Vô Tận Vũ Trang

Chương 2: Q.7 - Chương 2: Chia nhau hành động




Theo nhiệm vụ của màn I vừa tuyên bố, tất cả mạo hiểm giả đều trở nên bạo động, hiển nhiên mọi người đã nhìn nhận ra được vấn đề, nhóm lớn mạo hiểm giả không hề do dự, cả dám đều nhao nhao hét lớn lao ra khỏi Trại Rogue.

Hiện tại cần phải tranh đoạt nhiệm vụ, vì thế giành nhau từng giây là vô cùng quan trọng, trận thi đấu này không chỉ khảo nghiệm chiến lực của mỗi đội mà còn khảo nghiệm cả sự nhanh nhẹn. Ai có thể chạy tới địa điểm làm nhiệm vụ nhanh nhất, thì người đó sẽ có cơ hội cao hơn trong việc hoàn thành nó, thậm chí còn có thể hoàn thành một cái nhiệm vụ xong lập tức lao tới một cái nhiệm vụ kế tiếp.

Chi đội ngũ mười người dẫn đầu lao ra khỏi nơi trú quân, lôi ra một chiếc máy bay trực thăng , trong đó bảy người leo lên trực thăng, còn lại ba người thì đi một mình, hiển nhiên là định tách ra hành động. Đoàn đội này trước khi đi lão đại bọn họ còn rống cổ họng lên la: “Nhiệm vụ Andariel là của chúng ta, đứa nào giành đừng trách ông đây không khách khí.”

Tiếp theo đó là một chi đội ngũ tám người, mỗi người bọn hắn đều triệu hồi ra một con ngựa một sừng bốc lửa vô cùng hung hãn, tất cả cây cỏ trên Blood Moor đều tàn lụi dưới gót chân của chúng. Nhóm này cũng chia thành hai đội ly khai, một phương sáu người một phương hai người, lúc gần đi chi đội ngũ sáu người bao gồm cả tên đội trưởng còn hăm dọa: “Nữ Bá Tước là của chúng ta, có ngon thử tranh giành, bảo đảm các ngươi sẽ không toàn mạng quay về Huyết tinh đô thị.”

Một chi đội ngũ sáu người khác không nói không rằng triệu hoán ra chiếc xe vũ trang đầy đủ nhắm thẳng một hướng mà lao đi.

Về phần những mạo hiểm giả rải rác khác giờ phút này cũng nhao nhao xuất ra bổn sự của riêng mình. Có người sau lưng mọc ra hai cánh bay thẳng lên bầu trời, có thể là mạo hiểm giả cường hóa theo hướng dực nhân, cũng có người đạp trên ván trượt của Green Goblin đến từ thế giới Spider Man, còn có người buồn cười hơn, ngồi thảm bay, có lẻ hắn lấy được cái thảm từ thế giới nhiệm vụ Ngàn lẻ một đêm.

Cũng có một số mạo hiểm giả không có công cụ di chuyển, bọn họ chỉ có thể sử dụng xe “căng hải” cong đít lên mà đuổi theo, nếu như bọn hắn không tiếc thể lực dốc toàn bộ sức ra có lẻ còn có thể đuổi kịp bọn hắn, chỉ là có đuổi kịp thì thể lực cũng cạn kiệt, muốn tranh nhiệm vụ cũng lực bất tòng tâm. Bởi vậy nội tâm bọn họ tràn đầy lo lắng.

Cuối cùng cũng có một gã quyết định lao ra, vai mang súng rocket, phóng đạn bay thẳng về phía bầu trời.

Đạn tên lửa gào thét bay về phía phi cơ trực thăng, mắt thấy muốn đánh rơi phi cơ trực thăng, đột nhiên một ánh đao lóe sáng từ bên trong phi cơ trực thăng, một đao chém đạn tên lửa thành hai đoạn. Cùng lúc đó, một tia sáng vàng thoáng hiện trong phi cơ trực thăng, mạo hiểm giả cầm súng rocket thét lên một tiếng đau đớn, trước ngực xuất hiện một đóa huyết hoa.

Gã vừa muốn đứng lên, một luồng lửa đỏ chóe bay ra từ phi cơ trực thăng, đánh thẳng vào người gã, ầm ầm bạo tạc thành một đám lửa cháy âm ĩ, làm cho gã bốc lên mùi thịt khét. Gã cũng trở nên hung ác, đang muốn nhấc ống phóng rốc-két nã cho đối phương một lần nữa, bỗng đám người cưỡi ngựa một sừng lúc trước đột nhiên trở lại, bắn một mũi tên về phía tên cầm rocket.

