Khương Thần vừa dứt lời, toàn bộ mộc thủ lúc này nhanh chóng rút đi. Trên không trung xuất hiện một tượng phật khổng lồ nghìn tay.
Chỉ thấy tượng phật này giống như có sinh mạng, hai mắt mở ra, nghìn tay lập tức vươn tới dựng thành tấm khiên chắn cản lại công kích của Hạ Thanh Long cùng bốn người phụ trợ.
Uỳnh!!!
Một tiếng nổ vang lên, không gian có cảm giác lay động. Một luồng sóng khí tỏa ra đánh dạt toàn bộ mê vụ sang một bên.
Mê vụ tản bớt, mặt đất lúc này mới chân chính hiện lên. Chỉ thấy trên mặt đất thủng lỗ chỗ những hố đen do những gốc cây kia rút xuống. Nhìn từ trên cao xuống, mặt đất lúc này không khác gì tổ ong vò vẽ.
Lại nói, sau cú va chạm, năm người cùng bị đẩy lui, khóe miệng ai nấy đều xuất hiện một tia máu. Bên này, khiên chắn cho ngàn cánh tay từ Thiên Thủ Quan Âm cũng xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ.
Thiên Thủ Quan Âm sau khi chặn lại công kích liền bay về phía sau Khương Thần thủ hộ giống như một tôn pháp tướng do chính Khương Thần triệu hồi lên vậy.
“Quả thật không thể coi thường một con kiến a…kiến nhiều cũng đủ cắn chết voi.” Khương Thần tủm tỉm cười nói.
Nếu như hắn lựa chọn lấy cứng đối cứng trong đợt công kích của Hạ Thanh Long vừa rồi, có thể khẳng định một điều hắn là người thua thiệt.
Bởi vậy hắn đã chuyển sang dạng phòng thủ của Thảo Mộc Tam Biến. Biến Mộc Thủ thành Thiên Thủ Quan Âm. Thiên Thủ Quan Âm không chỉ dùng nghìn tay của mình để phòng thủ, trong lúc cấp bách có thể dùng chính thân thể gỗ vững chãi của nó để làm lá chắn.
Tất nhiên Thiên Thủ Quan Âm không chỉ có tác dụng phòng thủ. Nếu như để ngàn tay của nó đánh thẳng lên người, tin tưởng điều đó không dễ chịu chút nào.
“Khương đạo hữu…thủ đoạn của ngươi thật kinh người.” Hạ Thanh Long hơi chút yếu thế nói: “Chúng ta ngồi lại hảo hảo nói chuyện có được không?”
“Hiện tại cho các ngươi cơ hội cuối.” Khương Thần mỉm cười: “Ta giết hắn sau đó rời đi, chúng ta không có vướng mắc. Nếu như các ngươi quyết ý bảo vệ hắn…tiếp theo đây ta sẽ thẳng tay.”
Hạ Thanh Long nghe vậy sắc mặt lúc này không còn vẻ quyết tâm như lúc đầu. Hắn hiện tại hiện lên chút do dự.
Hắn biết Khương Thần chưa dùng toàn lực. Bằng chứng chính là vừa rồi đối phương đang điều khiển Mộc Thủ có thể đổi ngay thành Thiên Thủ Quan Âm phản ứng lại công kích chớp nhoáng của hắn.
Có thể tùy ý chuyển đổi công thủ như vậy, Khương Thần chắc chắn đối với trận pháp đã thấu triệt đồng thời thực lực chắc chắn còn bảo lưu rất nhiều.
Thảo Mộc Tam Biến. Hiện tại mới chỉ hai biến đã khiến cho ba người cảm thấy khó nuốt trôi. Biến thứ ba chắc chắn sẽ không tầm thường. Hạ Thanh Long nghĩ tới điều đó cho nên mới cảm thấy nên bàn lại chút điều kiện.
“Lão đại…” Lý Thiên chần chờ khẽ nói.
Bản thân hắn mặc dù có chút chùn bước sau vài lần giao thủ với Khương Thần, thế nhưng hắn không thể hi sinh tính mạng đồ đệ để đối lấy hữu hảo giữa hai bên được.
Kình Cương là do chính tay hắn nuôi dạy từ bé. Mặc dù thái độ của hắn dành cho Kình Cương luôn luôn lạnh lùng, thế nhưng ba người kia chắc chắn hiểu thấu hắn yêu thương đồ đệ mình như thế nào.
