Vô Tận Trùng Sinh

Chương 147: Chương 147: Thiếu nữ ăn cắp




Lại nói, thiếu nữ sau khi chia nửa bánh mì của mình cho tiểu cẩu, nàng thậm chí còn cẩn thận bế tiểu cẩu lên ghế ngồi bên cạnh mình.

Tiểu cẩu sau khi nhìn thiếu nữ một hồi liền rụt rè gặm nhấm nửa phần bánh mì.

Nhìn xem tiểu cẩu vui vẻ gặm nhấm nửa khối bánh mì của mình, thiếu nữ bật cười, hai mắt híp thành nguyệt nha. Cũng mặc kệ người đi đường nhìn mình với ánh mắt chán ghét, nàng một tay sờ đầu tiểu cẩu một tay cầm nửa khối bánh kia ăn nốt.

Toàn bộ cảnh này đều được Khương Thần đứng ở phía xa thu vào trong mắt. Khuôn mặt hắn lúc này không hiện lên cảm xúc, thế nhưng nếu như có người hiểu hắn nhìn tới khuôn mặt này, có thể nhận ra ánh mắt hắn hiện lên chút tán thưởng.

Thiếu nữ kia mặc dù ăn cắp ví tiền của hắn nhưng chiếu theo góc độ này mà nhìn lại, nàng xem ra không phải người xấu, ngược lại có phần thiện lương.

Thật vậy.

Nếu như ngay từ ban đầu hắn đuổi theo thiếu nữ này đòi lại ví tiền, hoặc giả đem nàng trình công an, vậy liền sẽ không biết được nàng còn có một mặt thiện lương như thế kia.

Câu nói mọi việc đều không nên nhìn theo một phía chính là vậy.

Cũng không mất nhiều thời gian, thiếu nữ kia liền ăn hết nửa bánh mì trên tay. Sờ lên bụng mình, thiếu nữ bẩn thỉu trong mắt hiện lên chút do dự. Cuối cùng quả quyết lắc đầu. Sau khi chia tay tiểu cẩu, bản thân nàng liền rời đi.

Thiếu nữ kia sau khi đi một đoạn dài trên đường phố xa hoa sau đó liền đứng trước một ngõ nhỏ. Sau khi xác định không có người theo sau, nàng liền rẽ vào nhõ nhỏ này.

Một lát sau, trước ngõ nhỏ xuất hiện một đạo thân ảnh trẻ tuổi. Thân ảnh này ngoại trừ Khương Thần đi theo nàng từ nãy tới giờ thì còn ai. Chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ vểnh lên, sau đó cũng theo thiếu nữ kia đi vào ngõ nhỏ.

Hẻm này vô cung phức tạp. Tự nhận bản thân có trí nhớ tốt thế nhưng Khương Thần đi vào ngõ nhỏ này mấy lần suýt nữa lạc mất dấu vết thiếu nữ bẩn thỉu.

Thiếu nữ bẩn thỉu kia ngược lại dường như đối với ngõ nhỏ rất quen thuộc. Sau khi thông qua đường ngang ngõ tắt, nàng dừng lại trước một nhà kho cũ kĩ. Cùng nó nói là nhà kho cũ kĩ chẳng bằng nói nó là một khu dân cư nghèo.

Khương Thần nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt cũng hiện lên chút ngoài ý muốn. Sau những dãy nhà cao tầng hoa lệ kia xem ra vẫn còn rất nhiều nơi như thế này.

Người nơi đây đều ăn mặc những bộ đồ cũ kĩ, thậm chí có thể gọi là cũ nát, rách rưới. Thân hình gầy gò ốm yếu, khuôn mặt ảm đạm không chút cảm xúc. Trên thân thể thậm chí còn có những vết bầm tím. Hiển nhiên là thường xuyên đánh nhau.

