Thanh âm của Khương Thần vang lên, Cổ Trường Sinh nội tâm cảm giác vừa bị lạc mất một nhịp.
Đúng hơn là nội tâm của hắn giống như vừa bị trọng chùy gõ mạnh.
Hắn giật mình kêu lên:
“Cái gì?”
Bên trong đại trận, chỉ thấy Khương Thần vung tay. Cự phủ trên thiên không kia thẳng tắp bổ xuống tôn lệ quỷ.
Tôn lệ quỷ ngưng tụ từ hắc khí kia dưới một kích này lập tức bị cự phủ chôn vùi.
Ầm ầm…
Tiếp sau đó là bảy đạo thanh âm trầm muộn vang lên.
Khói bụi tản đi.
Giữa sa mạc cát đứng đấy một thân ảnh gầy gò, trên đầu hắn lơ lửng một thanh cự phủ sắc bén.
Thất Sát Diệt Hồn Trận?
Thất Sát Diệt Hồn Trận đã bị một kích kia của Khương Thần phá hủy.
Bàn tay hắn lúc này đang cầm lấy một đôi nhãn cầu vẫn còn nóng hổi. Thậm chí máu vẫn còn đang từ cặp nhãn cầu kia chảy ra.
Khương Thần nhìn lấy cặp nhãn cầu này giống như một món bảo vật, nâng niu hết sức.
Đây chính là cặp mắt của Lâm Thải Hân bị mất đi kia mà Khương Thần đã thay thế bằng chính mắt của mình.
“Một tên điên.” Cổ Trường Sinh khẽ lẩm nhẩm.
Hắn dựa vào thủ đoạn của mình thỉnh thoảng có thể quan sát được ngoại giới một chút sự tình. Hắn biết được mối quan hệ của Lâm Thải Hân với Khương Thần vì thế mới nhằm vào Lâm Thải Hân gián tiếp để Khương Thần ảnh hưởng.
Ban đầu Cổ Trường Sinh khiến cho nàng bị tai nạn sau đó làm cho linh hồn của nàng hấp dẫn Uông Tử Thành. Khương Thần biết tin nàng gặp nạn chắc chắn sẽ ra tay, đến lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra một hồi ác chiến với Uông Tử Thành sứ giả.
Đây là kết quả đầu tiên hắn mong muốn – tiêu hao linh hồn lực của Khương Thần.
Kế đến hắn sử dụng nhãn cầu của Lâm Thải Hân cùng máu thịt của nàng xây dựng đại trận. Một chiêu này đợi khi Khương Thần phá giải thành công phù văn hắn sẽ dựa theo tình huống mà ra tay nhằm đánh thẳng vào tâm lý của đối phương.
Cổ Trường Sinh tính toán đến đây chính là nhắm tới việc làm suy yếu linh hồn của Khương Thần hòng thôn phệ một cách dễ dàng.
Không thể không nói, tính toán này cũng đủ sâu cay.
Thế nhưng mọi chuyện luôn không vẹn toàn.
Cổ Trường Sinh không hề biết Khương Thần không chỉ cướp được linh hồn của Lâm Thải Hân trở về mà con cứu sống được nàng. Vì vậy loại thủ đoạn đánh vào tâm lý Khương Thần của hắn bị phá sản.
Khương Thần lúc này khoan thai bước về phía Cổ Trường Sinh, khóe miệng câu lên nụ cười quỷ dị, hắn nói:
“Không ngờ được a?”
“Quả thật không ngờ được ngươi vẫn còn một mặt như vậy.” Cổ Trường Sinh nói.
“Không…” Khương Thần lắc đầu: “Chẳng qua nàng đã được cứu sống, vì vậy mà ngươi dùng hình chiếu của nàng tới đối phó ta chỉ khiến ta tỉnh táo hơn mà thôi.”
Cổ Trường Sinh nghe vậy như hiểu ra điều gì.
