***
Máy bay lúc này đã cất cánh được hơn một tiếng, Khương Thần ngồi cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài, đôi mắt đượm buồn. Cũng đã lâu rồi hắn chưa được chân chính đạp lên hư không du sơn ngoại thủy. Nhớ lúc trước hắn thường xuyên tại Đại Thiên Nguyên Giới, mỗi lần gặp khó khăn căng thẳng trong vấn đề luyện đan, sẽ tìm tới những sơn cốc, hoặc những thôn xóm phàm nhân sâu trong núi, đến đó tận hưởng cuộc sống thiên nhiên giúp cho bản tâm được thả lỏng.
“Khương đại ca lần đầu được ngồi máy bay cảm giác thế nào.”Lâm Hinh Nhi sau khi ngủ gật được một khoảng thời gian, lúc này thò đầu sang, dí dỏm nói, đôi mắt khẽ chớp chớp.
“Cũng không có gì đặc biệt.”Khương Thần thở ra, dựa đầu vào ghế.
Lúc này, mới thấy Lâm Hinh Nhi hai tay chìa ra, miệng chúm chím, mỉm cười nói: “Ta đã tặng ngươi quà rồi, hiện tại ta cũng có quà chứ Khương đại ca.”
Nói đoạn hai tay úp vào nhau khẽ mở ra giống như ăn xin, đôi mắt long lanh nhìn hắn chằm chằm. Đối với loại sát thương vô hình này, ngoại trừ Khương Thần, có lẽ bất kì một nam nhân nào cũng không thể cưỡng lại được, muốn nâng niu cưng nựng nàng.
“ Hinh Nhi.”Vũ Linh khẽ gắt. Lâm Hinh Nhi rụt cổ lại, khuôn mặt có chút ủy khuất, miệng lẩm nhẩm gì đó.
Khương Thần chỉ khẽ cười, tháo chiếc vòng tay thường đeo ra, lúc hắn ở trên Mê Thất đảo, phát hiện ra một loại cây gỗ phát ra mùi hương thơm dịu, tuy nhiên loại cây này trên đảo cũng là rất ít, đồng thời thân cây lại rất nhỏ, muốn từ thân cây làm thành đồ vật cũng rất khó. Hắn phải tìm kiếm cả hòn đảo mới tìm thấy một thân cây cỡ bắp chân. Thân cây đó một nửa làm thành chiếc vòng này, một nửa hắn giữ lại, mãi sau này làm thành một chiếc hộp nhỏ, chính là chiếc hộp đã tặng Lâm Thải Hân.
Vòng tay này ban đầu khá thô ráp, tuy nhiên theo năm tháng nằm trên tay Khương Thần, mỗi một hạt xá lị của chiếc vòng đã được mài nhẵn sáng bóng, nhìn qua giống như một món đồ mỹ nghệ tinh xảo. Không chỉ vậy, nửa năm tu luyện trên đảo trước khi trở về đất liền, chiếc vòng đã được hắn dùng nguyên khí tẩy rửa qua, có một chút tác dụng lên bản thân người đeo, cụ thể có thể khiến cho tâm thần thư thái.
“Cái này cho ngươi.”
Lâm Hinh Nhi khuôn mặt từ ỉu xìu, nhận được chiếc vòng từ tay Khương Thần, đổi sang mừng rỡ, trong quá khứ, nàng mỗi lần sinh nhật, hoặc là với mỗi nam sinh tán tỉnh nàng, đều sẽ được tặng những món quà đắt tiền, quần áo, túi xách, đồng hồ, điện thoại, hiện tại đối với món quà bình dị lại tinh xảo của Khương Thần, vô cùng ưa thích.
“Cảm ơn Khương Thần đại ca…”Lâm Hinh Nhi cười híp mắt, đeo chiếc vòng lên tay. Có lẽ vì thân hình có phần gầy gò đơn bạc của mình nên cổ tay Khương Thần so với Lâm Hinh Nhi không lớn hơn bao nhiêu, chiếc vòng gỗ đeo vào ngược lại rất vừa tay Lâm Hinh Nhi.
Khương Thần khẽ gật đầu không nói gì, chẳng qua khuôn mặt có phần thả lỏng, phần lạnh lùng đạm mạc lúc trước đã bớt đi rất nhiều.
“Chúng ta sau khi xuống máy bay liền sẽ về thẳng Lâm gia trang viên.” Vũ Linh sau khi đọc được tin báo từ Lâm Khiếu Thiên, quay sang hai người nói: “Cũng lâu rồi chưa ăn tối cùng nhau.”
Nói đoạn nhìn về phía Khương Thần, trông thấy khuôn mặt hắn không có bao nhiêu cảm xúc, lúc này mới khẽ yên tâm. Bọn họ lúc này không thể coi Khương Thần như người dưng được, dù sao sống cùng hai hôm nay, đối với Khương Thần, hai người cũng coi hắn như người thân thiết. Do vậy, nàng sau khi nhận được tin nhắn từ Lâm Khiếu Thiên, nàng muốn trước tiên trưng cầu ý kiến của hắn. Nếu như hắn chưa muốn tới Lâm gia trang viên vội, nàng cũng không ngại sắp xếp một chỗ trong nhà cho hắn, dù sao ngôi biệt thự gia đình nàng đang ở cũng rất rộng rãi.
Lâm Hinh Nhi nghe vậy, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, khuôn mặt giảo hoạt, hai con ngươi khẽ đảo quanh, dường như sợ bị phát hiện, liền khẽ che miệng cười.
