Vô Tận Vũ Trang

Chương 36: Q.3 - Chương 36: Đột biến




Thẩm Dịch ngơ ngác đứng đó, nghe thanh âm Huyết Tinh văn chương vang lên khô khan không cảm xúc, tâm thần hoảng hốt một hồi.

Trải qua Huyết Tinh văn chương nhắc nhở, Thẩm Dịch rõ ràng cảm giác được thân thể của mình dường như xuất hiện một ít biến hóa kỳ lạ.

Đầu tiên chính là hắn nhìn sự vật quanh thân quả nhiên càng thêm rõ ràng.

Vốn là những hình ảnh cần cẩn thận quan sát mới có thể thu vào mắt, nhất là những cảnh vật chi tiết, tỉ mỉ tầm thường, hôm nay chỉ mới nhìn lướt qua, dĩ nhiên đã rõ mồn một trước mắt.

Chỉ cần liếc sơ, hắn thấy rõ ràng thắng lợi trên chiến trường hoàn toàn nghiêng về phe mình, đám người mạo hiểm Nam Khu đang chạy trối chết, nhưng đã định sẵn không thể tránh thoát đám người Veena Hồng Lãng đuổi giết;

Hắn nhìn thấy Paulo đang nằm quay đơ vốn tưởng đã chết, ngón tay bỗng có chút nhúc nhích;

Trên mặt đất cách đó không xa, hắn nhìn thấy một con bọ cánh cứng màu vàng đang thong thả bò;

Hắn nhìn thấy trong rừng có gió thổi tới, một cặp chim dừng lại trên tàng cây hót vang ca xướng;

Hắn nhìn thấy bụi bay phấp phới dưới chân mình;

Hắn thậm chí có thể chứng kiến khách sạn Imperial xa xa bên kia đang từ từ bốc lên khói mù…

Hắn nhìn thấy rất nhiều rất nhiều nội dung, thế nên giờ khắc này, hắn phảng phất như người mù mới mở mắt nhìn thế giới, cảnh tượng phồn hoa hỗn loạn, hắn không cảm thấy khổ sở chút nào, chỉ có cảm giác tuyệt vời mới lạ.

Bởi vì năng lực thiên phú được hệ thống hóa, khiến cho Thẩm Dịch càng có thể cảm nhận cái thế giới này rõ ràng khách quan hơn, bởi vậy dù hiệu quả tăng thêm có hạn, nhưng cảm giác lại vô hạn thích ý.

Nhắm mắt lại, hắn phảng phất thoáng cái trở về quá khứ, đứng trên khu đất trống trải này, hắn nhìn thấy động tác chính mình vừa rồi hạ sát người mạo hiểm kia, gọn gàng nhanh chóng; hắn cũng nhìn thấy ba người Ôn Nhu tươi sống hành hạ đến chết tên nọ như thế nào. Tất cả cảnh tượng giống như đã được quay chụp lại thành bản sao, rõ ràng khắc trong đầu, có thể cho hắn quan sát theo góc độ tùy ý.

Cái này là hình ảnh trí nhớ ba chiều sao?

Trí nhớ vốn dĩ mơ hồ được hiện hữu hóa, phảng phất như đang dấn thân vào trong thế giới chân thật.

Vậy mà có thể khiến hắn quan sát hết thảy mọi chuyện phát sinh lúc trước theo góc độ tùy ý.

Thẩm Dịch lại thử nhúc nhích ngón tay, cảm giác càng thêm linh hoạt rất nhiều.

Hắn tiện tay cử động ‘Vampire sờ mó’, thanh chủy thủ tinh xảo bắt đầu xoay vòng trên đầu ngón tay hắn.

