Khương Thần cùng với hai huynh muội Tiêu Khôn đi dạo trên phố. Còn hai ngày nữa đoàn xe của Tiêu gia mới khởi hành đi Tinh Thần Thành, do vậy trong khoảng thời gian chờ đợi, Khương Thần mới chiều theo ý tiểu nha đầu Tiêu Nhan Nhan cùng nàng đi dạo phố.
Thiên Tinh Thành không hổ là một trong những thành trấn lớn của Cửu Nguyệt Vương Triều. Chỉ tính nguyên đường phố trong thành cũng so với Thanh Hải Thành lớn hơn gấp vài lần. Người nơi đây cũng tập trung với số lượng đông đảo. Chất lượng nguyên giả so với Thanh Hải Thành cũng không cùng một cấp bậc.
Trên đường phố lúc này xuất hiện một vị thiếu niên đầu tóc màu xanh lam rối bù xù. Người này tại trên đường phố đang ra sức bỏ chạy, phía sau đuổi tới một đám thiếu niên trẻ tuổi mặt mũi tràn đầy khinh thường cùng chế giễu.
Hai bên đường phố những người bán hàng rong, những người trông coi cửa tiệm đều nhìn về phía thiếu niên đang ra sức bỏ chạy kia khẽ lắc đầu. Khuôn mặt mặt dù hiện lên vẻ tiếc thương thế nhưng cũng không ai nguyện ý tới giúp hắn cả.
Thiếu niên đang bỏ chạy kia mặc trên mình một bộ quần áo đơn bạc, toàn bộ bị nhuộm đỏ. Đây cũng không phải là màu đỏ sơn giội tại trên thân, cũng không phải là do cà chua thối ném tại trên người. Màu đỏ kia mang theo tinh huyết chi khí, lại có một chút gay mũi. Không hề nghi ngờ, toàn thân thiếu niên từ cao đến thấp kia đều là máu tươi.
Mặc dù toàn thân người này đều là máu tươi, bản thân thậm chí còn đang ra sức bỏ chạy, thế nhưng khuôn mặt hắn lại không có vẻ gì hốt hoảng cùng sợ hãi. Trên khuôn mặt sáng sủa kia lúc này chỉ có một vệt trêu tức cùng tự giễu.
Nhìn thấy bóng dáng thiếu niên đang chạy kia, Tiêu Nhan Nhan vội vàng chạy tới, giang hai tay ra ngăn cản đám người đuổi phía sau.
“Không được đánh Tiêu Viêm ca ca.”
Đám người đuổi theo thiếu niên gọi là Tiêu Viêm kia sau khi nhìn thấy chặn trước mình là thân ảnh tiểu kiều của Tiêu Nhan Nhan, bọn họ đều không hẹn mà dừng lại, dùng ánh mắt có chút chế giễu nhìn nàng.
“Lại là ngươi a tiểu nha đầu…tại sao lần nào cũng muốn ngăn cản chúng ta.” Một vị thiếu niên trong đám người kia có chút tức cười nói.
“Hừ, các ngươi dám khi dễ người của Tiêu gia chúng ta, đây chính là không coi Tiêu gia chúng ta ra gì.” Tiêu Nhan Nhan ngửa lên cái đầu nhỏ nhắn, hai tay chống hông, một bộ quả ớt nhỏ nhưng vô cùng cay hướng về đám thiếu niên kia hừ lạnh.
Người xung quanh nhìn thấy hai bên va chạm lúc này cũng vây tới xem trò vui. Nhìn thấy bộ dáng kia của Tiêu Nhan Nhan, ai nấy đều khẽ che miệng cười. Một số người thậm chí còn thầm hô tiểu nha đầu khả ái.
“Là ai dám đả thương Tiêu Viêm ca ca.” Giữa lúc hai bên còn đang mắt đưa mày lại, động khẩu nhưng chưa động thủ, một đạo thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.
Sau khi đạo thanh âm kia vang lên, từ phía sau vòng người, một vị thiếu nữ nhanh chóng bước tới. Thiếu nữ này tuổi tầm mười bốn mười lăm dáng người đang độ nảy nở, khuôn mặt thanh thuần đáng yêu, đôi mắt to tròn ngập nước.
Nếu cứ dựa theo như hiện tại mà phát dục, lớn lên kia nhất định sẽ là một đại mỹ nhân.
Thiếu nữ này sau khi xuất hiện liền đưa ánh mắt cảm kích hướng tới tiểu nha đầu Tiêu Nhan Nhan sau đó chạy tới thiếu niên tên Tiêu Viêm kia nhìn hắn với ánh mắt xót thương.
“Huân Nhi tỷ, đám người này thật đáng ghét, bọn họ lại bắt nạt Tiêu Viêm ca ca.”
Đám thiếu niên đuổi theo Tiêu Viêm ban đầu nhìn thấy vị nữ tử tên Huân Nhi xuất hiện, khuôn mặt ai nấy đều trở nên mất tự nhiên.