Hắn thở dài một hơi nói:
“Như vậy đôi mắt ngươi mất đi chính là dùng để bổ khuyết cho nàng?”
“Không sai.”
“Ài…vẫn tính toán sai một chút năng lực của ngươi a.” Cổ Trường Sinh cười khổ nói: “Nhưng như vậy thì sao chứ…”
Dứt lời, Cổ Trường Sinh tay kết ấn, miệng niệm chú ngữ.
Khương Thần ngay sau đó linh hồn thể trở nên vô cùng suy yếu, thậm chí hắn còn không thể cử động được.
“Chuyện gì xảy ra?”
Cổ Trường Sinh nhìn thấy trạng thái hiện thái hiện tại của Khương Thần gật đầu nói:
“Quả nhiên là vậy…”
Đoạn, nhìn thấy khuôn mặt của Khương Thần đang xuất hiện vẻ nghi vấn, hắn cười nói:
“Ngươi thời điểm giao chiến với Hồn tộc tộc nhân chắc chắn linh hồn sẽ chịu một chút ảnh hưởng…hiện tại ta chỉ là đang khai thác từ điểm đó mà thôi.”
Dứt lời, Cổ Trường Sinh hướng về phía cự phủ đang treo cao trên đầu Khương Thần kia khẽ vươn tay:
“Ám Quan.”
Hư không trống rỗng xuất hiện một dòng hắc thủy.
Hắc thủy sau khi xuất hiện trực tiếp bao phủ lấy cự phủ của Khương Thần toan tính ăn mòn.
“Hiện tại linh hồn ngươi bị áp chế, bản thân không thể cử động, hắc thủy ăn mòn tinh thần lực cự phủ…” Cổ Trường Sinh nghiêng đầu nói: “Mượn câu nói vừa rồi của ngươi, ngươi vẫn là thịt cá trên thớt.”
Khương Thần nghe vậy sâu trong mắt lóe lên một tia quang mang quỷ dị, hắn mỉm cười nói:
“Ai nói ngươi biết linh hồn ta bị áp chế, ai nói ngươi biết ta không thể cử động…ai nói ngươi biết cự phủ của ta không thể chém xuống được.”
Vừa dứt lời, Khương Thần vươn ra bàn tay vỗ thẳng về phía Cổ Trường Sinh.
Cổ Trường Sinh vốn lúc này đang chuẩn bị tinh thần thôn phệ linh hồn của Khương Thần vì vậy nội tâm sinh ra một cỗ chủ quan.
Trước hành động chớp nhoáng của Khương Thần, hắn không kịp phòng bị.
Trên bầu trời, cự phủ khổng lồ tỏa ra quang mang rực rỡ.
Hắc thủy của Cổ Trường Sinh lập tức bị cỗ quang mang đại thịnh này khiến cho tan rã.
Chỉ thấy cự phủ khổng lồ mang theo khí thế hung hãn bổ thẳng xuống tàn hồn Cổ Trường Sinh.
“Không….”
Cổ Trường Sinh chỉ kịp đưa hai tay ra che chắn, cự phủ đã bổ xuống.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Cả sa mạc vốn tan hoang từ trận chiến lúc trước, sau cú đòn này giáng xuống toàn bộ cát còn thừa lại bị đánh cho bay mù trời.
“Khương Thần…bản tọa sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.”
Lúc này, giữa màn cát tung bay mù mịt kia, một bóng người mang theo bộ dáng chật vật bước ra.
Đây không phải Cổ Trường Sinh thì còn ai.
Tàn hồn của hắn vốn suy yếu, sau một cự phủ trời giáng như kia lúc này mơ hồ có dấu hiệu tiêu tán.
Khương Thần nhìn thấy bộ dáng chật vật của Khương Thần, khuôn mặt hiện ra chút ngoài ý muốn:
“Như vậy còn chưa chết sao?”
Một phủ giáng xuống của hắn không chỉ mang theo lực lượng tinh thần đè ép, Khương Thần thậm chí đã cho cả cự phủ tự bạo.
