Vô Tận Vũ Trang

Chương 4: Q.6 - Chương 4: Cường hóa (thượng)




Không nói thêm gì nữa, sau khi ăn cơm tối xong mọi người nhao nhao về phòng mình ngủ.

Cho dù vài ngày cuối nhiệm vụ tất cả mọi người nghỉ ngơi sung túc, nhưng hiển nhiên chất lượng nghỉ ngơi trong đô thị vẫn là tốt nhất. Tại thế giới nhiệm vụ, mỗi thời mỗi khắc đều phải đề phòng khả năng đột nhiên xuất hiện công kích, mặc dù là ngủ cũng không ngủ yên giấc, duy ở trong đô thị, mới có thể buông lỏng tâm thần, triệt để khôi phục tinh thần mệt mỏi.

Một đêm này, tất cả mọi người ngủ rất say ngọt.

Sáng sớm Thẩm Dịch bị một hồi gõ cửa dồn dập cộng thêm thanh âm nhắc nhở liên tục không ngừng của Huyết Tinh văn chương đánh thức.

Mở cửa, Arnold đứng ở trước nhà.

“Ngươi nói bảo ta hôm nay tới.”

“Cũng không bảo ngươi đến sớm quấy rầy mộng đẹp của người khác.” Thẩm Dịch không thèm để ý gã, chính mình trở về phòng bắt đầu làm điểm tâm.

Arnold do dự một chút, rốt cục đi theo vào: “Van cầu ngươi, trả thiết huyết trường mâu lại cho ta được không? Ngươi đến cùng muốn cái gì?”

“Ha, vậy nhìn ngươi có cái gì?” Thẩm Dịch cũng không quay đầu.

“Chín ngàn điểm.”

“Nếu ta nhớ không lầm, bản thân thiết huyết trường mâu đã tương đương với một thanh vũ khí cấp C rồi chứ?” Thẩm Dịch quay đầu lại nhìn Arnold: “Nếu như mục đích ngươi đứng ở chỗ này là vì lãng phí thời gian của ta, ta đây sẽ lập tức cho ngươi cuốn gói.”

“Cộng thêm tư liệu đội Cơn Lốc, ta biết ngươi đắc tội bọn hắn!” Arnold kêu lên.

“Ta không muốn biết bất luận tư liệu gì về đội Cơn Lốc cả, ta cũng không có ý định là địch với bọn họ. Giao dịch quá khứ chỉ là một vụ giao dịch, Ban lão đại không có ý định đổi ý…”

“Có thể ngày hôm qua…”

“Ngày hôm qua ông ấy không có tìm ta đòi tiền!” Thẩm Dịch lớn tiếng cắt ngang Arnold, trừng mắt gã một cái: “Ta và bọn họ là bằng hữu, ngươi nhớ kỹ điểm này, không được mưu toan châm ngòi!”

“… Được rồi, vậy… Bình Nguyên Hoang Dã thì sao? Ta đã đi qua hai lần, ta có tư liệu tin tức nơi đó, ta đoán ngươi nhất định cảm thấy hứng thú.”

“Hoàn toàn ngược lại, ta một chút hứng thú đều không có.”

Arnold tuyệt vọng kêu to: “Như vậy thì hết cái để cho rồi, nhiệm vụ lần này tổng cộng ta mới đạt được hơn chín ngàn điểm Huyết Tinh một chút, phần lớn thời gian đều dùng để đuổi giết các ngươi!”

Thẩm Dịch nhìn Arnold bằng ánh mắt đồng tình: “Nói cách khác, cơ hồ ngay cả giá trị xứng đáng của thiết huyết trường mâu ngươi cũng không có lực mua sắm, chớ nói chi là giá trị diễn sinh, phải không?”

Mặt Arnold căng đến mức đỏ bừng, gã cắn răng nói: “Ta còn có một món trang bị, bất quá nếu dùng để đổi thiết huyết trường mâu, ngươi phải trả thêm tiền.”

Ồ? Thẩm Dịch có chút ngây một lúc.

Thẩm Dịch đã quá rõ ràng tầm quan trọng của Thiết huyết trường mâu với Arnold. Dưới loại tình huống này lại có thể khiến Arnold nói ra những lời như vậy, thứ kia nhất định là đồ chơi cực tốt.

