Ầm!
Tiếng súng nổ lớn vang lên cùng lúc Thú Vương ngã xuống.
Theo một tiếng súng vang, mảng lớn huyết
vụ phun trào, không trung toàn bộ phòng hội nghị lớn vậy mà rơi xuống
như mưa từng miếng thịt nát, còn có cả mẩu nội tạng…
Kim Cương ngạc nhiên cúi đầu nhìn xem trước ngực mình.
Hắn phát hiện lồng ngực của mình vậy mà xuất hiện một cái động lớn xuyên suốt.
Cái động kia đủ lớn để nhét vô nửa cái đầu người.
Kim Cương có chút không dám tin quơ quơ tay lên trời, sau đó vô lực ngã quỵ xuống…
“Kim Cương!”
Ôn Nhu, Hồng Lãng, Thẩm Dịch đồng thời hét to đánh tới.
Hai bóng người cũng xuất hiện vào lúc này.
Đúng là Arnold toàn thân mặc khải giáp
lạnh kim loại như băng phảng phất chiến sĩ bọc thép, cùng Vu Lập toàn
thân áp bào trắng, bộ dáng hèn mọn bỉ ổi như con khỉ lớn.
Arnold vừa mới xuất hiện liền xoay mình
đánh ra ba ngọn lưỡi đao trăng khuyết, lưỡi đao kim loại phát ra ánh
sáng tử vong lạnh lẽo.
Lưỡi đao trăng khuyết bay vụt tới Hồng Lãng, đồng thời bản thân Arnold cũng đánh tới Ôn Nhu.
Vu Lập bên kia thì chạy về phía Thẩm Dịch.
Hồng Lãng phẫn nộ bổ rìu lớn vào một lưỡi đao.
Khanh!
Một tiếng kim loại thanh thúy vang lên, rìu lớn chạm trán lưỡi đao.
Lưỡi đao oong lên một tiếng, bị chấn bay lên trời.
Đồng thời hai lưỡi đao khác kẹp lấy Hồng Lãng hai bên trái phải.
Hồng Lãng gào thét ra quyền, hai phát
trọng quyền nện bang bang trên lưỡi đao, chấn cho tay mình chảy máu,
nhưng cũng đập bay hai lưỡi đao. Sau đó hắn vọt tới bên cạnh Kim Cương,
ôm Kim Cương kêu to: “Này, Kim Cương! Tiểu tử ngươi đừng chết a!”
Kim Cương phun ra từng ngụm máu tươi: “… Chó… chó hoang… nào… bắn ta… hắc… hắc…”
“Đứa nào đó chơi súng lậu!”
“Đứa… nào… chơi súng lậu…”
“Không biết, hẳn là tạp chủng mới tới,
không biết là ai, nghe thanh âm giống súng ngắm, đoán chừng thời gian
hồi phục dài, tạm thời không đánh được phát súng thứ hai. Ngươi còn có
thể gắng gượng sao?”
“Bớt… bớt… cmn… nói nhảm… Thuốc… Thuốc
a!” Kim Cương nóng nảy. Uy lực phát này cực mạnh, hắn bị thương nặng đến nỗi ngay cả khí lực lấy thuốc cũng không có.
Hồng Lãng như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng từ Huyết Tinh văn chương lấy thuốc cho Kim Cương uống hết ừng ực.
Chỉ là thuốc kia tiến vào trong miệng Kim Cương, vậy mà lại chảy ra từ ngực hắn. nước thuốc xanh biếc hòa cùng
dòng màu đỏ tươi, Hồng Lãng nhìn trợn mắt há mồm.
Hắn lên tiếng hô to: “Thẩm Dịch! Nhanh tới cứu hắn! Kim Cương… Dạ dày Kim Cương không còn nữa…”
Thanh âm đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Nhưng mà đúng lúc này, Ôn Nhu đột nhiên cao giọng kêu lên: “Hồng Lãng coi chừng sau lưng!”
Gì vậy? Hồng Lãng ngẩn người.
Bên tai chợt nghe tiếng rít vang sắc bén.
Sau đó động tác của Hồng Lãng đột nhiên khựng lại, khóe miệng ứa ra máu tươi…
Trên lưng hắn đã cắm thật sâu ba cái lưỡi đao.
Đúng là ba cái lưỡi đao trăng khuyết hắn đánh bay mới nãy.
Chúng rốt cuộc lại tự bay về, đánh lén Hồng Lãng từ phía sau lưng.