…
Từ Lữ Hành trấn tới Đế đô, khoảng cách rất xa, máy bay bay từ sáng sớm, đến chiều muộn mới tới nơi.
Trong sảnh chờ, người người đi lại tấp nập, xuất hiện ba bóng người hai nữ một nam, cả ba giống như thành tiêu điểm của toàn trường, hai nữ một xinh xắn đáng yêu có phần ngây thơ, một vũ mị thành thục, giống như một quả mận chín mọng. Nam thanh niên dáng người gầy gò dong dỏng cao, điều khiến cho mọi người phải liếc mắt nhìn hắn có lẽ là mái tóc dài, nhìn tới có vẻ kì quặc, lại có nét già dặn phong trần. Mỗi lần nhìn qua, đều có người chỉ trỏ xì xầm, bộ dáng giống như ba người kia là minh tinh. Không phải ba người Khương Thần thì còn ai. Ba người vừa mới lấy xong hành lí, lúc này đang ngồi trên ghế trong sảnh chờ, đợi người Lâm gia tới đón.
Cũng không phải chờ đợi lâu lắm, chỉ mười lăm phút sau, tại bên ngoài sảnh chờ, xuất hiện ba chiếc xe con sang trọng, nhìn qua giống như xe đưa rước minh tinh. Trên hai chiếc xe phía sau bước xuống sáu vệ sĩ, dáng người to cao lực lưỡng, đều mặc vest đen, đeo kính râm.
Mọi người xung quanh thấy vậy, liền mau chóng né tránh sang một bên sự gặp phải phiền phức. Đồng thời đối với ba người Vũ Linh cũng không dám chỉ trỏ như vừa rồi nữa.
“Lâm phu nhân, Lâm nhị gia phái bọn thuộc hạ tới đón ngài cùng tiểu thư.”Một tên đầu lĩnh nhóm vệ sĩ cúi đầu nói. Đoạn lại đưa ánh mắt nhìn Khương Thần hơi nhíu mày, đối với tên thanh niên này, hắn chưa gặp qua bao giờ, có lẽ là bằng hữu của tiểu thư đi, chẳng qua lối ăn mặc có chút kì lạ.
Vũ Linh nhìn qua sáu vệ sĩ, lạnh nhạt đáp: “Khiếu Thiên đâu, tại sao hắn không tới.”
“Lâm nhị gia hiện tại đang cùng Lâm gia đánh cờ, vì vậy liền để bọn thuộc hạ tới đón phu nhân.”Đầu lĩnh vệ sĩ tên Nhai Thiết, lúc này hơi chút lo lắng đáp. Đối với vị Lâm phu nhân này, hắn chính là nơm nớp lo sợ, chỉ bởi vì, Lâm nhị gia đối với nàng không dám cãi lời.
Vũ Linh gật gật đầu, khuôn mặt cũng giãn ra, nếu như bình thường, bời vì công việc mà không tới đón nàng cùng nữ nhi, vị “Tài nữ”Đế đô này chắc chắn sẽ bão nổi, tuy nhiên, nếu như là cùng với Lâm Thiên Bá đánh cờ, nàng cũng không có gì để nói. Đối với Lâm Thiên Bá nàng chính là vô cùng kính trọng, cũng mong muốn lão công nhà mình thường xuyên tiếp xúc với Lâm Thiên Bá, dù sao cùng là thân huynh đệ, cùng ở Lâm gia trang viên, nhưng Lâm Khiếu Thiên lại chủ động rời đi chỉ vì công việc của mình, nàng cũng vô cùng áy náy, giống như vì mình mà khiến cho hai huynh đệ họ không còn thường xuyên được ngồi cùng nhau.
“Nhai thúc.”Lâm Hinh Nhi từ sau lưng Khương thần ló đầu ra, đoạn đẩy hắn lên phía trước, nhoẻn miệng cười nói: “Ta đã nhờ Khương Thần đại ca làm vệ sĩ cho chúng ta mấy hôm nay đó, huynh ấy rất giỏi võ công.”
Nhai Thiết ánh mắt nhìn Lâm Hinh Nhi trìu mến, hắn bên trong quân đội là thuộc hạ của Lâm Khiếu Thiên, sau này tự nguyện về làm vệ sĩ cho Vũ Linh cùng Lâm Hinh Nhi, hắn nhìn Lâm Hinh Nhi lớn lên từ bé, có thể nói, hắn coi nàng như con gái nuôi của mình, hết mực bảo vệ, lần đi du lịch này hắn sống chết đều muốn đi theo bảo hộ cả hai người, tuy nhiên, Vũ Linh muốn có một không gian yên tĩnh bên cạnh Lâm Hinh Nhi, nếu như đi đến đâu cũng có vệ sĩ kề kề thì sẽ rất không thoải mái. Nghe Lâm Hinh Nhi nói vậy, hắn mới để ý kĩ Khương Thần, ánh mắt có phần cảm kích.
“Phu nhân, chúng ta về thôi, Lâm gia cùng nhị gia đang đợi, còn có Trương gia chủ.”Nhai Thiết cùng năm vệ sĩ khác tay kéo vali khẽ nói.
Lâm Hinh Nhi nghe vậy khẽ giật thót, ánh mắt giảo hoạt khẽ đảo quanh nhìn Vũ Linh cùng Khương Thần, sau đó gật gù đắc ý, xem ra sắp được xem kịch hay.
Đoàn xe đưa đón ba người cùng tiến về Lâm gia trang viên.