“Là cái gì?”

“Ma Thương Xạ Nguyệt!”

***

Hồng Lãng vừa mở mắt ra, liền theo thói quen đi tới phòng Thẩm Dịch tìm điểm tâm ăn, chờ đến phòng Thẩm Dịch, mới phát hiện đám người Ôn Nhu đã ăn điểm tâm ở đó.

“Đ*ch! Lại không đợi ta.” Hồng Lãng xông lại nắm một bình sữa bò, đưa lên miệng rót ừng ực ừng ực.

“Kiềm chế một tý, không có người giành với ngươi.” Thẩm Dịch đã ăn xong điểm tâm, đang nhàm chán vuốt vuốt một khẩu súng trong tay.

Đó là một khẩu súng nhỏ màu bạc, trên thân súng có khắc dấu hiệu phù văn kỳ lạ, cán cầm là hình trăng khuyết màu bạc, tạo hình phong cách cổ xưa, thoạt nhìn giống như vật phẩm trang sức tinh mỹ nhiều hơn là một khẩu súng có thể mang đến tử vong giết chóc.

“Đó là cái gì?” Hồng Lãng lúc này mới phát hiện súng trong tay Thẩm Dịch rất kỳ lạ.

Thẩm Dịch cười cười, ném khẩu súng cho Hồng Lãng, vừa cầm đến tay, Hồng Lãng cũng cảm thấy được một luồng ấm áp kỳ lạ.

Ma Thương Xạ Nguyệt, cấp BB.

Huyết Tinh văn chương truyền tới thanh âm nhắc nhở khiến Hồng Lãng sợ run giật cả mình, suýt nữa ném súng khỏi tay.

Mấy người Ôn Nhu Kim Cương bên cạnh đều cùng cười ha hả, Thẩm Dịch ho khan vài tiếng: “Thời điểm các ngươi mới gặp cũng như vậy.”

“Ma Thương Xạ Nguyệt, động năng họng súng tăng thêm 15, xạ tốc 3 phát/giây, tầm bắn 150 mét, viên đạn kèm theo năng lượng ánh trăng, sinh ra 20 điểm tổn thương kèm theo lên sinh vật bất tử. Gia tăng 50% đặc hiệu đạn thánh quang. Có thể sử dụng bất kể đạn lẫn kỹ năng hệ súng ống cấp BB trở xuống.”

“Kỹ năng kèm theo 1: Nguyệt Ngân, sau khi sử dụng lên mục tiêu nào đó có thể nhìn thấy được trong phạm vi tám trăm thước, trên người mục tiêu sẽ xuất hiện một dấu hiệu hình bán nguyệt chớp sáng mãnh liệt, trở thành nguồn phát sáng dễ dàng bị công kích, duy trì thời gian một phút đồng hồ. Lúc sử dụng Xạ Nguyệt tiến hành công kích người bị đánh dấu, viên đạn bỏ qua tầm bắn, lực sát thương gia tăng 0,5 lần, những súng khác gia tăng 0,2 lần. Bản kỹ năng tiêu hao hai điểm tinh thần, thời gian hồi phục một phút đồng hồ.”

“Kỹ năng kèm theo 2: Xạ Nguyệt, bắn ra một viên đạn 2,8 lần lực sát thương về phía mục tiêu bất kỳ trong phạm vi tám trăm thước, trong quá trình viên đạn phi hành sẽ tạo thành công kích xuyên thấu bỏ qua phòng ngự lên bất luận thứ gì ngăn cản đường bắn, bỏ qua bất luận đạo cụ chống đạn gì, thẳng đến đánh trúng hoặc vượt qua mục tiêu cuối cùng, hoặc giả bị phá hủy trên đường phi hành. Bản kỹ năng tiêu hao 5 điểm tinh thần, thời gian hồi phục ba phút.”

“Sử dụng súng này cần sở trường thương thuật cấp đại sư.”

Hồng Lãng nhìn trợn mắt há hốc mồm: “Ôi trời ạ, súng này quả thực quá trâu bò!”

Với tư cách súng ống cấp BB, lực tổn thương hay đặc hiệu của khẩu súng này đều thông thường hết sức, nhưng kỹ năng kèm theo của nó lại siêu mạnh, thuộc loại kỹ năng quần công phạm vi lớn khoảng cách cực xa.