“Hừ hừ, cánh quạt thiết huyết của ta dễ
đối phó như vậy sao?” Thanh âm lãnh ngạo cao tuyệt của Arnold truyền
đến, kèm theo là thanh âm đao võ sĩ của Ôn Nhu tức giận điên cuồng chém
vào đối phương.
Cánh quạt thiết huyết: vũ khí kèm theo bộ đồ Chiến Sĩ Thiết Huyết, có được năng lực tự động bay và truy kích mục
tiêu liên tục, sau khi tập trung mục tiêu, có thể tiếp tục 60 giây chủ
động tiến hành sưu tầm công kích mục tiêu. Mỗi ngọn đao có lực sát
thương 12-16 điểm, sau khi đánh trúng sẽ dừng lại trong cơ thể mục tiêu, sinh ra hiệu quả cứng ngắc, khiến cho động tác cơ thể tạm thời cứng
ngắc.
Hồng Lãng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trời đất quay cuồng, hắn tính thử rút lưỡi đao sau lưng, chỉ là nó chọc vào địa phương quá tuyệt, ngay giữa lưng hắn, hơn nữa hắn hiện tại chịu ảnh hưởng hiệu quả cứng ngắc, nhất thời càng không có cách nào rút ra
ba ngọn đao.
Bất quá thằng này cũng thực ngoan độc,
hắn đã không nhổ ra được, thiết quyền lại trở tay đánh mạnh lên ngực
mình, một quyền chấn gãy một thanh xương sườn của chính hắn, khiến một
ngọn đao thiết huyết bị phản chấn văng ra cơ thể.
Sau đó lại liên tục mãnh kích ba cú trọng quyền, trong đó một quyền kích ngay tim, đúng là nhân đôi tổn thương,
đánh cho hai ngọn phi đao đều bị đẩy lùi, bản thân Hồng Lãng cũng đã gãy bốn xương sườn, miệng phun máu tươi tung toé.
Bất quá đã không còn phi đao vướng bận,
tứ chi của hắn rốt cục khôi phục linh hoạt, vội vàng tìm băng vải từ
trong văn chương, luống cuống tay chân băng miệng vết thương cho Kim
Cương.
Bất kể nói thế nào, trước phải giữ lại
mạng Kim Cương đã. Hắn là kẻ tay chân vụng về nhất trong cả đội Đoạn
Nhận, nhưng bây giờ đã thành người duy nhất có thể chiếu cố Kim Cương, một bên luống cuống tay chân băng bó, một bên liều mạng đút thuốc cho
Kim Cương.
Kim Cương bất đắc dĩ cười khổ: “Không được… Vô dụng thôi.”
“Nói bậy! Hữu dụng!” Hồng Lãng kêu to,
hắn đường đường nam tử hán, giờ phút này nước mắt đều muốn trào ra. Hắn
cũng biết mấy thứ thuốc này có hiệu quả cực kỳ bé nhỏ với thương thế Kim Cương, nhưng chỉ cần có thể bảo trụ tính mạng một giây đồng hồ đều tốt.
“Coi chừng… bên ngoài… còn có…” Kim Cương thở hồng hộc nhắc nhở Hồng Lãng.
Hồng Lãng ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới bên ngoài ít nhất còn có một tay bắn tỉa che dấu trong chỗ tối.
Hắn không nhanh trí quyết đoán như Thẩm
Dịch, cũng không suy nghĩ chu toàn như Kim Cương, nhưng hắn vẫn có
phương pháp giải quyết vấn đề của tên khờ.
Hắn mãnh liệt quay người lại, ngăn trở
trước người Kim Cương, sau đó nói: “Người anh em yên tâm đi, cái đồ chó
hoang kia bây giờ nhìn không thấy ngươi rồi, hắn muốn nổ phát súng thứ
hai, phải bắn ta trước.”
“Ta… ta… cmn… không phải… ý này…” Kim
Cương bị hắn tức giận đến ói máu, ngươi không thể ôm ta đến góc nào hẻo
lánh để đối phương không nhìn thấy sao? Nhưng Hồng Lãng lại dốc sức liều mạng rót thuốc vào miệng hắn, khiến hắn nhất thời không nói ra được.
Băng bó, thuốc cầm máu, sinh cơ tán, nước thuốc khôi phục, Hồng Lãng đều không cần tiền cho Kim Cương dùng hết.