Thẩm Dịch càng lúc càng hưng phấn, động tác càng chuyển càng nhanh, thời gian dần trôi qua thanh chủy thủ nhảy nhót sống động trên tay hắn, xuyên qua xuyên lại giữa các kẽ ngón tay, thậm chí làm ra nguyên một mớ kỹ năng động tác đặc biệt. Chủy thủ chuyển động linh hoạt, cuối cùng hóa thành từng đạo quang ảnh phi tốc, người xem hoa mắt, cơ hồ không cách nào nắm bắt dấu vết. Một lát sau, Thẩm Dịch đột nhiên duỗi tay trái, bàn tay lật qua lật lại, ‘Vampire sờ mó’ biến mất không thấy đâu nữa, tay phải lại xuất hiện một thanh Linh Hỏa Thương.

Thẩm Dịch tiện tay hất lên, Linh Hỏa Thương như bánh xe phong hỏa xoay tròn, tương tự nhảy múa hoa mỹ trên tay Thẩm Dịch, cuối cùng Thẩm Dịch chuyền qua chuyền lại vài cái, mạnh mẽ cắm thương xuống bên hông mình, động tác cực kỳ giống cao bồi miền tây nước Mỹ, ngoại hình khốc muốn chết, cảm giác phim ảnh mười phần.

“Oa! Anh làm thế nào vậy?” Ôn Nhu kêu lên chạy tới Thẩm Dịch.

“Cô nói cái nào?” Thẩm Dịch cười hỏi.

“Cái này, còn có mới vừa nãy nữa.” Ôn Nhu chỉ chỉ tay Thẩm Dịch, lại chỉ chỉ xác người mạo hiểm trên đất.

Bọn Hồng Lãng giết chết gã người Nhật xong vẫn kịp thấy động tác công kích cuối cùng của Thẩm Dịch, lập tức nhìn mê ly. Đợi cho Thẩm Dịch đánh chết người mạo hiểm kia, lại đứng ngây phỗng, sau đó tự nhiên bắt đầu chơi dao chơi súng, hơn nữa động tác nhanh nhẹn linh hoạt, khiến người hoa mắt, mọi người trông mà ngẩn ra.

Thẩm Dịch dạo súng trong tay qua một vòng, thuận miệng nói: “Mấy trò này người bình thường đều có thể nắm giữ, không phải kỳ lạ quý hiếm đến vậy chứ?”

“Vấn đề là anh chưa từng luyện qua.”

“Nơi này là Huyết Tinh đô thị, rất nhiều thứ không cần huấn luyện.” Thẩm Dịch nhéo nhéo mặt Ôn Nhu.

Ôn Nhu chọt một ngón tay vào Thẩm Dịch: “Không cho phép kéo đông kéo tây, mau thành thật khai báo nào.”

Động tác niết mặt kia của Thẩm Dịch đã làm cho nàng hơi chút xấu hổ.

Ánh mắt Thẩm Dịch nghiêng sang phía Veena một chút, Ôn Nhu lập tức sáng tỏ, không tiếp tục hỏi nữa.

Cho dù bây giờ là minh hữu, nhưng minh hữu chỉ là minh hữu, có nhiều thứ vẫn nên giữ bí mật tốt hơn.

Lúc này chiến đấu đã chấm dứt, mạo hiểm giả Nam Khu một người chạy trốn, bốn người bị giết.

Để người nọ chạy mất, chí ít nửa số trách nhiệm đổ trên người Thẩm Dịch.

Ai bảo lúc nãy hắn động thủ vô cùng khiến người giật mình, thế nên mọi người mãi xem hắn biểu diễn, động tác khó tránh có sơ hở, mới cho đối phương cơ hội. Chẳng ai ngờ, một mạo hiểm giả không phải rành cận chiến, lại có thể đánh ra quyền lộ như vậy, trên thực tế sau đó Thẩm Dịch còn bắt đầu biểu diễn xiếc ảo thuật, mọi người xem thế là đủ.

Kẻ địch đã bị đánh tan, kế tiếp chính là thu thập tàn cuộc.