Kim Cương lúc này xen vào một câu: “Cái này nếu phối hợp viên đạn cấp BB lực sát thương 42 điểm, tái sử dụng song kỹ năng liên hợp, uy lực tuyệt đối đáng sợ. Nếu cộng thêm đạn đặc thù tổn thương cấp BB… lại càng thêm kinh khủng.”

“Một hộp đạn vô hạn cấp BB phải cần 36000 điểm a!” Vừa nghe đến đạn cấp BB, trái tim Hồng Lãng lập tức thắt lại —— cường hóa súng ống ít nhất đắt gấp đôi cường hóa những loại vũ khí khác.

Thẩm Dịch cười nói: “Ai nói cần phải mua hộp đạn vô hạn mới có thể dùng? Không có tiền mua hộp đạn vô hạn, không thể dùng trước có hạn sao? Một hộp đạn BB trăm phát cũng không quá đáng 360 điểm mà thôi.”

“Hóa ra ngươi đã sớm nghĩ kỹ.” Hồng Lãng rốt cục khẽ thở ra, nếu Thẩm Dịch lại hoa 36000 điểm mua hộp đạn vô hạn cấp BB, hắn thật muốn nhảy dựng lên.

“Không cần nhiều, một hộp liền đủ, chỉ sử dụng lúc xài kỹ năng là được, bình thường dùng đạn cấp D cũng ok rồi.” Tại Khu Phổ Thông, Ma Thương Xạ Nguyệt kết hợp đạn cấp D uy lực cũng không kém bao nhiêu so với súng cấp C thêm đạn cấp C, lại còn lời được hai cái thương kỹ. Thẩm Dịch đúng là cân nhắc đến điểm này, mới dứt khoát quyết định mua nó.

Hồng Lãng: “Ta nói, loại súng này cũng không phải cửa hàng có được, ngươi đào ở đâu ra ấy?”

“Ta dùng thiết huyết trường mâu cộng thêm hai vạn điểm đổi với Arnold.”

“Tổ cha nó! Lần này coi xong hai vạn điểm.” Tất cả tâm tình thoáng cái mất sạch, Hồng Lãng mắng to một câu: “Ngươi không phải nói ngoại trừ khôi phục độ thân thiện gì đó, còn dư lại đều cho chúng ta nha.”

“Thấy cái mình thích là thèm, khống chế không nổi, lần sau sẽ đền bù tổn thất cho ngươi.” Thẩm Dịch chưng lên vẻ mặt xin lỗi: “Đây dù gì cũng là súng ống đặc thù, cơ hội khó được a.”

Một kiện vũ khí cấp BB giá trị 36000 điểm, coi như ban đầu Thẩm Dịch định giá 16000 cho thiết huyết trường mâu, đổi lấy khẩu súng đặc thù cấp BB này, thiệt thòi lớn chính là Arnold.

Thị trường nhu cầu quyết định bảng giá, Arnold nguyện nhất định phải có thiết huyết trường mâu, Thẩm Dịch lại không phải cần Xạ Nguyệt đến thế. Dưới loại tình huống này, Arnold rao giá trên trời, Thẩm Dịch trả tiền dưới đất, hai bên vừa giao phong, Arnold lập tức đại bại, thậm chí có thể nói thua còn thảm hơn Tạ Vinh Quân. Nếu không phải thế, Thẩm Dịch cũng không thể tạm thời cải biến kế hoạch, mua xuống cây súng này.

Hồng Lãng có chút không rõ: “Arnold tại sao có thể có khẩu súng tốt như vậy? Sao hắn không đưa cho số 47 dùng? Nếu sớm biết bọn hắn có thứ này, chúng ta còn không toi cơm?”

Thẩm Dịch trả lời: “Không ai biết Arnold có cây súng này, ngay cả Tạ Vinh Quân cũng không biết, cho tới bây giờ hắn đều chưa từng lấy ra lần nào.”

“Việc này sao có thể?”

