Trên đường trở về, xe lái rất chậm.
Thẩm Dịch nãy giờ không nói gì, làm như đang tự hỏi, mấy người Lãnh chúa cũng nghiêm chỉnh không quấy rầy hắn.
Một hồi lâu, hắn đột nhiên nói: “Tham mưu.”
“Có em.”
“Em làm thế nào bỏ niêm phong trang bị vẫn lạc vậy?”
“Anh thấy hứng thú với nó à?”
Thẩm Dịch xuất ra dây chuyền Ánh Sao ném vào tay tham mưu, tham mưu la hoảng: “Thì ra anh cũng có một cái… A, anh vẫn chưa bỏ niêm phong nó.”
“Không tìm được manh mối bỏ niêm phong.” Thẩm Dịch cầm trở về dây chuyền Ánh Sao.
Tham mưu thở dài: “Kỳ thật, muốn bỏ niêm phong trang bị vẫn lạc, rất đơn giản.”
“Ừ?”
“Có ba phương pháp.” Tham mưu trả lời: “Vừa tiến vào khu vực đối ứng cấp bậc của trang bị, ví dụ như anh tiến vào độ khó cấp bốn, trực tiếp có thể cầm nó đi cửa hàng dùng tiền bỏ niêm phong, chỉ cần một nửa giá tiền là có thể đạt được nó.”
“Nhưng khi đó đã không còn ưu thế đẳng cấp chênh lệch.”
“Đúng vậy, biện pháp thứ hai chính là giết chết một hung thú cùng độ khó, dùng máu của nó có thể rửa đi phong ấn, nhưng không phải cái loại hung thú sống thành đàn.”
“Vậy còn không bằng tiến vào độ khó cấp bốn.” Thẩm Dịch thở dài nói: “Thoạt nhìn trang bị vẫn lạc chính là đô thị bày ra để chơi chúng ta, cố ý cầm thứ tốt trêu ngươi chúng ta, để chúng ta si mê nó, điên cuồng vì nó, chẳng khác gì lấy dây câu treo củ cà rốt phía trước con lừa, dẫn dụ chúng ta từng bước một cất bước về phía trước… Hận không thể khiến chúng ta mau mau thăng cấp tiến vào độ khó cấp năm.”
Hắn quay đầu lại nhìn tham mưu, sau đó nói: “Như vậy phương pháp thứ ba chính là loại em đã dùng qua, cần phải bỏ ra cái giá thật lớn.”
Tham mưu gật gật đầu: “Kỳ thật đó không phải là phương pháp gì. Bởi vì em cũng không cởi bỏ phong ấn của nó, chỉ là em cấp cho nó tánh mạng mới mà thôi.”
“Em nói cái gì? Tánh mạng mới?” Thẩm Dịch ngừng xe lại.
Tham mưu cười khổ bất đắc dĩ: “Vâng, nhưng việc này ban đầu chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn.”
Nói xong, tham mưu từ trên người lôi ra một binh sĩ đồ chơi trẻ con bằng nhựa plastic.
Món đồ chơi này thực sự không phải trang bị đô thị ban thưởng, mà là một món đồ chơi cực kỳ bình thường, hình thể bé nhỏ.
Ngay khoảnh khắc tham mưu để nó xuống, món đồ chơi kia lại tự dưng sống dậy, đi vài bước, Thẩm Dịch thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
“Đây là dị năng của em, Đoàn Quân Ảo Giác, có thể khiến binh sĩ và binh khí đồ chơi biến thành đội quân tác chiến chân thật. Đương nhiên, trong lúc khống chế sẽ liên tục tiêu hao năng lượng.”
“Năng lực tốt đấy.” Thẩm Dịch không hỏi tiếp, hắn biết rõ chuyện ngoài ý muốn kia nhất định có quan hệ với loại dị năng này.