Paulo vẫn còn nằm trên mặt đất, Thẩm Dịch đi tới nhìn một chút, quả nhiên còn sống, chỉ là bị đánh cho sinh mệnh lực hạ thấp đến tình trạng nguy ngập, dược vật đã toàn bộ sử dụng hết, bởi vậy chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất chờ đợi tánh mạng tự động hồi phục.

Thẩm Dịch vội vàng sử dụng thuật chữa bệnh đê hèn cho Paulo. Thuật chữa bệnh đê hèn đẳng cấp 3, có thể một lần khôi phục 50 điểm tánh mạng, mặc dù không cách nào để Paulo khỏi hẳn, nhưng ít ra không còn đến mức thoạt nhìn giống người chết.

Về phần mũi Feller bị chặt thành hai đoạn, trở nên xấu xí mà buồn cười. Kỹ năng và đạn chữa bệnh của Thẩm Dịch đều chỉ có thể khôi phục sinh mệnh, nhưng không cách nào trị liệu tổn thương tàn tật, chỉ có thể chờ trở lại Huyết Tinh đô thị mới chữa trị được mũi cho mình, xui xẻo là Feller lại bắt đầu xuất hiện khó thở.

Gã hắng giọng nói: “Giống như là cảm giác bị dìm trong nước nhưng không chết được, anh không cách nào tưởng tượng nó thống khổ như thế nào.”

“Đừng lo lắng, lát nữa cho ngươi bình Sinh Cơ Tán, thứ này không cách nào khôi phục sinh mệnh lực, nhưng có công năng trị ngoại thương, khôi phục bộ phận cơ thể, có thể chữa tốt cái mũi của ngươi.” Thẩm Dịch vỗ vỗ gã an ủi.

Hấp thụ giáo huấn lần trước dùng một lọ nước thuốc khôi phục trung cấp giá trị 500 điểm Huyết Tinh cứu người quá mức lãng phí, lần này trước khi Thẩm Dịch tiến vào thế giới X-Men đặc biệt lựa chọn một ít dược vật có thể khôi phục thương tật nhưng không cách nào khôi phục sinh mệnh lực. Như vậy, vừa vặn có thể kết hợp sử dụng với Thuật Chữa Bệnh của mình.

“Cảm ơn.”

Thẩm Dịch cười nói: “Không cần cám ơn a, là bán cho ngươi, 400 điểm Huyết Tinh, giá tiền đắt gấp đôi so với cửa hàng, ngươi có thể lựa chọn không cần.”

Feller rất là im lặng nhìn Thẩm Dịch một hồi, nghĩ nghĩ trả lời: “Ta nghĩ tình nguyện hưởng thụ cảm giác bị nhấn nước.”

Thẩm Dịch thờ ơ nhún nhún vai.

Veena cũng đã đi tới: “Vô cùng cảm tạ trợ giúp của các anh, anh đã cứu chúng ta.”

Nói xong, nàng ném một cái rương cho Thẩm Dịch, là của mạo hiểm giả bị bọn họ giết trước đó, Thẩm Dịch nhận lấy không chút khách khí, sau đó ném qua tay Kim Cương. Bởi vì dị năng của Kim Cương phi thường hữu hiệu trong việc đoạt rương hòm, bởi vậy hắn đã trở thành người chuyên môn phụ trách đảm bảo rương hòm cho đoàn đội. Ngoại trừ rương hòm của Lý Húc và Dương Bình giao cho An Văn xử lý, còn lại sáu cái rương tất cả thuộc về bọn hắn.

Thời khắc này Thẩm Dịch lo chữa thương cho những người khác, còn Kim Cương và Hồng Lãng không chút khách khí mở ra rương hòm xem thu hoạch.

“Thẩm Dịch, nhìn cái này xem.”

“Gì vậy?”

Một vật được ném đến sau đầu Thẩm Dịch, Thẩm Dịch cũng không quay đầu, lật ngược tay bắt lấy vật thể bay tới.