Thiếu nữ kia sau khi đi vào khu dân nghèo này, hai mắt thủy linh tựa hồ toát lên một tia do dự. Nàng dường như đối với khu dân nghèo này sinh ra sợ hãi.

Những người trong khu dân cư nghèo này sau khi nhìn thấy thiếu nữ bẩn thỉu, khuôn mặt vẫn luôn một bộ bất động thanh sắc. Chuyện bọn họ để tâm lúc này là ngày mai ăn gì, làm sao có thể sống qua ngày. Còn lại đối với mọi chuyện đều thờ ơ như vậy.

Lúc này, từ trong lều nhỏ đi ra một vị đại hán cao lớn. Đại hán này sau khi nhìn thấy thiếu nữ liền quát lên:

“Tiểu nha đầu, con mẹ nó ngươi làm sao hiện tại mới trở về?”

Hình thể cao lớn cộng với bộ dáng hung thần ác sát của hắn dọa cho thiếu nữ kinh hồn táng đảm. Thân thể nhỏ bé của nàng co rúm lại, hai mắt hiện lên một tầng sương mù.

Nàng khóc. Thế nhưng không dám phát ra tiếng vì sợ bị đại hán kia đánh đòn.

“Không nên quên là ai thu dưỡng ngươi a tạp chủng.” Đại hán cao lớn vừa nói vừa bước tới trước mặt thiếu nữ dọa cho nàng liên tục lùi về phía sau.

Đại hán cao lớn tay cầm một cây gậy gỗ, hướng thiếu nữ bẩn thỉu quát lên:

“Hôm nay kiếm lời, toàn bộ lấy ra cho ta.”

Hắn không vì bộ dáng điềm đạm đáng yêu của thiếu nữ mà làm cho động lòng. Lúc này trong mắt hắn chỉ hiện lên chữ tiền mà thôi.

Thiếu nữ nhìn thấy gậy gỗ trên tay đại hán, thần tình run rẩy.

Nàng lấy từ trong một chiếc bọc bên hông ra năm chiếc ví trong đó có cả ví tiền của Khương Thần. Hiển nhiên kia đều là ví nàng hôm nay lấy cắp được.

Đại hán không nói không rằng đoạt lấy năm ví tiền trong tay thiếu nữ bẩn thỉu. Đoạn hắn lật từng ví tiền ra kiểm tra số tiền trong đó nhiều hay ít.

Bốn chiếc ví đầu tiên chỉ có một chiếc tiền lẻ, đại hán cao lớn sắc mặt hiện lên không dễ nhìn. Mở đến ví tiền của Khương Thần, hai mắt hắn trợn trừng lên.

Thật nhiều tiền!

“Ái nữ, tốt ái nữ, làm giỏi lắm.” Đại hán đem toàn bộ tiền thu vào trong túi của mình, sau đó cố làm một nụ cười tự hắn cho là ấm áp nhất, duỗi bàn tay gân guốc vuốt vuốt mái tóc bù xù của thiếu nữ bẩn thỉu nói: “Làm tốt lắm, hôm nay thưởng cho ái nữ ngươi thêm một cái đùi gà. Hảo hảo lấy đó làm cố gắng.”

“Ân…” Thiếu nữ bẩn thỉu đầu cúi thật thấp, cổ họng khẽ phát ra thanh âm.

“Tốt rồi, mau vào ăn cơm.” Đại hán mỉm cười nói.

Đúng lúc này thiếu nữ thò tay vào trong túi áo của mình, toàn bộ tiền lẻ trong túi áo lập tức rơi ra.

Đại hán miệng nở nụ cười lúc này ngưng kết.

Hai mắt hắn long sòng sọc hướng tới thiếu nữ bẩn thỉu quát lên:

“Tiểu nha đầu, ngươi còn dám đem tiền giấu đi?”

Nói đoạn đại hán cao lớn vươn tay ra túm lấy tóc thiếu nữ bẩn thỉu kéo thật mạnh khiến cho nàng ngã lăn ra đất, bộ dáng vô cùng chật vật.

