Trải qua ba ngày giày vò bản thân, Khương Thần rốt cuộc tiêu hóa toàn bộ dược tính của Long Yên Thảo cùng với ba viên đan dược kia.
Hiện tại kinh mạch được chữa trị hoàn hảo so với số lượng tổn thương đã được hai phần mười.
Con số này mặc dù không nhiều thế nhưng đối với Khương Thần thế là đủ. Hiện tại hắn có thể chậm rãi tu luyện lại từ đầu. Chỉ cần có đầy đủ tài nguyên, hắn tùy thời có thể chữa trị bản thân lại hoàn hảo như lúc đầu.
“Xem ra chỉ có thể kiếm một nơi có thể cung cấp dược tài cho bản thân mà thôi.” Thanh âm khe khẽ của Khương Thần lúc này vang lên. Hiển nhiên mục tiêu hắn nhắm tới chính là Linh Vân Tông. Tông môn đứng đầu Cửu Nguyệt Vương Triều. Vừa hay còn mấy ngày nữa bọn họ sẽ tổ chức khảo hạch những nguyên giả trẻ tuổi muốn tông môn.
“Trước tiên nhìn xem đám gian thương Kinh Hồng Thương Hội hiện tại ra sao a.”
...
“Đường lão bản, chúng ta lại đến làm phiền ngươi chút.” Bên ngoài Bách Thảo Đường vang lên một đạo thanh âm. Theo sau đạo thanh âm đó là ba đạo nhân ảnh lần lượt là Lý Kiến cùng với hai nam tử hắc y trinh sát.
Ba người bọn họ đã đợi ở phụ cận Bách Thảo Đường mấy ngày hôm nay rồi thế nhưng tuyệt nhiên không thấy Khương Thần xuất hiện. Lý Kiến còn nhớ lần trước Đường Phiên có nói rằng vị nam tử kia hẹn ba ngày sẽ quay lại lấy Long Yên Thảo. Tính toán đến hôm nay cũng vừa khớp ba ngày, thế nhưng hiện tại sắp sửa chập tối, người kia vẫn chưa xuất hiện. Chính bởi vì sốt ruột cho nên hắn mới dẫn theo hai nam tử hắc y lần nữa tìm Đường Phiên hỏi kĩ mọi chuyện.
“Lý Kiến, ngươi lại tới đây làm gì?” Đường Phiên nhìn thấy Lý Kiến bước tới, thanh âm có chút không chào đón vang lên: “Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ta nghĩ Bách Thảo Đường bọn ta cũng không có gì tốt để cho các ngươi nhắm tới cả.”
Nguyên bản vì món lời một vạn nguyên tệ lần trước khiến cho Đường Phiên hắn mặt mày nở hoa. Thế nhưng vui mừng chưa được bao lâu, ngay sau ngày hôm đó, hắn liền nhận được một tin tức vô cùng không tốt.
Bình thường, tại Tinh Thần Thành, Bách Thảo Đường của bọn hắn ngoại trừ buôn bán dược liệu ra còn buôn bán cả các loại đan dược, dược dịch chữa thương cho dong binh. Thị trường buôn bán cũng chiếm khoảng hai thành Tinh Thần Thành.
Vạn phần không ngờ mấy hôm trước, Kinh Hồng Thương Hội, cụ thể là Luyện Dược Đường cho ra một loại sản phẩm chữa thương mới gọi là Vạn Năng Linh Dịch. Nghe nói đây là một loại linh dịch vừa dùng để chữa thương, vừa có thể khiến cho nguyên giả phục dụng hồi phục một phần Hỗn Nguyên Chi Khí tổn hao, thậm chí có thể gia tăng một phần nhỏ thực lực của nguyên giả trong một khoảng thời gian nhất định.
Chính bởi vì có nhiều công dụng như vậy cho nên Kinh Hồng Thương Hội mới đặt cho nó cái tên là Vạn Năng Linh Dịch.
Lại nói, sau khi Vạn Năng Linh Dịch xuất hiện, nó đã chiếm lĩnh hầu hết thị trường buôn bán dược liệu cũng như đan dược đê giai tại Tinh Thần Thành.
Nói đùa, mua một được ba, giá thành so với đan dược lại không cao, làm sao lại có người ngu mà không mua nó đây.
Những ngày này, toàn bộ những cửa hàng buôn bán cùng mặt hàng với Kinh Hồng Thương Hội đều ế ẩm. Toàn bộ phường thị của Kinh Hồng Thương Hội lúc nào cũng chật cứng người.
