngươi ăn.”
Nói đoạn, lại cười híp mắt lại.
“Được rồi, mau mau vào trong kẻo lạnh.” Khương Thần cười mắng.
Khương Y Na nghe vậy liền gật đầu thật mạnh sau đó lê một chân bị liệt đi vào trong phòng đá.
Sau khi nàng đi vào trong một lúc, Khương Thần bên ngoài mới trở mình chậm rãi ngồi dậy.
Tinh thần uể oải khiến cho hắn cảm giác không muốn hoạt động. Thế nhưng hắn biết nếu như hắn không cố gắng luyện tập cử động cơ thể, dưới thời tiết giá lạnh này lâu dần sẽ đối với cơ thể sinh ra có hại.
Từ hôm qua tới giờ dưới sự cố gắng của bản thân, hiện tại hắn rốt cuộc có thể ngồi dậy.
Bản thân bởi vì mấy ngày chưa ăn gì thế nên lúc này chân tay có cảm giác vô lực.
Sau khi ngồi dậy, Khương Thần thở dốc một hồi, nội tâm có chút cảm thán.
Không ngờ bản thân cũng có lúc lâm vào tình cảnh như hiện tại.
Một cái động tay động chân cũng khiến cho hắn cảm thấy bản thân như đang mang theo ngàn cân trên lưng.
Lại nói từ giường đá này vốn dĩ có thể nhìn được vào trong căn phòng nhỏ bên cạnh thế nhưng vải rách làm màn che đã che đi tầm nhìn của Khương Thần, hắn cũng không biết trong đó Khương Y Na nướng cá như thế nào.
Chỉ thấy bên trong phòng sau một lúc khói xanh bốc lên nghi ngút.
Khói xanh bốc lên kèm theo đó là một mùi ẩm mốc gay mũi, hiển nhiên củi mà Khương Y Na dùng đã bị tuyết làm cho ẩm ướt.
“Rốt cục nhóm được lửa…ta còn tưởng không nhóm được lửa đây.” Khương Thần nhìn đám khói xanh đã nhạt bớt, cười khổ nói.
Dĩ vãng Khương Y Na là từ Khương Thần đến chăm sóc. Sau khi Khương Thần bệnh liệt giường, nàng mới phải cáng đáng mọi việc.
Một tiểu hài tử năm sáu tuổi phải tự thân lo lấy thức ăn, lo lấy người ca ca đang bệnh giữa thời tiết giá lạnh này, nghĩ tới điều đó Khương Thần nội tâm thầm cảm phục nàng.
Lúc này có lẽ do khói xông dày đặc khiến cho Khương Y Na sặc vì vậy mà trong phòng đá kia thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng ho khụ khụ.
Khương Thần nghe tiếng ho có thể liên tưởng tới một khuôn mặt lấm lem đang đỏ bừng vì nghẹn, nước mắt nhước mũi tùm lum vì khóc.
Hắn lại khẽ thở dài một hơi.
Một lát sau, Khương Y Na mang ra một chiếc bát nhỏ chứa cá nướng thơm phức đã được nàng lọc xương cẩn thận.
“Ca ca, ngươi mau ăn đi cho nóng.”
Khương Y Na vừa hấp tấp bê bát cá nướng được lọc xương vừa thổi vừa nói.
Có lẽ bởi vì cá vừa mới nướng có chút nóng cho nên nàng lúc bê bát cá hết chuyển tay này lại chuyển sang tay nọ.
Khương Thần nhìn bộ dáng này của nàng không khỏi bật cười.
Tiểu nha đầu này thực sự đáng yêu.
Khương Thần – chủ nhân cũ của cỗ thân thể này bản thân hắn liền thích ăn cá nướng, thời gian hắn bị bệnh, Khương Y Na thường thường sẽ đi kiếm cá về nướng cho hắn bồi bổ thân thể.
Hắn hiện tại – một Khương Thần khác, đối với món cá nướng này có lẽ đã không còn lạ lẫm.
