Vô Tận Trùng Sinh

Chương 127: Chương 127: Luân Hồi Chú bản thể (1)




“Tiền bối, ngươi đã tỉnh?”

Khương Thần lúc này đang ngồi đối diện với một vị bạch bào nam tử. Hai người cùng ngồi trong một gian phòng cũ kĩ giống như một phòng thờ.

Kia không phải Cổ Trường Sinh thì còn ai.

Hắn từ sau khi xuất hiện lần thứ nhất sáu năm về trước hiện tại mới tỉnh lại lần nữa.

“Ừm…ngươi chuẩn bị tiếp nhận trùng sinh, ta cũng nên tỉnh dậy nhìn một chút…âu cũng là lần cuối cùng trước khi tan biến.” Cổ Trường Sinh thở dài nói.

Đoạn hắn nhìn thấy Khương Thần hai mắt không tại, tình trạng còn có vẻ suy yếu, hắn nói:

“Ngươi xảy ra vấn đề?”

“Một chút chuyện riêng mà thôi, không có vấn đề gì cả.” Khương Thần khẽ lắc đầu cười khổ.

Cổ Trường Sinh khuôn mặt hiện lên chút tiếc hận nói:

“Hi vọng là vậy đi.”

“Ta cũng nên đi chuẩn bị một chút phòng trừ có ngoài ý muốn xảy ra.” Khương Thần đứng dậy vươn vai một cái khẽ nói.

Trước khi đi hắn còn như có như không đưa mắt liếc nhìn Cổ Trường Sinh.

Khương Thần lúc này đang đứng trong một ốc đảo. Ốc đảo này nằm giữa một sa mạc gói kín trong không gian cơ quan.

Tại đây Khương Thần sử dụng Hỗn Nguyên thạch xây dựng một số trận pháp chuẩn bị thế trận trước giờ phá giải phù văn.

Hắn đối với phù văn này không nắm được chút thông tin gì vì vậy lần hóa giải phù văn này hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc.

Lại nói thời điểm Khương Thần xây dựng xong một số trận pháp hắn cảm thấy cần thiết, thời gian dường như đã đến.

Bình thường hắn vốn tiếp nhận trùng sinh trên mặt đất. Khi đó thường thường trước khi thông đạo thời gian hiện ra, thế giới sẽ nổi lên một đợt mây gió vần vũ.

Hiện tại ở trong cơ quan mặc dù không có mây nhưng cuồng phong vẫn nổi lên rất mạnh.

Sa mạc nhỏ cát bụi bay mù mịt.

Giữa ốc đảo hầu hết là một số loại cây kiệm nước như dừa, cọ cùng các loại cây lá kim. Lúc này tiếp nhận cuồng phong, toàn bộ cây cối giống như sắp sửa bật rễ đến nơi.

Cuồng phong hình thành những cơn lốc lớn càn quét toàn bộ ốc đảo.

Lúc này giữa cuồng phong Cổ Trường Sinh đi ra.

Hắn nhìn lấy Khương Thần nói:

“Đến?”

“Đúng vậy.” Khương Thần khuôn mặt hiện lên chút chờ mong nhẹ đáp.

“Vậy chúc ngươi may mắn.” Cổ Trường Sinh cười nói.

Đoạn giống như không chịu ảnh hưởng bởi cuồng phong, hắn điềm nhiên ngồi xuống nhìn về phía Khương Thần.

Khương Thần sau khi bày ra các loại bố cục xong cũng ngồi xuống điều tức.

“Ngươi dường như chưa đạt trạng thái đỉnh phong?” Cổ Trường Sinh hỏi.

“Đúng vậy. Chưa nói tới mất đi một đôi mắt, lúc trước xảy ra đại chiến do vậy Hỗn Nguyên Chi Khí trong người vẫn chưa khôi phục trạng thái đỉnh phong.” Khương Thần khẽ gật đầu đáp.

“Ha ha…đột nhiên ta lại muốn thấy bộ dáng của ngươi sau khi thất bại.” Cổ Trường Sinh đột nhiên cười phá lên nói.

“Ha ha…vậy tiền bối ngươi cứ mở to mắt ra mà nhìn.” Khương Thần cũng cười lạnh đáp.

Vừa dứt lời, cuồng phong giống như được một thứ gì đó tách ra.

Giữa không trung lúc này xuất hiện một thông đạo khổng lồ.

Thông đạo này sau khi xuất hiện liền đem theo một cỗ khí tức khủng bố đè ép.

“Tiểu tử, ngươi là người đầu tiên dám đón thông thạo thời không bên trong cơ quan này a…sau đó nơi này chắc chắn sẽ không thể ngăn được thời gian quy tắc nữa.” Cổ Trường Sinh cười nói.

Giống như theo lời Cổ Trường Sinh nói.

