Lời Thẩm Dịch chẳng khác gì một luồng sấm sét, bổ cho mập mạp choáng váng đầu óc.
Không riêng gì hắn, ngay cả mấy người Ôn Nhu cũng không dám tin nhìn Thẩm Dịch.
Vị vua của sự thống khổ Duriel, trùm mạnh nhất cả màn Lut
Gholein, còn mạnh hơn Andariel, vậy mà Thẩm Dịch lại bảo mập mạp đi
solo với kẻ đó.
Thằng này điên rồi sao?
Mập mạp kinh ngạc nhìn Thẩm Dịch: “Lão… lão đại… Ngươi… Ngươi…”
Hắn bị Thẩm Dịch dọa tới mức không nói nên lời, chỉ có thể
hai mắt cầu khẩn nhìn chòng chọc sếp của mình, Thẩm Dịch cười ngó mập
mạp: “Như thế nào, sợ sao?”
Mập mạp cắn răng không nói lời nào.
Hắn biết mình không thể nói cái chữ “sợ” này.
Gia nhập đội Đoạn Nhận thời gian dài như vậy, hắn đã dần dần sáng tỏ rất nhiều đạo lý.
Tại Huyết Tinh đô thị, một người có thể vô năng, có thể hung
hăng càn quấy, thậm chí có thể ngu xuẩn, duy nhất không thể khiếp đảm sợ hãi. Muốn sinh tồn tại nơi như Huyết Tinh đô thị, mạo hiểm giả cần phải có được một tố chất cơ bản, chính là dám liều.
Không có nó, hết thảy phẩm chất tốt đẹp đều chỉ là mộng ảo.
Lúc trước hắn có thể gia nhập đội Đoạn Nhận, cũng là bởi
trong nhiệm vụ X-Men, hắn dám dũng cảm đứng ra liều mạng tại thời khắc
mấu chốt cuối cùng. Mặc dù tác dụng hắn mang đến rất nhỏ, nhưng thời
khắc đó bộc phát đã để Thẩm Dịch thấy được tiềm lực của mập mạp, từ đó
mới tiếp nhận hắn.
Nếu như hôm nay mập mạp thực nói cái từ “sợ” này, nói hắn
không dám nhận nhiệm vụ này, như vậy Thẩm Dịch có lẽ sẽ không bắt buộc
hắn, nhưng tất nhiên sẽ thất vọng.
Hắn không muốn Thẩm Dịch thất vọng, không muốn đoàn đội thất
vọng, quan trọng nhất là hắn cũng tin tưởng Thẩm Dịch tuyệt sẽ không đẩy hắn vào chỗ chết.
Cho nên ngừng một chút, hắn nói: “Không, lão đại, ta không
sợ. Nếu như ngươi hi vọng ta thành võ sĩ quầng sáng, ta có thể thử xem.”
Thẩm Dịch cười toe nhìn hắn.
Mập mạp trước mắt biểu lộ thật chất phác, rõ ràng sợ muốn
chết, nhưng cố chống đỡ không lùi, đây cũng là chỗ Thẩm Dịch thưởng thức hắn nhất.
Trên đời này có một loại người, bình thường có lẽ biểu hiện
không tốt, khó coi, nhát như thỏ đế, nhưng đến khi gặp tuyệt cảnh lại có thể bắn ra lực lượng kinh người.
Mập mạp rõ ràng chính là kẻ như vậy, chỉ tiếc hắn núp dưới
cánh chim Thẩm Dịch quá lâu, tới độ dần dần không biết nên bay một mình
như thế nào.
Thoả mãn gật đầu, Thẩm Dịch vỗ vai mập mạp: “Rất tốt, đây mới là huynh đệ của ta. Yên tâm đi, ta sẽ không dễ cho ngươi chết vậy đâu.”
Mập mạp ừm một tiếng, hắn không biết Thẩm Dịch dự định làm
gì, nhưng quán tính từ xưa tới nay, đã dần dần dạy hắn học cách tín
nhiệm Thẩm Dịch vô điều kiện.
Thẩm Dịch nhìn đồng đội quanh mình một lượt rồi mới lên
tiếng: “Tôi biết mọi người hẳn đều rất khó hiểu tại sao tôi lại muốn để La Hạo lựa chọn cái nghề võ sĩ quầng sáng này. Tôi có ba lý do. Thứ
nhất, nghề này đủ mạnh mẽ, nó có thể cam đoan thực lực tổng hợp của đoàn đội tăng lên. Thứ hai, có hiệu ứng quầng sáng mới có thể hấp dẫn mạo
hiểm giả đối thủ tốt hơn, bằng không chỉ dựa vào xiềng xích giam cầm là
không thể phát huy được giá trị thực sự của hắn. Thứ ba, nhiệm vụ nghề
nghiệp võ sĩ quầng sáng cần thời gian ngắn nhất, quá trình chấp hành đơn giản nhất. Chúng ta không có quá nhiều thời gian có thể lãng phí, khiêu chiến nó là lựa chọn tốt nhất.”
