Sự việc Tiêu Thiên Tiếu chỉ đích danh một người gửi thư khiêu chiến vốn đã khiến cho Khương Thần giống như sôi trào, vậy thì việc xuất hiện có người ra tay giết hại đồng tộc ngay bên trong thành lại là một quả bom hạng nặng giáng xuống nơi đây.
Uông Tử thành hiện tại có thể dùng hai từ bạo loạn để hình dung.
Việc giết người tại một thế giới lấy cường giả vi tôn vốn không có gì là lạ, thế nhưng việc giết người bên trong Uông Tử thành lại là vô cùng lạ đấy.
Nếu như có một lần xảy ra, đó không thể không nói chính là mở ra tiền lệ cho những sự việc sau này. Nếu như chuyện giải quyết không tốt, đây còn ảnh hưởng tới cả uy nghiêm của nội tộc. Bởi lẽ quy tắc này chính là do trưởng lão đoàn cộng đồng lập ra từ thở Uông Từ thành sơ khai.
“Thành chủ?” Cổ Khư hướng tới Cổ Minh có chút dè chừng nói.
Hiện tại Cổ Minh giống như một tôn hung thú xổng chuồng, tiếp cận không cẩn thận rất dễ bị nó một ngụm nuốt chửng. Bởi vậy cho nên Cổ Khư thời điểm đứng gần Cổ Minh mới dè chừng đến vậy.
“Chuyện gì?”
“Ngươi có nghĩ tới, chuyện này là do tên kia gây ra hay không?” Cổ Khư khẽ nói: “Cũng sắp đến ngày mở ra truyền tống trận.”
“Không thể…” Cổ Minh còn chưa dứt câu, hắn giống như nghĩ tới chuyện gì.
Ngay lập tức trên không trung xuất hiện hư ảnh một tấm địa đồ, nơi kia xuất hiện rất nhiều các chấm xanh cùng vàng. Mỗi chấm xanh đều sẽ đứng cạnh một chấm vàng. Trong số đó chỉ có một cặp là đang di chuyển chậm chậm.
“Chẳng lẽ?” Cổ Minh khẽ lẩm nhẩm.
Sau một phen đắn đó, hắn hướng tới Cổ Khư nói:
“Ra lệnh đóng kín cổng thành, mở lên phòng hộ trận pháp sau đó tập hợp toàn bộ tộc nhân tới truyền tống trận.”
Nói đoạn, hắn vung lên tay áo, thân ảnh liền biến mất, thanh âm trầm thấp vẫn vang vọng trong căn phòng:
“Lần này chính tay bổn tôn sẽ bóp chết ngươi.”
Lệnh này được ban ra, toàn bộ tộc nhân đang ở bên ngoài thành liền tức tốc quay trở lại. Sau khi những người bên ngoài trở về thành, biết được sự việc, bọn họ mới hiểu được tính chất nghiêm trọng của lần này.
Về phía Khương Thần, hắn ban đầu cũng chỉ là tùy ý gây chút bạo loạn mà thôi, không nghĩ tới chuyện này quả thực là nổ trời. Đồng thời cũng chính chuyện này khiến cho con đường trà trộn vào truyền tống trận của hắn khó khăn hơn gấp vạn lần. Đây quả thật chính là tự lấy đá đập vào chân mình.
Ngày hôm nay, truyền tống trận trung tâm Uông Tử thành tụ tập số lượng nguyên giả vô cùng lớn. Dùng con số để ước tính có lẽ cũng có hơn vạn người đi.
Con số hơn vạn người này chỉ là đối với một phân thành nhỏ như thế này thôi. Đối với những phân thành rộng lớn hơn, con số này còn lớn hơn rất nhiều lần. Đây cũng có thể hiểu vì sao các cổ tộc không bao giờ thiếu khuyết thiên tài, không bao giờ suy yếu.
Đây mới chỉ tính nguyên tộc nhân trẻ tuổi tại Hồn Nguyên Thiên Giới mà thôi, vẫn còn chưa nói động tới cái gọi là hậu đại cổ tộc.
Hậu đại cổ tộc là một loại khái niệm để chỉ những tộc nhân tầng dưới cùng của một cổ tộc. Những tộc nhân này mặc dù nằm ở tầng dưới cùng thế nhưng lại là trọng yếu nhất và luôn luôn được bảo vệ tại một khu vực riêng biệt nằm tại các thế giới trực thuộc.
Ví dụ như Thánh tộc, hậu đại Thánh tộc sẽ được bảo vệ tại một khu vực vô cùng an toàn tại Thánh Thiên Đại Lục, như Hồn tộc thì sẽ được bảo vệ tại Hồn Thiên Nguyên Giới.
