Cũng giống như bọn Hồng Lãng, Thẩm Dịch lao ra mặt nước đồng dạng một thân áo lặn màu đen, nguyên bộ trang bị lặn, chỉ có điều bắp chân bên trái chảy ra đống máu, không ngừng tuôn dưới ống quần.
Hắn vừa lên đã phóng Phi Trảo, Phi Trảo kéo dài trăm mét chẳng khác gì độc xà uốn lượn trên không, hung mãnh cắn vô bắp chân Lam Bình.
Lực lượng hung mãnh truyền lại từ Phi Trảo, phảng phất như lực hút trái đất thoáng cái lớn gấp mười lần, Lam Bình không trụ được nữa, rơi thẳng xuống dưới.
Mượn lực Phi Trảo, thân hình Thẩm Dịch ngược lại gia tốc bay lên, Linh Hỏa Thương bên tay phải chớp liên tục, thân thể Lam Bình bắn ra từng tia huyết tuyền.
Lam Bình đau kêu thành tiếng, đồng thời hai tay tuôn ra hào quang sáng rực: “Phong Minh Bạo Liệt Đạn!”
Nhưng kỹ năng của gã đúng là vẫn hình thành muộn một tí.
Một bên rơi xuống, một bên phi lên, thân thể hai người nặng nề đụng vào nhau trên không.
Thẩm Dịch vừa thu Linh Hỏa Thương lại, tay phải nắm thành quyền hung hăng đánh vào tay Lam Bình.
Một quyền này đánh cho tay Lam Bình nghiêng một cái, Phong Minh Bạo Liệt Đạn chệch hướng lên trời, sau đó nổ tung trên không, phát ra tiếng nổ mạnh như sét đánh ngang đầu.
“NGAO!” Lam Bình điên cuồng hét lên một tiếng.
Khuỷu tay phải của gã đột nhiên duỗi ra một thanh cốt đao, hung hăng đâm ngược vào ngực Thẩm Dịch.
Bởi vì Thẩm Dịch đang ôm Lam Bình, một nhát này Thẩm Dịch không thể tránh thoát.
Cốt đao khẽ co rút, chọc ra một lỗ xuyên suốt người Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch nắm quyền trái, một cú đấm móc đánh vào cằm Lam Bình.
Chợt tay phải Thẩm Dịch lại xuất hiện một khẩu súng lục màu bạc, đúng là của Số 47, Lam Bình Tâm thấy mà rét run.
“Ngươi…”
Ầm!
Súng lục tử vong bắn một phát vào bụng Lam Bình.
Uy lực một phát này không phải đùa, bụng Lam Bình bị mở ra một lỗ lớn, gã không chịu nổi tổn thương cực nặng, bị Thẩm Dịch gắt gao ôm lấy, lăn lộn rơi xuống biển.
Lam Bình rơi xuống biển, cũng như nện vào tim những người khác.
Tất cả sáu người Đế Vũ Hồng Lãng không để ý đau đớn do miệng vết thương xát muối, đồng thời bơi về hướng bọn Thẩm Dịch rơi xuống.
Thân hình Đế Vũ thoắt một cái, “Tử vong ập đến” phát động.
Nếu nói trước kia gã chơi chiêu này phải dùng mau lẹ quỷ mị để hình dung, vậy thì nay nhiều nhất chỉ có thể hình dung như ngư lôi hình người.
Đồng dạng rất nhanh, lại không phải không thể nắm bắt.
Hồng Lãng dùng sức đạp hai chân một cái, dẫm lên thân Kim Cương, mượn Kim Cương cho hắn phản lực nhào phốc đến Đế Vũ, kỹ năng của Đế Vũ lập tức bị cắt đứt, không thể phát ra ngoài, cũng may không bị cắn trả. Hai người quay cuồng một hồi dưới biển, ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một quyền, tuy rằng tổn thương cũng cực kỳ bé nhỏ.
Đế Vũ bốc lên lửa giận, lần nữa phát động vết cắn ác ma.