Tham mưu nói tiếp: “Đoàn Quân Ảo Giác kỳ thật chính là một loại năng lực ban cho tánh mạng. Sau khi em có được loại năng lực này, em không chỉ một lần nghiên cứu nó, nhìn xem rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể phát huy giá trị của nó đến tối đa. Trong lúc nghiên cứu, em phát hiện hóa ra cái gọi là năng lượng dị năng, kỳ thật chính là một loại hình thức thể hiện khác của sinh mạng chúng ta, thông qua phương thức tác dụng khác nhau, sinh ra kết quả khác nhau.”
“Em nói là…”
“Đây chính là nguyên nhân vì sao dị năng tiêu hao có thể dùng sinh mệnh lực thay thế.” Tham mưu rất nghiêm túc trả lời: “Năng lượng dị năng, kỳ thật chính là một loại năng lượng sinh mệnh hình thức khác. Bởi vì dị năng của em là ban tánh mạng cho vật chết, cho nên cảm nhận của em về phương diện này là sâu nhất. Em có thể cảm giác được, từng vật chết được em ban cho sinh mạng, tánh mạng của chúng đều thuộc về em. Khi chúng nó chết trận, em sẽ cảm thấy bi ai, sẽ bi thương đau nhức…”
“Binh sĩ triệu hoán của anh chết trận, anh cũng sẽ bi ai.”
“Đấy không giống nhau!” Tham mưu nghiêm mặt trả lời: “Cái em nói là một loại tồn tại siêu việt tình cảm, đó hoàn toàn là thương cảm chính mình. Khi mấy binh sĩ đồ chơi của em bị hỏa lực của kẻ địch xé thành phấn vụn, em phảng phất như thấy mình bị xé nát…”
Câu trả lời này khiến Thẩm Dịch ngơ ngẩn: “Lẽ nào lại thế? Nếu thật là vậy, tại sao những mạo hiểm giả khác không phát hiện? Huyết Tinh đô thị sẽ không phải chỉ có mình em sở hữu Đoàn Quân Ảo Giác chứ?”
Tham mưu cười cười, tay cậu khẽ vẫy, người binh sĩ đồ chơi kia đã bay lên, hành động tráng kiện như thường, mãnh liệt vung tay bắn một phát vào cây nhỏ xa xa.
Một phát này đánh cho cực vang, đục ra một cái động lớn trên thân cây, uy lực đúng là khá lớn, Thẩm Dịch giật mình không nhỏ.
Làm sao dị năng của tham mưu lại mạnh thế được? Đây vẫn chỉ là binh sĩ đồ chơi, nếu như đổi thành xe tăng đồ chơi, còn không biết sẽ ra sao nữa?
“Rất kỳ quái đúng không?” Tham mưu hỏi lại: “Thực ra cũng không có gì, đây là tác dụng tăng thêm từ thiên phú.”
“Hóa ra em cũng đã mở ra thiên phú.”
Tham mưu gật gật đầu: “Trước khi em tiến vào Huyết Tinh đô thị, vốn đã không thể đi lại, bình thường em không cách nào ra ngoài, chỉ có thể cả ngày sống trong thế giới tưởng tượng, sáng tạo ra rất nhiều sinh mạng không tồn tại, cùng bọn họ nói chuyện, cảm thụ hỉ nộ ái ố của bọn họ. Vào ngày thứ ba em đến đây, em liền mở ra thiên phú của mình: Ý chí linh hồn. Nó cho em cảm giác đặc biệt với hết thảy tánh mạng mà em chế tạo, có thể cảm thụ chúng, chỉ huy chúng càng thêm hữu hiệu, đồng thời cho chúng lực lượng càng thêm mạnh mẽ. Cho nên binh sĩ cùng vũ khí đồ chơi dưới sự khống chế dị năng của em, đều sẽ đặc biệt được tăng cường.”
Nói đến đây tham mưu ngẩng đầu nhìn Thẩm Dịch: “Đây chính là nguyên nhân vì sao em biết được dị năng của chúng ta là một loại tồn tại sinh mệnh dưới hình thức khác. Bởi vì binh sĩ đồ chơi của em, không chỉ lấy được năng lượng mà em cung ứng, còn có cả ý chí linh hồn em. Bọn nó và em là một thể, là bọn nó cho em đáp án này!”