Một đòn đó nếu như đón đỡ, bản thân hắn cũng không nắm chắc bản thân có thể hay không toàn vẹn. Không thể ngờ Cổ Trường Sinh vốn tàn hồn đã không còn bao nhiêu thời gian vậy mà sau đòn đó vẫn không bị đánh tan.
“Ngươi nghĩ rằng Hồn tộc tộc nhân dễ dàng chết đi vậy sao?” Cổ Trường Sinh lạnh giọng nói.
“Hừ…không kém bao nhiêu.” Khương Thần khóe miệng câu lên nụ cười, khuôn mặt khinh thường nói.
Cổ Trường Sinh hiện tại mặc dù tàn hồn chưa bị tan biến thế như khoảng cách cũng không còn bao nhiêu.
Thậm chí hiện tại hắn tàn hồn chỉ còn đủ để duy trì nửa thân trên.
Nửa thân dưới vừa rồi đã bị Khương Thần đánh cho gần như tan biến.
Cổ Trường Sinh hai mắt phát lạnh, khuôn mặt đột nhiên trầm xuống.
Một bộ tự tin nắm chắc mọi chuyện lúc trước của hắn đã biến mất. Lúc này khuôn mặt hắn không khác gì người ăn mướp đắng.
“Linh hồn ngươi không chịu ảnh hưởng bởi Hồn tộc ta?”
“Nói ra lại khiến ngươi tức chết.” Khương Thần cười nhạt nói: “Ngươi lại tiếp tục tính sai một bước.”
Nhận ra khuôn mặt của Cổ Trường Sinh tràn ngập sự tò mò, Khương Thần học theo bộ dáng vừa rồi của hắn, hờ hững nói:
“Ta cùng vị bên trong Uông Tử Thành kia chỉ so đấu về đồ đằng…không hề giao đấu linh hồn…”
Nói đoạn hắn tủm tỉm nói tiếp:
“Có thể nói kế hoạch của ngươi đã bị con cháu của mình phá mất một nửa.”
Cổ Trường Sinh nghe vậy hàm răng nghiến lại.
Không ngờ Khương Thần từ nãy tới giờ chỉ đang diễn trò với hắn.
Thậm chí hắn đồ đoán Khương Thần đã phát hiện ra bản thân mình đánh chủ ý lên đối phương từ lâu rồi vì vậy mới bày ra trò này hòng đùa giỡn mình.
Nghĩ tới đây Cổ Trường Sinh càng giận.
“Làm sao? Tính kế người khác bị người khác tính kế lại…có hay không khó chịu?” Khương Thần càng trêu tức nói.
Đây có thể nói chính là một trận kế lồng trong kế của hai người. Người này tính kế người kia. Hóa ra lại là người kia đang tính kế người này.
Ban đầu chính là Cổ Trường Sinh dựa vào Uông Tử Thành tính kế Khương Thần. Không nghĩ tới Khương Thần đã phát hiện ra mánh khóe vì vậy tương kế tựu kế diễn một vở kịch theo hắn.
Cổ Trường Sinh giống như đã hiểu ra tất cả. Hắn nhe răng ra cười nói:
“Đừng vội mừng quá sớm…mọi sự không toàn vẹn như ngươi nghĩ.”
Vừa dứt lời, Cổ Trường Sinh hai mắt khẽ nhắm, miệng lẩm nhẩm một tràng chú ngữ khó hiểu.
Khương Thần nhìn thấy động tác của hắn, khuôn mặt lộ ra vẻ tò mò.
Không biết vị thiên tài Hồn tộc này còn sắp xếp phía sau trò gì nữa.
Không lâu sau đó, không gian sa mạc này xuất hiện chấn động mạnh. Khương Thần hai mày khẽ nhíu lại.
Từ trong không khí, hắn cảm nhận được một loại cảm giác ngột ngạt.