Kim Cương trả lời ngay: “Ta thừa nhận ngươi nói đúng, nếu
trong đội có thể có một võ sĩ quầng sáng khẳng định rất tốt, nhưng vấn
đề là hắn làm được sao? Đây chính là ma vương địa ngục Duriel đấy!”
“Vấn đề này mọi người không cần lo lắng. Nếu tôi đã dám cho
La Hạo đi đánh, đương nhiên sẽ có biện pháp giúp hắn sống sót. Đợi đến
lúc hắn chính thức tác chiến, tôi sẽ giao cho hắn T-1000, bộ trang bị
kiến đen, dây chuyền Ánh Sao cùng các loại trang bị tăng cường khác.”
Nghe được lời này của Thẩm Dịch, mọi người đều thở phào một hơi.
Hóa ra Thẩm Dịch lại muốn dùng biện pháp chuyển dời trang bị lập tức cường hóa một người, qua đó đạt được mục đích.
Với thực lực của mập mạp, coi như là trang bị tận răng cũng
không thể nào là đối thủ của Duriel, có điều nếu chỉ là chèo chống ba
phút, vậy thì… có hi vọng. Huống chi trong tay đội Đoạn Nhận hiện vẫn
còn hai đại tuyệt chiêu lệnh bài tập kết đoàn đội và Cổng Không Gian,
cho dù đánh không lại, lúc nào cũng có thể chuồn được.
Bất quá Kim Cương vẫn lo âu nói: “Vấn đề là nếu vậy chúng ta làm sao đối mặt cạnh tranh đến từ nơi khác?”
“Nào có cạnh tranh.” Thẩm Dịch vặn lại.
Lời này khiến Kim Cương ngẩn ra: “Những kẻ mạo hiểm kia…”
Thẩm Dịch đã rất nhanh cắt ngang hắn: “Bọn hắn không phải là
vấn đề! Hãy tin tôi, thời gian cũng tốt, mạo hiểm giả cũng thế, đều sẽ
không là vấn đề!”
Mọi người đang choáng váng, Thẩm Dịch đã bước đến cạnh
Deckard Cain nói: “Già làng tôn kính, chúng tôi có thể tiếp nhận thỉnh
cầu của ngài. Chúng tôi quyết tận hết sức lực của mình, bảo vệ Lut
Gholein, bảo vệ mảnh đất tươi đẹp này.”
Đinh!
Huyết Tinh văn chương vang lên: “Ngươi đã tiếp nhận ủy thác
của Deckard Cain: Tìm về pháp trượng thất lạc. Thời gian chấp hành nhiệm vụ: từ lúc nhiệm vụ chính tuyến màn II chính thức triển khai đến lúc
toàn diện chấm dứt.”
“Nhiệm vụ thành công, độ thân thiện tăng lên 200 điểm. Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ 5000 điểm Huyết Tinh.”
***
Ngay trung tâm tòa thành là khu vực buôn bán phồn hoa nhất Lut Gholein.
Bọn Thẩm Dịch tìm quán trọ ngủ lại chỗ này —— nhiệm vụ ngày mai mới bắt đầu, dù sao cũng phải tìm cho mình nơi ăn chốn ở.
Thú vị là, phần lớn mạo hiểm giả đều lựa chọn đặt chân tại
cùng một quán trọ, mấy người giờ trước còn tranh đoạt chém giết lẫn
nhau, lúc này đã thành hàng xóm.
Trong phòng, Thẩm Dịch đứng bên cửa sổ nhìn xa xa phía ngoài, một ít mạo hiểm giả đang đi đi lại lại quanh phố, hẳn là đang nghĩ biện pháp tìm hiểu tin tức, nhìn xem có thể đạt được tin tức cụ thể về vị
trí nhiệm vụ trước khi nó chính thức bắt đầy hay không.
Hồng Lãng thì cầm Zeus chơi điện tử, thần kinh đơn giản của
hắn không chứa bất cứ một chút suy nghĩ dư thừa nào, dù sao hết thảy cứ
để Thẩm Dịch làm chủ là được.