Một tiểu ác ma xuất hiện trên đầu vai Hồng Lãng, bắt đầu điên cuồng cắn rít. Hồng Lãng cũng không có phòng ngự cao như mập mạp, vừa bị cắn xuống, lập tức tóe máu tứ tung. Bất quá thằng này trời sanh rất thích tranh đấu tàn nhẫn, lại cụng đầu vào đầu Đế Vũ, dùng lực lượng của hắn, coi như trong nước cũng đâm cho Đế Vũ đầu rơi máu chảy.
Sau đó Hồng Lãng vậy mà cởi luôn mũ lặn, há to miệng cắn vào cổ Đế Vũ.
Ngươi không phải cắn lão tử sao? Lão tử cũng cắn ngươi!
Tác chiến dưới nước, dùng răng cắn càng dễ phát huy lực lượng hơn vung tay đá chân nhiều.
Đế Vũ cười dữ tợn, vậy mà cũng bắt chước cắn tới Hồng Lãng.
Hai người so đấu hung ác, đúng là ai cũng không chịu kém cạnh. Bọn hắn quần nhau dưới nước, trên mặt biển thỉnh thoảng nổi lên huyết thủy.
Bên kia, Minh và Trần Dịch cũng đang đánh nhau với Ôn Nhu và Kim Cương. Vốn dùng trạng thái trước mắt của Minh, Ôn Nhu và Kim Cương cộng lại cũng không phải đối thủ của gã, nhưng đáng hận chính là tác chiến dưới nước suy yếu thực lực quá nhiều, Minh lại sở trường thích khách, đi lộ tuyến linh mẫn, tại đây càng bị hạn chế cực lớn, hai người trước mắt dựa kỹ năng bơi du đấu với gã, cho dù đánh không lại, muốn chèo chống một thời gian ngắn cũng không thành vấn đề.
Lam Bình xa xa cũng đã rơi vào tay Thẩm Dịch.
***
Phanh!
Phảng phất thiên thạch rơi vào biển, quán tính to lớn kéo hai người chìm sâu xuống nước.
Trong lúc chìm xuống, Thẩm Dịch đã đổi lại ‘Vampire sờ mó’, dao găm đâm tới Lam Bình.
Tay Lam Bình lại hiện ra lá chắn tinh thần lực, miễn cưỡng ngăn trở một nhát này, Thẩm Dịch khẽ co tay, lại lần nữa đâm tới, thân thể Lam Bình ngửa ra sau, miễn cưỡng tránh thoát, đồng thời dùng sức đá Thẩm Dịch, muốn đá văng đối phương.
Thẩm Dịch lăn mình một cái, cũng đã bơi đến trên đầu Lam Bình.
Tác chiến dưới nước, phương vị cực kỳ trọng yếu, phát động công kích từ bên trên ý nghĩa chiếm cứ quyền chủ đạo tuyệt đối. Vì trận thuỷ chiến này, bọn Thẩm Dịch có thể nói là đã nghiên cứu qua tất cả những gì cần nghiên cứu, chuẩn bị tất cả những gì cần chuẩn bị, bởi vậy sớm biết nên tiến hành chiến đấu như thế nào.
Lam Bình vốn cũng không phải chuyên gia cận chiến, kinh nghiệm tác chiến cận thân hầu như không có, chớ nói chi cận thân tác chiến trong nước. một cú xoay người của Thẩm Dịch đã đến trên đầu Lam Bình, Phi Trảo bên tay trái đã quấn chặt lấy cổ Lam Bình, hai tay dùng sức kéo, dây xích siết lấy cổ gã.
Lam Bình hoảng hốt, vội vàng nhấc tay lên bắn ra một mũi tên gió, cũng không quan tâm có hiệu quả hay không.
Thẩm Dịch nhẹ nhàng nghiêng mình, kỹ năng tuyên cáo thất bại, chân đạp ếch một cái, người đã đổi phương hướng, bơi ra sau lưng Lam Bình.