“Cây súng này là Arnold lấy được lúc đội Thứ Huyết lần thứ hai tiến vào Bình Nguyên Hoang Dã. Khi ấy đội Thứ Huyết gặp được một chi đội ngũ độ khó cấp ba, song phương đại chiến một hồi, đội Thứ Huyết chiến bại đào tẩu. Một tên mạo hiểm giả trong đó đuổi giết Arnold, kết quả Arnold lợi dụng năng lực tàng hình của mình phục kích ngược lại, giết chết người nọ, kiếm được thanh Ma Thương này. Chuyện này Arnold cũng không nói cho bất luận kẻ nào biết, bởi vì trận đại chiến kia là hành động tập thể, nếu có thu hoạch cũng là của công, do Tạ Vinh Quân thống nhất an bài xử lý. Trong lòng Arnold còn có tư tâm, không muốn nộp lên thu hoạch của mình, liền dấu đi. Nhưng đáng tiếc hắn không phải Xạ Thủ, cây súng này hắn không dùng được, muốn bán đi, lại không có mấy người mua nổi, nếu tìm nhiều người, lại sợ Tạ Vinh Quân biết, dù sao Tạ Vinh Quân từng thấy cây súng này đấy. Rơi vào đường cùng, hắn vẫn cất giấu cây súng này. Cho tới bây giờ, đội Thứ Huyết cơ hồ toàn diệt, hắn đã không còn gì cố kỵ, cũng liền lôi ra đổi về thiết huyết trường mâu.”

“Hóa ra là vậy, khó trách trong tư liệu hai nơi đều không biết cây súng này tồn tại. Arnold thật đúng là đồ tiểu nhân, nếu như hắn sớm lấy ra khẩu súng này, vô luận là cho Linh hay số 47… Đây chính là khẩu súng có thể cải biến vận mệnh a.” Hồng Lãng cười khổ.

Thẩm Dịch nói: “Trên đời này có rất nhiều kẻ tiểu nhân, vận mệnh đoàn đội cùng vận mệnh của mình cũng là hai chuyện bất đồng. Theo một ý nghĩa nào đó, chúng ta tiêu diệt đội Thứ Huyết ngược lại đã giúp hắn một đại ân, hiện tại cây súng này hắn có thể sang tay rồi, tuy rằng bán hơi tiện nghi chút, nhưng ít ra đã bán được đúng không? Nó sẽ khiến thực lực của hắn tăng trưởng sâu sắc thêm một bước.”

“Nói cũng phải.”

Ôn Nhu xen vào: “Bất quá cũng đừng nhìn khẩu súng này quá tốt. Xạ Nguyệt cường đại ở chỗ quần công đường dài, nhưng khuyết thiếu năng lực nhất kích tất sát, lực tổn thương bình thường cũng hơi yếu, ngoài ra vũ khí loại súng còn bị đạo cụ chống đạn cùng xạ tốc gây trở ngại.”

“Nhưng đó là đối ứng độ khó cấp ba, còn ở Khu Phổ Thông lực công kích của nó tuyệt đối không kém, đạo cụ chống đạn cao cấp Khu Phổ Thông càng không có mấy người sở hữu. Còn đối thủ hệ nhanh nhẹn nha… cũng chính là anh am hiểu đối phó nhất.” Thẩm Dịch tinh tế vuốt vuốt khẩu súng nhỏ màu bạc, khóe miệng mân lên nụ cười mỉm.

Hồng Lãng hừ lạnh: “Xem ra còn phải mua thêm cho ngươi vài quyển trục đề thăng sở trường thương thuật.”

Thẩm Dịch thờ ơ trả lời: “Đây là chỗ tốt khi đi lộ tuyến cường hóa súng ống, vô luận là súng cũng tốt, quyển trục thương thuật cũng thế, giá tiền của chúng đều sẽ không quá đắt.”

Một tờ quyển trục đề thăng sở trường thương thuật giá trị thị trường 1500 điểm, thật sự đủ tiện nghi.

Ăn xong điểm tâm, mọi người cùng nhau đi vòng quanh thị trường giao dịch, quả nhiên rất thuận lợi mua được một quyển trục đề thăng sở trường thương thuật, Thẩm Dịch hoặc không làm, đã làm thì làm cho xong, dứt khoát mua một tờ nữa, trực tiếp tăng sở trường thương thuật của mình lên tới đỉnh cấp.

Sau khi liên tục học tập hai quyển trục đề thăng sở trường thương thuật, Huyết Tinh văn chương nhắc nhở:

Sở trường thương thuật của ngươi tăng lên một cấp, tấn thăng thành cấp đại sư.