Đấy là một sợi xích trảo kỳ lạ.

“Phi Trảo, công cụ đặc thù dùng để leo trèo, lướt đi. Có thể bám vào bất luận vật thể được chỉ định nào trong phạm vi 100m, có thể dùng để bắt vật hoặc kéo bản thân người sử dụng đến địa điểm mục tiêu chỉ định, yêu cầu sức nặng không cao hơn 75 kg. Lúc sử dụng bản công cụ, trong trạng thái lướt đi trên không trung, có được hiệu quả tránh né 60% công kích từ xa, hiệu quả suy yếu 10% tổn thương từ kỹ năng viễn trình, thời gian lướt đi 3-15 giây. Số lần sử dụng 15/20, sau khi bổ sung năng lượng có thể tiếp tục sử dụng, có thể thăng cấp.”

Thẩm Dịch nhìn thứ này, nói với Hồng Lãng: “Là rương hòm của mạo hiểm giả Bắc Khu à?”

Hồng Lãng cười hắc hắc: “Chuẩn, ngươi là người đánh xa mạnh nhất trong số chúng ta, ta xem rất thích hợp ngươi, hơn nữa… ta và Kim Cương đều cmn quá cân.”

Phi Trảo này đúng là thứ người mạo hiểm kia dùng để trốn tránh công kích lúc cuối, khó trách Thẩm Dịch bắn mấy phát đều không trúng, hóa ra còn có hiệu quả tránh né 60% công kích từ xa. Tác dụng chủ yếu của Phi Trảo này là giúp người ta có thể lui tới tự nhiên, hành động càng thêm linh hoạt, tương đương với biến người thành Spider Man, tuy số lần có hạn, nhưng cũng may có thể bổ sung năng lượng.

Vốn đã xác định trên người mạo hiểm kia không có trang bị gì hay, lại có thể rơi ra Phi Trảo bực này, Thẩm Dịch thật cảm thấy ông trời có mắt.

Hắn hỏi Hồng Lãng: “Những rương hòm khác mở ra gì đấy?”

Hồng Lãng lắc đầu: “Vận khí không tốt, đều là chút ít đạo cụ rác rưởi, lần sau tìm người giàu một chút mà làm thịt.”

Nói xong đưa thu hoạch cho Thẩm Dịch xem. Trong sáu cái rương, hai cái là thực phẩm khôi phục. Còn lại bốn cái, phân biệt là 3 quả pháo Âm Bạo, 1 bình nước thuốc sức mạnh (loại nhỏ), Phi Trảo, cuối cùng là 1 cái đạo cụ khuếch đại âm thanh.

Pháo Âm Bạo: sau khi ném tạo thành 120 điểm tổn thương âm bạo trong phạm vi 4*4.

Nước thuốc sức mạnh: sau khi uống gia tăng 5 điểm lực lượng, duy trì thời gian 1 giờ.

Về phần đạo cụ khuếch đại âm thanh kia là một món đồ chơi rất kỳ lạ. Sau khi sử dụng nó, có thể được một lần cơ hội phát biểu công khai qua chức năng nhắc nhở từ Huyết Tinh văn chương, chỉ có thể sử dụng trong thế giới nhiệm vụ, số lượng từ nhắn lại không được vượt qua ba trăm chữ, nội dung thuộc về lời nhắn chung, phàm mỗi một mạo hiểm giả tham dự thế giới nhiệm vụ lúc ấy đều có thể nghe rõ.