“Hừ…chỉ giỏi bám váy nữ nhân.” Một thiếu niên hừ lạnh nói: “Chúng ta đi.”
Nói đoạn, đám thiếu niên kia rũ áo bỏ đi. Bộ dáng cũng không có vẻ tiêu sái như ban đầu, ngược lại có phần xám xịt giống như sợ hãi thiếu nữ tên Huân Nhi.
“Huân Nhi, ta không sao?” Tiêu Viêm khẽ nở một nụ cười, hướng tới thân ảnh nhỏ nhắn trước mặt, hắn nói: “Tiểu nha đầu, lại phải cảm ơn ngươi rồi.”×
— QUẢNG CÁO —
“Tiêu Viêm? Tiêu Huân Nhi?” Giữa lúc này, một đạo thanh âm lạnh lùng không nghe ra cảm xúc vang lên.
Đám người Tiêu gia cộng thêm Tiêu Viêm và Tiêu Huân Nhi mới góp mặt đều nhìn về phía người phát ra thanh âm kia, đó không phải Khương Thần thì còn ai.
Lúc này, khuôn mặt Khương Thần hiện lên một vẻ vô cùng đặc sắc. Lúc trước hắn tại trên Lam Hải tinh thỉnh thoảng có đọc một số tiểu thuyết mạng. Trong số đó có một bộ truyện huyền huyễn gọi là ĐPTK.
Truyện kể về hành trình một thiếu niên phế vật họ Tiêu gọi là Tiêu Viêm từng bước trở thành cường giả cho đến khi trở thành người mạnh nhất thế giới đó. Trong số đó nhân vật gắn liền với hắn không thể thiếu chính là một vị nữ tử gọi là Tiêu Huân Nhi.
Hiện tại tình cảnh thiếu niên Tiêu Viêm này so với trong tiểu thuyết không khác bao nhiêu, cũng là một phế vật tu luyện bị người khinh ghét, cũng được một tiểu nữ tử gọi là Tiêu Huân Nhi ra sức bảo vệ.
Khương Thần đột nhiên có chút ý nghĩ kì quái. Tại sao một người bình thường tại Lam Hải tinh lại có thể nghĩ ra được tựa truyện như vậy. Mà hoàn cảnh tu luyện, các loại bí cảnh, tranh đấu đều so với Đại Thiên Nguyên Giới có nét tương đồng. Liệu có phải hay không thế giới của bọn hắn hiện tại cũng là do một vị tiểu thuyết gia bên ngoài xây dựng nên. Tất nhiên loại ý nghĩ điên rồ này chỉ thoáng xuất hiện trong đầu Khương Thần sau đó liền bị hắn dẹp bỏ.
Nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình có chút không đúng, Khương Thần lộ ra có chút buồn cười, hướng về phía thiếu niên tên Tiêu Viêm kia khẽ hỏi:
“Ngươi có biết một kẻ gọi là Dược Lão?”
“Dược Lão? Dược Lão nào?” Thiếu niên tên Tiêu Viêm ngơ ngác hỏi. Tên gọi lạ lẫm kia dường như hắn lần đầu tiên nghe được thì phải.
Nhìn thấy thần sắc này của Tiêu Viêm, Khương Thần không tự chủ được nhìn xuống hai bàn tay của đối phương, hắn muốn xem xem trên bàn tay kia có hắc sắc giới chỉ hay không.
Kết quả liền chắc chắn là không.
Khương Thần mỉm cười cảm thấy mình làm ra loại hành động vô cùng ngu ngốc. Đột nhiên lại muốn nghiệm chứng những gì trong sách viết. Trong khi thế giới tại trong ĐPTK là đấu khí đại lục còn nơi đây lại là Đại Thiên Nguyên Giới.
Hệ thống tu luyện tại nơi kia là đấu khí còn nơi đây lại là Hỗn Nguyên Chi Khí.
Mặc dù so ra có nét tương đồng thế nhưng kia lại là truyện còn nơi mà hắn đang đứng đây lại là thế giới thực.
“Không có gì, thuận miệng hỏi một chút.” Khương Thần tủm tỉm cười khẽ nói.
Nhìn thấy nụ cười trên môi Khương Thần, Tiêu Nhan Nhan liền chạy tới ôm lấy một tay hắn, thanh âm lanh lảnh vang lên:
“Khương đại ca, ngươi có chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi cười a.”
“Không có gì, nghĩ tới một chút chuyện thú vị mà thôi.”
Chuyện kế tiếp liền là đi dạo phố. Hai người Tiêu Viêm, Tiêu Huân Nhi không đi cùng mọi người mà trực tiếp chạy trở về Tiêu gia.