Thẩm Dịch khẽ gật đầu, hắn đột nhiên nhớ tới Câu Thông của mình, nhớ tới cô bé áo trắng mà hắn nhìn thấy. Chẳng lẽ năng lượng dị năng kỳ thật chính là biểu hiện của tư duy ý chí, hay còn là gọi linh hồn? Chúng tựa như sợi râu sinh mệnh, có thể tự do kéo dài bốn phía trong thế giới này, tuy không thể thay thế tánh mạng, nhưng có thể phát huy tác dụng độc đáo.
“Như vậy việc này và bỏ niêm phong trang bị vẫn lạc có quan hệ gì?”
“Đây phải nói đến sau khi em đạt được trang bị vẫn lạc. Anh cũng biết, bất kỳ ai có được loại trang bị này, đều sẽ nhịn không được muốn nghĩ hết biện pháp mở ra phong ấn của nó. Sau đó em phát hiện muốn mở phong ấn lại quá khó khăn… Có một ngày ý tưởng của em đột phá, đã trang bị vẫn lạc cần huyết dịch của hung thú độ khó cấp bốn mới có thể giải trừ phong ấn, vậy phải chăng phong ấn của trang bị vẫn lạc, kỳ thật chính là một loại năng lượng sinh mệnh bị đưa vào?”
Thẩm Dịch bừng tỉnh đại ngộ: “Nha, đừng nói là em sử dụng dị năng của mình lên nó đi?”
Tham mưu cười khổ gật đầu: “Nói đúng hơn là thiên phú và dị năng liên hợp vận dụng, không chỉ có cho nó tánh mạng, càng cho nó linh hồn và huyết dịch của em…”
Cậu nhìn Thẩm Dịch: “Đó là một thử nghiệm điên cuồng, em nghĩ em lúc ấy đúng là điên rồi. Em quá đề cao chính mình, nó tựa như ma quỷ, điên cuồng thôn phệ lực lượng của em. Khi ấy em hao hết năng lượng, hao hết tánh mạng, ngay cả dược phẩm khôi phục đều hao hết, mắt thấy sẽ chết đi, nhưng ngay lúc tối hậu quan đầu, vậy mà nó thực sự thành công… Nó bị bỏ niêm phong, còn em thì không cách nào đứng lên được nữa. Bởi vì lúc đó em không chỉ mất đi sinh mệnh lực, còn có cả ý chí linh hồn.”
Nói xong, tham mưu vỗ vỗ vào xe lăn, y tá ôm hắn lên, xe lăn biến thành một hạt châu nhỏ tròn vo lơ lửng trong lòng bàn tay tham mưu: “Đây mới là hình thái vốn có của nó, sau khi được em quán thâu, nó đã có được một phần ý chí của em, có thể tự do biến hóa hình thể. Nó có thể cảm nhận được nổi thống khổ của em, cho nên mới biến thành xe lăn, mang theo em, giống như chân của mình.”
“Khí linh!” Thẩm Dịch hoàn toàn sáng tỏ.
Hóa ra cái trang bị vẫn lạc này chịu tác dụng của tham mưu, chẳng những được giải khai phong ấn, lại còn biến thành một kiện trang bị có khí linh.
Đây quả thực là hết nói nổi.
Một khí linh có được ý chí của người sử dụng, hắn không biết điều đó có nghĩa gì, nhưng có thể khẳng định, đây tuyệt đối là tồn tại hết sức hết sức đặc thù.
Tham mưu buồn bã cười cười: “Vâng, khí linh, cũng chính là biểu hiện linh hồn, ý chí của em! Nó có thể tự động biến hóa hình thái, có thể cảm nhận được chủ nhân thống khổ hay sung sướng… Nó chính là em hết thảy.”
Đã sáng tỏ mọi chuyện, Thẩm Dịch không nói thêm gì nữa.
Bất kể thế nào, cuối cùng cũng đã biết phương pháp bỏ niêm phong trang bị vẫn lạc, còn tao ngộ của tham mưu, hắn chỉ có thể âm thầm đồng tình.