Với mạo hiểm giả độ khó ban đầu mà nói, trang bị vẫn là một giấc mộng xa xỉ, có rất ít người toàn thân cao thấp mang đủ các loại trang bị. Đại bộ phận mạo hiểm giả đều là ưu tiên cường hóa chính mình, chỉ có tiến vào mức phân cách tăng giá cường hóa sau 40 điểm mới có thể mua trang bị quy mô lớn. Ngoài ra, trang bị có nhiều bao nhiêu chăng nữa cũng không thể nhiều hơn đạo cụ. Bởi vậy đại bộ phận rương hòm từ mạo hiểm giả chỉ có thể mở ra một ít đạo cụ khôi phục, đạo cụ tiêu hao… cũng không kỳ lạ quý hiếm. Nói theo xác suất, ba đến bốn cái rương ra được một trang bị là chuyện bình thường. Ví dụ như nhóm Thẩm Dịch lần trước mở ba cái rương liền ra một trang bị. Vậy mà lần này Hồng Lãng mở sáu cái rương tất cả đều là đạo cụ, chỉ có thể nói là nhân phẩm có vấn đề.

Hồng Lãng vô cùng nhụt chí, nhưng đám Veena lại thấy trong nội tâm sảng khoái vô cùng.

Với bọn họ mà nói, Hồng Lãng mở ra rương hòm giá trị càng thấp, cảm giác của bọn họ lại càng tốt.

Việc này không quan hệ đến yêu ghét, thuần túy là tâm lý quả nho chua.

“Phi Trảo ta nhận.” Thẩm Dịch không khách khí cầm Phi Trảo: “Cho An Văn pháo Âm Bạo đi, nàng có sở trường ném, độ chính xác lẫn khoảng cách ném đều cao hơn chúng ta.”

An Văn lập tức nói: “Tôi còn nợ các anh 1000 điểm Huyết Tinh.”

Nàng ám chỉ tên độc kia.

“Là 500 điểm.” Thẩm Dịch cải chính.

“Không!” Ngoài dự đoán mọi người, An Văn lắc đầu: “Đúng 1000 điểm, 500 điểm là trả cho việc anh dạy tôi cách suy nghĩ vấn đề. Anh nói đúng, chỉ nhắc riêng việc tôi không cách nào lập tức giao tiền, anh đã có quyền tăng giá.”

“Hiện tại không cần phải nhắc việc này.”

“Thế nhưng tôi lại muốn cân nhắc!” An Văn bước tới: “Thật xin lỗi tôi phải đi, món nợ giữa chúng ta cũng nên tính tính toán toán cho tốt.”

“Đi?” Hồng Lãng ngạc nhiên hỏi: “Cô muốn đi đâu?”

An Văn ngửa cổ lên trời: “Đi hoàn thành nhiệm vụ thi đấu của mình, thi đấu kế tiếp, tôi sẽ tự mình hoàn thành, không cùng các anh nữa.”

“Tại sao?” Hồng Lãng quái dị kêu lên.

Giờ phút này ai nấy đều thấy được, thằng này có ý với An Văn.

Khuôn mặt An Văn lộ ra nét cười cổ quái.

Nàng không trả lời vấn đề của Hồng Lãng, chỉ là xuất ra một khối lệnh bài kỳ lạ đưa đến tay Thẩm Dịch: “Đây là đồ vật trong rương Lý Húc, tôi tin tưởng nó đã đầy đủ đền bù hết thảy.”

Cái kia là một khối lệnh bài dùng hắc ngọc điêu khắc thành, niết trong lòng bàn tay có loại cảm giác ôn hòa nhẵn mịn. Trên có khắc hoa văn kỳ dị cùng một cái đồ án hình ngọn lửa lạ kỳ, phía dưới đồ án ngọn lửa còn khắc một hàng chữ nhỏ:

Hắc Sắc Truy Sát Lệnh.

“Đây là cái gì?” Thẩm Dịch ngạc nhiên hỏi.

