Khương Thần quan sát lượt giao thủ vừa trải qua từ đầu đến cuối. Hắn có thể nhìn ra, so về nội lực, Liễu Thanh kém hơn Âm lão quỷ kia, thế nhưng so về cận thân bác đấu, Âm lão quỷ lại thua xa Liễu Thanh. Có lẽ lí do liền là Âm lão quỷ kia tập chung tu luyện cái gọi là khống hồn thủ đoạn.
“Xem ra tu luyện lệch về tà thuật quá rồi a.” Khương Thần nhếch mép cười nói: “Nhìn thì có vẻ cao siêu nhưng thực ra lại là cái phế vật tu luyện rồi.”
Loại tu luyện này tại Đại Thiên Nguyên Giới gọi là đầu đuôi lẫn lộn. Loại tu luyện này cũng là vô cùng điển hình.
Ví dụ như có người song thuộc tính, vì vậy liền kiêm tu song thuộc tính. Có người ngoại trừ tu luyện lại kiêm tu thêm thân pháp. Loại người kia nhìn qua có vẻ là cao thủ, lại phóng khoáng, tiêu sái. Nhất là loại tu luyện lệch về thân pháp kia.
Thế nhưng thực ra loại người đó mới chính là phế vật.
Tại thời điểm tu vi thấp, có thể lấn lướt người đồng giai một đầu, thế nhưng theo thời gian tu vi tăng lên. Sai sót này sẽ càng lớn.
Ví dụ tu lệch về thân pháp, ngươi tốc độ tuy nhanh thế nhưng lực công kích yếu, nhân gia liền đứng yên ngươi cũng không thể đả thương được. Đợi nhân gia bắt được điểm yếu của ngươi, ngươi liền bị nhân gia nhất kích tất sát.
Âm lão quỷ tình trạng này cũng giống đa phần nguyên giả tại Đại Thiên Nguyên Giới.
Khống quỷ thủ đoạn của hắn nếu như người đồng giai có biện pháp khắc chế, vậy hắn coi như chung kết.
Lại nói, Âm lão quỷ nghe Liễu Thanh nói vậy liền ngửa mặt lên trời cười:
“Khặc khặc…tốt, vậy ngươi liền gặp gỡ thủ đoạn chân chính của ta đi.”
Nói đoạn, hắn vung tay lên, bên hông hồ lô lập tức bật nắp bay lên không trung.
Từ bên trong hồ lồ bay ra một đoàn khói đen, khói đen này không ngừng biến hóa trạng thái phảng phất như hiện ra ngàn vạn khuôn mặt người. Từ trong khói đen truyền ra từng đợt tiếng kêu thê thảm rít gào giống như từ Cửu U Địa Ngục chạy ra.
Cuối cùng, đoàn khói đen ngưng kết thành một cái quỷ trảo khổng lồ trôi nổi trên hư không.
“Ngự quỷ thuật?” Liễu Thanh khuôn mặt hiện lên ngưng trọng nói.
“Hắc hắc…xem ra ngươi cũng là biết hàng a.”
“Ngươi dĩ nhiên kiêm tu đạo pháp, hiện tại có lẽ cũng đã nhập đạo.” Liễu Thanh nuốt một ngụm nước bọt khẽ nói.
Hắn nguyên bản phỏng đoán Âm lão quỷ này tu luyện một chút khống hồn chi thuật cũng có chút thành tựu. Không nghĩ tới thủ đoạn của hắn lại cao cường đến vậy.
Bên cạnh, Khương Thần nghe tới hai từ nhập đạo chỉ khẽ mỉm cười.
Kia còn chưa được coi là nhập đạo. Cùng lắm chỉ là chút da lông mà thôi.
Loại nhập đạo giả này thực lực hắn tương đối hiểu rõ. Nếu như chân chính nhập đạo, thực lực có thể coi như một cái Tông sư. Những kẻ tu vi cao cường hơn có thể so với bán Tiên Thiên.
Năm đó hắn từng lấy võ nhập đạo từ đó tu luyện nguyên thuật, nhưng sau đó lại phát hiện ra bản thân không thể kích phát được nguyên thuật, cũng không thể tu luyện được công pháp của nguyên giả. Vì thế liền ngộ ra ra loại nhập đạo này hệ thống tu luyện khác biệt với nguyên giả. Từ đó bỏ qua loại ý nghĩ kia.
Lại nói quỷ trảo trôi nổi trên không trung tỏa ra một loại khí thế khủng bố cơ hồ muốn đè sập cả khu rừng. Mặt đất bắt đầu bốc lên các loại khí đen không ngừng xâm nhập quỷ trảo.
Đây cũng chính là lí do Âm lão quỷ lựa chọn thời gian nửa đêm làm thời gian tỷ đấu. Khoảng thời gian này, hắn thủ đoạn có thể được gia tăng thêm một phần sức mạnh.