Hạ Thanh Long nghe thấy thanh âm của Lý Thiên, sắc mặt cũng thoáng chốc đỏ lên.
Không thể không nói, trong một khoảnh khắc nào đó hắn đã có ý định giết Kình Cương đổi lấy hữu hảo từ Khương Thần thông qua đó hai bên có thể ngồi lại nói chuyện sòng phẳng với nhau.
Suy cho cùng, bản thân hắn vẫn muốn có được phương pháp tu luyện từ tay Khương Thần để có thể tiến xa hơn trên con đường tu luyện.
Mặc dù hiện tại nhìn bộ dáng hắn chỉ là một tên trung niên, thế nhưng thọ nguyên của hắn đã không còn nhiều. Nếu như không thể đột phá một bước nữa, ngày tháng còn lại của hắn cũng không còn bao nhiêu.
“Lão đại, ta là người đầu tiên không đồng ý chuyện này.” Hướng Lâm Quốc là người đầu tiên lên tiếng phản đối: “Chúng ta còn chưa dùng toàn lực làm sao biết hươu chết về tay ai.”
“Vậy ngươi có nghĩ hắn đã dùng toàn lực hay chưa?” Hạ Thanh Long khẽ nói.
Thoáng khựng lại một nhịp, Hướng Lâm Quốc nói:
“Dù sao ta vẫn giữ nguyên quan điểm của mình.”
Lý Thiên thầm đưa cho Hướng Lâm Quốc ánh mắt cảm kích. Hiện tại nếu như ai cũng đồng tình với ý kiến của Hạ Thanh Long, hắn coi như có cố hết sức cũng không thể giữ được người đồ đệ này.
Thế nhưng hắn cũng không dám đưa ra ý kiến tranh luận. Gay gắt với Hạ Thanh Long thời điểm này không thể không nói là lựa chọn không hề sáng suốt.
Hắn chỉ cần hai người còn lại đều có ý định chiến đấu, Hạ Thanh Long với tính khí của mình chắc chắn sẽ sống chết cùng đánh với bọn họ.
“Bàn luận xong chưa a? Chờ đợi các ngươi thật lâu.” Trên cây, thanh âm lười biếng của Khương Thần vang lên: “Nếu như không phải thời gian qua giết người quá nhiều, hiện tại một ngụm giết cả năm người các ngươi cho rồi.”
Bên dưới, tất cả mọi người dường như đã đạt thành ý kiến chung. Trên người ai nấy lại một lần nữa tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Hiện tại, khí thế trên người bọn họ so với vừa rồi đã có chút khác biệt. So với vừa rồi, ai nấy dường như hiện lên một luồng quyết tâm chi ý.
“Giày vò khốn khổ…nếu như đây là lựa chọn của các ngươi…vậy thì kết quả chỉ có một.” Khương Thần cười cười nói.
Ban đầu hắn nghĩ rằng đám người này tìm tới hắn vì lí do Trương gia, thế nhưng từ hiện tại đến xem, bọn họ dường như coi chuyện đó không quan trọng lắm.
Lại nói, ban đầu ánh mắt bọn họ nhìn bản thân có chút hứng thú, vì vậy Khương Thần lờ mờ đoán ra không biết có phải hay không bọn họ đánh chủ ý lên thứ gì đó trên người hắn.
Suy nghĩ sâu xa hơn, Khương Thần thậm chí đã đoán ra mục tiêu của đám người này nhắn đến mình. Vì thế cho nên hiện tại khi thấy đám người này lựa chọn đánh tiếp, bản thân hắn cũng không quá ngạc nhiên.
“Khương đạo hữu, tiếp theo đây chúng ta sẽ dốc toàn lực, hi vọng ngươi có thể cẩn thận.” Hạ Thanh Long sắc mặt âm trầm khẽ nói.
“Chỉ bằng các ngươi hiện tại đối với ta sinh ra sát ý, một trận này các ngươi chỉ có thể toàn diệt.” Khương Thần tủm tỉm nói.
Thế nhưng nụ cười tưởng như vô hại kia của hắn lại khiến cho đám người Hạ Thanh Long sinh ra rét lạnh trong lòng.
Không đợi cho Khương Thần triển khi thế phòng thủ, Hạ Thanh Long chủ động xuất kích.
“Hám Sơn Quyền.” Hạ Thanh Long quát lên một tiếng.