Tám năm sống trên Mê Thất đảo, món này vừa là món sở trường cũng vừa là món khoái khẩu của hắn.
Lúc này, Khương Thần đưa tay xoa đầu Khương Y Na cười nói:
“Tiểu Y Na rất tháo vát nha, ngươi ăn trước đi.”
Khương Y Na được Khương Thần xoa đầu, nội tâm vô cùng vui vẻ. Nàng lắc đầu cười nói:
“Ca ca ăn đi, ta đã ăn một nửa rồi, đây là phần của ngươi.”
Nói đoạn nàng cẩn thận để bát đựng cá cạnh Khương Thần sau đó mới từ từ nhóm lửa bên cạnh giường sưởi ấm cho hắn.
Xong xuôi mọi chuyện, nàng còn cẩn thận chạy ra ngoài cửa hang đóng kín lại bằng một phên tre.
“Ca ca, ngươi nghỉ ngơi, ta đi vào trong một lát.” Khương Y Na chỉ tay về phía căn phòng đá nhỏ bên cạnh, đây cũng chính là phòng ngủ của nàng, khẽ nói.
Đoạn, không đợi sự đồng ý của Khương Thần nàng khuôn mặt lộ ra vẻ hí hửng chui vào trong phòng đá bỏ lại Khương Thần bên ngoài.
“Tiểu nha đầu này…” Khương Thần nhìn bóng lưng của nàng khẽ lắc đầu cười.
Hắn hiện tại là phàm nhân chân chính, tính toán cỗ thân thể này đã mấy ngày chưa có gì vào bụng vì vậy sau khi ngửi vào mùi hương cá nướng, Khương Thần bụng reo lên từng đợt tiếng kêu.
Không thể không nói Khương Y Na mặc dù còn nhỏ tuổi thế nhưng kỹ thuật nướng cá rất khá. Khương Thần vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi.
Có một tiểu muội muội trù nghệ như thế này không trách thân ca ca nàng lúc trước lại thích ăn cá nướng đến vậy.
Khương Thần sau khi ăn xong cá nướng liền cảm giác thân thể có chút sức lực. Hắn tiếp tục lê mông rời giường dự định thử xem có thể đứng dậy được hay chưa.
Lúc này bên trong phòng đá bên cạnh thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng sụt sùi xuýt xoa.
Khương Thần nghe thấy liền cảm thấy có chút kì lạ.
Nói mới nhớ Khương Y Na từ lúc đi vào trong tới giờ dường như vẫn chưa bước ra, cũng không biết nàng ở bên trong đã làm gì. Hiện tại lại có vẻ như đang khóc rấm rứt.
Khương Thần vươn tay vén ra màn che cửa hang nhỏ nghiêng mắt nhìn vào bên trong.
Khung cảnh tiếp theo Khương Thần nhìn thấy khiến cho hắn bàng hoàng, hoảng hốt, đau xót, tự trách…đủ mọi loại cảm xúc ngũ vị tạp trần.
Khung cảnh này về sau còn mãi in sâu trong chí nhớ Khương Thần. Thậm chí cho đến khi hắn vấn đỉnh thiên hạ, mỗi lần nghĩ lại đều sẽ thở dài cảm khái.
Bên trong phòng đá nhỏ kia, Khương Y Na ngồi trên một tấm thảm bện bằng cỏ khô đặt cạnh đống lửa. Nàng hai tay đang bưng một chiếc bát nhỏ, mà trong bát toàn là…xương cá.
Nàng ăn xương cá!
Não hải Khương Thần lúc này giống như có một khỏa trọng chùy đập mạnh xuống. Hắn thậm chí không thể tin được những gì đang diễn ra trước mình.
Không nghĩ tới Khương Y Na sau khi lọc thịt cá cho hắn ăn, bản thân nàng liền lui trở vào trong đây gặm lấy xương cá cùng chấm mút chút thịt còn sót lại.
Những tiếng xuýt xoa cùng khóc rấm rứt kia có lẽ là bởi vì trong lúc nàng ăn xương cá bị xương đâm vào miệng đau đến phát khóc.