Tên cầm rocket không kịp né, mũi tên liền khoét ra một lỗ thủng to bằng nắm tay trên người gã.

Gã không nghĩ mình sẽ bị bọn người đó tấn công, kêu to liên tiếp lui về phía sau, đồng thời lục tìm nước thuốc trong Huyết tinh văn chương. Nhưng gã còn chưa kịp uống thuốc, chỉ nghe một tiếng súng vang lên, lòng bàn tay cầm chai nước thuốc đã bị tạc ra một lỗ, chai thuốc rơi xuống đất.

Gã hoảng hốt, tay trái định chụp lại chai nước thuốc, bỗng nghe ba tiếng súng vang lên, gã biết ngay không xong, định lăn khỏi chỗ hòng tránh thoát, không ngờ ba phát đạn lại đổi hướng trên không dí theo gã không buông, lồng ngực, cổ và tay trái của gã xuất hiện ba cái lỗ nhỏ, chai nước thuốc rơi xuống lần nữa.

Gã luân phiên bị công kích, điểm tánh mạng đã rơi xuống mức thấp nhất, thời khắc này gã đã hối hận vì sự khiêu khích của mình, nhưng mà trên đời lại không có bán thuốc hối hận cho gã để gã có thể làm lại từ đầu.

Hồng Lãng quơ chiến phủ lao tới gã, mạo hiểm giả kia hét to một tiếng đánh ra một quyền cực mạnh, gã không trông cậy cú đấm này có thể đả bại Hồng Lãng, chỉ hi vọng nó có thể làm cho đối phương thối lui lại vài bước, để gã lập tức chạy trốn. Không nghĩ tới Hồng Lãng không thèm để ý, tay trái đón một quyền này của gã, tay phải vung lên chiến phủ, một đạo quang ảnh thê lương kéo lê trong không khí, xẹt qua thân thể người mạo hiểm kia…

Người mạo hiểm kia lung lay mấy cái, cả người chia làm hai nửa ngã vào bụi cỏ.

Thu hồi chiến phủ, Hồng Lãng đối với phi cơ trực thăng trên bầu trời xa xa đó quơ quơ cánh tay: “Thằng này thật hèn hạ a, chúng ta giúp ngươi làm thịt hắn, không cần cám ơn a.”

Xa xa truyền lại một tiếng chửi bới tức giận: “Ai thèm cám ơn các ngươi, mịa nó, dám giành ăn của ta!”

Nếu không phải vội vã đi làm nhiệm vụ, có lẽ gã trên trực thăng kia trăm phần trăm sẽ lao xuống đánh nhau sống mái với Hồng Lãng.

Mặt khác, gã cưỡi ngựa một sừng vừa cầm cung bắn mạo hiểm giả kia cũng khinh thường nhìn Hồng Lãng một cái rồi cất vó ngựa rời khỏi nơi này.

Sau khi mạo hiểm giả kia bị một kích hợp lực vây giết, đám mạo hiểm giả còn lại bây giờ cũng đã bình tĩnh trở lại. Giờ khắc này, ai dám xuất thủ trước, chẳng khác nào sẽ khơi mào chiến tranh, tất nhiên sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích —— đám người mạo hiểm tuyệt đối sẽ không chú ý diệt bớt vài đối thủ cạnh tranh, thuận tiện vớt cho mình một ít chỗ tốt thêm vào.

Thẩm Dịch thản nhiên đi tới, đối mặt với các chi đội ngũ khác, đội Đoạn Nhận có lẽ xem như nhàn nhã, trấn định nhất.

Trước tiên sờ soạng người kẻ chết vài cái, Thẩm Dịch lắc đầu, thật hiển nhiên Cướp Đoạt lại thất bại. Sau đó hắn cầm ống phóng rốc-két của mạo hiểm giả kia, gương mặt hết sức bất đắc dĩ, hóa ra thu hoạch ngẫu nhiên chính là cái này.

“Dù sao thì có còn hơn không.” Hồng Lãng đứng bên ngây ngô cười ha ha. Hắn vừa rồi là lần đầu cầm chiến phủ giết người, thế mà lại một búa chẻ làm hai đoạn, cảm thấy thật thoải mái vô cùng, hận không thể bắt một đám mạo hiểm giả tiếp tục gây sự với hắn để hắn có thể mở hàng thêm vài búa nữa, tiện thể giúp hắn kiếm thêm thu nhập.

Lúc này đám mạo hiểm giả đều vội rời khỏi nơi trú quân đi đến các nơi làm nhiệm vụ, bọn hắn không muốn phí thêm một giây phút nào nữa.

