Những người xung quanh thời điểm gặp đám người cao lớn kia đi ra, ai nấy đều không tự chủ được sợ hãi né ra.
Đám nam tử cởi trần kia tại Hồn Nguyên Thiên Giới thuộc về một gia tộc nằm tại cực Tây gọi là Mông gia. Gia tộc này có một loại tập tục vô cùng kì lạ đó là nam tử bắt buộc phải cởi trần. Vũ khí chuyên dụng cũng phải là vũ khí hạng nặng.
Đây cũng là lý do bọn họ có thân hình vạm vỡ đến vậy. Hàng ngày đều vác theo một thanh chùy nặng nề như kia, có muốn thân thể không vạm vỡ cũng không được.
Điểm đáng chú ý ở gia tộc này đó là có một loại huyết mạch rất riêng so với các gia tộc khác.
Nếu như các gia tộc khác có khả năng đột biến huyết mạch, khiến cho huyết mạch trở nên thuần khiết thì chủng tộc này lại hoàn toàn không có khả năng đó.
Đây cũng có nghĩa là gia tộc này từ trước tới nay không có một ai có huyết mạch đạt tới trình độ được đặt chân tới nội tộc tại Minh giới.
Mặc dù vậy, tộc nhân tại gia tộc này lại có một điểm bù lại đó là so với mặt bằng chung, nồng độ huyết mạch lại xa xa cao hơn nhiều. Đồng thời huyết mạch phát triển đến một mức độ nhất định sẽ dừng lại.
Ví như đám người vừa mới đi ra kia, bọn họ huyết mạch đều đạt tới trình độ ba thành Hồn huyết, bảy thành huyết mạch lai tạp.
Ba thành Hồn tộc huyết mạch tại Hồn Nguyên Thiên Giới được coi là cực cao, nếu như là tại gia tộc khác sẽ là tộc nhân trọng điểm bồi dưỡng. Thế nhưng Mông gia kia đối với tộc nhân ba thành Hồn huyết lại là có rất nhiều.
Đây cũng là lý do mà những người xung quanh nhìn nhóm nam tử Mông gia đó lộ ra ánh mắt sợ hãi. Ba thành Hồn huyết nếu như kích phát có thể khiến cho những người có huyết mạch thấp hơn bị áp chế. Bọn họ nếu giao đấu với đối phương nhất định gặp bất lợi.
Lại nói, đám nam tử Mông gia kia có một loại khẩu vị vô cùng mặn, đó là thích ngược mỹ phụ, thích chơi la lỵ. Đây cũng là lý do vừa rồi mọi người xung quanh nhìn hai huynh muội Khương Thần như nhìn trò vui.
Thế nhưng bọn họ vạn phần không ngờ người dẫn đội Mông gia lần này – Mông Lực, sau khi va chạm ánh mắt với Khương Thần lại chủ động rời đi, trước khi rời đi còn có vẻ vô cùng sợ hãi.
Điều này làm dấy lên chút nghi hoặc trong lòng mọi người. Nam tử cùng tiểu nữ hài kia rốt cuộc là ai? Gia tộc nào?
“Đi thôi.” Khương Thần bất động thanh sắc nói. Đoạn lại tiếp tục dẫn tiểu nha đầu đi sâu vào trung tâm Uông Tử thành.
Hai tuyến đường chính tại Uông Tử thành này vô cùng dài, nguyên giả Hồn tộc trong thành chỉ được phép đi trên mặt đất, do vậy muốn đi bộ tới trung tâm cũng là tốn không ít thời gian.
“Ngươi biết tin gì không?” Một vị nam tử dáng người nhỏ bé ghé đầu khẽ nói với đồng đội đi bên cạnh.
“Chuyện gì?”
“Ta vừa nghe nói tại phía Đông thành các đây ngàn dặm xuất hiện khí tức của Thiên Lôi Phù. Theo như mấy vị đại nhân trong thành điều tra, giống như bốn người họ Cao bị người khác giết chết.”
“Cao gia? Chưa nghe bao giờ.” Đồng đội của nam tử nhỏ bé kia lắc đầu khẽ nói.
“Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là ta mới vừa nghe được một vị sứ giả nói rằng có ngoại nhân đột nhập thế giới này.”
Đồng đội nam tử nhỏ bé đưa ánh mắt khinh bỉ, khẽ nói:
“Có người đột nhập? Ngươi nghe nhầm.”
Nói đoạn người kia liền bước đi không nghe đồng đội huyên thuyên nữa.
Đối thoại của hai người Khương Thần đều nghe được nhất thanh nhị sở.
Chuyện Thiên Lôi Phù đánh chết mấy người Cao gia kia lộ ra không có gì là lạ. Bởi lẽ thời điểm đó, tràng cảnh xảy ra có chút rung động, không ai phát hiện ra đó mới là lạ.
Khương Thần ngạc nhiên bởi vì chuyện hắn tiến nhập thế giới này lại được lộ ra.
Lần trước tin tức lộ ra bởi lẽ những người điều hành Uông Tử thành này có đủ tự tin bắt lại kẻ đột nhập, thế nhưng sau đó Khương Thần vẫn cứ rời đi được.
Lần này lại tiếp tục trở vào, theo lý thuyết đám cao tầng tại Uông Tử thành này sẽ giữ bí mật âm thầm đi tìm bắt hắn mới đúng. Không nghĩ tới tin tức lại lộ ra.
Đây là muốn dựa vào số đông đi tìm người sao?
Khương Thần đối với chuyện này không có bao nhiêu lo lắng. Hắn chỉ lo đám người kia không chút động tĩnh. Nếu như có chút động tĩnh, hắn đây cũng biết đường mà phòng bị.
Lúc này, hai huynh muội Khương Thần ghé vào một sạp hàng nhỏ. Sạp hàng này do một vị nam tử trẻ tuổi bày bán. Mặt hàng chủ yếu là đan dược cùng một số loại công pháp, nguyên thuật cấp thấp. Số ít khác liền là một chút thiên tài địa bảo.
Ban đầu sạp hàng này được bày ra được rất đông người hướng ứng. Thế nhưng cái giá mà nam tử này đưa ra không ai có thể chịu nổi. Bởi vậy cho nên lâu dần sinh ra ế ẩm. Mặc cho đan dược tại nơi đây vô cùng khan hiếm.
“Huynh đệ, giới thiệu một chút đồ vật nơi đây.” Khương Thần hướng về phía nam tử khẽ nói.
Hắn ghé vào nơi đây chính là nhắm tới một chút thiên tài địa bảo. Thế nhưng ngay lập tức tỏ ra ý muốn của bản thân, không thể không nói đây là hành động không hề sáng suốt. Đối phương rất có thể sẽ dựa vào điểm này để nâng giá.
“Tùy ý xem, vừa ý món nào ta liền ra giá món đó.” Nam tử kia không mặn không nhạt nói, giống như chuyện hắn có bán được hàng không không hề quan trọng.
Sâu trong mắt Khương Thần khẽ lóe lên chút quang mang. Không trực tiếp giới thiệu mặt hàng bày bán cho Khương Thần mà để cho hắn lựa chọn. Người này xem ra cũng rất xảo quyệt.
Lúc này, một vị nam tử tay cầm một cây quạt sắt nhẹ nhàng bước tới gần Khương Thần, khẽ nói:
“Vị huynh đệ này, nếu như ngươi muốn mua đan dược, ta có thể dẫn ngươi tới nơi bán rẻ hơn. Chỉ cần cho ta chút hồn đan làm phí môi giới là được.”
“Không cần, bản thân ta có chút lười biếng, không muốn đi bộ xa.” Khương Thần cười nhạt đáp.
Nói đoạn, hắn hướng về thanh niên chủ sạp hàng, chủ động chỉ ra những tài liệu bản thân muốn mua.
Trước hành động này của Khương Thần, nam tử bán hàng kia cũng có chút sửng sốt. Nếu như không phải người mới tiếp cận khu vực này chắc chắn sẽ biết tại nơi đây hắn bán hàng với giá cắt cổ.