Nơi này được Chiêm Tinh tộc tạo ra nhằm chống lại thời gian quy tắc của Thời tộc. Theo đó nếu như có ai đó mang theo phù văn nguyền rủa kia của Thời tộc tiến đến thế giới này, ngoại giới sẽ bị ảnh hưởng bởi phù văn còn bên trong cơ quan này thì không.

Hiện tại Khương Thần mang theo phù văn tiến vào bên trong cơ quan đồng thời còn tiếp nhận trùng sinh ở đây.

Thông đạo thời gian nếu như xuất hiện bên trong cơ quan, nơi này cũng mất đi khả năng vốn có của nó.

Nếu như sau này Khương Thần lựa chọn tiếp tục trùng sinh, cơ quan này cũng giống như thế giới bên ngoài lâm vào vô tận trùng sinh giống như Khương Thần.

“Ha ha…đây cũng là đánh cược a…nếu như ta lần này thất bại bản thân cũng sẽ tự bạo thần hồn, thế giới này cũng sẽ không bị Luân Hồi Chú ảnh hưởng nữa.” Khương Thần lúc này đối mặt với thông đạo thời không kia cười lớn nói.

Khương Thần nói dứt lời, hắn động tác kế tiếp liền dừng lại.

Lúc này linh hồn của hắn đang chuẩn bị bị Luân Hồi Chú cưỡng ép kéo ra.

Nếu như có người đứng ở đây có thể mắt thường nhìn thấy Khương Thần giống như đang tự nhân đôi. Khương Thần nhân đối kia chính là linh hồn thể của hắn chuẩn bị bị kéo ra.

Khương Thần hắn cũng không có ý định cưỡng lại sức mạnh của Luân Hồi Chú. Hắn để mặc cho Luân Hồi Chú kéo linh hồn của mình rời khỏi thể xác.

Chỉ một thoáng sau, linh hồn của Khương Thần hoàn toàn bị Luân Hồi Chú kéo ra khỏi thể xác.

Thời điểm Luân Hồi Chú định kéo theo linh hồn Khương Thần đi vào thông đạo thời gian kia, linh hồn Khương Thần vốn luôn bất động lúc này mở mắt.

Linh hồn hắn ngưng tụ thành thực thể, lúc này trên trán xuất hiện một đạo phù văn quỷ dị.

Đạo phù văn này nhìn vừa giống một đoạn cổ ngữ xăm lên trán lại giống như một lá bùa.

Chỉ thấy lá bùa này phát ra tử kim chi sắc đang không ngừng bao phủ lấy linh hồn Khương Thần.

Tử kim sắc bao phủ đến đâu linh hồn Khương Thần lại trở nên mờ ảo đến đó.

“Hừ.”

Khương Thần khẽ hừ lạnh.

Tinh thần lực của hắn tỏa ra cưỡng ép đẩy lui tử kim chi sắc do Luân Hồi Chú kia sinh ra.

Lúc này vừa mới kề cận thông đạo thời không, Khương Thần hai mắt đột nhiên lóe sáng.

Cũng thời điểm hai mắt hắn lóa sáng, một đợt gió quét qua sa mạc khiến cho một vùng cát bị thổi tung.

Lộ ra bên dưới lớp cát là một trận pháp nhìn có chút phức tạp.

Bề mặt trận pháp này điêu khắc không ít phù văn thần bí, xung quanh còn khảm nạm lấy một ít Hỗn Nguyên Thạch. Theo kiểu bố trí của trận pháp này có thể thấy nó còn thông qua hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí trong cơ quan bổ sung cho Hỗn Nguyên thạch khô kiệt khiến cho trận pháp được bảo tồn lâu nhất có thể.

“Phong ấn trận? Tiểu tử ngươi dự định làm gì?” Cổ Trường Sinh nhìn thấy trận pháp khẽ thốt lên.

Cổ Trường Sinh tuy không phải trận pháp đại sư gì thế nhưng thân là thiên tài Hồn tộc năm đó, hắn đã từng tìm hiểu qua rất nhiều loại nghề nghiệp.

Không khó để nhận ra kia là một cái phong ấn trận.

Loại phong ấn trận này mặc dù hắn không đoán biết ra tên gọi thế nhưng từ khí tức tỏa ra, hắn có thể phán đoán Khương Thần dự định dùng loại trận pháp này để tạm thời phong ấn thông đạo thời không.

Quả nhiên hắn vừa mới dứt dòng suy nghĩ, bên kia linh hồn Khương Thần tay kết ấn.

Hắn chỉ thẳng về phía thông đạo thời không quát lên:

“Đại Kim Cang Luân Ấn”

Bên dưới sa mạc cát lúc này xuất hiện một vòng xoáy lớn.

Xoáy lớn sau khi xuất hiện liền cấp tốc xoay tròn thôn nạp đại lượng Hỗn Nguyên Chi Khí trong thiên địa.