“Ban thưởng mà Lý Húc lấy được trong nhiệm vụ tân thủ, sau khi vô tình gây ra một nhiệm vụ Ẩn Tàng. Đó là một chuỗi nhiệm vụ liên tục, phải hoàn thành ba lượt nhiệm vụ mới có thể có đạt được ban thưởng chính thức. Hắn chỉ mới hoàn thành một lần, mà lệnh bài này chính là mấu chốt dẫn phát nhiệm vụ tiếp theo. Nó sẽ biểu hiện khác nhau trong từng thế giới nhiệm vụ khác nhau, chỉ cần thời cơ đến, Huyết Tinh văn chương sẽ tuyên bố nhiệm vụ riêng dành cho người nắm giữ lệnh bài. Căn cứ theo lời Lý Húc, chuỗi nhiệm vụ liên tục này vô cùng phiền toái lẫn nguy hiểm, hắn chỉ nhờ vận khí tốt mới hoàn thành bước đầu tiên, nhưng bản thân không hề tin tưởng có thể hoàn thành bước kế tiếp. Anh cũng biết trong Huyết Tinh đô thị, loại nhiệm vụ này đều là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu đấy, nếu như anh có thể hoàn thành nó, nhất định sẽ đạt được ban thưởng hậu đãi. Hãy dùng cái này, với tư cách hồi báo anh đã cứu chúng tôi, cộng chi phí pháo Âm Bạo và tên độc đi.”

Thẩm Dịch có chút ngây ra.

Thẩm Dịch không phải chưa từng nghe nói đến nhiệm vụ liên tục.

Nó càng khó kiếm hơn nhiệm vụ kịch bản, càng khó thể hoàn thành nhiệm vụ. Nói trắng ra là nhiệm vụ liên tục Ẩn Tàng.

Trong thế giới nhiệm vụ lần trước, Thẩm Dịch đã hoàn thành một lần nhiệm vụ kịch bản, hồi báo lấy được chính là Huân Chương Vinh Dự cùng với hơn 3000 điểm cống hiến, nhờ thế mà hắn nhận được ban thưởng cấp CC. Qua đó có thể thấy được chỗ tốt của nhiệm vụ đặc thù.

Bởi vậy chiếc lệnh bài nhiệm vụ liên tục này, giá trị tuyệt đối không phải vật phẩm bình thường có thể cân nhắc.

Không ngờ nàng lại cho chính mình một chiếc chìa khóa đi thông bảo tàng. Cho dù muốn khai phá cái bảo tàng còn cần trải qua một ít sóng gió nhấp nhô, nhưng có đôi khi người ta không phải sợ ngăn trở, mà là sợ không có phương hướng.

Đã có lệnh bài, thì có phương hướng và mục tiêu nỗ lực, với Thẩm Dịch mà nói, chẳng cần biết lệnh bài này đến cùng có thể mang cho hắn bao nhiêu tiền lời, chỉ riêng việc cho hắn một lần cơ hội hoàn thành nhiệm vụ liên tục, đã khiến hắn ngẫm lại mà cảm thấy hưng phấn. Còn nói đến giá trị, ngược lại khó mà tính toán, dù sao nó quyết định bởi tiền lời cuối cùng. Nhưng Thẩm Dịch đoán chừng, tiền lời cuối cùng vô luận như thế nào cũng không thể thấp hơn ban thưởng cấp CC.

“Cảm ơn cô.” Thẩm Dịch rất nghiêm túc nói.

An Văn không để ý tới hắn.

Tựa hồ là nhìn ra trong lòng An Văn không vui, Hồng Lãng đi tới thấp giọng nói với Thẩm Dịch: “Ngươi thực sự không có ý định chính thức hấp thu nàng vào đội chúng ta à?”

Thẩm Dịch lắc đầu cười khổ: “Ngươi còn không nhìn ra sao? Trong rừng cọ, lúc Dương Bình chết.”

Hồng Lãng ngẩn người, trong đầu hồi tưởng lại cảnh An Văn lớn tiếng chỉ trích Thẩm Dịch —— đó là một hồi ngoài ước định, hoàn toàn do chính An Văn tự đạo diễn, cuối cùng thông qua ăn ý hoàn thành âm mưu, bày kế phản kích.