Lúc này xu thế chỉm xuống đã chậm lại, sau khi trầm xuống mấy chục thước, hai người bắt đầu nổi lên trên. Thẩm Dịch chỉ là dừng lại một chút để thân hình Lam Bình vượt lên trước.
Dây xích trói chặt cổ Lam Bình kéo xuống, kéo ngửa Lam Bình ra sau, đồng thời bẻ ngược tay Lam Bình, dây xích quấn qua cánh tay, chạy một vòng trên thân Lam Bình, hung hăng trói tay trái gã sau lưng.
Cho dù Lam Bình liều chết giãy giụa, nhưng đang ở dưới nước, gã lại không am hiểu cận chiến, đúng là bị Thẩm Dịch áp chế gắt gao.
Thẩm Dịch lập lại động tác, bẻ tay phải Lam Bình ra sau lưng, dây xích tha vài vòng trên thân Lam Bình, rốt cục trói gô cả người gã.
Sau khi trói xong, Thẩm Dịch xuất ra từ Huyết Tinh văn chương hạt châu tăng lên 25% tốc độ bơi lội lấy được trong thế giới X-Men, rồi dẫn theo Lam Bình bơi lên trên.
“Đội trưởng! Đội trưởng! Mọi người ổn chứ?” Bên tai truyền đến tiếng mập mạp.
“Vẫn ổn, ta bắt được Lam Bình.” Thẩm Dịch trả lời.
“Tạ Vinh Quân đang tới, đã qua giới tuyến 250 mét!”
“OK, tất cả mọi người chú ý, lập tức lặn xuống, không được nổi lên mặt nước!”
“Không được! Hồng Lãng vẫn còn đánh cùng Đế Vũ!” Ôn Nhu kêu lên.
“Hồng Lãng, nhanh thoát khỏi Đế Vũ, chúng ta không có thời gian!” Thẩm Dịch vội vàng kêu: “Hồng Lãng mau trả lời!”
“Hắn trả lời không được, hắn đã lấy mũ xuống!” Kim Cương cũng kêu lên.
“Thằng dở hơi này!” Thẩm Dịch tức giận cốc một cái vào đầu Lam Bình: “Tôi đi tìm hắn, những người khác đi trước! Toàn bộ lặn xuống!”
“Rõ!”
Ôn Nhu và Kim Cương đồng thời lặng lẽ chìm xuống đáy nước, Thẩm Dịch ném Lam Bình sang cho Ôn Nhu, nàng tiếp tục lôi gã lặn xuống, còn Thẩm Dịch nhanh chóng nổi lên mặt nước, đồng thời kêu to: “Hồng Lãng đi mau!”
***
Hồng Lãng không phải không muốn đi, mà là đi không được.
Hắn đang dính cứng vào Đế Vũ, cả hai đều mải cắn lẫn nhau.
Khuôn mặt Đế Vũ bị Hồng Lãng cắn xuống một khối thịt lớn, hình tượng dữ tợn, không còn dáng vẻ anh tuấn ngày xưa.
Cổ Hồng Lãng cũng chảy máu ồ ạt, trên người càng hiện đầy vết máu, phảng phất như bình sứ rạn nứt.
Đó là vết thương gây ra bởi Huyết Nộ của Đế Vũ.
Hai người kia nắm tóc lẫn nhau, ai cũng không buông tay, lẫn nhau cắn rít, ẩu đả, chẳng khác gì một đôi chó dữ, lại giống hai mụ đàn bà chanh chua đánh nhau, ở đâu còn vẻ chiến đấu hung ác quả quyết ngày xưa nữa.
Cách đó không xa, Minh đang bơi tới bên này, ánh mắt lạnh thấu xương bừng bừng sát cơ.
Tuy Hồng Lãng không thể đáp trở về, nhưng cũng biết sự tình khẩn cấp, bên tai dồn dập tiếng Thẩm Dịch kêu to: “Nhanh lặn xuống! Nhanh!”