Ngay lúc ấy hắn bỗng lóe linh quang, mở ra PDA: “Zeus, ngươi có biện pháp nào để một người không có chân vẫn có thể đi lại bình thường hay không?”
“Chuyện nhỏ như con thỏ. Cho dù là thời đại khoa học kỹ thuật hiện giờ cũng đã có thể làm được.”
“Ta không nói thời đại khoa học kỹ thuật hiện giờ, mà là tương lai ấy, chính thức trí năng hóa hai chân, có thể cảm nhận được suy nghĩ người sử dụng, hành động theo ý muốn. Nếu có thể, tốt nhất thêm chút chức năng gì đó, ví dụ như trang bị nhảy cao chẳng hạn.”
“À, nếu vậy có chút khó khăn, cần gắn Chip chứa đựng tư duy của đối phương vào thân thể, đó là đồ công nghệ cao.”
“Đẳng cấp bao nhiêu?”
“Ít nhất cũng phải cấp C.”
“Lý nào mắc như vậy, giá tiền và hiệu quả lợi ích mà nó có thể sinh ra quá không tương đồng.”
“Không phải thứ gì đều có thể cân nhắc bằng lợi ích kinh tế, một bộ âm hưởng còn có thể đổi mười quả đạn tên lửa kia kìa, chủ nhân của tôi.” Zeus hài hước trả lời.
“…” Thẩm Dịch nhún vai, quay đầu trở lại nhìn về phía tham mưu: “Anh không thể làm cho chân của em khôi phục, nhưng anh nghĩ anh có thể giúp em một lần nữa đứng lên, thậm chí trở nên càng mạnh mẽ.”
Cả người tham mưu đều kích động đến run run, cậu tóm lấy tay Thẩm Dịch: “Anh… ý anh là… anh có thể làm một bộ chân giả bằng máy móc?”
“Dù sao khẳng định tốt hơn mua ở đầu đường.” Thẩm Dịch cười nói.
Một đám đội viên M7 nhìn nhìn nhau, bất chợt đồng thời ôm tham mưu hét cười ha hả, càng giống như đám trẻ con. Cô nhóc y tá dứt khoát ôm Thẩm Dịch hung hăng hôn một cái: “Bọn em sẽ trả điểm Huyết Tinh cho anh, quyết không chiếm tiện nghi của anh đấy.”
Thẩm Dịch sờ sờ vết ướt ôn nhuận trên mặt, cười nói: “Nhờ cái hôn này, nếu các em có thể bán cho anh chút ít quyển trục kiểm định, các em sẽ không cần phải trả xu nào.”
“Không thành vấn đề! Bọn em có hai thế giới sân nhà, có một đã ra quyển trục kiểm định, còn một cái tháng sau cũng có thể được!” Nhóc làm vườn kêu to.
“Nhiều hơn mình rồi.” Thẩm Dịch lầm bầm một câu.
Việc khiến Thẩm Dịch cảm thấy buồn bực nhất chính là, rõ ràng mỗi lần hắn đều hoàn mỹ qua nhiệm vụ, nhưng thế giới sân nhà lại chỉ có một. Cân nhắc theo góc độ quyển trục kiểm định, xem ra sau này không thể phớt lờ, phải kiếm thêm chút thế giới sân nhà, chuẩn bị tốt cho việc sản xuất nhà xưởng siêu cấp tương lai.
Thời khắc này Lãnh chúa cảm động nhìn Thẩm Dịch: “Em… em không biết nên nói gì nữa.”
“Vậy thì khỏi nói gì a, à đúng rồi, Chip nhanh nhất cũng phải đợi đến tháng sau mới được, nếu như có đủ quyển trục kiểm định, anh nghĩ còn có thể ra cặp giò xịn hơn.”
“Không thành vấn đề, bao lâu bọn em cũng có thể đợi!” Một đám thiếu niên đồng thanh đáp.
Một đường huyên náo vui vẻ, Tia Chớp Đen về tới chỗ lúc trước.