Mập mạp thì đang chống cằm ngẩn người, hiển nhiên vẫn còn sầu lo nhiệm vụ sắp tới của mình, may mà Thẩm Dịch cũng không bắt hắn lập
tức đi nhận nhiệm vụ, chỉ là kêu hắn chờ đi đã, còn chờ cái gì, lại
không nói cho hắn biết. Trước sau gì thì hắn cũng phải đối mặt với nó,
cho dù Thẩm Dịch đã thay hắn an bài chu đáo chặt chẽ, nhưng vừa nghĩ tới bản thân phải solo địa ngục ma vương Duriel, hắn lại rùng mình một cái.
Về phần Chu Nghi Vũ sớm đã sang phòng bên cạnh tìm Avril tán
dóc, còn Ôn Nhu thì đang thương thảo với Kim Cương bước tiếp theo nên
làm như thế nào.
Kim Cương cầm giấy bút bôi bôi vẽ vẽ, miệng thì lầu bầu:
“Muốn hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ
chính tuyến 2 và 3. Ngoài ra chúng ta còn phải phái người đi Tử Vong
Thần Điện, đồng thời còn phải nắm Duriel… Vậy là bốn chỗ rồi.”
“Chúng ta bây giờ có 12 người, trung bình mỗi chỗ 3 người,
còn thiếu rất nhiều, căn bản không thể nào nắm bắt toàn bộ.” Ôn Nhu thở
dài, hung hăng trừng mắt Thẩm Dịch bên cửa sổ, nhẹ giọng lầm bầm: “Thật
không biết ảnh nghĩ thế nào, lại muốn chúng ta tập trung trang bị giao
cho mập mạp. Người đã không thể cùng một chỗ, làm sao cho? Cho hắn,
chúng ta tính thế nào?”
Cả hai càng phân tích, càng cảm thấy hi vọng thành công xa
vời, cùng nhau rầu rĩ thở dài, kế hoạch của Thẩm Dịch nói thì dễ nghe,
đến lúc chấp hành lại khó quá mức.
Thẩm Dịch cười nói: “Này, hai người đừng có vẻ mặt sầu khổ
như vậy được không? Nên có chút lòng tin với đội trưởng của mình chứ?”
Kim Cương nhún vai: “Không phải ta không tin ngươi, mà là cục diện trước mắt ta thật sự tìm không thấy bất luận phương pháp giải
quyết vấn đề nào. Đúng là thực lực của chúng ta bây giờ có thể xưng bá
nơi này, nhưng khẩu vị của ngươi lại lớn hơn thực lực của chúng ta.
Nhiệm vụ chính tuyến ba chỗ, nhiệm vụ liên hoàn một chỗ, đây đồng nghĩa
chúng ta cần ôm trọn nửa số nhiệm vụ trong màn.”
Thẩm Dịch lười biếng trả lời: “Trước đó chẳng phải chúng ta cũng lấy được một nửa nhiệm vụ sao?”
Ôn Nhu trả lời ngay: “Trước khác. Ở màn I chúng ta chỉ phải
đối mặt uy hiếp của mạo hiểm giả, lại có ưu thế tốc độ của Chu Nghi Vũ.
Chỉ cần đuổi tới nơi chém chém giết giết là được, dù vậy, cũng không
phải một nửa nhiệm vụ. Ít nhất điểm cống hiến của nhiệm vụ Andariel
không có phần của chúng ta. Nhưng ở màn II, chúng ta không chỉ phải đối
mặt mạo hiểm giả, mà ngay cả mục tiêu quái vật cũng không còn dễ đối
phó. Thẩm Dịch, chúng ta có lẽ đủ khả năng dùng ba người tiêu diệt một
điểm nhiệm vụ, lại tuyệt không có khả năng cam chắc cướp được điểm
thưởng tích lũy dưới sự rình mò và quấy rối của những mạo hiểm giả khác. Anh muốn quá nhiều, em sợ đến lúc đó cái gì anh cũng không chiếm được.”
“Nếu vậy thì chỉ cần không để cho những mạo hiểm giả khác trở thành chướng ngại của chúng ta.”
Kim Cương và Ôn Nhu đồng thời ngẩn người, cả hai liếc nhìn nhau.
Giọng Kim Cương hoảng sợ: “Ngươi không phải muốn giết sạch bọn họ chứ?”
Thẩm Dịch cười to lên: “Làm sao có thể. Đừng nói không làm được, coi như làm được cũng không thể làm.”