Hồng Lãng cắn răng một cái, mạnh mẽ ngửa mặt ra sau, một chỏm tóc cùng với da đầu bị Đế Vũ nắm đứt.
Sau đó Hồng Lãng cho ngay Đế Vũ một cước, đồng thời tay trái phát động Lôi Đình Nhất Kích, đánh thẳng ngực Đế Vũ. Mượn phản lực chiêu này, Hồng Lãng nhanh chóng lùi lại phía sau.
Trước mắt lóe lên ánh đao, đao Ám Sát của Minh xẹt qua mí mắt hắn.
Hồng Lãng liều lĩnh lặn xuống, triệt để giao lưng lại cho Minh, đao Ám Sát bổ sóng đâm vào bắp chân Hồng Lãng.
Bạo Liệt!
Bắp chân trái của Hồng Lãng nhất thời tạc ra một lỗ máu.
Hồng Lãng kêu lên một tiếng đau đớn, đồng thời xuất ra một vật từ Huyết Tinh văn chương.
Tên lửa đẩy dưới nước: động lực gia tăng tốc độ di chuyển dưới nước cho mạo hiểm giả. Giá trị 100 điểm Huyết Tinh. (không phải trang bị)
Không thể để hắn đào tẩu!
Đao Ám Sát tỏa sáng mãnh liệt trong tay Minh.
Kỹ năng cấp CC sóng xung kích tử vong, tạo thành 90 điểm sát thương trùng kích lên tất cả mục tiêu trong khoảng cách 30 mét.
Chiêu này là kỹ năng quần chiến, dùng để đánh một người thực quá lãng phí, nhưng Minh cũng không có lựa chọn tốt hơn.
Một vệt quang trảm rẽ sóng bổ tới, đánh thẳng lưng Hồng Lãng, bị ảnh hưởng suy yếu, Hồng Lãng ăn tổn thương này kỳ thật còn không nặng bằng Bạo Liệt, nhưng sóng xung kích thế không giảm tiếp tục vọt tới, vậy mà chém luôn tên lửa đẩy thành hai khúc.
Hồng Lãng sững sờ, Minh thuận thế chọc tới, đao Ám Sát đâm thẳng lưng Hồng Lãng.
Một chiếc xương cá xuyên từ dưới lên, minh theo bản năng né tránh, xương cá bay sượt qua mặt gã.
Nhưng Thẩm Dịch đã nhanh chóng bơi tới.
Chứng kiến tên lửa đẩy dưới nước bể tan tành, Thẩm Dịch cũng ngây ra một lúc, tiện tay xuất ra một chiếc tên lửa đẩy khác từ văn chương của mình rồi ném cho Hồng Lãng: “Đi mau!”
Hồng Lãng hất hất Thẩm Dịch, ám chỉ “Còn ngươi thì sao?”
“Đừng cmn nói nhảm! Mau biến, hắn không đối phó được ta!”
Hồng Lãng cũng biết giờ không phải thời điểm tranh luận, khỏi động tên lửa đẩy, tên lửa phun ra một luồng khí mạnh mẽ, mang theo Hồng Lãng phóng xuống dưới.
Thấy Hồng Lãng chạy mất, trong lòng Minh dâng lên lửa giận, đao Ám Sát xẹt tới Thẩm Dịch, Thẩm Dịch dùng sức tránh, đao Ám Sát sượt qua trước ngực hắn, xé rách một mảng lớn áo lặn của Thẩm Dịch.
‘Vampire sờ mó’ của Thẩm Dịch đâm ngược vào Minh, Minh cũng lăn mình một cái, tránh thoát một đâm của Thẩm Dịch.
Hai người đều đang tác chiến dưới nước, tất cả động tác đều giống như phim quay chậm, trở nên vô cùng từ tốn, thật muốn phân thắng bại cũng không biết phải đợi tới khi nào.
“Đội trưởng, Tạ Vinh Quân đã sắp đến đầu ngươi!” Mập mạp phía xa vẫn còn quan sát động tĩnh trên mặt biển.
