Vô Tận Trùng Sinh

Chương 159: Chương 159: Vũ tổ bi kịch - Ám ti rung động (1)




Trong một gian phòng hoa lệ xuất hiện hơn chục bóng người chia ngôi chủ thứ bộ dáng giống như đang bàn chuyện.

Ngồi trên chủ vị là một trung niên nhân.

Trung niên này dáng vẻ uy nghi đường bệ, mày kiếm sắc bén, đôi mắt sáng quắc, khuôn mặt giống như lúc nào cũng luôn một vẻ nghiêm túc vậy.

Hắn lúc này hướng về một vị lão niên, lạnh lùng nói:

“Tử Minh, ngươi nói trước.”

Tử Minh lão niên này cũng không phải ai xa lạ. Người này chính là Minh lão trong miệng vị nữ tử đã cho người bắt nhốt Khương Thần.

Lão niên tên Tử Minh kia mặc dù tuổi tác cao thể nhưng thân phận lại thấp hơn trung niên rất nhiều. Hắn hướng về phía trung niên nghiêm túc báo cáo tình hình Vũ tổ những ngày qua, đồng thời không quên nói đến chuyện Khương Thần.

Trung niên nhân mặc dù một bộ nghiêm túc nghe ngóng, thế nhưng từ thần sắc không chút ba động, có thể nhận ra hắn đối với những chuyện này không có bao nhiêu để ý.

Ngay tại thời điểm này, tất cả mọi người trong sảnh khuôn mặt đột nhiên biến sắc.

“Cỗ khí tức này?” Trung niên nhân ngồi trên chủ vị là người đầu tiên phát hiện ra một luồng khí tức khủng bố kia phát ra. Hắn giật mình khẽ lẩm nhẩm.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Loại khí tức này…tối thiểu cũng là Hóa cảnh Tông sư đi.”

“Tại sao lân cận đây lại có một vị Tông sư mà chúng ta không biết?”

Trong gian phòng, mọi người lúc này khuôn mặt đều nhìn nhau, như có như không kinh hãi.

Vũ tổ hay nói rộng hơn là Ám ti bọn họ chuyên quản chế võ giả, nếu như đối với những võ giả cảnh giới cao vượt ngoài phạm vi quản chế, bọn hắn vẫn là có biện pháp nắm rõ thông tin.

Hiện tại lân cận xuất hiện một vị Tông sư, vị này lại còn thả ra khí thế, Vũ tổ các thành viên bọn họ làm sao không kinh sợ.

Theo hướng luồng khí thế tỏa ra, vị Tông sư kia dường như đang hướng về phía bọn hắn khiêu khích. Đối mặt với một vị Tông sư, Vũ tổ bọn họ dù thế nào cũng sẽ cảm thấy đau đầu.

Đang lúc mọi người còn xôn xao, một vị nữ tử tuổi chừng ba mười từ bên ngoài hớt hải chạy vào. Khuôn mặt nàng hiện tại vẫn còn đang tái nhợt.

“Không hay rồi.”

“Chuyện gì?” Trung niên nhân ngồi trên chủ vị ánh mắt sắc bén liếc nhìn nữ tử.

Nữ tử nhận ra bản thân thất thố liền cúi đầu nhận sai. Đoạn nàng hướng về mọi người trong gian phòng, đặc biệt là Tử Minh lão giả kia, nói:

“Tên thanh niên võ giả phạm tội giết người kia, hắn hiện tại đã tiêu diệt toàn bộ thành viên trong phân tổ số bốn. Hắn…hắn thả ta chạy tới đây báo tin.”

“Cái gì?” Tử Minh lão giả bật dậy.

Phân tổ số bốn?

Đây chẳng phải là phân tổ do hắn làm tổ trưởng hay sao?

Thanh niên phạm tội giết người?

Trong đầu Tử Minh lúc này hiện lên hình ảnh một vị thanh niên dáng vẻ ung dung, khuôn mặt lạnh lùng hờ hững. Nội tâm hắn không khỏi rùng mình.

“Tử Minh, chuyện này là sao?” Trung niên nhân nghe thông tin từ nữ tử kia báo cáo, lúc này hướng về phía lão giả chất vấn.

Liên quan tới việc một phân tổ các thành viên bị sát hại, chuyện này liền có thể nổ trời.

Võ giả là tài nguyên của một đất nước đồng thời bồi dưỡng ra được một vị võ giả cũng tiêu tốn rất nhiều vật lực. Giết hại võ giả, đây không chỉ liên quan tới vấn đề mạng người, đây còn liên quan tới vấn đề trị an quốc gia.