“Ngươi dám làm ra loại chuyện bất hiểu này sao? Là ai cho ngươi ăn, ai cho ngươi mặc? Ngươi lám lừa dối ta?”

Dứt lời, đại hán một tay vẫn túm tóc thiếu nữ, tay còn lại hướng một bên má nàng phiến thật mạnh.

“Phanh”

Trên má nhem nhuốc của thiếu nữ lúc này nhiều hơn năm dấu ngón tay đỏ tươi.

Nàng lấy tay che mặt mình, trong mắt có nước mắt chảy ra, thế nhưng cũng không dám nói chuyện cùng phản kháng.

Bên ngoài, toàn bộ dân nghèo sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng thờ ơ, tựa hồ không nhìn thấy thiếu nữ bị đánh đòn đau như vậy. Thậm chí có những người thời điểm này khuôn mặt còn hiện lên một bộ xem kịch vui biểu lộ.

“Hừ, hôm nay cha ngươi liền dạy ngươi, cha ngươi tạo điều kiện cho ngươi ăn mặc không phải để cho ngươi vụng trộm đem tiền giấu đi.” Đại hán hung hăng lôi tóc thiếu nữ kéo đi khiến cho nàng gọi đau liên tục.

Mặc dù bị đòn đau liên tục, trong mắt đều là sợ hãi thế nhưng thiếu nữ lại không dám phản kháng chút nào.

Đại hán lôi kéo thiếu nữ vào trong túp lều nhỏ, tiện tay còn cầm theo thanh gỗ to vừa rồi. Một chút dân nghèo lúc này cũng đem ánh mắt dời đi. Có những người ánh mắt mặc dù hiện lên không đành lòng, thế nhưng bọn họ cũng không có hành động gì cả.

Bọn họ đối với cảnh này đã sớm quen. Nếu như hiện tại đứng ra giúp đỡ thiếu nữ, nàng không những không đỡ đi một trận đòn, ngược lại còn khiến cho đại hán cao lớn kia càng thêm tức giận.

“Van cầu ngươi, ta sai rồi, không nên đánh ta.” Thiếu nữ vừa bị lôi đi vừa khóc lóc kể lể. Nàng sớm đối với loại đòn roi này trở nên kinh khiếp, đặc biệt là thanh gậy to kia đã đánh xuống người nàng không biết bao nhiêu lần.

“Ta nhổ vào. Hiện tại gặp đòn đau mới biết?” Đại hán nhổ một ngụm nước bọt vào mặt thiếu nữ: “Lúc trước giấu tiền thời điểm, tại sao không nghĩ đến hậu quả. Cánh dài rồi phải không? Muốn tự mình bay đúng không?”

Nói đoạn, đại hán thẳng cánh giơ gậy gỗ lên cao quát lên:

“Hôm nay đại gia cho ngươi biết, ngươi cánh dù có cứng rắn ta cũng sinh sinh đem nó bẻ gãy.”

Đại hán tay phải dùng lực kéo tóc thiếu nữ quăng nàng ra một góc, tay còn lại cầm gậy đập xuống.

“Ba”

Gật gỗ nện xuống, không có máu me tràng cảnh hiện ra, chỉ thấy thanh gậy gỗ to như cổ tay người trưởng thành bị gãy làm đôi.

“Bà nội nó ngươi là ai?” Đại hán nhìn thấy ngăn cản mình là một thiếu niên tuổi tầm mười bảy mười tám, lập tức hung tợn nói: “Lão tử giáo huấn nữ nhi mình, mắc mớ gì tới ngươi?”

“Ngươi giáo huấn con mình, chuyện này quả thật không liên quan gì tới ta.” Thiếu niên kia khuôn mặt bất động thanh sắc nói: “Thế nhưng ví tiền của ta còn đang trong tay ngươi…ngươi nói ta và ngươi có hay không liên quan.”