“Chuyện gì?”
“Ha ha…tiểu bối Thánh tộc, hảo hảo cảm nhận tích súc những năm này của ta a.”
Cổ Trường Sinh hai tay giơ lên trời, phía sau hắn trống rỗng xuất hiện một cỗ quan tài gỗ màu đen.
Cỗ quan tài này vừa mới xuất hiện, không khí tại nơi này càng trở nên ngột ngạt.
Khương Thần có cảm giác giống như có thứ gì đó khiến cho linh hồn của mình cảm giác khó chịu.
Nói đúng hơn là một cảm giác ghét bỏ. Giống như ngươi bình thường đi trên đường gặp một bầy ruồi muỗi bay qua.
Bầy ruồi muỗi với số lượng đông đảo khiến cho ngươi có cảm giác không dám hít thở đồng thời lại có cảm giác chán ghét.
Loại cảm giác đó cũng chính là cảm giác hiện tại của Khương Thần.
“Trấn Hồn Quan?”
“Phải…” Cổ Trường Sinh cười đáp: “Có hay không bất ngờ?”
“Ta nên sớm nghĩ tới ngươi dựa vào thủ đoạn này để có thể sắp xếp mọi thứ bên ngoài kia.” Khương Thần khẽ gật đầu nói.
Hắn rốt cuộc hiểu ra, Cổ Trường Sinh đã sử dụng thủ đoạn gì để có thể sắp xếp loại bố cục này rồi.
“Ta nghĩ ngươi sớm phải đoán ra chuyện này.”
Cổ Trường Sinh sắc mặt lúc này đã trở nên hòa hoãn. Trên khuôn mặt hắn cũng không còn mang vẻ tự tin như lúc ban đầu.
Hắn sợ lại một lần nữa Khương Thần diễn trò đùa bỡn hắn trên tay.
“Thẳng ra mà nói, ta thực sự đã nghi ngờ ngươi cùng khẩu Trấn Hồn Quan này có liên hệ.” Khương Thần hai mắt hiện lên vẻ đạm mạc gật gù nói: “Sáu năm trước ngươi thực ra đã tỉnh trước khi ta đặt chân tới nơi đây?”
“Không sai.” Cổ Trường Sinh nói: “Đúng hơn…ta đã thức tỉnh từ thời điểm ngươi bày ra một loại thủ đoạn khiến cho Lam Hải tinh chấn động…thời điểm đó đã triệt để đánh thức ta đồng thời khởi động cơ quan này.”
Nghe Cổ Trường Sinh nói vậy, Khương Thần chợt nhớ đến sáu nắm trước hắn có một lần đã sử dụng Thánh Tẩy với tám thành huyết mạch.
Thời điểm đó hắn đã mở ra thông đạo dẫn tới một phiến lôi hải hòng dọa nạt vị đại sư có tên Minh Thiên kia, cũng chính thời điểm đó hắn khiến cho cả Lam Hải tinh này chấn động.
Nghĩ đến đây, Khương Thần hiểu ra tất cả.
Tại sao lại có vụ việc Trấn Hồn Quan dị trạng khiến cho thành Tây Vẫn Triết gà bay chó chạy? Tại sao lại có sự việc những người từng chết vì gặp nạn xung quanh Mê Thất đảo lại sống trở về?
Đây chẳng phải là bố cục do Cổ Trường Sinh tạo ra hay sao?
Khương Thần sâu trong mắt lóe lên một vệt quang mang quỷ dị, hắn nói:
“Ngươi đã tính toán ta từ thời điểm đó?”
“Đúng cũng không đúng.” Cổ Trường Sinh mỉm cười nói: “Người tính toán ngươi là ta…cũng không phải ta.”
Vừa dứt lời, khẩu quan tài đen sau lưng Cổ Trường Sinh cũng chính là Trấn Hồn Quan kia mở ra.
Từ trong Trấn Hồn Quan bước ra một đạo thân ảnh.