Lượng tiêu thụ này thậm chí còn khiến cho chính Đông lão – người trực tiếp luyện chế Vạn Năng Linh Dịch kinh khiếp không thôi.
Hắn vốn nhìn ra tiềm năng phát triển của loại dược dịch này từ thời điểm quan sát đan phương, thế nhưng vạn phần không ngờ nó lại kinh khủng như vậy. Nếu như dựa vào loại tốc độ phát triển này, không quá vài tháng loại dược dịch này thậm chí có thể thu hút càng nhiều người ở các thành trấn khác tới đây.
Hỏa Mộng Vũ trước tình hình này mặt mày cơ hồ là nở hoa, ý định kiềm giữ Khương Thần lại càng hiện rõ rệt.
...
“Ngươi nói sao? Hắn đã lấy đi Long Yên Thảo rồi rời đi?” Lý Kiến nghe Đường Phiên nói rằng Khương Thần đã lấy đi Long Yên Thảo rồi rời đi từ lâu, lúc này giật mình kêu lên.
Hắn cùng với hai tên thuộc hạ đã theo dõi ở phụ cận quanh đây suốt ba ngày hôm nay không nghỉ chút nào, làm sao lại để đối phương qua mắt như vậy. Hắn không tin một người bình thường lại có thể qua mắt được hắn.
“Đúng vậy.” Đường Phiên nhìn thấy Lý Kiến hốt hoảng như vậy, dường như hắn đoán biết được điều gì, lúc này không quên châm chọc đối phương: “Hắn thậm chí còn biết được ngươi nhất định mang Long Yên Thảo tới đổi đi hai món đồ hắn kí gửi...sau khi các ngươi rời đi một khoảng thời gian, hắn liền quay lại.”
Lý Kiến nghe thấy Đường Phiên nói vậy, sống lưng đột nhiên xuất hiện cảm giác gai gai. Tâm thần hắn lúc này có chút sợ hãi.
Người kia dường như luôn luôn đi trước bọn hắn một bước, giống như mọi toan tính của bọn hắn đều bị đối phương nhìn thấu.
Bắt đầu từ việc giao dịch tại Thanh Hải thành. Người kia có thể đã đoán ra tin tức được mật báo tới Tinh Thần Thành do vậy mới đổi thêm một mai Liễm Tức Đan đề phòng.
Thậm chí người kia còn đi một nước đi quá hay đó chính là đoán biết được bản thân sau khi rời khỏi Bách Thảo Đường, Lý Kiến bọn hắn nhất định đem Long Yên Thảo tới đổi. Hắn sau đó chỉ việc phục dụng Liễm Tức Đan cắt đuôi theo dõi sau đó quay trở lại lấy đi Long Yên Thảo.
Chờ cho bọn hắn tới nơi này mai phục, vậy đó chính là trò hề.
Với đầu óc nhanh nhẹn của một tên thương nhân, Lý Kiến sớm đã suy nghĩ tới loại trường hợp này. Chính bởi vì vậy cho nên hắn mới cảm thấy lạnh lạnh sống lưng.
“Đi về...về bẩm báo cho tiểu thư.” Lý Kiến phất tay đánh trống lui quân. Bộ mặt xám xịt kèm theo chút ngưng trọng của hắn hiện tại khác hoàn toàn so với vẻ tự tin lúc bước vào Bách Thảo Đường.
Nhìn thấy Lý Kiến xám xịt rời đi, Đường Phiên một phen hả hê cười phá lên.
“Nói mới nhớ...vị kia bảo rằng tặng ta một món quà bất ngờ...quà đâu không thấy, chỉ thấy toàn bộ cửa tiệm ế hàng mấy ngày hôm nay.” Đường Phiên khẽ thì thào lẩm nhẩm.
Hắn đã thử mua về Vạn Năng Linh Dịch sau chậm rãi nghiên cứu. Đó chẳng phải là được luyện chế theo dược phương sao?
Nghĩ lại chuyện này, Đường Phiến hắn lòng đau như cắt. Bản thân hắn thời điểm đó còn chưa kịp sao chép lại đan phương thì đã bị đám người Lý Kiến mang đi. Đây coi như là đánh mất một món bảo vật vô giá a.
Lại nói, Lý Kiến sau khi trở về liền đem chuyện Khương Thần sớm đã tới trước bọn hắn một bước lấy đi Long Yên Thảo. Chuyện này khiến cho Đông lão cùng với Hỏa Mộng Vũ tức giận không thôi. Bọn họ có cảm giác dường như đang bị đối phương đùa bỡn trên tay vậy.