Bên cạnh hai ông cháu Từ Chính Thuần, Từ Trạch Đông bắt đầu hiện ra lo lắng. Từ Chính Thuần còn không đến mức sợ hãi. Chỉ tội nghiệp thay Từ Trạch Đông, hắn từ nhỏ đến giờ đã bao giờ chân chính được nhìn thấy thủ đoạn khủng bố như vậy. Đũng quần vì thế không khỏi bốc lên chút mùi khai khiến cho Khương Thần ghét bỏ phải đứng xa ra.
“Liễu lão quỷ, ngày tàn của ngươi xem ra đã đến. Tiếp đó chính là Từ gia các ngươi a Từ Chính Thuần.”
Âm lão quỷ cười lên man rợ. Đoạn hắn vung tay, quỷ trảo thuận theo tay hắn hướng về phía Liễu Thanh bổ đến. Quỷ trảo này từ khí thế bộc phát ra có thể so sánh với Tông sư đại thành.
Liễu Thanh mặc dù so với khí thế của quỷ trảo yếu hơn rất nhiều, thế nhưng hắn cũng không hề lui bước. Ngược lại tinh thần càng thêm phấn chấn. Hắn muốn thử xem đối mặt với quỷ trảo này, có thể đỡ được bao nhiêu phần.
“Âm lão quỷ, mạng lão già ta cũng không dễ gặt hái như vậy.”
Liễu Thanh gào lên. Một ngụm máu phun vào hai bàn tay, không biết trùng hợp hay cố ý, vệt máu trên hai tay hắn tạo thành hình đồ án âm dương.
“Xem ra Liễu lão này cũng không phải đèn cạn dầu.” Khương Thần cười nhạt tấm tắc khen.
Mặc dù vậy, trong lòng hắn đã có kết quả của trận đấu, trên người Hỗn Nguyên Chi Khí cũng chuẩn bị bất cứ lúc nào bộc phát giải cứu Liễu Thanh.
“Âm Dương Trấn Quỷ Thuật.”
Liễu Thanh gào lên, hai tay đẩy về phía quỷ trảo đang lao đến. Chỉ thấy không trung hiện ra một cái âm dương ấn ngăn chặn quỷ trảo.
“Khặc khặc…lâm thời mới tìm tới biện pháp đối phó, vô ích thôi Liễu lão quái.” Âm lão quỷ cười ré lên.
Đoạn, hắn cũng phun ra một ngụm máu lên tay, bàn tay cùng lúc vung lên dùng chính máu của bản thân vẽ lên không trung những văn tự kì lạ.
“Đi chết đi họ Liễu.”
Dứt lời, hắn bàn tay vung ra. Văn tự máu huyết kia vẩy lên quỷ trảo.
Quỷ trảo khổng lồ thuận thế biến trảo thành chưởng đè xuống âm dương ấn của Liễu Thanh, ý định trấn áp cả người lẫn ấn.
“Khương tiên sinh…Liễu lão ta cầu mong trợ lực.”
Liễu Thanh gầm lên. Thời điểm văn tự máu huyết kia vẩy lên quỷ trảo, hắn có thể cảm nhận quỷ trảo này dường như có thêm vạn cân lực lượng. Cận kề sinh tử, cuối cùng hắn không thể không hướng Khương Thần cầu trợ giúp.
Âm lão quỷ nghe vậy, ánh mắt nhìn hướng Khương Thần càng thêm sắc bén. Ngay từ đầu hắn vốn loại bỏ khả năng thanh niên áo đen này là trợ lực Liễu Thanh mời đến. Không nghĩ tới bản thân phán đoán sai.
Khương Thần bên ngoài nghe Liễu Thanh nói vậy, lúc này mới xuất thủ.
Chỉ thấy hắn dậm nhẹ chân một cái. Trước mắt bốn người, thân ảnh Khương Thần trực tiếp biến mất.
Uỳnh
Còn chưa kịp định thần, một tiếng nổ không kém gì các loại bom hạng nặng vang lên khiến cho rừng cây rung chuyển.
Không trung tỏa mù mịt khói đen xen lẫn bụi bặm cùng lá cây.
Khói bụi tán đi, chỉ thấy Liễu Thanh đang nằm trên mặt đất, máu me be bét. Khương Thần đứng tại nơi đó, một ngón tay vẫn đang giơ ra. Trên ngón tay phát ra lục quang chói lòa.
“Có chút bản sự…” Khương Thần cười nhạt. Thanh âm cao lãnh của hắn vang lên đánh thức mọi người tỉnh lại sau sững sờ.
Quỷ trảo này nếu đặt tại Đại Thiên Nguyên Giới cũng có thể sánh ngang với một vài nguyên giả thực lực Nguyên Thể Cảnh trung kì. Có lẽ vị Âm lão quỷ kia vì tu luyện ra một chiêu này đã giết hại không ít người để thu giữ linh hồn bọn họ, thuận lợi tu luyện.
“Không thể nào…”
Âm lão quái nhìn thấy quỷ trảo của mình bị đánh tan, lập tức la lên.