Chu Nghi Vũ hỏi: “Giờ sao đây? Chúng ta hiện tại nên đi phía nào?”

Thẩm Dịch không có trả lời, trước gọi: “Ôn Nhu, em xem những kẻ đi trước nhắm đến những nơi nào?”

Ôn Nhu nhẹ nhàng nhảy lên một cây đại thụ đằng trước, dùng ống nhòm hồng ngoại cẩn thận quan sát đến từng phương hướng mạo hiểm giả đang đi.

“Đoàn đội mười người về phía Nhà Thờ (Cathedral), đoàn đội tám người đi về phía Quân Doanh (Barracks), đoàn đội sáu người đi hướng Nữ Bá Tước, ngoài ra còn có hai kẻ mạo hiểm cũng đi theo, bảy người đi cứu Deckard Cain, chín người đi giết Blood Raven, còn có tám người đi đến Động Tà Ác. Nhóm lẻ của đội mười người đi hướng Tristram. Nhóm lẻ của đội tám người đi hướng Blood Raven, đi Blood Raven và Động Tà Ác phần lớn là mạo hiểm giả không có công cụ di chuyển.”

Thẩm Dịch không chú ý những thứ này, chỉ là hỏi: ” Nhiệm vụ đi cứu Deckard Cain chỉ có bảy mạo hiểm giả?”

“Đúng vậy!” Ôn Nhu lớn tiếng trả lời: “Địa đồ biểu hiện, muốn cứu Deckard Cain phải tới Tristram, chỗ đó khoảng cách xa nhất, hơn nữa ven đường không có bất kỳ điểm nhiệm vụ nào khác, đi đường đó không thể tham gia nhiệm vụ khác, em đoán đây chính là nguyên nhân khiến cho mọi người không muốn đến đó làm nhiệm vụ.”

Theo lộ tuyến phân bố có thể thấy được, đội ngũ có thực lực càng mạnh, càng là đi khiêu chiến nhiệm vụ có điểm tích lũy cao. Không chỉ như thế, họ còn muốn phân ra vài người đi nơi khác, mục đích đúng là ôm nhiều sô. Trong đó đội viên chủ lực trước đi các nơi béo bở nhất, số còn lại đến những nơi khác đục nước béo cò. Như vậy vừa tránh cho nhân viên phân tán bị người tiêu diệt từng bộ phận, cũng giảm bớt vấn đề phân phối chưa đủ trong nội bộ.

Những mạo hiểm giả rải rác kia có thể khiêu chiến những nhiệm vụ nhỏ yếu khác, tuy làm thế khiến cho thu hoạch của bọn hắn ít đi một chút, nhưng ít ra còn có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Đến lúc đó chuyển sang màn II, hi vọng sống sót sẽ cao hơn nhiều. Còn nói đến màn III, màn IV, phần lớn đều sẽ không nghĩ đến.

“Quá tuyệt!” Thẩm Dịch mạnh mẽ vỗ tay một cái, động tác này làm cho mọi người giật mình hoảng sợ. Thẩm Dịch gọi to: “Hồng Lãng, Kim Cương, Ôn Nhu, La Hạo, bốn người lập tức đi Tristram!”

Nói xong Thẩm Dịch xuất ra hết ba chiếc xe, đồng thời lại triệu hồi mười bốn binh sĩ triệu hoán.

“Frost, Lair, Arias, Dabinett, Evans, năm người các ngươi lưu lại bên ta, những người khác đều cùng xuất phát với đồng bạn của ta!”

“Vậy còn ngươi?” Kim Cương hỏi.

“Đi Tristram chỉ có bảy kẻ mạo hiểm, tôi cũng không cần phải đi cùng các anh, nếu như bốn người các anh và binh lính của tôi còn không giành được nhiệm vụ này, vậy tự tử đi cho xong việc. Còn tôi và Chu Nghi Vũ, đương nhiên là đi nơi khác kiếm món, nhưng nhiệm vụ Deckard Cain này, các anh phải cố bắt được nó!”

Bởi vì vị trí địa lý, mạo hiểm giả tiến về Tristram nhân số ít nhất, cho nên Thẩm Dịch cũng không cần thiết xuất động toàn đội, áp dụng cách của hai đội kia, chia hai đường, ôm nhiều sô. Với đội Đoạn Nhận mà nói, bọn hắn có ưu thế địa lợi, chính là tốc độ của Tia Chớp Đen.

