Vô Tận Trùng Sinh

Chương 162: Chương 162: Trương gia thảm kịch (1)




Lại nói, một câu của Khương Thần vừa dứt không gian xung quanh trở nên im lặng một cách đáng sợ.

Hắn nói cái gì? Đại khai sát giới? Chẳng lẽ hắn vẫn còn muốn giết người?

Đám võ giả nghe Khương Thần nói vậy, nội tâm một số người có chút chùn bước. Thế nhưng nghĩ lại, chuyện hôm nay nếu như qua đi, Trương gia đối với bọn họ chắc chắn sẽ càng thêm thâm tạ. Bởi vậy ai nấy ý định rời đi cũng liền dẹp bỏ.

Khương Thần thấy không một ai có động tĩnh gì, sắc mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa. Chuyện này hắn cũng sớm đoán được.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.

“Bằng hữu, ngươi ỷ vào có chút võ công liền giết tới đây giết người. Chẳng lẽ ngươi không biết, Trương gia liền là một tồn tại ngươi không động đến được hay sao?” Lão giả dẫn đầu hướng về phía Khương Thần lạnh lùng nói.

“Không động đến được?” Khương Thần khuôn mặt hiện lên chút khinh thường: “Chẳng phải ta đã giết nhiều người như vậy sao? Chẳng lẽ đó còn coi như chưa động đến?”

Lão giả nghe Khương Thần nói vậy, mặt già thoáng đỏ lên.

Hắn nói một câu kia quả thật đúng là tự vả vào mặt mình.

Bình thường Trương gia ỷ vào gia thế khủng bố, quan hệ với quân đội quốc gia rất sâu cho nên trong nội tâm bọn họ luôn luôn thường trực loại suy nghĩ, chẳng có kẻ nào ngu si tới mức dám tới Trương gia bọn họ gây chuyện.

Bởi vậy mà việc phòng bị trong gia tộc sau thời gian dài buông lỏng đã được dẹp bỏ.

Hiện tại Khương Thần một đường tới đây giết người xong mới có viện binh cứu trợ. Đây chính là ứng với một câu nước xa không cứu được lửa gần.

“Miệng lưỡi bén nhọn.” Lão giả hừ lạnh: “Hiện tại thúc thủ chịu trói, ta có thể cầu tình Trương gia chủ lưu ngươi toàn thây, bằng không…”

Không chờ lão giả đem lời nói nói xong, hắn tức thì tóc gáy dựng ngược. Tâm thần hắn bị một cỗ lực lượng khủng bố trùng kích khiến cho lời nói trong miệng cũng không nói được.

Ông!

Trên không trung, một đại thủ ấn xuất hiện. Đại thủ ấn mang theo khí thế khủng bố chụp xuống lão giả. Đại thủ ấn kia quét tới đâu, không khí nổ đùng đùng tới đó.

Lão giả cảm nhận khí thế từ đại thủ ép tới, hắn mồ hôi không tự chủ vã ra như tắm. Bản thân chỉ có thể dùng hết sức mình giơ hai tay lên đón đỡ.

Nội cảnh võ giả toàn bộ nội lực tập hợp tại hai tay đánh thẳng lên đại thủ ấn.

“Sâu kiến.” Khương Thần cười nhạt, tinh thần lực đại thủ càng là gia tốc đánh xuống.

Hiện tại linh hồn lực của hắn mặc dù không còn được mạnh mẽ như trước, thế nhưng đối phó với loại võ giả này chính là dư dả. Bởi vậy ra tay liền là đại chiêu, không nói dài dòng.

Ầm!!!

Đại thủ chụp xuống, ngũ chỉ bạo nổ phát ra cự lực khủng bố.

Răng rắc!!

Thanh âm xương ống chân đổ gãy truyền đến, chỉ thấy hai chân lão giả đã gãy gập xuống, hai tay trực tiếp đón đỡ cự thủ tinh thần lực sớm đã bị nghiền nát, thậm chí cái cổ của hắn cũng vặn vẹo theo một phương vị kì lạ.

Lúc này đại lượng bọt máu từ miệng lão giả trào ra, hắn nhìn về phía Khương Thần, khuôn mặt hiện lên cực kì hoảng sợ.

Phốc, phốc, phốc.

Bọt máu không ngừng trào ra, lão giả lúc này mười phần liền có thể khẳng định hắn đã chết chín. Cứ nhìn hắn liền biết, thời điểm hiện tại hít vào thì ít thở ra thì nhiều, không ra vài hơi nữa hắn liền tắt thở.

Lúc này, lão giả vẫn gắt gao nhìn thấy Khương Thần, thanh âm đứt quãng vang lên:

“Ngươi…ngươi không phải người. Ngươi là…”

Lão giả còn chưa kịp nói hết, cổ hắn liền ngoặt sang một bên, đốt xương cuối cùng chống đỡ cổ đã nứt gãy, đầu lâu thuận thế rủ xuống.