Trải qua vô số năm tồn tại cùng sinh sản, số lượng hậu đại của mỗi cổ tộc là một con số vô cùng lớn. Trong thể nội bọn họ cũng có huyết mạch cổ tộc, thế nhưng lại vô cùng mỏng manh, gần như là không có.
Cần phân biệt hậu đại cổ tộc cùng với các chi mạch. Các chi mạch cổ tộc bên trong người của bọn họ chắc chắn mang theo huyết mạch cổ tộc. Thế nhưng hậu đại cổ tộc thì có hoặc gần như không có huyết mạch cổ tộc.
Tất nhiên vẫn sẽ có những trường hợp đặc biệt ngoài ý muốn. Có một số tộc nhân nằm trong số hậu đại lại mang trong mình một chút huyết mạch biến dị khiến cho huyết mạch dần trở nên mạnh mẽ. Những tộc nhân này sau khi được phát hiện, giá trị bản thân đương nhiên tăng vọt, trở thành tộc nhân chính thức đưa về dòng chính, được hưởng sự tôn sùng vô kể.
Mà sự biến dị này chỉ có thể xuất hiện tại tộc nhân hậu đại. Do vậy đối với một cổ tộc, lực lượng kiên trung với bọn họ không chỉ là các thiên tài trẻ tuổi mà còn bao gồm cả những tộc nhân hậu đại huyết mạch đang chờ được khai phá.
Lại nói, hơn vạn người tập trung tại xung quanh truyền tống trận cũng khiến cho nơi này có cảm giác bức bối. Nhất là trên người ai nấy đều mang theo một vẻ bất an, đây càng làm cho không gian trở nên trầm trọng.
Cổ Minh từ đâu hiện ra giữa không trung, khí thế khủng bố đè ép xuống dưới khiến cho ai nấy đều cảm thấy khó thở. Thanh âm mang theo âm ba nguyên khí vang dội khắp không gian:
“Các vị! Chắc các ngươi đã nghe qua chuyện có người đã ra tay sát hại tộc nhân tại Uông Tử thành rồi đúng không?”
Không một ai lên tiếng, thế nhưng từ biểu hiện trên khuôn mặt liền có thể thấy bọn họ rất khẩn trương.
Cổ Minh nhìn qua mọi người một lượt mong tìm ra một đạo thân ảnh quen thuộc, thế nhưng vẫn không tìm ra, hắn lại nói:
“Bất cứ ai có thông tin gì liên quan đến người kia cung cấp cho chấp pháp đội sẽ được thưởng một viên lục phẩm đan dược tùy ý chọn.”
“Ài…xem ra là tự mua dây buộc mình.” Một đạo thanh âm khe khẽ vang lên.
Tại một góc khuất không ai hay biết, Khương Thần cùng với Khương Y Na đang giấu đi khí tức của bản thân nhìn lại phương hướng truyền tống trận. Nhìn thấy Cổ Minh xuất hiện, hắn liền biết chuyện trà trộn không thể thực hiện được.
“Không nghĩ tới giết người trong thành lại gây nên một hồi gió lớn như thế.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm: “Bỏ đi.”
Hắn không hối hận đối với những chuyện mình đã làm. Nhất là đối với chuyện giết chết những người kia. Đánh chủ ý lên người muội muội hắn, đáng chết ngàn lần.
“Ca ca, chúng ta không thể thoát đi được hay sao?” Thanh âm Khương Y Na khe khẽ vang lên.
“Có chút khó khăn.” Khương Thần cười khổ nói: “Trước chờ xem rồi nói.”
Giữa lúc này, đạo thanh âm của Cổ Minh lại vang lên:
“Tiểu bằng hữu, nếu như ngươi đã vào trong thành rồi vậy thì liền xuất hiện đi. Sớm muộn cũng phải đối mặt chẳng bằng hiện tại đi.”
Hóa ra vừa rồi mấy kẻ được nghe những người xấu số bị Khương Thần giết chết miêu tả lại hình dáng đã đem đi cáo trạng Cổ Minh. Chỉ một vài nét miêu tả Cổ Minh liền đoán ra người kia là Khương Thần. Bởi lẽ trong thành này cũng chỉ có Khương Thần là mang theo tiểu hài tử.
“Hắn là kẻ giết người sao? Hắn chẳng phải Khang Thần, người Khang gia sao?”
“Phải a, hắn còn dẫn theo một tiểu nữ hài đây.”
Đám đông xôn xao. Một số người không tự chủ được đều nhìn về phía tiểu đội Khang gia đáng đứng xen lẫn giữa biển người.