Chỉ thấy hắn đạp lên nền đất, một quyền mang theo nội lực mạnh mẽ đấm thẳng về phía Khương Thần.
Bốn người còn lại cũng lập tức xuất ra sở học của bản thân.
Không thể không nói, đám võ giả này thời điểm ra đòn đều không rực rỡ, không màu mè như nguyên thuật của nguyên giả, thế nhưng khí thế lại không thua kém bao nhiêu.
Chỉ thấy quyền đầu của Hạ Thanh Long bao phủ một lớp quang mang màu bạc. Quang mang màu bạc này khiến cho trong lòng Khương Thần sinh ra một cỗ kinh ngạc.
Người này không ngờ sử dụng nội lực lại có thể mơ hồ điều khiển được Hỗn Nguyên Chi Khí xung quanh.
Chỉ thấy quang mang trên quyền đầu của Hạ Thanh Long xoáy tròn, một trận gào thét vang lên, quyền đầu xuất hiện trước mặt Khương Thần.
“Quả nhiên không thể khinh thường đám người này được.” Khương Thần mỉm cười.
Hắn không chủ động đón đỡ quyền đầu, ngược lại đạp ngọn cây lui lại một đoạn.
Thời điểm rời đi ngọn cây kia, một ngọn cây khác tự động từ dưới hố đen trồi lên vừa vặn làm điểm tựa cho Khương Thần đứng.
Nguyên giả Mộc thuộc tính nếu như chiến đấu tại địa phương có nhiều cây cối quả nhiên có quá nhiều lợi ích. Không chỉ sử dụng cây cối làm đường dẫn Hỗn Nguyên Chi Khí cho bản thân mà còn có thể sử dụng chúng như vũ khí cho riêng mình.
Tất nhiên tại mỗi địa phương khác nhau các loại cây cối lại khác nhau.
Ví như cây cối tại Đại Thiên Nguyên Giới, chất lượng cũng như độ cứng vững so ra cũng khác biệt hoàn toàn với Lam Hải tinh này.
Lại nói, Hạ Thanh Long sau khi thấy công kích của mình không trúng mục tiêu liền chậm lại một nhịp. Đợi cho công kích của bốn người kia đánh tới Khương Thần, hắn cũng ra tay lần thứ hai.
Vẫn là quyền đầu màu bạc kia gào thét đánh tới Khương Thần nhưng tốc độ lúc này đã nhanh hơn trước rất nhiền.
Hai tay Khương Thần kết hợp thành một phương vị kì lạ. Hắn khẽ kêu lên:
“Thiên Thủ Quan Âm.”
Tượng phật tĩnh lặng ở sau lưng Khương Thần lúc này lại mở ra hai mắt, chỉ thấy ngàn tay lập tức kéo dài ra hướng về phía năm người đang xông tới.
Quyền đầu như mưa rào trút xuống. Công kích của năm người kia lập tức bị cản lại.
Một luồng điện quang hỏa trạch vang lên. Nơi tiếp xúc của hai luồng công kích vang lên những đạo tiếng nổ ầm ầm. Mỗi đạo tiếng nổ là một cánh tay của Thiên Thủ Quan Âm bị phá hủy.
Năm người Hạ Thanh Long sớm chìm trong khói lửa, thế nhưng từ thanh âm nổ vang tần suất ngày một tăng, Khương Thần có thể khẳng định, năm người này càng đánh càng hăng, không có dấu hiệu sụt giảm thực lực.
Về phía Khương Thần hắn, mặc dù đứng ngoài quan chiến, thế nhưng hắn lại tiêu tốn một lượng Hỗn Nguyên Chi Khí không hề nhỏ.
Nếu như lượng Hỗn Nguyên Chi Khí không đủ duy trì trận pháp này, hắn chỉ có thể cận chiến với đám nguời kia.
Thẳng ra mà nói, hiện tại cận chiến với năm người Hạ Thanh Long, mười phần Khương Thần thua cả mười.
Lại nói lúc này, một ngàn đại thủ giáng xuống năm người Hạ Thanh Long đã bị bọn họ đánh nát gần hết. Chỉ còn lại một vài cánh tay đánh xuống cũng không còn ý nghĩa gì.
Giữa lúc đám người Hạ Thanh Long đang định thở ra một hơi, thanh âm lạnh nhạt của Khương Thần vang lên khiến cho bọn họ lại một lần nữa phải kéo căng thân thể.
“Đệ tam biến…Thảo Mộc Giai Binh.”