Lão giả chết thảm.

Tĩnh, vắng vẻ, yên tĩnh như chết.

Trương gia đại sảnh lúc này im phăng phắc. Không gian im ắng thậm chí có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập trong lồng ngực.

Không chỉ có những người Trương gia còn sống sợ vỡ mật, thậm chí binh lính đặc chủng cùng với đám võ giả còn lại cũng kinh hồn táng đảm.

Lão giả kia trong số đám võ giả bọn họ liền là thực lực cao nhất. Bọn hắn tính toán, lão giả này ra tay thanh niên kia liền tới số. Không nghĩ tới còn chưa kịp xuất thủ đã bị đối phương chụp chết một cách thê thảm.

Lão giả kia không phải đối thủ của Khương Thần, bọn họ làm sao có thể.

Rất nhanh, toàn bộ võ giả đã đạt thành chung ý kiến.

“Trương lão, xin lỗi, chúng ta không phải đối thủ của hắn, cáo từ!” Mấy tên võ giả sắc mặt xấu hổ hướng về phía Trương lão thái gia cùng Trương Nghị chắp tay thi lễ.

“Trương gia chủ, ba mươi triệu ngươi đưa ta ta sẽ hoàn trả, ngươi tự giải quyết chuyện này cho tốt đi.” Một vị võ giả khác cũng chỉ có thể cười khổ chắp tay nói.

Ba mươi triệu thiên tệ mặc dù mê người thế nhưng cũng phải có mạng mới có thể hưởng dụng.

Hiện tại vì ba mươi triệu mà đối đầu thanh niên nguy hiểm này, rất hiển nhiên đó là lựa chọn không sáng suốt.

Mười mấy hai mươi tên cổ võ giả quyết ý rời đi. Đối mặt với một tồn tại có thể đem đầu lĩnh của bọn họ tiện tay bóp chết, bọn họ liền một tia ý chí chiến đấu cũng không nhấc lên nổi.

Đương lúc chuẩn bị rời đi, tất cả bị một đạo quang mang ngăn cản. Lúc này mọi người mới phát hiện ra Trương gia đại sảnh đã bị bao phủ bởi một lớp bình chướng ánh sáng màu vàng nhạt.

“Muốn đi? Còn chưa hỏi ý của ta mà.” Thanh âm lạnh nhạt hờ hững của Khương Thần vang lên khiến cho ai nấy nghe vào sởn gai ốc.

Đúng vậy!

Người quyết định ở đây đâu phải là Trương gia gia chủ nữa. Bọn họ lúc nãy hướng tới Trương gia chào hỏi lại quên mất, hiện tại thanh niên trước mặt này mới chính là kẻ nắm sinh mạng tất cả.

Ai nấy khuôn mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên. Toàn trường cũng vì thế lại một lần nữa tĩnh lặng.

Trương Nghị một nhà ba thế hệ không biết từ lúc nào đã dẫn theo đám hài tử trốn sau binh lính đặc chủng. Nhận được lời khước từ của võ giả bọn họ sắc mặt vốn đã rất xấu xí. Hiện tại nghe thêm một câu tuyên bố của Khương Thần, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Tiểu huynh đệ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chúng ta cùng ngươi cũng không phải là địch, không bằng hiện tại ngươi thả chúng ta rời đi.” Lên tiếng là một lão giả râu tóc bạc phơ nhưng khuôn mặt hồng hào không như người cao tuổi bình thường.

“Ngươi là ai?” Khương Thần hai tròng mắt híp lại.

“Tự giới thiệu một chút, ta gọi Lý Hộ, ta là…”

Xoẹt!

Huyết quang xoẹt qua, đầu người rơi xuống đất. Võ giả tên Lý Hộ kia còn chưa nói dứt câu liền bị Khương Thần trực tiếp ngắt lấy đầu lâu, hóa thành một cỗ thi thể không đầu đổ ấm xuống đất.

“Ngươi là ai liền liên quan gì đến ta.” Khương Thần lạnh nhạt buông ra một câu.

Những người trong sân lúc này ai nấy sắc mặt đều kinh hãi. Không ai dám động đậy, cũng không có ai dám lên tiếng.

“Cho các ngươi cơ hội, các ngươi không trân quý, vậy liền đi chết đi.”

Khương Thần dứt lời, mi tâm phóng ra một đạo tinh thần lực khủng bố. Đạo tinh thần lực này huyễn hóa ra từng đạo kim châm phóng thẳng về phía đám võ giả.

“Cẩn thận.”