Thế nhưng vị thanh niên này trước lời mời của người khác vẫn cứ mua đồ của hắn. Điều này không khỏi làm hắn có chút suy nghĩ lại. Chẳng lẽ trong số những tài liệu này có tài liệu mà bản thân nhìn nhầm thành một loại rẻ tiền?
Không thể không nói vị nam tử bán hàng này tâm tư rất cẩn thận. Sau một hồi quan sát kĩ không nhận ra bản thân sai sót gì, hắn mới dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Khương Thần nói:
“Ngươi dùng gì để trao đổi? Ta không cần Hỗn Nguyên Thạch.” Nam tử chủ sạp hàng nói.
“Ngoại trừ Hỗn Nguyên Thạch ta chỉ có hồn đan để trao đổi.” Khương Thần cũng lạnh giọng đáp.
“Hồn đan…cũng được. Tổng cộng năm mươi mai hồn đan Hồn Nguyên Thú Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong.” Nam tử chủ sạp hàng nói.
Ban đầu cộng tổng những thứ mà Khương Thần mua kia cũng chỉ khoảng hai mươi mai hồn đan, thế nhưng hắn vẫn có cảm giác bản thân thua lỗ, vì thế cho nên đôn giá lên năm mươi mai.
Đây có thể dùng ba từ sư tử ngoạm để hình dung.
“Huynh đệ, ngươi đang suy nghĩ gì ta có thể đoán được.” Khương Thần mỉm cười khẽ nói: “Những thứ này giá trị không đến mức đó. Ngươi vẫn là bán cho ta với giá ban đầu đi thôi.”
Nam tử chủ sạp hàng bị người nhìn thấu tâm tư, nếu như là người bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy có chút xấu hổ. Thế nhưng hắn lại không hề, ngược lại còn hướng tới Khương Thần quát lớn:
“Không mua liền cút.”
Khương Thần nghe vậy chỉ khẽ nghiêng đầu không nói gì, sắc mặt cũng không vì thanh niên kia vô lễ với mình mà sinh ra đổi sắc. Hắn dẫn theo tiểu nha đầu rời đi không chút do dự.
Nhìn thấy Khương Thần rời đi, thanh niên kia chỉ khẽ nhếch mép cười. Loại thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này hắn đã gặp nhiều. Kia chẳng phải là giả vờ không quan tâm để cho bản thân mình phải xuống nước sao?
Nghĩ vậy, nam tử chủ sạp hàng vẫn không có ý định níu giữ Khương Thần. Trong khi Khương Thần cũng không mặn nhạt với đồ đạc của đối phương cho lắm. Chủ ý mua đồ của hắn cũng chỉ là cảm thấy có chút hứng thú với vài loại tài liệu ít gặp.
Về phía nam tử chủ sạp hàng, hắn đây chính là thông minh quá bị thông minh hại. Luôn suy tính thiệt hơn, cuối cùng người thiệt lại là chính mình.
Chờ một hồi không thấy Khương Thần quay lại, nam tử chủ sạp hàng lộ ra vẻ mặt sốt sắng đồng thời lại có chút hối hận. Xem ra bản thân bởi vì quá tham lam mà lại bỏ đi một miếng mồi béo bở.
Nếu như dựa theo giá ban đầu hắn đưa ra, đối với hắn cũng là một số lãi vô cùng lớn. Thế nhưng là nha…tự cho mình là thông minh luôn là cách làm không khôn ngoan. Thỉnh thoảng vẫn phải giả ngu một chút, “đại trí nhược ngu, đại dũng nhược khiếp” đó mới là loại người đáng sợ.
…
Khương Thần sau khi đi dạo một vòng quanh một khu tiểu phường thị tại nơi này, hắn rốt cục thu về được một lượng tài liệu luyện phù cùng với tài liệu trận pháp. Hồn đan trên người lúc này cũng vừa vặn không còn.
Hắn đột nhiên nảy ra chút chủ ý, có thể hay không đi liệp sát Hồn Nguyên Thú kiếm thêm hồn đan để mua sắm tài liệu. Thế nhưng rất nhanh loại ý nghĩ này liền được dẹp bỏ.
Khó khăn lắm hắn mới đi vào được trong thành, hắn không muốn lại phải cúi đầu trước người khác như lần kia nữa.