Trên sườn núi, ngoại trừ Trương Kiến Quân và Lan Mị Nhi, lại còn thêm một người.
Khoác trường bào chữ Ma, trên mặt đeo mặt nạ màu đen, trong tay cầm hai lưỡi đao hắc bạch.
Đúng là Pandora.
Sao gã lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Xa xa Trương Kiến Quân và Lan Mị Nhi đã thấy bọn Thẩm Dịch trở về, Lan Mị Nhi kêu to: “Thẩm Dịch! Nơi này có tên khốn kiếp tìm chúng ta gây phiền phức!”
Tia Chớp Đen bỗng nhiên chạy đến.
Thẩm Dịch từ trên xe nhảy xuống, chứng kiến một điểm huyết quang trên bạch kiếm của Pandora.
Đối ứng với nó là một vết máu trên vai Trương Kiến Quân.
Xem ra song phương đã giao thủ, mà bên Trương Kiến Quân dùng hai đánh một lại không thể chiếm được tiện nghi.
Thẩm Dịch hừ lạnh một tiếng, tay trái chộp tới mặt Pandora.
Pandora lui nhanh về phía sau: “Thẩm Dịch, ta không phải đến đánh nhau, ta có lời muốn nói với ngươi, hai người kia muốn đuổi ta đi, ta không có ác ý…”
Thẩm Dịch ra quyền như gió, bước chân rướn dài, năm ngón tay phải trực chỉ mặt Pandora: “Ta biết thực lực ngươi rất mạnh, nhưng ngươi đánh bằng hữu của ta, phải bị ta đánh lại trước. Có lời gì đánh xong nói sau!”
Pandora vừa tức vừa sợ, tay trái vung nhanh hắc kiếm, ý định ngăn trở Thẩm Dịch lăng lệ ác liệt áp sát, không nghĩ tới Thẩm Dịch sửa tay phải lao thẳng tới thành gõ thấp, vô cùng tinh chuẩn gõ lên hắc kiếm, gõ ra một tiếng koong, tiếp theo một cước đã đá vào cổ tay Pandora.
Lần đá này vừa nhanh vừa nặng, hắc kiếm theo đó bị đẩy ra, chính giữa trống toang hoác, Thẩm Dịch mạnh mẽ xoay người bay lên, đạp một cước vào bụng Pandora, khiến gã liên tục lùi vài bước, Thẩm Dịch lúc này mới thu chân.
Một đám nhóc nhích đằng sau réo gọi: “Đánh hay lắm!”
Thẩm Dịch đã ngừng tiến công, lạnh lùng nói: “Hiện tại huề nhau.”
Pandora bụm lấy bụng dưới xoa nhẹ vài cái, lúc này mới hung hăng trừng mắt Thẩm Dịch nói: “Khốn kiếp!”
Gã đặc biệt chạy tới tìm Thẩm Dịch, không nghĩ tới vừa lên đã bị Thẩm Dịch đánh một trận, tuy nói không nặng, lại ăn trước một đòn hạ mã uy, những lời chuẩn bị từ trước đã bị quyền cước quấy rầy, thế nên giờ không biết nên mở miệng thế nào nữa.
Ngược lại là Thẩm Dịch, dùng khẩu khí bình tĩnh hòa hoãn nói: “Nếu ngươi đại biểu đại lão tới tìm ta, như vậy đúng là chúng ta có thể nói chuyện.”
Pandora cả kinh trong lòng, nhìn về phía Thẩm Dịch: “Ngươi biết…”
“Không nhiều lắm.” Thẩm Dịch trả lời.
Pandora rốt cục nhẹ nhàng thở ra: “Ta muốn một mình nói chuyện với ngươi.”
“Vậy thì phải xem ngươi có đề tài gì khiến ta cảm thấy hứng thú hay không.”
“Lượng lớn điểm Huyết Tinh và trang bị, có hứng thú hay không?”
Trên mặt Thẩm Dịch hiện ra vẻ tươi cười: “Đương nhiên, rất có hứng thú.”