Khương Thần đứng lặng người trước cửa đá nhìn lấy bóng lưng nhỏ bé khẽ run lên từng đợt kia, nội tâm hắn từng đợt quặn thắt.
Lúc này hai mắt hắn không tự chủ được xuất hiện một tầng sương mù.
Một lát sau, từ khóe mắt lăn xuống hai giọt nước.
Hai giọt nước sau khi lăn ra khỏi khóe mắt chảy xuống nền đất lập tức đóng thành tuyết.
Hắn khóc!
Đây là lần đầu tiên hắn rơi nước mắt.
Một kẻ đã sống hàng vạn năm trải qua đủ loại cung bậc cảm xúc vui buồn mừng giận như Khương Thần lúc này lại rơi lệ.
Đây có bao nhiêu đau đớn? Đây có bao nhiêu xót thương?
Mỗi lần bóng lưng nhỏ bé kia run lên, lòng hắn giống như có ngàn nhát dao cứa qua.
Nếu như lúc trước hắn tự nhủ sẽ chăm sóc nàng chỉ bởi vì trách nhiệm của bản thân đối với cỗ thân thể này thì hiện tại trong mắt hắn, thân hình bé nhỏ kia đã là máu thịt, là ruột gan của hắn, là chân chính muội muội của hắn rồi.
Lại nói Khương Y Na lúc này cảm nhận dường như có người phía sau. Nàng vội vàng quay đầu lại đồng thời giấu biến đi bát xương cá.
Sau khi nhìn thấy Khương Thần đứng đó hai mắt rơi lệ, Khương Y Na khuôn mặt đột nhiên tái mét lại giống như tiểu hài tử ăn vụng bị trưởng bối bắt được. Nàng ấp úng nói:
“Ca…ca ca…Y Na…”
Khương Thần chậm rãi tiến lại gần nàng đưa tay cầm lấy bát xương cá kia.
Trong lúc Khương Y Na thân hình còn đang run lên vì sợ Khương Thần trách mắng, hắn đã cầm toàn bộ số xương cá kia đút vào trong miệng mình nhai ngấu nghiến.
Xương cá đâm vào miệng, vào họng hắn.
Máu bắt đầu từ trong miệng hắn bắt đầu chảy ra.
Rất đau!
Thế nhưng hắn không kêu than nửa lời.
Khương Y Na thấy vậy đột nhiên khóc ầm ầm lên ôm lấy Khương Thần vừa khóc vừa nói:
“Ca ca…Y Na biết sai rồi…Y Na không nên nói dối ca ca…cầu ca ca ngươi đừng như vậy.”
Khương Thần một bên nhai hết đống xương cá trong miệng. Xương cá bị răng hắn nghiền nát vang lên những tiếng ken két.
Khương Thần lúc này nước mắt đã bị thời tiết giá lạnh làm cho khô cứng, hai mắt hắn đỏ bừng lên giống như dã thú cuồng nộ. Thế nhưng hắn biết, chính thời điểm này bản thân lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Sau khi nuốt toàn bộ số xương cá kia xuống, Khương Thần ôm chặt lấy Khương Y Na gằn giọng nói:
“Tiểu Y Na đáng thương, ca ca hứa nhất định sau này sẽ đem cho ngươi một cuộc sống khoái hoạt.”
Nói đoạn hai người càng ôm chặt.
Khương Thần sau vạn năm cô độc cuối cùng cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của cái gọi là gia đình.
Đúng vậy!
Khương Y Na lúc này chính là thân muội muội của hắn. Hai người là một gia đình.
Ngoài trời lúc này nổi lên bão tuyết. Từng đợt gió lùa qua khiến cho người ta cảm thấy rét lạnh. Thế nhưng trong hang động lại không lạnh lẽo một chút nào.
Thân tình. Chính thứ này khiến cho hang núi vốn luôn là nơi lạnh lẽo lúc này trở nên vô cùng ấm áp.