“Đã biết.”
Thẩm Dịch gạt ra một đao Minh đâm tới, thuận thế lặn xuống.
Kỹ năng bơi của hắn mạnh hơn Hồng Lãng rất nhiều, lại có hạt châu tăng thêm, hơn nữa kỹ năng viễn trình duy nhất của Minh, sóng xung kích tử vong đã sử dụng qua, bởi vậy thời khắc này muốn thoát khỏi Minh thật sự quá nhẹ nhõm.
Chỉ là không phải một mình Thẩm Dịch biết rõ Tạ Vinh Quân sắp tới, Minh cũng thông qua kênh đoàn đội nghe thấy Tạ Vinh Quân hô to, biết rõ bọn hắn đã đuổi tới.
Song phương đều biết Tạ Vinh Quân đến, Thẩm Dịch phải đi, còn Minh sống chết cũng phải giữ Thẩm Dịch lại.
Mắt thấy Thẩm Dịch chìm xuống dưới, Minh hừ lạnh một tiếng.
Không gian thứ nguyên phát động.
Kỹ năng không gian thứ nguyên của gã không ngờ lại lần nữa khôi phục ngay thời khắc hiểm nghèo này.
Lúc tái xuất hiện, minh đã ở dưới người Thẩm Dịch, hung hăng đâm ra một đao.
Một đao kia đâm vào bụng dưới Thẩm Dịch, Minh chậm rãi lộ ra thân hình, ánh mắt gã nhìn trừng trừng Thẩm Dịch, tràn ngập đắc ý.
Xuyên qua dụng cụ nhìn dưới nước, Thẩm Dịch lạnh lùng liếc Minh: “Tên này thật đúng là vội đi tìm chết a…”
Minh đương nhiên không nghe được Thẩm Dịch nói gì, chỉ phát hiện trong mắt Thẩm Dịch hiện ra một tia lãnh khốc tàn nhẫn.
Gã sững sờ khi thấy phía dưới Thẩm Dịch đột nhiên xuất hiện một con quái vật khổng lồ.
Kẻ Thu Gặt!
Kẻ Thu Gặt nặng đến trăm tấn vừa mới xuất hiện đã chìm gấp xuống dưới, Thẩm Dịch đưa tay nắm lấy Kẻ Thu Gặt, dùng sức đạp Minh một cái, cơ thể đã rút ra từ đao Ám Sát, sau đó chìm tốc hành xuống đáy biển theo Kẻ Thu Gặt.
Đồng thời, tất cả thuỷ lôi trong Huyết Tinh văn chương của Thẩm Dịch lại hiện ra khắp nơi xung quanh Minh.
“Mịa nó… Xong thật rồi!” Minh kinh ngạc nhìn hơn hai mươi quả thuỷ lôi chung quanh, phát ra tiếng rên rỉ vô lực.
Cho dù gã sở hữu dị năng Cứng Cỏi, cũng không thể ngăn cản tổn thương từ hơn hai mươi quả thuỷ lôi nổ tung.
Đang lúc cấp tốc trầm xuống, Thẩm Dịch vẫn không quên vẫy vẫy tay về phía Minh, ra dấu “Đi nhé.”
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…
Tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên dưới biển sâu, sinh ra đợt sóng lớn động trời, hất văng bọn Tạ Vinh Quân vừa mới bơi đến lên đỉnh ngọn sóng.
Bên tai tất cả thành viên đội Thứ Huyết đồng thời vang lên tiếng nhắc nhở lạnh như băng của Huyết Tinh văn chương: “Chiến hữu Minh của ngươi tử vong…”
Tiếng nhắc nhở đồng dạng rơi vào tai Thẩm Dịch lại êm ái như thanh âm tự nhiên: “Ngươi giết chết Minh, đội viên đội Thứ Huyết. Ngươi có thể đạt được ba loại vật phẩm ngẫu nhiên, hoặc là một vật phẩm chỉ định trên người hắn…"