Hắn quay đầu trở lại nhìn lên bầu trời phía ngoài, một hồi
lâu mới tự nhiên nói: “Hai người vẫn là quen cách tư duy bạo lực, gặp
được vấn đề, luôn nghĩ giải quyết bằng giết chóc. Kỳ thật, giết chóc
vĩnh viễn là phương pháp giải quyết vấn đề tệ nhất. Phương pháp giải
quyết vấn đề tốt nhất, chỉ có thể là ở trên bàn đàm phán.”
“Đàm phán?”
“Đúng, đàm phán!” Thẩm Dịch quay đầu nhìn Kim Cương: “Hai
người cho rằng Huyết Tinh đô thị tại sao phải cho thời gian giảm xóc
giữa trận thi đấu? Chính là để chúng ta đàm phán.”
“Với ai?” Ôn Nhu hỏi.
“Đương nhiên là với người có thực lực… Đội Phong Lâm và đội Nam Hải.”
“Đàm thế nào?”
“Theo quy củ chúng ta định ra!”
“Dựa vào cái gì?”
Hai người thay phiên nhau hỏi dồn, vừa nhanh vừa gấp, Thẩm Dịch cũng đồng dạng trả lời không chậm.
“Chỉ bằng chúng ta đánh bại đội Long Nha, bắt một nửa nhiệm
vụ màn I, từ giờ trở đi, chúng ta là sếp sòng, có tư cách trở thành
người quyết định trận đấu triển khai như thế nào!”
Kim Cương, Ôn Nhu cùng nhau Thẩm Dịch, ngay cả Hồng Lãng vùi
đầu trong trò chơi lẫn mập mạp đang sầu khổ suy nghĩ cũng tập trung chú ý lên người Thẩm Dịch.
Đàm phán!
Đội Đoạn Nhận rốt cuộc hiểu rõ dụng ý Thẩm Dịch, cũng thực sự hiểu rõ cái gì là hình thức cạnh hợp.
Trước biểu hiện ra nắm đấm, xác nhận thực lực, sau khi đủ sức mạnh rồi, tái tranh thủ trở thành người định ra quy tắc trò chơi, đây
mới là ý nghĩa chính thức của cạnh hợp.
Xưa nay hợp tác vốn cũng không phải rất công bình, kẻ mạnh vĩnh viễn không thể nào chia đều lợi ích cùng kẻ yếu.
Chính vì nguyên nhân đó, ở màn I mạo hiểm giả đều chưa quen
thuộc lẫn nhau, không hề có trụ cột đàm phán, chỉ có thể trước tiên
triển khai một hồi đọ sức sinh tử ngươi tranh ta đoạt. Đợi đến màn II,
sau khi thực lực mọi người được biểu hiện ra, lẫn nhau đã có hiểu biết,
trụ cột hợp tác cũng liền nảy sinh.
Dưới loại tình huống này mà vẫn đi đối kháng, tự giết lẫn nhau thì thật sự quá vô nghĩa.
Căn cứ thực lực phân chia địa bàn, chia đều lợi ích, định ra
quy tắc trò chơi, kẻ mạnh bóc lột kẻ yếu mới là lựa chọn tốt nhất. Qua
đó biến hình thức thi đấu dã man lúc trước thành trò chơi đánh cờ như
các nước lớn trong Liên Hợp Quốc, người có thực lực nhỏ yếu, hoặc lựa
chọn phụ thuộc, hoặc trực tiếp bị đào thải vô tình trong cuộc cạnh tranh tàn khốc.
Thẩm Dịch rất thông minh không lựa chọn tiếp tục cường hoành
giết chóc, mà là sau khi thể hiện sức mạnh của bản thân, lập tức đề ra
kế hoạch liên hợp các phe, hòng cho hắn càng nhiều không gian thi triển, từ đó tránh khỏi đấu đá và uy hiếp đến từ nội bộ mạo hiểm giả.
Đương nhiên, trong cuộc đàm phán sắp tới, cuối cùng quy tắc
sẽ định ra như thế nào, ai có thể lấy được càng nhiều chỗ tốt, đúng là
vẫn phải xem nắm đấm ai cứng hơn, tiêu chuẩn đàm phán của ai cao hơn.
Về phương diện này, vô luận là Thẩm Dịch hay đội viên của hắn đều có tràn ngập tự tin vào đội trưởng mình.
Kim Cương đứng lên: “Để ta đi mời đội trưởng hai đội kia tới.”
“Không cần nữa.” Ôn Nhu đột nhiên nói: “Bọn họ đã tới rồi.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Một giọng nữ dễ nghe vang lên: “Xin hỏi đội trưởng Thẩm Dịch có nhà không?”