Hiện tại một phân tổ cũng có vài chục võ giả bị sát hại, đây là một tổn thất không hề nhỏ.

Tử Minh liền tường tận kể lại sự việc của Khương Thần cho trung niên nhân kia nghe. Trung niên nhân nghe xong khuôn mặt có chút rầu rĩ. Nếu như người kia là một tôn Tông sư, chuyện này Vũ tổ bọn họ coi như sai hoàn toàn.

Tông sư không thể nghịch. Câu nói này không phải nói chơi.

Nếu như trước đó, những người mà Khương Thần giết chết đã đắc tội hắn, với thân phận Tông sư, hắn có thể mạt sát đối phương mà không sợ bị pháp luật cấm cản.

Vũ tổ bọn họ không biết đó là một vị Tông sư nên đã bắt giam. Vậy thì cái sai hoàn toàn là thuộc về bọn họ.

Đúng như lời Khương Thần đã nói lúc trước. Mời thần dễ dàng tiễn thần khó.

Hiện tại chuyện này xử lý như thế nào cho ổn thỏa đã là một chuyện khiến cho Vũ tổ bọn họ đau đầu rồi.

“Nhìn xem tình hình thế nào đã.” Trung niên nhân bước ra khỏi chủ vị, một loại khí thế khủng bố đè ép toàn trường khiến cho người ngồi trong phòng cảm thấy run sợ.

Hắn là Vũ tổ tổ trưởng, thực lực hàng thật giá thật Hóa cảnh Tông sư. Trong khi tất cả mọi người ngồi đây chỉ là Nội cảnh võ giả, trước khí thế của một vị Tông sư, bọn họ không khác gì sâu kiến.

Vị trí phân tổ số bốn khoảng cách cũng không xa. Đám người sử dụng một loại xe đặc chủng chỉ đi mất mười phút liền đến nơi.

Phân tổ số bốn hiện tại có thể nói là hoang tàn đổ nát hết sức. Ngoại trừ mảnh sân trước còn nguyện vẹn, còn lại kiến trúc đã bị phá hủy toàn bộ.

Trước sân xếp ngay ngắn hơn chục xác người, toàn bộ đều bị một chiêu miểu sát.

Trước đống xác người này, một tên thanh niên ung dung ngồi trên ghế tay bấm điện thoại.

Từ vị trí này có thể nhìn thấy thanh niên kia dường như đang chơi một loại trò chơi nào đó. Bởi lẽ điện thoại trên tay hắn liên tục phát ra thanh âm biu biu biu.

Xe đặc chủng chở tất cả các thành viên cấp cao trong Vũ tổ đến. Mọi người ai nấy đều kinh hãi trước khung cảnh phân tổ số bốn.

Tại Vũ tổ, phân tổ số bốn được coi là phân tổ có sức chiến đấu mạnh nhất. Thế nhưng không nghĩ tới, toàn bộ đều bị thanh niên đang ngồi trên ghế kia bình định.

Trong khi ai nấy còn đang bàng hoàng, Khương Thần chậm rãi đặt điện thoại xuống. Bản thân hắn ung dung đứng dậy hướng về tất cả mọi người nói:

“Vũ tổ?”

Ngoại trừ trung niên nhân tổ trưởng Vũ tổ, tất cả các phân tổ tổ trưởng đều hướng về phía Khương Thần như có như không phát ra địch ý.

Trung niên nhân tổ trưởng Vũ tổ tên gọi Lữ Mông. Bản thân hắc thực lực hiện tại liền là Tông sư trung kì. Không chỉ tại Vũ tổ mà thậm chí cả Ám ti, dánh vọng của hắn cũng là cực cao.

Lữ Mông lúc này hai mắt sắc bén nhìn về phía Khương Thần, sâu trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Theo hắn thấy, Khương Thần trước mắt không đem lại cho hắn chút cảm giác uy hiếp gì cả. Ngược lại hắn có cảm giác đối phương vô cùng nhỏ yếu, vô hại.

Thế nhưng đó chỉ là cảm giác nhất thời. Kinh nghiệm trải qua nhiều trận sinh tử chiến cho hắn biết, thanh niên nhìn như vô lại kia thực chất lại cực kì nguy hiểm.

Chỉ bằng vừa rồi hắn đã giết chết mười vị võ giả, hiện tại trên người lại không mang theo nửa điểm sát khí. Đây đã là một điểm đáng kinh sợ.

Bình thường nếu như võ giả giết người, đặc biệt là giết nhiều người, trên người chắc chắn sẽ còn vương lại sát khí.

Khương Thần thì sao?

Hiện tại trên người hắn không có nửa điểm sát khí. Đây chứng tỏ điều gì?