Thẩm Dịch thấp giọng nói: “Ta là người đầu tiên phát hiện người mạo hiểm kia dùng quyển trục thoát ly tiến hành phản kích. Nếu ta không phải lên tiếng cảnh cáo mà trực tiếp nổ súng xạ kích, có khả năng rất lớn sẽ ngăn được cái chết của Dương Bình, nhưng ta sẽ không cách nào tập trung đầu óc tìm người kia được nữa, cũng đồng nghĩa không cách nào tiến hành tập kích. Với An Văn mà nói, những lời kia của nàng, có lẽ không chỉ là đóng kịch, Hồng Lãng.”

Hồng Lãng ngây ngốc nhìn Thẩm Dịch, lại quay đầu nhìn An Văn.

Hóa ra là thế phải không?

Cho dù An Văn một mực không biểu hiện ra bất mãn với việc Thẩm Dịch không xuất thủ, nhưng trong lòng nàng, có lẽ đã từng mong đợi qua lúc ấy Thẩm Dịch sẽ buông tha cho kế hoạch, lập tức xuất thủ cứu người chứ?

Cho dù nàng biết, bỏ qua cơ hội lần đó, bọn hắn lại phải chờ đợi một cơ hội khác mới có thể bắt được nơi ẩn nấp của đối phương, đồng nghĩa với việc thời gian bị tiêu hao, mà nhóm Veena lại không đợi được.

Cho dù nàng biết, Thẩm Dịch cũng không phải không muốn cứu người, chỉ là tác dụng phụ không cách nào dùng kỹ năng của quyển trục thoát ly khiến ai nấy đều cho rằng người mạo hiểm kia không có khả năng trong thời gian ngắn sát hại Dương Bình, do đó không để ý đến năng lực bộc phát cực hạn lẫn sự am hiểu công kích chính xác chỗ hiểm của người mạo hiểm kia.

Nàng biết rõ Thẩm Dịch cũng hối hận vì đã phán đoán sai lầm, nàng biết rõ nếu như một lần nữa cho Thẩm Dịch cơ hội lựa chọn, hắn nhất định sẽ lựa chọn cứu người, nhưng nó không có nghĩa có thể dẹp loạn phẫn nộ trong lòng.

Cảm tình là một loại tồn tại rất cổ quái, nhiều khi không cách nào dùng lý trí để khắc chế. Hoàn toàn ngược lại, khi ngươi khẩn cấp muốn làm chuyện gì đó, ngươi sẽ tự tìm cho mình rất nhiều lý do. Lấy ví dụ ngay đây, giả sử ngươi ưa thích người nào đó, như vậy hết thảy mọi thứ về người đó đều tốt cả đấy, đen cũng có thể trở thành trắng; nếu ngươi không thích người nào đó, như vậy tất cả ưu tú của hắn, ở trong mắt ngươi, cũng không đáng một xu tiền.

Chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi có thể tìm ra đầy đủ lý do để chán ghét một người.

An Văn không biết tại sao mình lại chán ghét Thẩm Dịch, nhưng nàng chính là chán ghét.

Mà Dương Bình chết đi, cho nàng một cái cớ không thể tha thứ Thẩm Dịch rất tốt.

Cũng có lẽ do thái độ lãnh ngạo đã làm tổn thương lòng tự ái của nàng, hay có lẽ do hắn khiến nàng tổn thất hai gã đồng bọn trọng yếu, cũng có khi do hắn tính toán nàng trong chuyện tên độc khiến nàng cảm giác mình như con ngốc, hoặc có khả năng do lúc hắn cứu nàng đã dùng súng chỉ vào đầu nàng cường hành cướp đi Jimmy.

Tóm lại, nàng chính là chán ghét, thậm chí là chủ động muốn chán ghét người này.

Cho nên An Văn rốt cục làm ra quyết định: rời bỏ cái đoàn đội này!

Thời khắc này Thẩm Dịch nói nhỏ, Hồng Lãng nghe được thở dài một hơi.