Sau khi hấp thu một lượng lớn Hỗn Nguyên Chi Khí. Trận pháp rốt cục thành công khởi động. Chỉ thấy trên thiên không xuất hiện một đại ấn khổng lồ.

Đại ấn này giống như một chiếc đĩa to lớn.

Bao quanh đại ấn là một loại hoa văn giống như tám cánh sen tỏa ra tám hướng.

Trên mặt đại ấn trung tâm điêu khắc một chữ Phong bằng cổ ngữ, xung quanh còn có những hoa văn kèm theo kí tự kì lạ.

Đại ấn này sau khi xuất hiện ngay lập tức liền hướng về thông đạo thời không trấn áp tới.

So với thông đạo thời không, Đại Kim Cang Luân Ấn dường như lớn hơn rất nhiều.

Chỉ thấy Đại Kim Cang Luân Ấn sau khi trấn áp tới liền che kín thông đạo thời không kia.

Cỗ hấp lực từ thông đạo thời không thời điểm mới xuất hiện vì thế biến mất.

Hấp lực biến mất, Khương Thần trải qua một đợt nhẹ nhõm. Thế nhưng loại cảm giác nhẹ nhõm này trải qua chắc chắn không lâu khi mà bên kia Đại Kim Cang Luân Ấn có dấu hiệu bị thông đạo thời không thôn phệ.

“Ngươi nếu như không tách ra phù văn ném vào trong thông đạo kia, theo thời gian nó sẽ thôn phệ cả phiến thế giới này.” Cổ Trường sinh giống như một bên xem trò vui, lúc này đạm mạc nói.

“Ta biết…thế nhưng ta vẫn đang nghĩ cách tách ra phù văn này a.”

Khương Thần nhận thấy Đại Kim Cang Luân Ấn có vẻ không trụ được lâu, lúc này khuôn mặt hiện lên chút khó coi.

“Tiền bối, lúc trước ngươi tách ra phù văn này thế nào?”

“Thời điểm ta tách ra phù văn, bản thân ta đã trải qua vạn lần trùng sinh, thời điểm đó phù văn đã vô cùng suy yếu…ngươi nếu như không thể gỡ bỏ được vậy liền chịu khó trải qua một vạn lần trùng sinh như ta a.” Cổ Trường Sinh cười trêu tức.

“Nếu như còn tiếp tục trùng sinh, ta thà thân tử đạo tiêu còn tốt hơn.” kt cười khổ nói.

Cổ Trường Sinh cũng không tiếp tục đùa giỡn, hắn nói:

“Lúc đó ta đã chấp nhận tổn thương linh hồn để có thể tách rời phù văn đó ra.”

“Tách rời như thế nào?” Khương Thần vội vàng kêu lên.

Bên kia, Đại Kim Cang Luân Ấn đã bị thông đạo thời không xoắn vỡ một góc.

Cả đại trận theo sau Đại Kim Cang Luân Ấn có dấu hiệu bị thông đạo thời không kia hút vào.

“Không rõ lắm, năm đó ta đã cắt bỏ một phần linh hồn của mình kèm theo phù chú ném vào trong thông đạo kia.” Cổ Trường Sinh nhìn thấy Khương Thần tình cảnh cũng biết đối phương đang vội vàng, lúc này nói.

Ầm ầm…

Một tiếng động lớn giống như núi sập vang lên.

Đại Kim Cang Luân Ấn bị thông đạo thời không nghiền nát, trận pháp theo đó cũng bị phá hủy.

Sau khi Đại Kim Cang Luân Ấn bị phá hủy, từ thông đạo thời không, một cỗ hấp lực khủng bố hơn vừa rồi gấp trăm lần xuất hiện.

Hấp lực khủng bố tiếp tục hướng về phía linh hồn Khương Thần ra sức hút.

Linh hồn của Khương Thần sớm đã chuẩn bị cho tình huống này. Thời điểm hắn vừa bị hút lập tức tay kết ấn.

“Ngũ Hành Phong Thiên Trận.” Khương Thần lập tức quát lên.

Cả sa mạc rộng lớn bị bao phủ bởi một tầng kết giởi khổng lồ.

Kết giới năm màu đại diện cho ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ chia đều năm phía.

Đại trận xuất hiện ngăn cách toàn bộ thông đạo thời không với phiến sa mạc nơi Khương Thần đang đứng.

“Tiểu tử ngươi còn bao nhiêu đại trận liền sai xử hết đi ra a, tranh thủ thời gian.” Cổ Trường Sinh nhìn thấy Khương Thần tiếp tục khởi động trận pháp, lúc này la lên.

Khương Thần nghe vậy dường như cũng đồng tình với đối phương, chỉ thấy hắn lại tiếp tục niệm pháp quyết.

“Tứ Linh Trấn Đế Trận.”

“…”

“Băng Phong Đại Thế Giới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.