Hắn giết hơn chục người thế nhưng lại không phát ra sát ý, điều này chứng tỏ mạng người trong mắt thanh niên này không đáng một đồng. Giết bọn họ không thể khiến hắn sinh ra sát niệm trong lòng.

Giống như ngươi hướng tới một con kiến mà giẫm tới. Bản thân ngươi liền coi đó là chuyện vô cùng bình thường, không đáng bận tâm. Bởi vậy chắc chắn ngươi sẽ không sinh ra sát ý, trên người cũng sẽ không có sát khí.

Lữ Mông trong đầu lúc này chỉ quanh quẩn một loại suy nghĩ. Thanh niên trước mặt hắn kia có thể nói là vô cùng nguy hiểm.

“Các vị?” Khương Thần lúc này nở một nụ cười: “Làm sao lại im lặng như thế? Tin chắc rằng số người các ngươi đã từng giết không chỉ có vậy.”

Lữ Mông bước lên phía trước một bước, hướng về Khương Thần lạnh lùng nói:

“Ngươi tại sao sát hại người Vũ tổ bọn ta?”

“Làm sao? Các ngươi có quyền bắt ta, ta không có quyền giết người sao?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

Lữ Mông khuôn mặt hiện lên chút tức giận. Bắt ngươi ngươi liền giết người? Ở đâu có lý lẽ như vậy?

“Chuyện bọn ta bắt ngươi, sau này có thể hướng người giải thích, hiện tại chuyện ngươi giết hết người phân tổ Vũ tổ bọn ta, chuyện này ngươi cần phải cho Vũ tổ bọn ta một cái công đạo.” Lữ Mông hừ lạnh nói.

“Sâu kiến mà thôi, giết đi cũng không làm sao cả.” Khương Thần lạnh lùng nói: “Mà lại…chẳng phải phân tổ này còn hai kẻ sống sót đó sao? Sao lại gọi là giết hết.”

Khương Thần nói đoạn, ánh mắt như có như không đảo qua Tử Minh lão giả cùng với nữ tử kia.

Cả hai nhận ra ánh mắt Khương Thần nhìn mình đều không tự chủ khẽ run run. Ánh mắt Khương Thần khiến cho bọn họ cảm nhận được một luồng tử vong giáng lâm.

Bên này, Lữ Mông nghe Khương Thần nói vậy, nội tâm cũng có chút rung động.

Hơn chục mạng người trong miệng hắn chỉ như sâu kiến. Kẻ này rốt cuộc là loại người gì mới có thể mở ra một câu như vậy?

Bọn họ mặc dù giết không ít người thế nhưng đó đều là những tội phạm truy nã, những kẻ giết người nguy hiểm. Đối với người vô tội đã bao giờ ra tay.

Vậy mà Khương Thần trước đó đã từng giết gần chục mạng người, hiện tại lại thêm hơn chục võ giả nữa. Trong mắt Vũ tổ các thành viên lúc này, Khương Thần không khác gì một tên tội phạm giết người hàng loạt.

“Các ngươi không thắc mắc tại sao ta giết người rồi vẫn ngồi đây đợi các ngươi tới?” Khương Thần mỉm cười ung dung nói.

“Tại sao?” Lữ Mông lạnh lùng hỏi ngược lại.

Khương Thần cười cười chỉ về phía Tử Minh cũng vị nữ tử phong vận thành thục kia, hắn nói:

“Chờ giết nốt hai người kia rồi ta sẽ đi. Hoặc nói đúng hơn là muốn đợi đông đủ các ngươi tới để nhắn với các ngươi một điều…” Khương Thần sâu trong mắt khẽ lóe lên một đạo tia sáng: “Đánh chủ ý lên người ta, các ngươi cũng cần bỏ ra một cái giá tương xứng.”

“Ngông cuồng…”

“Mơ tưởng…”

Đám người Vũ tổ phẫn nộ kêu lên.

Bọn họ nãy giờ đều âm thầm dò xét Khương Thần. Nhận thấy trên người đối phương không có loại khí tức giống như võ giả bọn hắn, nội tâm liền có đôi chút an ủi.

Người này không phải Tông sư. Như vậy bóng ma tâm lý của bọn hắn cũng không còn.

Khương Thần không phải tông sư vậy chỉ có thể là khả năng thứ hai. Hắn là nhập đạo giả.

Đối với nhập đạo giả, võ giả bọn họ đều có nghiên cứu, đồng thời đối với loại người này, bọn họ không sợ.

Lại nói, lúc này khuôn mặt Khương Thần hiện lên vẻ âm trầm:

“Nói nhảm kết thúc. Hiện tại cũng nên ra tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.