Không biết ai hô lên, võ giả lúc này bày ra trạng thái phòng ngự. Chẳng qua loại công kích của Khương Thần kia chuyên nhắm vào linh hồn, đám võ giả này làm sao có thể né tránh.

Chỉ thấy kim châm không chút sụt giảm uy thế đâm thẳng vào đầu đám võ giả.

Tinh thần lực hung bạo của Khương Thần mau chóng tàn phá linh hồn của mười mấy võ giả.

Nếu như lúc trước Lý Hộ bị Khương Thần một tay chém bay đầu chưa làm cho đám binh lính đặc chủng kinh sợ thì cảnh tượng hiện tại, bọn họ đã được chứng kiến thế nào là tu la địa ngục.

Chỉ thấy mười mấy võ giả lăn quay ra đất ôm đầu gào khóc liên tục. Bọn họ thậm chí thất khiếu chảy máu, tay không ngừng cào vào da thịt khiến cho ai nấy giống như quỷ đói khát máu.

Binh lính đặc chủng thậm chí có những người trực tiếp nôn mửa. Ai tâm lý vững vàng hơn một chút cũng không tránh khỏi tay súng run run.

“Tiểu tạp chủng, mặc kệ ngươi là võ giả hay là gì, đắc tội với Trương gia ta ngươi chắc chắn phải chết.” Trương Nghị nhìn thấy đám võ giả thảm trạng, bản thân cũng vô cùng kinh sợ, gào lên.

“Bắn chết hắn cho ta.”

Nhìn thấy gia chủ bạo nộ, đám binh lính dường như thanh tỉnh chút ít, ai nấy ánh mắt đều hiện lên một cỗ quyết tâm chi ý, tất cả dương súng ống ngắm chĩa về phía thân ảnh thanh niên còn đang đứng trong đại sảnh.

“Không cần để ý đồ vật, bắn chết hắn cho ta.” Trương Nghị gào lên.

Tạch tạch tạch…

Thanh âm súng ống nổ vang, mưa đạn hướng về phía Khương Thần bay tới. Trên mỗi đầu súng ống đều khạc ra lửa khiến cho trời đất sáng lòa.

Tràng cảnh hiện tại đã có thể dùng mưa bom bão đạn để hình dung.

Binh lính đặc chủng không chỉ mang theo súng ống, thậm chí không ít pháo hạng nặng cũng được kéo ra bắn về phía đại sảnh.

“Ha ha ha, tiểu tử, mặc ngươi thủ đoạn cao cường, trước súng đạn ngươi chả là cái gì cả.” Trương Lôi nhìn thấy Khương Thần chìm dần trong mưa đạn, bản thân hắn giống như đạt được khoái cảm trả thù liền cười lớn.

“Thật ồn ào.”

Giữa điện quang hỏa trạch, một đạo thanh âm lạnh nhạt vang lên. Chỉ thấy từ trong mưa đạn vươn ra một bàn tay trắng nõn. Bàn tay này sau khi vươn ra liền hướng về phía đám binh lính cùng những người Trương gia vỗ tới.

Trên bầu trời ngưng tụ thành một cự phủ khổng lồ. Cự phủ mang theo sức nặng vạn cân chém xuống đại địa.

Ầm!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi theo đó mù mịt trải khắp hoàng kim quang tráo. Khói bụi tán đi tại vị trí đứng của đám binh lính cùng hài tử Trương gia đã không còn một đạo thân ảnh.

Nơi đó chỉ còn một chiếc hố khổng lồ chứa đầy máu thịt nhầy nhụa.

Có một câu ngạn ngữ nói rất hay.

Thất phu nhất nộ, tiễn huyết ngũ bộ. Thiên tử nhất nộ, phục thi bách vạn, lưu huyết thiên lý! Thiên hạ nhất đồ.

Ngạn ngữ này ý chỉ người dân bình thường lúc tức giận cũng có thể gây ra án mạng. Còn thiên tử khi tức giận có thể gây nên cái chết của hàng vạn người, máu chảy thành sông.

Huống hồ, Khương Thần cũng không phải mãng phu, càng là xa xa phía trên thiên tử, ở trong mắt hắn sinh mệnh phàm nhân có đáng là gì. Nhất là phàm nhân lại còn khiến cho hắn tức giận. Không phải thi cốt như núi đã là rất may mắn.

Lại nói Khương Thần một phủ chém xuống kia trực tiếp mạt sát vài chục mạng người cả lớn cả nhỏ. Sau một phủ bổ xuống, không một ai có thể thoát khỏi tử vong.

“Giày vò khốn khổ.” Phủi đi bụi bặm dính trên quần áo, Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.

Ngẩng đầu nhìn trời, hắn thở ra một hơi:

“Dòng chính coi như xử lý xong, hiện tại cũng nên tiêu diệt tàn dư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.