Trên đường đi, Tiêu Nhan Nhan giống như một tên tiểu quỷ, không buông tha cho Khương Thần, muốn hắn kể lại chuyện thú vị mà vừa rồi hắn nghĩ tới. Khương Thần bất đắc dĩ đành tự bịa ra một câu chuyện hài hước mà hắn thường kể cho Khương Y Na.×
— QUẢNG CÁO —
Tiểu nha đầu Tiêu Nhan Nhan này quả thực có máu buồn. Câu chuyện hắn kể đối với những người khác quả thực nhàm chán, thế nhưng nàng lại cười cơ hồ không mở được mắt.
Hai ngày rất nhanh trôi qua, đoàn thanh thiếu niên trẻ tuổi của Tiêu gia sắp xếp hành lý lên xe ngựa chuẩn bị rồng rắn nhau tiến về Tinh Thần Thành. Ai nấy sắc mặt đều toát lên vẻ phấn chấn cùng hồ hởi.
Sở dĩ lần này Tiêu gia cử tộc nhân trẻ tuổi tới Tinh Thần Thành là bởi vì nơi đó chuẩn bị diễn ra một đợt khảo thí. Nếu như có thể đạt thứ hạng cao trong đợt khảo thí này nhất định có thể được gia nhập Linh Vân Tông.
Linh Vân Tông là thế lực như thế nào?
Linh Vân Tông là tông môn đứng đầu Cửu Nguyệt Vương Triều. Mặc dù xét trên Tây Thiên Vực, Linh Vân Tông chỉ thuộc dạng dưới trung bình, thế nhưng tại Cửu Nguyệt Vương Triều, bọn họ có thể sánh ngang với hoàng thất.
Linh Vân Tông có lịch sử vô cùng lâu đời. Thời kì đỉnh phong thậm chí có thể so sánh được với các tông môn nhị lưu hàng đầu tại Tây Thiên Vực.
Chỉ tiếc thời thế không ủng hộ, một đời lại một đời không ra cường giả cuối cùng sa sút xuống cấp bậc vương triều.
Mặc dù là vậy, tại Cửu Nguyệt Vương Triều, Linh Vân Tông vẫn là thế lực được các thiên tài trẻ tuổi hướng tới. Ai có thể được nhận làm đệ tử của tông phái này chính là làm rạng danh tổ tông, có thể ngẩng cao đầu đối với những người cùng thế hệ.
Mục tiêu của đám tộc nhân trẻ tuổi Tiêu gia tới Tinh Thần Thành hiển nhiên chính là muốn gia nhập Linh Vân Tông.
Đoàn xe ngựa của Tiêu gia phải mất tới ba ngày đường mới chạy tới Tinh Thần Thành. Nghĩ lại những điều này, Khương Thần chỉ biết lắc đầu cảm thán.
Nếu như để cho hắn tiếp tục đi bộ xuyên qua rừng sương mù chạy tới nơi đây, không có nửa tháng một tháng là không thể. Càng nghĩ như vậy, hắn càng cảm thấy bản thân lựa chọn theo tiểu nha đầu Tiêu Nhan Nhan tới Tiêu gia bọn họ chơi một chuyến không hề uổng phí.
“Khương tiểu huynh đệ, tiếp theo ngươi có dự định gì?” Xe ngựa gần tới cổng vào Tinh Thần Thành, một vị nam tử đánh xe khẽ nghiêng đầu về phía sau hướng về Khương Thần hỏi.
Trong xe ngựa lúc này ngồi cùng Khương Thần là năm vị tộc nhân trẻ tuổi của Tiêu gia khác. Khương Thần cùng với bọn họ không quen biết nhau do vậy cũng không có trò chuyện gì cả. Nghe được nam tử đánh xe, cũng là người quen duy nhất hỏi thăm, hắn nhẹ giọng nói:
“Cũng chưa có dự định gì cả. Ta tới đây cũng chỉ là muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài một chút. Bản thân liền là một người bình thường thì có thể làm được gì? Ngươi nói không phải sao?”
“Hà hà…nếu như sau này không có việc gì làm có thể quay lại Tiêu gia chúng ta, tin tưởng tiểu thư sẽ tìm cho ngươi một công việc tốt.” Nam tử đánh xe cười cười nói. Tiểu thư trong miệng hắn ngoại trừ Tiêu Nhan Nhan thì còn ai. Nàng là ái nữ của Tiêu gia tộc trưởng, mặc dù thực lực yếu nhược thế nhưng lại được mọi người hết sức cưng chiều.
“Đa tạ. Có thời gian nhất định sẽ quay lại Tiêu gia nhìn xem.” Khương Thần không mặn không nhạt đáp.
Đám tộc nhân ngồi cùng trên xe đều nhìn Khương Thần với ánh mắt kì quái.
Người này trong lúc nói chuyện mơ hồ lộ rõ khí chất thượng vị giả. Thế nhưng nhìn đi nhìn lại thế nào cũng là một người bình thường. Bọn họ sau khi xác nhận lại cảm giác của bản thân không hề sai, cuối cùng chỉ có thể mang theo cảm giác khó hiểu này im lặng.