“Hừ...nếu như hắn rời đi Tinh Thần Thành còn tốt...ở lại nơi này mà nói...ta nhất định khiến cho hắn nếm mùi cay đắng.”
“Chuyện xảy ra...dường như người kia không đơn giản... hắn giống như luôn đi trước chúng ta một bước, khiến cho chúng ta không thể nào nắm bắt được.” Đông lão thở dài một hơi nói.
Cầm dược phương Vạn Năng Linh Dịch trên tay, Đông lão cười khổ:
“Ít nhất còn kiếm lại được món đồ này...chỉ cần có nó, thương hội tại Tinh Thần Thành có thể làm bá chủ.”
Đông lão còn đang định nói gì, một vị gia nhân từ bên ngoài hớt hải chạy vào, thần sắc mang theo vẻ kinh hãi tột độ.
“Không hay rồi...có trúng độc...rất nhiều người đã trúng độc mà chết.”
Liền sau đó, hơn chục người cũng từ đâu chạy tới, trên mặt bọn họ cũng giống như vị gia nhân vừa rồi, mang theo vẻ mặt hoang mang sợ hãi. Tất cả bọn họ đều là một phường chủ phường thị trực thuộc Kinh Hồng Thương Hội phân bố ra khắp Tinh Thần Thành.
“Đông lão, Mộng Vũ tiểu thư, có chuyện không hay rồi.” Một vị trung niên nam tử sau khi cúi chào Đông lão cùng Hỏa Mộng Vũ, lúc này hấp tấp nói
Đông lão tâm trạng đang có chút không vui vì không bắt giữ được Khương Thần, lúc này bị bộ dáng hoảng sợ của thuộc hạ làm cho càng thêm khó chịu, hắn nhíu mày nói:
“Hừ, có chuyện gì từ từ nói, chẳng lẽ trời sập hay sao?”
“Đông lão…chuyện này so với trời sập còn đáng sợ.” Vị trung niên nam tử vừa rồi nuốt một ngụm nước bọt, cố điều chỉnh trạng thái nói: “Hiện tại trong thành đều đồn thổi tin tức Vạn Năng Linh Dịch là độc dược…rất nhiều người đã trúng độc, thậm chí không ít người đã chết.”
“Phi lý.” Đông lão quát lên: “Dược dịch đã được ta thử qua vô số lần, tất cả đều rất an toàn, dược liệu tạo nên cũng đều là những dược liệu không chút độc tính, làm sao lại trúng độc đây.”
Trung niên nhân vừa rồi nghe Đông lão nói vậy, sắc mặt hiện lên chút lúng túng. Hắn cũng không biết phải trả lời sao nữa.
“Đông lão…nếu không ngươi trước ra nhìn xem một chút được không?” Một vị chủ phường thị khác lúc này lên tiếng.
“Đông lão…dược liệu không có vấn đề…có khi nào là do cách luyện chế không?” Hỏa Mộng Vũ trước tình thế này cũng không thể ung dung được nữa, khuôn mặt vũ mị thành thục cũng đã hiện lên chút gấp gáp, ngưng trọng.
“Không thể thế được…ta đã nghiên cứu kĩ dược phương, dược dịch nhất định không có vấn đề.” Đông lão lắc đầu khẳng định chắc nịch.
Thế nhưng Đông lão vừa mới dứt lời, dường như nhớ ra điều gì, hắn lại cầm lấy dược phương xem lại thật kĩ. Trên đó lúc trước có một đoạn hắn không làm theo đúng trình tự.
Trên dược phương có ghi là tinh lọc dược liệu theo thứ tự, thế nhưng với luyện đan chi thuật của hắn, loại hành động đó có phần mất thời gian cùng vô nghĩa, cho nên thời điểm luyện đan hắn đã cùng lúc tinh lọc hai thậm chí là ba bốn vị dược liệu cho nhanh.
Chẳng lẽ sai lầm phát sinh từ đó?
“Không đúng…các loại dược liệu này đều không chút xung đột, dù cho tinh lọc loại nào trước cũng như nhau…” Đông lão vội vàng lắc đầu dẹp bỏ loại suy nghĩ này sang một bên.
Thời điểm tinh lọc dược liệu thành chất lỏng, hắn đều thao tác đồng thời, thế nhưng thời điểm đưa tinh chất dược liệu vào đan lô, hắn nhất nhất tuân theo thứ tự, do vậy chắc chắn không có vấn đề xảy ra.
“Đông lão…nếu không chúng ta trước ra ngoài nhìn xem sao?”