***
Hàn Uyển Như tiếng hét vang lên khiến cho mọi người bừng tỉnh, khuôn mặt tất cả đều hiện lên vẻ ngơ ngác.
“Uyển Như, có chuyện gì vậy?”
Hàn Uyển Như lúc này vì sợ hãi nên đã cúi đầu, hai tay ôm mặt. Nghe Cao Nhược Vũ hỏi vậy, liền đưa ngón tay run run chỉ lên trần nhà.
Mọi người theo ngón tay nàng nhìn lên, hoàn toàn không có gì cả. Tất cả vì thế nhìn Hàn Uyển Như với ánh mắt kì quái.
“Ngươi thấy gì, Uyển Như?” Cao Nhược Vũ ôm lấy đôi vai nhỏ bé đang run rẩy của Hàn Uyển Như, khẽ nói.
Hàn Uyển Như vẫn không dám ngẩng đầu lên, lúc này nước mắt giàn dụa, lắp bắp nói:
“Các…các ngươi không thấy gì sao?...lão bà bà chủ nhà…ta nhìn thấy nàng treo cổ.”
Đám bằng hữu nghe nàng nói vậy, khuôn mặt ai nấy đều kinh hồn táng đảm. Vị Thanh lão kia khuôn mặt càng là tái đi. Hắn trước lúc Hàn Uyển Như hét lên, vốn chỉ ngồi không đả tọa, hoàn toàn tỉnh táo, thế nhưng hắn không cảm nhận được một chút thứ đồ không sạch sẽ ở xung quanh, hiện tại nghe Hàn Uyển Như nói vậy, xem ra ngôi nhà này có vấn đề. Mà loại vấn đề này năng lực của lão chưa chắc có thể giải quyết được.
Lại nói, Hàn Uyển Như vừa dứt lời, căn phòng đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, bóng điện vụt tắt.
“Aaaa…”
“Chuyện gì xảy ra…điện tại sao lại mất…”
Một chút sáng le lói từ ngoài chiếu qua khung cửa nhỏ, giữa màn sáng mông lung mơ hồ đó, trên trần nhà, một bóng người đang treo lơ lửng. Bóng người này nhỏ con, tóc tai bù xù, trên người mang theo áo len nỉ, một tấm áo choàng dạ rộng thùng thình. Đây không phải lão thái bà chủ nhà thì còn ai.
“Không thể nào…”
Đám người nhìn thấy bóng vị lão thái bà treo cổ trên trần nhà, tay chân bủn rủn. Đám thiếu nữ tâm lí yếu kém liền trực tiếp hét lên.
“Các ngươi là ai…” Trong phòng vang lên thanh âm khàn khan.
Cửa phòng bật mở, một vị lão giả tóc tai bù xù bước vào, lão giả này mặc một bộ đồ đen rách nát, trên người có một chút mùi tanh. Thanh âm lúc trước chính là của vị lão giả này.
Đám người trong phòng sau khi nghe tới thanh âm kia liền có vẻ trấn tĩnh lại. Tất cả không hẹn mà cùng nhìn về phía vị lão giả kia.
“Lão thái gia, ngươi là người phòng bên cạnh sao?” Cao Nhược Vũ bước lên phía trước lễ phép hỏi. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một chút ý nghĩ kì lạ. Cảm giác giống với lúc trước khi thấy đôi thanh niên thuê trọ kia.
“Đúng, ta ở phòng bên cạnh, ta đang hỏi các ngươi làm gì ở đây? Làm sao các ngươi vào được đây.” Vị lão giả này lạnh nhạt nói. Khuôn mặt nhăn nhó lại. Dường như sự xuất hiện của đám người Cao Nhược Vũ trong ngôi nhà này khiến cho hắn giận dữ.
Vương Bác Văn bước lên một bước cười nhạt nói:
“Bọn ta là người tới thuê trọ, tại sao lại không thể ở đây? Ngược lại ngươi ở đây mù kêu gào cái gì. Quả nhiên như vị huynh đệ kia nói, tính tình ngươi rất thúi.”