Hắn nhẹ giọng hỏi Thẩm Dịch: “Nàng tức giận như vậy… Không phải là cùng với một trong bọn họ…”

Không chờ Thẩm Dịch trả lời, An Văn đã đi qua.

Nàng lớn tiếng nói: “Tôi đã ngủ qua với tất cả bọn họ.”

Nói xong, nàng quay đầu đi về hướng xe của mình.

Mắt thấy An Văn khởi động xe ly khai, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều là im lặng.

Thật lâu, Kim Cương mới rít qua kẽ răng một câu: “Đồ đần, loại chuyện này cũng nhìn không ra, hỏi thăm cái rắm á.”

Hồng Lãng não ruột muốn chết.

Ôn Nhu thì che miệng cười trộm.

Ai nấy đều thấy được, Hồng Lãng có ý tứ với An Văn.

Trong cái thế giới hôm nay không biết rõ ngày mai, mọi người đều học gây tê chính mình, phóng túng bản thân.

Tất cả quy củ, giáo điều, đạo đức, luận thường đạo lý, toàn bộ đều sụp đổ dưới áp lực sinh tồn nặng nề.

Tính người nguyên thủy dần dần hiện ra.

Mọi người tùy ý phóng túng mình, có một số việc, vốn không đáng giá quá mức giữ kẽ.

Nhưng với Hồng Lãng mà nói, chuyện này giống như một cú đả kích.

Nhìn qua An Văn đi xa, Thẩm Dịch thở dài một cái: “Được rồi, nhân sinh có hợp ắt có ly, không thể lúc nào cũng hợp tác qua lần thứ nhất lại hợp tác tiếp. Chúng ta vẫn là đặt tinh lực vào chuyện trước mặt đi.”

Nói xong hắn mở ra Huyết Tinh văn chương nhìn xuống bảng xếp hạng: “Đông Khu trước mắt tạm thời đứng nhất, nhưng chỉ còn lại có 17 người. Nam Khu cũng 17 người, đứng sau cùng, bọn hắn căn bản không có cơ hội trở mình. Vấn đề bây giờ là Bắc Khu, bọn này còn tận 21 người, tạm xếp thứ hai, nhưng chênh lệch với chúng ta không lớn, bất quá cũng may bây giờ cách thi đấu chấm dứt chỉ còn hơn 16 tiếng đồng hồ, chúng ta cũng sắp thắng lợi. Khoảng thời gian tiếp theo, chúng ta sẽ toàn lực ứng phó.”

“Đã như vậy, mau trở về tìm cậu nhóc thôi.” Ôn Nhu nói.

Đúng lúc này, xa xa đột nhiên có người vội vàng chạy tới, chính là mập mạp La Hạo.

Chứng kiến mập mạp một thân một mình vội vàng hốt hoảng chạy tới, trong lòng Thẩm Dịch căng lên.

Trông thấy Thẩm Dịch từ xa, tốc độ chạy của mập mạp tăng vọt, mặt nạ Giả Nhân Giả Nghĩa che đậy mặt hắn, khiến người nhìn không ra nét mặt, nhưng từ bước chân rối loạn kia, còn cả toàn thân đẫm máu, có thể mường tượng ra được gương mặt dưới mặt nạ đó, nhất định tràn đầy lo lắng cùng hãi sợ.

Mập mạp chưa đuổi đến nơi, bọn Thẩm Dịch đã vọt tới trước, một phát nắm chặt cổ áo mập mạp hét lớn: “Làm sao một mình ngươi tới đây? Jimmy và nhóc Jerry đâu?”

“Đều bị cướp đi cả rồi!” Mập mạp kêu to: “Là quân đội Chính phủ Mỹ, bọn hắn đến hơn hai trăm người, ta không đánh lại bọn hắn!”

Đầu Thẩm Dịch oong một tiếng nổ vang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.