Đoạn, hắn nhắm mắt lại, một tay nâng lên hồ lô, miệng niệm chú ngữ. Khói đen tản mát trong không khí lúc này lại tụ lại thành một khối. Chỉ là hiện tại, lượng khói đen so với vừa nãy đã ít đi rất nhiều.
“Ngươi…ngươi là ai?”
“Trong đầu ngươi nghĩ ta là ai, vậy ta chính là kẻ đó.”
“Không thể nào…nhập đạo giả không thể còn trẻ như vậy được. Từ gia không thể mời tới một vị nhập đạo giả được.” Âm lão quỷ có chút lộn xộn nói.
Nói rồi, hắn liền tiếp tục ngưng tụ một cái quỷ trảo từ đám hắc khí còn lại, đánh về phía Khương Thần.
Khương Thần nhìn tới quỷ trảo đang xé gió vươn tới kia, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên. Một ngón tay giơ ra. Trên ngón tay phát ra một đạo lục quang.
Ngón tay Khương Thần phát ra lục quang kia liên tục vẽ lên không trung một loại hình vẽ kì quái. Miệng đồng thời niệm chú ngữ.
Lập tức hư không xuất hiện một sợi xích khổng lồ.
So với sợi xích khổng lồ này, quỷ trảo của Âm lão quái giống như tiểu vu gặp đại vu. Ngay lập tức bị trói chặt không thể cử động.
“Hừm…đừng hòng ngăn cản lão phu.” Âm lão quỷ có chút rung động vì thủ đoạn của Khương Thần.
Hắn lại tiếp tục niệm chú ngữ, bàn tay quỷ kia tan ra thành hắc khí, toan tính thoát khỏi trói buộc.
Chỉ là Khương Thần làm sao có thể để hắn thoát ra dễ dàng như vậy. Hắn một ngón tay lại khẽ điểm trên hư không. Giống như chơi đùa nói:
“Ngươi còn thủ đoạn gì liền bày ra nốt a.”
Chỉ thấy sợi xích kia tỏa ra lục quang bao phủ lấy hắc khí. Không cho một chút hắc khí nào thoát ra ngoài. Đồng thời, hắc khí mỗi khi va chạm với lục quang, liền bị lục quang kia ma diệt.
“Ngươi…ngươi…”
Âm lão quỷ lắp bắp, hai mắt trợn lớn không nói nên lời.
Khương Thần đầu nghiêng sang một bên, bộ dáng giống như ngươi nói gì ta nghe không rõ.
“Đã đến lúc làm sạch không khí a.” Đoạn, hắn trừng mắt: “Thanh tẩy.”
Trên không trung, một đạo lôi đình trống rỗng xuất hiện. Đạo lôi đình này mang theo khí thế hủy diệt đánh về phía đoàn hắc khí cùng Âm lão quỷ.
“A…lôi pháp đạo gia…”
Âm lão quỷ một tiếng hét thảm, ngã lăn ra đất. Trên tay hồ lô trực tiếp bị lôi đình đánh nát. Trên không hắc khí cũng bị lôi đình một đạo đánh tan.
Từ lúc lôi đình xuất hiện đến lúc đánh tan thủ đoạn của Âm lão quỷ chỉ là trong một khoảnh khắc. Thế nhưng trong khoảnh khắc đó, Từ Chính Thuần, Từ Trạch Đông, Liễu Thanh cũng đủ nhìn rõ thủ đoạn của Khương Thần, ánh mắt đối với hắn càng là hiện lên vẻ sùng kính.
Nam nhân này trong mắt bọn họ chính như thần nhân.
Lôi đình sau khi biến mất, một tiếng sấm khủng bổ vang lên, tiếng sấm này mang theo âm ba khủng khiếp khiến cho cả khu rừng rung chuyển. Cây cối xung quanh khu vực giao chiến ngã hết ra tạo thành một hình tròn, trung tâm là Âm lão quỷ đang lăn lộn trên mặt đất. Nửa người máu thị nhầy nhụa.
Lúc này, ánh mắt hắn nhìn Khương Thần giống như thỏ nhỏ gặp phải lão hổ. Mặc dù vết thương khiến cho hắn chỉ muốn gào khóc, thế nhưng vẫn cố cắn răng gượng dậy dập đầu trước mặt Khương Thần.
“Đại sư tha mạng…tiểu vô tri mạo phạm…mong đại sư tha mạng.”
Hắn hiện tại đâu còn bộ dáng ngạo mạn như lúc đối chiến với Liễu Thanh. Âm lão quỷ này hiện giờ phải nói vô cùng thảm hại. Quần áo vốn tơi tả nay càng thêm tả tơi. Nửa thân trên bị sét đánh cho vừa máu thịt nhầy nhụa, vừa hiện lên chút mùi khét.
Lúc này quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi tùm lum.
“Phần còn lại giao cho hai ngươi.” Khương Thần đối với van xin tha thứ kia chỉ hờ hững nói.
Đoạn lui về phía sau. Giao lại cho Liễu Thanh cùng Từ Chính Thuần.