Lão giả nghe vậy, không còn giận dữ, ngược lại khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Tiểu tử, ngươi nói tính tình ta rất thúi sao? Tốt…rất tốt.”
Dứt lời, vị lão giả này liền quay về phòng. Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi thanh niên nam nữ kia hớt hải chạy sang.
“Các ngươi xảy ra chuyện gì, chúng ta nghe thấy tiếng hét.” Vị nữ tử xinh đẹp đã đưa lá bùa cho đám người Cao Nhược Vũ, lúc này khuôn mặt có phần vội vã nói.
“Ta…ta…ta nhìn thấy vị lão thái bà chủ nhà treo cổ trong phòng.” Hàn Uyển Như lúc này từ sau lưng Cao Nhược Vũ, ló đầu ra run rẩy đáp.
Đôi thanh niên nam nữ kia nghe vậy liền nhìn nhau, lông mày nhíu lại. Lát sau, nam thanh niên nhìn đám người Cao Nhược Vũ với ánh mắt kì lạ. Hắn nói:
“Các ngươi nói lão thái bà chủ nhà? Nhưng mà chủ nhà là vị lão gia gia phòng bên cơ mà?”
Vị nữ tử bạn gái hắn cũng gật đầu nói:
“Vị lão thái bà các ngươi nhìn thấy có lẽ là lão bà hắn, nhưng vị lão thái bà kia đã treo cổ chết cách đây năm năm rồi, cũng là trong căn phòng của các ngươi a.”
Đám người Cao Nhược Vũ lúc này mới vừa trấn tĩnh, nghe đôi thanh niên nam nữ nói vậy, khuôn mặt xám ngắt lại, ai nấy kinh hồn tang đảm. Nếu như theo đúng lời đôi thanh niên nam nữ này thì người mà bọn họ gặp lúc trước là hồn ma của vị lão thái bà kia hay sao?
Như vậy cũng giải thích vì sao lúc nãy bọn họ đã nhìn thấy bóng vị lão thái bà tự xưng chủ nhà kia treo cổ trên trần nhà.
“Như…như vậy lúc nãy ta nhìn thấy vị bà bà kia treo cổ là hồn ma của nàng sao?” Hàn Uyển Như thân mình run lên, khẽ nói.
“Chuyện …chuyện này…không thể nào?” Một vị thanh niên trong đám người, tay chân bủn rủn, hai mắt vô thần khẽ lẩm nhẩm.
“Các ngươi không tin có thể hỏi vị lão gia gia phòng bên. Có lẽ các ngươi đã bị lão thái bà đùa nghịch rồi a.” Nam thanh niên trầm ngâm một lúc, nhẹ nhàng nói, khuôn mặt cũng không tỏ ra một chút hoảng sợ: “Trước đây cũng có nhiều người tới thuê bị lão bà bà hù dọa.”
“Nếu các ngươi còn không tin tưởng, có thể hỏi lão gia gia…” Nữ tử mỉm cười nói.
Có lẽ chuyện này, bọn họ đã gặp trước đó rồi, nên hiện tại nói chuyện vô cùng bình thản, không một chút sợ hãi.
Đoạn, cả hai người lại lặng lẽ trở về phòng.
“Chuyện này có chút phức tạp.” Thanh lão lúc này vẫn giữ được bình tĩnh, thanh âm trầm trầm của lão vang lên: “Hiện tại có lẽ phải hỏi một chút vị lão chủ nhà kia thôi.”
Thanh lão vị này cũng không tin tưởng thuyết pháp của đôi thanh niên nam nữ kia cho lắm. Hắn vốn là một vị bắt ma đạo sư, nếu như vị lão thái bà kia mà là ma quỷ, hồn ma, không lí nào lão lại không nhận ra.
Tuy nhiên trong lòng lão lại hiện lên một chút nghi vấn, không biết bóng người treo cổ mà hắn cùng mọi người nhìn thấy có phải là vị lão thái bà kia hay không.