Kim Cương đã mơ hồ nghe ra hàm ý khác của Thẩm Dịch: Nhiệm vụ Tristram rất trọng yếu!

Thẩm Dịch gật gật đầu: “Mọi người không nhìn ra cái gì lạ sao? Trong tất cả sáu nhiệm vụ, duy chỉ có cứu Deckard Cain là không có hồi báo trực tiếp, hết lần này tới lần khác còn nằm ở vị trí có khoảng cách xa nhất trong tất cả các nhiệm vụ. Mọi người nghĩ xem, đạt được tình hữu nghị của một nhân vật trong kịch bản có ý nghĩa gì?”

Kim Cương ngẩn ngơ suy nghĩ một lát, rốt cuộc nói: ” Nhiệm vụ ẩn tàng.”

Thẩm Dịch nở nụ cười: “Tôi cũng không chắc lắm, nhưng tôi có thể cam đoan, ở bên trong thế giới hắc ám này, nhiệm vụ Deckard Cain chính là nhiệm vụ trọng yếu nhất. Cho nên Tristram mới có thể xa như vậy, cho nên ban thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ này chính là tình hữu nghị của Cain mà không phải bất cứ thứ gì khác… Hồng Lãng, ngươi không phải muốn trở thành cuồng chiến sĩ sao? Có lẻ đây là phương thức để có thể chuyển nghề.”

Hồng Lãng bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng nhảy lên Mustang điên cuồng kêu lên: “Móa nó, vậy còn do dự gì nữa? Nhanh lái xe! Nhanh lái xe! Nhất định phải đem lão đầu cứu ra! Ai cmn dám đoạt nhiệm vụ của lão tử, ta chém chết tươi hắn!”

Thẩm Dịch hô to: “Hồng Lãng đừng hồ đồ, không tới lúc trọng yếu tối hậu đừng dễ dàng động thủ, cho dù muốn giết người, cũng phải tìm đúng mục tiêu trước.”

“Đã biết!” Hồng Lãng mất vui nói to, hắn đang tràn đầy sát ý lại bị Thẩm Dịch nói một câu đơn giản ngăn lại, nhưng hắn lại không dám phản bác chút nào.

Hai chiếc xe Mustang mang theo bọn Hồng Lãng nhanh chóng chạy như bay về hướng Tristram, chỉ để lại Chu Nghi Vũ và Thẩm Dịch lưu tại nguyên chỗ.

Chu Nghi Vũ hỏi Thẩm Dịch: “Còn chúng ta thì sao?”

Thẩm Dịch lấy ra PDA, tải tư liệu từ Huyết Tinh văn chương vào máy tính, nói: “Zeus, phân tích địa điểm tất cả nhiệm vụ, khoảng cách và lộ trình.”

Trên màn ảnh PDA, một sợi tơ hồng xuyến cả sáu nhiệm vụ lại cùng một chỗ, tạo thành một hình đa giác bất quy tắc thật lớn.

Zeus mang ngữ điệu lạnh như băng nói: “Đang tiến hành phân tích… Địa đồ trước mắt và địa đồ ban đầu của thế giới Diablo có sự khác biệt, tất cả địa điểm nhiệm vụ không còn nằm trên một đường, mà là nằm ở mấy điểm liền nhau. Cách chúng ta gần nhất chính là Động Tà Ác, khoảng cách xa nhất chính là Tristram…”

Ngón tay Thẩm Dịch nhanh chóng điểm vài cái trên màn hình, kéo lê vài đường thẳng cùng với lộ trình do Zues đưa ra.

Thẩm Dịch vừa xem vừa nhanh chóng phân tích: “Tristram tại phía tây, là tồn tại độc lập một mình, không liên quan đến những địa điểm nhiệm vụ khác, năm nhiệm vụ còn lại phân biệt nằm ở đông nam bắc, tuy nhiên không phải cùng nằm một đường. Trên lý luận mà nói, nếu tốc độ của chúng ta đủ nhanh, hoàn toàn có thể hoàn thành xong một nhiệm vụ rồi chạy đi làm nhiệm vụ khác.”

Nói xong, Thẩm Dịch loại bỏ Tristram, kéo lê năm điểm còn lại theo một chuỗi dài đường thẳng, đường vòng, sau đó gõ gõ mấy cái, xem xét địa hình một chút rồi nói: “Chúng ta đi Động Tà Ác trước!”

Chu Nghi Vũ nhảy lên Tia Chớp Đen, phát động xe: “Để ta lái! Ta sẽ cho bọn kia hít bụi, hắc hắc.”

Thẩm Dịch cười cười: “Đúng hợp ý ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.