Dù là Kim Cương không có dạ dày, nướt bọt cũng có công năng tiêu hóa, có thể hấp thu một ít, thông qua huyết dịch lưu động cũng có thể phát huy
một phần dược hiệu, tóm lại, chính là muốn không tiếc bất cứ giá nào kéo lại mạng Kim Cương.
Sau đó…
Chờ đợi Thẩm Dịch.
Hắn là người duy nhất có thể cứu Kim Cương.
***
Thẩm Dịch không phải là không muốn cứu Kim Cương.
Nhưng khoảnh khắc hắn nhìn thấy Vu Lập là hắn biết nguy rồi.
Lần này bị đối phương tính kế ngược lại.
Đối phương khẳng định trước khi đến cũng đã nắm giữ tình huống nơi này, đồng thời làm xong an bài chặt chẽ chu đáo.
Về việc bọn Arnold tự dưng xuất hiện,
Thẩm Dịch quả thực chưa chuẩn bị đầy đủ. Hắn cũng không phải không biết
đội Thứ Huyết còn có người ở bên ngoài, mà do lúc ấy hắn nghĩ Tạ Vinh
Quân nhất định sẽ an bài mấy người ở lại canh giữ đường lui, bởi vậy
cũng không để ý.
Nhưng hắn không ngờ tới, tuy hắn đoán
trúng Tạ Vinh Quân, lại không dự kiến được Arnold vậy mà sẽ kháng
mệnh, quan trọng nhất là, hắn không thể suy tính những thứ mình không
biết.
Có quan hệ với người mới gia nhập, đội
Thứ Huyết đến cùng hấp thu bao nhiêu người, lại là hạng người gì, Thẩm
Dịch hết thảy không biết, những thứ này không phải ‘sự tưởng niệm của
Aleera’ có thể nói cho hắn biết.
Đúng là mấy tin tức không biết này đã khiến đội Đoạn Nhận lâm vào bị động.
Thời khắc này Vu Lập đối diện Thẩm Dịch, trên mặt treo nụ cười tự tin mà bỉ ổi.
Tay phải xoay lại, một tấm thẻ kim loại nho nhỏ thình lình nơi tay.
“Nổ súng a, ngươi không phải là có đạn chữa bệnh đấy sao? Nó cũng không cần dạ dày.” Vu Lập cười hắc hắc nói.
“Liền như ngươi biết ta, ta cũng biết
ngươi, thiên địch xạ thủ Vu Lập… Nghe nói ngươi chuyên khắc xạ thủ.”
Thẩm Dịch lạnh lùng trả lời.
Vu Lập cười hắc hắc quái dị, giơ lên thẻ trong tay, đối diện Thẩm Dịch.
Trên thẻ vẽ một đồ án kỳ lạ, một cái vòng tròn màu đỏ, chính giữa là một đường gạch nghiêng, sau đó bên trong
vòng tròn còn vẽ một khẩu súng.
Nó thoạt nhìn chẳng khác gì dấu hiệu trên biển báo cấm xe lưu thông, chỉ có điều dấu hiệu xe cộ đổi thành súng ống.
Thẻ bài Cấm Thương Lệnh: sau khi sử dụng
với mạo hiểm giả, mục tiêu không cách nào sử dụng bất luận súng ống gì
trong vòng 3 phút. Nếu dùng lên nhân vật thế giới nhiệm vụ, mục tiêu
không cách nào sử dụng bất luận súng ống gì trong vòng 10 phút.
Đây là đạo cụ dạng thẻ bài, sử dụng cần kỹ năng bị động “Tinh thông thẻ bài”.
Thẻ bài này thuộc loại đạo cụ chuyên chúc độ khó cấp hai, sau khi có được sẽ không cách nào dùng bất luận hình
thức đạo cụ nào khác.
Hai ngón tay vân vê, chẳng khác gì cao thủ đánh bạc chơi ném bài, thẻ Cấm Thương bắn ra giống như phi tiêu.
Thẻ bài xoay tròn trên không bay tới,
giữa chừng tan biến thành hư vô, cùng lúc đó, Thẩm Dịch chỉ cảm giác
thân thể đột nhiên bị choáng một chút, sau đó mới khôi phục nhẹ nhõm.
Bên tai đã vang lên tiếng Huyết Tinh văn
chương nhắc nhở: Ngươi bị thẻ bài Cấm Thương chế ước, trong vòng ba phút không cách nào sử dụng bất luận súng ống gì tiến hành tác chiến.