Lúc này mọi người không hẹn mà cùng gật đầu. Tất cả rồng rắn nhau theo sau Thanh lão đi tới cửa phòng vị lão gia gia vừa rồi. Vương Bác Văn tiến tới khẽ gõ lên cửa phòng.
Cửa phòng mở, vị lão giả hồi nãy bước ra, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, đoạn nở một nụ cười bí hiểm nói:
“Làm sao tìm tới ta, hiện tại mới biết mình gặp thứ gì đi?”
“Vị lão gia gia này, như vậy ngươi đã biết chúng ta gặp phải thứ gì?” Vương Bác Văn nuốt một ngụm nước bọt nói. Mồ hôi không tự chủ vã ra. Hắn nguyên bản lúc đầu còn ôm tâm lí may mắn. Hiện tại được lão giả xác nhận, lúc này mới bắt đầu sợ hãi. Đám người ngoại trừ Thanh lão vẫn giữ được bình tĩnh, còn lại đều như có như không loạng choạng đứng không vững.
“Các ngươi ở trong căn phòng đó chính là nơi lão bà ta đã treo cổ các đây năm năm, xem ra là nàng đùa nghịch nên dẫn các ngươi tới đây.” Lão giả mỉm cười lạnh lùng nói. Đoạn liếc nhìn Vương Bác Văn: “Còn ngươi, lúc nãy liền rất to tiếng cơ mà.”
Vương Bác Văn khuôn mặt hiện lên vẻ khó xử, hắn lúc nãy còn chửi mắng qua vị lão giả này đây. Nếu như người ta tức giận đuổi bọn họ ra ngoài, hiện tại liền rất không ổn.
“Vậy là đôi thanh niên nam nữ kia nói đúng, vị lão thái gia đó là hồn ma…” Hàn Uyển Như lúc này mếu máo, nước mắt đã bắt đầu rưng rưng: “Như vậy bóng đen treo cổ cũng chính là nàng a.”
“Khóc lóc cái gì, ở đây gặp phải ma quỷ chính là chuyện thường.” Lão giả nhăn mày xua tay nói, đoạn hai hàng lông mày nhíu lại, khuôn mặt có chút mất tự nhiên: “Ngươi vừa nói đôi thanh niên nam nữ kia là ai?”
“Chính là hai vị thuê căn phòng ở cuối hành lang.” Vương Bác Văn đáp, nội tâm đột nhiên dâng lên một chút bất an.
Lão giả kia khuôn mặt lúc này hiện ra vẻ ngạc nhiên cùng không thể ngờ tới, hắn nói:
“Tiểu An cùng Tiểu Hà hai đứa cháu ta đã chết từ tháng trước, làm sao các ngươi lại gặp bọn chúng được.”
“Không thể nào…” Đám người Cao Nhược Vũ hét lên. Chuyện này thực sự đả kích thật mạnh tinh thần của bọn họ.
Cao Nhược Vũ lúc này giật mình thò tay vào trong túi áo, định bụng xem thử lá bùa mà lúc trước vị nữ tử kia đưa cho, nhưng nhận lại chỉ là túi áo trống rỗng. Lúc này tâm hồn thiếu nữ trực nhảy, tim đập bịch bịch. Mặc dù không đến mức run rẩy như Hàn Uyển Như nhưng nàng cũng đang vô cùng sợ hãi.
Nhìn thấy vẻ mặt của đám người, lão giả cười nhạt, đoạn ra hiệu cho mọi người theo lão đi về cuối hành lang, nơi mà căn phòng hai thanh niên nam nữ kia nói rằng họ đã thuê.
Cửa phòng sau khi được lão giả đẩy ra, một cỗ mùi mục nát, ẩm thấp quanh quẩn khiến cho mọi người không khỏi bịt mũi. Căn phòng mờ tối, toàn bộ đồ đạc đều được phủ vải trắng. Hiển nhiên là không có ai ở trọ trong căn phòng này.
Vương Bác Văn hai mắt trợn lớn, đột nhiên hắn bình tĩnh đến lạ, xâu chuỗi các sự việc từ tối đến giờ, hắn giật thót một cái, sau đó theo bản năng giang hai tay lui về sau đồng thời đẩy tất cả mọi người lui lại.