Độ chính xác viên đạn của ngươi tăng trưởng trên diện rộng, bỏ qua đạo cụ chống đạn cấp B trở xuống, ngươi mơ hồ có được năng lực khống chế tốc độ viên đạn phi hành.

Sở trường thương thuật của ngươi tăng lên một cấp, tấn thăng thành cấp tông sư.

Độ chính xác viên đạn của ngươi tăng lên tới đỉnh, xạ kích dưới bất kể tình huống nào cũng có thể bảo trì độ chính xác cao nhất, bỏ qua đạo cụ chống đạn cấp A trở xuống. Viên đạn ngươi bắn ra không còn bị ảnh hưởng bởi các loại hoàn cảnh môi trường như trọng lực, không khí, nước…

Sau khi nâng sở trường thương thuật lên đỉnh cấp, Thẩm Dịch đã hoàn toàn đã sáng tỏ đặc điểm của sở trường thương thuật. Khác với các loại sở trường khác, sở trường thương thuật cho tới bây giờ chưa từng đi theo kiểu tăng lên uy lực.

Tính toán theo công kích đơn lẻ, trong tất cả các loại hình thức công kích, kể cả kỹ năng, cung tiễn, cận chiến… công kích hệ súng ống có thể nói là yếu nhất, giá tiền ngược lại là đắt tiền nhất (súng + đạn, tương đương với nhân đôi giá vũ khí).

Đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều mạo hiểm giả không coi trọng Xạ Thủ.

Nhưng công dụng của súng ống lại là rộng nhất, bởi vậy phương hướng sở trường thương thuật tăng lên cũng là sử dụng cho nhiều việc đấy.

Thương thuật cấp tiến giai khiến mạo hiểm giả có được năng lực xạ kích mục tiêu di động với tốc độ cao, thương thuật cấp chuyên gia có thể mơ hồ khống chế đường đạn, cấp đại sư có thể mơ hồ khống chế tốc độ viên đạn phi hành, sở trường thương thuật đỉnh cấp thậm chí có thể khiến đạn bắn ra không còn chịu bất kể hoàn cảnh gì hạn chế, thoát khỏi ảnh hưởng từ các loại nhân tố như trọng lực.

Khó trách Chu Nghi Vũ muốn đề nghị hắn làm Xạ Thủ. Đặc điểm sở trường súng ống chính là ứng dụng rộng khắp, nhưng khuyết thiếu lực khống chế chính xác, mà đặc điểm khống chế tinh chuẩn của thiên phú tinh vi lại hoàn toàn đền bù thiếu sót này.

Hoàn thành đề thăng sở trường thương thuật xong, Thẩm Dịch lại khôi phục độ thân thiện của Huân Chương Vinh Dự. Qua mấy lần nhiệm vụ, Thẩm Dịch gộp lại tổn thất 154 binh lính bình thường, 29 binh sĩ tinh anh, trong đó ba tên cấp 3, hai gã cấp 2. Giảm mất 191 điểm thân thiện, khôi phục cần 3420 điểm Huyết Tinh. Lần này bọn Thẩm Dịch phát tài, cũng là lúc tất yếu bổ đầy độ thân thiện.

Vì lẽ đó, Thẩm Dịch thoáng cái lại tốn hết hơn sáu nghìn điểm Huyết Tinh.

Vì thế Thẩm Dịch giơ cao hai tay: “Ta cam đoan sẽ không xài tiền nữa. Cam đoan sẽ không triệu hoán binh sĩ, cam đoan không mua trang bị mới cho bọn hắn, cam đoan không mua cho Dabinett ba lô phi hành mới, cam đoan không mua Thôi Ân Lệnh, cam đoan không thêm toàn bộ thuộc tính đến 40, mặc kệ thuộc tính Vũ Hóa Long Xà Công tăng thêm lãng phí hết, cam đoan không mua quyển trục kiểm định, cam đoan…”

Hồng Lãng nhanh chóng ngăn miệng hắn: “Ngươi đừng nói nữa, lòng ta đều rét lạnh, ca ca, lưu cho ngươi thêm một vạn điểm đã đủ chưa?”

Thẩm Dịch trả lời hàm hồ không rõ: “Hẳn là đủ… Nếu như không thăng cấp cái thanh ‘Vampire sờ mó’ kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.