“Không…không phải người Khang gia chúng ta.”
“Khang gia chúng ta không có ai tên Khang Thần.”
“Cổ Minh thành chủ, giết chết vài kẻ không có mắt không nghĩ tới lại náo đến mức ngươi tự thân xuất hiện.” Khương Thần từ nơi ẩn nấp rốt cuộc dẫn theo Khương Y Na bay ra đứng trên hư không đối diện với Cổ Minh.
“Là hắn, hắn chính là Khang Thần.”
Một người phía bên dưới nhìn thấy bộ dáng Khương Thần, bất chợt hô lên. Những người thời điểm nhìn thấy Khương Thần đánh nhau với Yêu Luân đều nhận ra hắn.
Bên phía Khang gia tộc nhân, ai nấy đều hiện lên chút mơ hồ. Khang gia bọn họ quả thật không có kẻ nào nhìn như vậy cả.
“Hừ, rốt cuộc chịu xuất hiện rồi nha.” Cổ Minh hừ lạnh nói: “Quy tắc của Uông Tử thành là do tiên hiền lập nên, ngươi không chỉ là người đột nhập, hơn hết lại phá vỡ quy tắc. Dù cho ngươi có là tộc nhân Thánh tộc ta cũng không thể tha thứ.”
“Thánh…Thánh tộc.”
“Hắn là tộc nhân Thánh tộc?”
“Ta không nghe nhầm a. Tộc nhân Thánh tộc tại sao lại xuất hiện ở đây?”
“Người này nhất định chết rất thảm.”
“Chưa chắc a…hắn là tộc nhân Thánh tộc…nếu như âm thầm giết hắn, đến khi Thánh tộc tìm tới…”
“Ngươi nằm mơ a, Thánh tộc sẽ vì hắn mà gây khó dễ cho Hồn tộc chúng ta? Không nhìn xem hắn mới chỉ là một tên Nguyên Vương Cảnh mà thôi.”
Đối thoại của những người phía dưới Khương Thần cùng với Cổ Minh tại bên trên chính là nghe vào nhất thanh nhị sở. Trên khuôn mặt hai người lúc này cũng không xuất hiện chút ba động cảm xúc.
“Cổ Minh thành chủ, mượn một bước nói chuyện được chứ?” Khương Thần khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói.
“Nếu như ngươi chỉ là đơn thuần xuất hiện, ta còn có thể suy xét đến vấn đề tộc nhân cổ tộc mà thả ngươi rời đi. Thế nhưng ngươi đã phá vỡ quy tắc của Uông Tử thành, ta nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói.” Cổ Minh lạnh lùng đáp.
Lúc này, sau lưng hắn xuất hiện một chiếc quan tài đen tỏa ra hắc khí quỷ dị. Trên tay cũng là cầm thêm một chuôi kiếm tử sắc.
Trấn Hồn Quan của Cổ Minh Khương Thần đã được lĩnh giáo lần trước. Nó có thể chia ra làm sáu mảnh phong cấm lại không gian xung quanh hắn. Thế nhưng chuôi tử sắc chi kiếm kia thì hắn chưa nhìn thấy Cổ Minh lấy ra bao giờ.
Từ khí tức trên thân kiếm kia tỏa ra, Khương Thần có thể mười phần khẳng định kia là một chuôi Vương cấp pháp bảo.
Nghĩ tới cảnh Nguyên Tôn Cảnh cầm thêm Vương cấp pháp bảo, sắc mặt Khương Thần có chút trầm xuống. Cổ Minh xem ra muốn dùng toàn lực. Mà hắn hiện tại mới ý thức được việc giết người trong thành là cỡ nào nghiêm trọng.
“Ngươi có lẽ tên là Khương Thần đi.” Cổ Minh hai mắt khẽ híp lại: “Họ Khương nga, khó trách đám người kia nghe nhầm ngươi thành Khang Thần.”
“Vậy xin giới thiệu một lần nữa cho Cổ Minh thành chủ nghe.” Khương Thần mỉm cười nói: “Ta tên Khương Thần, đây là muội muội ta Khương Y Na.”
Một câu tiếp theo của hắn khiến cho đám đông bên dưới càng thêm rung động:
“Bọn ta đến từ Thánh tộc Thánh giới.”
“Hừ, Thánh giới phong giới từ lâu, ngươi nghĩ ta mù thông tin sao.” Cổ Minh cười nhạt nói: “Không cần bày giá đỡ trước mặt ta…dù ngươi tới từ Thánh giới cũng không thay đổi được điều gì.”
“Vậy liền chiến thôi.” Khương Thần nghiêng đầu khẽ nói: “Thánh Đồng…hiện.”