Hắn nhìn vị lão giả chằm chằm đồng thời đánh mắt cho Thanh lão.
“Lão thái bà trong căn phòng lúc trước nói rằng lão công của nàng cùng hai đứa cháu đã chết một tháng trước, vậy nghĩa là từ lúc nãy tới giờ ngươi cùng hai vị kia chính là đang đùa giỡn chúng ta. Chúng ta cũng đã nhìn thấy bài vị của ngươi.”
Nghe hắn nói vậy, đám người Cao Nhược Vũ đột nhiên từ cơn u mê tỉnh lại. Bọn họ rốt cục nhận ra, điều bọn họ cảm thấy không đúng từ lúc nhìn thấy hai thanh niên nam nữ là gì rồi. Chẳng phải bọn hắn ảnh cùng bài vị còn đặt ở phòng bên dưới sao?
Bọn hắn quen mặt? Không quen sao được khi mà mới trông thấy họ cách đó mấy tiếng.
“Ha ha…nếu như các ngươi còn nghi ngờ, vậy xin mời quay lại chỗ các ngươi nhìn thấy bài vị của ta để xác thực xem ta đúng hau các ngươi đã bị hồn ma lão bà cùng hai đứa cháu ta trêu chọc.”
Lão giả cười phá lên, dẫn đầu đi trước. Đám người Cao Nhược Vũ dúm dụm vào nhau đi theo sau lão giả kia, cố giữ một khoảng cách xa.
Chuyện hôm nay gặp phải đã hoàn toàn đổi mới nhận thức của bọn họ về thế giới tâm linh. Hiện tại đối với lão giả này cũng không thể tin tưởng.
“Thanh lão, ngươi thấy thế nào.” Vương Bác Văn khẽ nói.
“Chút nữa nếu như có sự không đúng liền chạy, mặc dù nửa đêm ra ngoài có chút nguy hiểm, chung quy vẫn tốt hơn trong căn nhà này.” Thanh lão khẽ rỉ tai nói.
Chuyện này cũng thực sự vượt ngoài tầm kiểm soát của lão. Cả đời đối mặt sinh tử cừu địch cùng diệt trừ không biết bao nhiêu oan hồn. Trường hợp này là lần đầu tiên lão gặp phải. Mà còn liên tục bị đưa vào tròng không kiểm soát.
Đám người cũng chuẩn bị tâm lí sau khi xuống lầu một liền bỏ chạy. Chỉ là nhìn tới phía trước vị lão giả đang lững thức bước đi kia, không ai dám manh động chạy lên trước.
Xuống đến lầu một, lão giả kia vén ra bức mành che cửa. Gian phòng tối om hiện ra, lúc này chỉ có ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài chiếu vào. Lão giả này bước vào trong phòng, biến mất sau màn đen u tối.
“Chuyện này…”
“Chạy…mau chạy a…”
Đám người trông thấy bóng lão giả biến mất trong căn phòng tối đen, liền kinh hãi tột độ. Không biết ai hô lên, tất cả đồng loạt chen nhau về phía cửa ra vào.
Tuy nhiên, mới chỉ đi được hai bước, còn cách một đoạn mới tới cửa ra vào, một thanh âm vang lên khiến cho mọi người khựng lại.
“Các ngươi nửa đêm còn đi đâu? Không biết đi ra ngoài giờ này rất nguy hiểm ư.”
Ngoài cửa bước vào một bóng người, bóng người này thấp bé, lưng có chút còng. Bóng người mặc trên mình một chiếc áo len nỉ, bên ngoài khoác thêm áo dạ dầy cộp. Bóng người này không phải vị lão thái bà ban đầu nhận tiền thuê nhà thì còn ai.
Không, phải nói chính xác là ma chứ không phải người. Bởi vì từ ánh sáng mờ mờ bên ngoài chiếu vào trong nhà, trước mặt lão thái bà kia không xuất hiện bóng in xuống sàn nhà.