Ném ra Cấm Thương Lệnh, trong tay Vu Lập đồng thời lại xuất hiện một tấm thẻ.
Đó là một tấm thẻ bài vẽ lấy đồ án bảo kiếm.
Tấm thẻ biến mất, trong tay Vu Lập đã nhiều hơn một thanh kiếm.
Nhìn xem Thẩm Dịch, Vu Lập cười gằn nói:
“Nghe nói ngươi đánh nhau bịp bợm rất nhiều, vừa vặn ta cũng là cái loại mạo hiểm giả chơi bịp bợm, liền chơi với ngươi, xem xem một chút rốt
cục người nào bịp bợm hơn.”
Nói xong, cổ tay trái khẽ đảo, lại là một tấm thẻ cư nhiên nơi tay.
Nhưng Thẩm Dịch cũng không có thời gian chờ gã.
Trong mắt hắn lóe lên lệ quang: “Ngươi có bao nhiêu Cấm Thương Lệnh?”
“Gì cơ?” Vu Lập ngẩn ngơ.
Thẩm Dịch vỗ tay phát ra tiếng.
Bốn phía phòng hội nghị lớn, lờ mờ xuất
hiện mười mấy bóng người, đúng là binh sĩ kêu gọi mà Thẩm Dịch sớm mai
phục bốn phía. Những binh lính này là kế bảo hiểm của hắn, sẽ không dễ
dàng cho bọn họ ra tay, đến thời khắc mấu chốt mới xuất động, phát ra
hiệu quả kì binh, chỉ là lúc này vì cứu Kim Cương, đành phải bất chấp an nguy của họ.
Tay phải mạnh mẽ ném đi Linh Hỏa Thương,
binh sĩ bạo phá Lair là người thứ nhất tiến lên tiếp được súng, sau đó
nhanh chóng nhắm họng súng ngay Kim Cương xa xa.
“Gặp quỷ rồi!” Vu Lập nằm mơ cũng không
nghĩ tới Thẩm Dịch phản ứng nhanh chóng như thế. Trên thực tế đây chính
là đặc điểm lớn nhất của Thẩm Dịch. Vô luận là nơi nào, loại tuyệt cảnh
nào, hắn luôn có thể ngay đầu tiên tìm được phương pháp giải quyết vấn
đề.
Cổ tay khẽ đảo, tấm thẻ lúc trước biến
mất, lại một tờ Cấm Thương Lệnh nơi tay, hai ngón tay gảy nhẹ, Cấm
Thương Lệnh đã tập trung Lair. Lair đang muốn bóp cò, chỉ cảm thấy cò
súng chết cứng, phảng phất như bị dính nhựa cao su, làm sao cũng không
bóp được, thế là Lair không chút do dự, chuyển tay ném Linh Hỏa Thương
cho Haby cách đó không xa, lập tức Haby cũng bị cấm thương, Haby lại ném Linh Hỏa Thương cho Arias —— sau khi Thú Vương chết đi, cậu ta rốt cục
khôi phục thanh tỉnh.
Súng vừa đến tay Arias, cậu ta liền lập tức khai hỏa hai phát về phía Kim Cương.
Lúc này Vu Lập không tiếp tục sử dụng Cấm Thương Lệnh nữa.
Thằng này rõ là cũng biết đau lòng vốn liếng đấy, biết rõ đã không có khả năng ngăn cản Thẩm Dịch.
Đạn chữa bệnh nhập vào trong cơ thể Kim
Cương, sinh mệnh lực của Kim Cương rốt cuộc đã ổn định một chút. Hồng
Lãng kêu to lên: “Thẩm Dịch, thế này chưa đủ! Bây giờ hắn cũng giống
Veena, đang tiến vào giai đoạn suy thoái công năng, tánh mạng tiến vào
trạng thái xói mòn tự nhiên! Ngươi phải cứu hắn trước khi tên kia nã
phát thứ hai, sau đó dùng…”
“Ta biết nên làm như thế nào, ngươi bảo
vệ tốt Kim Cương là được, còn dư lại giao cho ta.” Thẩm Dịch cắt ngang
lời Hồng Lãng, sau đó hắn vọt tới Vu Lập.
Cùng lúc ấy, trong tay Vu Lập đã ném ra tấm thẻ công kích đầu tiên.
Một đồ án vẽ hình con thoi kỳ lạ.
Lôi Toa.