Dứt lời, thiếu niên một quyền đánh vào giữa ngực đại hán. Chỉ thấy đại hán thân thể vốn to cao gấp ba lần thiếu niên bị đối phương một quyền đánh cho thổ huyết.

“A!!”

Tiếng thét của đại hán như tiếng heo bị chọc tiết vang vọng khu dân cư cũ nát đưa đến rất nhiều ánh mắt.

“Ngươi nói xem chuyện hiện tại có liên quan đến ta hay không?” Khương Thần một chân dẫm lên ngực, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía đại hán đang bò lăn trên mặt đất, tựa tiếu phi tiếu nói.

“Liên quan…liên quan…” Đại hán bởi vì bị một chân của Khương Thần dẫm lên, lúc này thở hổn hển đáp.

Khương Thần nghe vậy liền thu chân lại, đứng sang một bên nở ra một nụ cười ôn hòa với đại hán. Đại hán nhìn thấy nụ cười này của Khương Thần, nội tâm không hiểu thấu giống như bị một tôn hùng sư nhìn trúng, sống lưng hắng lạnh toát.

Chỉ thấy đại hán quỳ lê trên mặt đất mở ra ví tiền cùng với toàn bộ tiền trên người đưa cho Khương Thần, run rẩy nói:

“Đại gia, đây…ví của ngươi cùng tiền…đều…đều…do nàng ăn trộm, chuyện này không liên quan tới ta.”

Mặc dù đại hán khóc lóc kể lể thế nhưng trong lòng lại nguyền rủa thiếu nữ bẩn thỉu ngàn lần, hắn thầm nhủ đợi sau khi Khương Thần rời đi sẽ đem nàng hành hạ tới chết.

Khương Thần từ trong năm chiếc ví lấy đi chiếc ví của mình, sau khi bỏ tiền trở lại, hắn mỉm cười hướng về phía đại hán.

“Đại gia…bỏ qua cho ta đi, tiền đều trả lại ngươi.”

“Ba”

Khương Thần một bàn tay phiến thật mạnh trên mặt đại hán. Chỉ thấy trên mặt đại hán lúc này một bàn tay rực đỏ được hằn rõ nét, đây so với năm đầu ngón tay in trên mặt thiếu nữ còn nặng hơn rất nhiều.

Đại hán mặc dù bị đau thế nhưng cũng không dám la hét. Trên khuôn mặt chỉ còn lo sợ. Hắn không thể ngờ được một thân hình nhỏ bé như thanh niên này lại có lực đạo lớn như vậy.

Nguyên bản ban đầu hắn dự định sẽ đối với thanh niên lạ mặt này phản kháng thế nhưng nội tâm mách bảo, hắn nếu như đối với đối phương phản kháng, ngày hôm nay coi như chính là ngày tàn của hắn. Bởi vậy hắn chỉ có thể ngồi im chịu trận.

“Đại gia đều là ta dạy bảo nữ nhi không tốt, trở lại ta nhất định giáo huấn nàng, cầu ngài bỏ qua cho ta.” Đại hán lúc này quỳ xuống, một bên dập đầu một bên xin tha, nước mắt nước mũi tùm lum, thiếu điều đại tiện tại chỗ.

Khương Thần nhẹ nhàng ngồi xuống cầm lấy một tay đại hán nâng lên. Đại hán tưởng hắn đã tha cho mình, lúc này khuôn mặt hiện lên vẻ cười nịnh, nói:

“Đại gia, cảm tạ, cảm tạ.”

Hắn vừa dứt lời, Khương Thần khóe miệng khẽ nhếch lên. Chỉ thấy hắn một cái vặn tay, tay phải của đại hán lập tức bình vặn thành bánh quai chèo.

“A!!!”

Một tiếng hét thậm chí còn thảm thiết hơn vừa nãy vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.