Vô Tận Vũ Trang

Chương 18: Q.5 - Chương 18: Thế chấp




Trong phòng khách của Thẩm Dịch, Ban Đông Minh và Trần Đào trước tiên thưởng thức thoáng qua bài trí căn phòng, sau đó Ban Đông Minh mới cười ha ha nói với Trần Đào: “Xem ra người bạn mới chúng ta rất biết hưởng thụ.”

“Ta thích phòng bếp này.” Trần Đào vui vẻ nói.

“Chỉ cần ngươi muốn, ngươi cũng mua được.” Thẩm Dịch đưa tay với hai người: “Mời ngồi.”

Đợi hai người ngồi xuống, Thẩm Dịch lúc này mới điềm nhiên nói: “Trước hết để tôi đoán một chút ý định của hai vị đến đây. Các vị đã công khai thừa nhận tới vì đội Thứ Huyết, như vậy không ngoài hai loại khả năng. Khả năng thứ nhất, các vị là bằng hữu đội Thứ Huyết, tới đây để cho tôi chút cảnh cáo, bất quá nhìn bộ dáng hai vị cũng không giống. Vậy cũng chỉ có thể là loại khả năng còn lại: Các vị là kẻ địch của đội Thứ Huyết. Cho nên sau khi biết chuyện chúng tôi kết thù kết oán với đội Thứ Huyết đã lập tức chạy tới. Nguyên nhân rất đơn giản, kẻ địch của kẻ địch, chính là bằng hữu.”

Ban Đông Minh cười lên ha ha, vỗ vỗ Trần Đào nói: “Lúc trước ngươi không thể kéo hắn tới, thực sự đáng tiếc a.”

Trần Đào nhún vai: “Xác thực đáng tiếc, có thể đối nghịch với đội Thứ Huyết, không coi trọng cũng không được. Bất quá Thẩm Dịch, ngươi đã đoán sai một việc, đội Thứ Huyết không phải kẻ địch của bọn ta.”

“Vậy là cái gì?”

“Đối thủ, đối thủ cạnh tranh!” Trần Đào rất nghiêm túc trả lời.

“Cạnh tranh gì thế?”

“Thật xin lỗi, việc này không thể nói ngươi biết. Nhưng ta có thể rõ nói ràng một câu: giữa đội Thứ Huyết và bọn ta không có ân oán cá nhân, chỉ tồn tại quan hệ cạnh tranh.”

“Cho nên…” Thẩm Dịch nhìn Trần Đào.

Trần Đào nhìn Ban Đông Minh, thấy Ban Đông Minh nhẹ gật đầu, Trần Đào lúc này mới trả lời: “Cho nên nếu ngươi có thể chứng minh với bọn ta, ngươi có năng lực làm suy yếu đội Thứ Huyết, bọn ta có thể giúp ngươi một tay. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, trong chuyện này, ngươi không có tư cách đòi hỏi quá nhiều từ bọn ta. Đồng thời ngươi cũng phải trả một cái giá nhất định cho việc giúp đỡ này.”

Hồng Lãng xen vào một câu: “Không phải hỗ trợ vô điều kiện sao?”

Thẩm Dịch trừng mắt liếc hắn một cái.

Ban Đông Minh nở nụ cười ha ha: “Ngươi là Hồng Lãng đi, ta biết ngươi. Mặc dù nói kẻ địch của kẻ địch, chính là bằng hữu, nhưng cũng phải phân rõ vị trí. Ân oán giữa các ngươi và đội Thứ Huyết, là đội Thứ Huyết chủ động tìm đến các ngươi đấy. Coi như chúng ta không nhúng tay vào, các ngươi cũng không tránh khỏi trận chiến này. Đã như vậy, tại sao chúng ta phải tới tặng không chỗ tốt cho các ngươi?”

Lời này lập tức khiến Hồng Lãng nói không ra lời.

Vốn tưởng rằng sẽ có thêm trợ lực mạnh mẽ, hiện tại nghe xong, lại không hề có chuyện như vậy, nội tâm vừa mới dấy lên một tia hi vọng, thời khắc này cũng hoàn toàn dập tắt.

Thẩm Dịch thản nhiên nói: “Tôi hiểu ý các vị. Các vị và đội Thứ Huyết là quan hệ cạnh tranh, cạnh tranh cái gì, tôi không biết, cũng không trọng yếu. Quan trọng là… bởi vì tầng quan hệ này, các vị sẽ không dốc sức liều mạng cùng đội Thứ Huyết. Cho nên không có khả năng đứng bên người chúng tôi, công nhiên đối kháng đội Thứ Huyết. Bất quá ngược lại, các vị cũng hi vọng mượn tay tôi, suy yếu thực lực đội Thứ Huyết, như vậy có thể khiến cơ hội thành công của các vị lớn hơn một chút.”

Nói xong, Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn Ban Đông Minh: “Nguyên nhân các vị ngồi đây, cũng giống như nhà đầu tư tìm kiếm đối tượng đầu tư vậy, phải xem xem chúng tôi có giá trị đầu tư hay không. Nếu có, các vị liền ra tay đầu tư một khoản thích hợp, nếu không, các vị sẽ xoay người rời đi. Tóm lại, các vị nguyện ý giúp chúng tôi một tay. Nhưng điều kiện tiên quyết là, một, chúng tôi phải chứng minh bản thân có tư cách được các vị trợ giúp, chính là muốn chứng minh chúng tôi có năng lực giết chết ít nhất một thành viên trọng yếu của đội Thứ Huyết. Hai, tất cả trợ giúp của các vị, chúng tôi đều phải trả, nhưng khoản tiền trả này vẫn có thể kéo dài thời hạn, còn trợ giúp bao nhiêu, quyết định bởi năng lực sinh tồn của chúng tôi, dù sao người chết là không cách nào trả nợ đấy. Tôi nói không sai chứ?”

Ban Đông Minh bắt đầu cười hắc hắc: “Không hổ là mạo hiểm giả giết được Bá tước Dracula, đúng vậy, chính là như thế.”

“Các vị có thể cung cấp trợ giúp gì cho chúng tôi?”

Trần Đào trả lời: “Tình báo về đội Thứ Huyết. Tư liệu thành viên chính thức, mỗi người 2000 điểm Huyết Tinh, tư liệu thành viên dự bị, mỗi người 1000. Ngươi có thể lựa chọn thiếu nợ, nhưng chỉ cần ngươi còn sống đi ra từ nhiệm vụ tiếp theo, nhất định phải trả tiền. Không đủ tiền trả cũng không sao, sau mỗi lần nhiệm vụ tiền lãi 100%.”

Thẩm Dịch lắc đầu bác bỏ: “Chúng ta đã có tư liệu.”

“Gì cơ?” Hai người nhất thời ngẩn ngơ nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ kinh dị.

Ban Đông Minh đánh mắt với Trần Đào, Trần Đào lập tức nói: “Có thể để bọn ta nhìn thử được không?”

Thẩm Dịch đứng dậy, mở ra một phần tư liệu về Tạ Vinh Quân trên PDA rồi đưa đến trước mắt bọn họ.

Nhìn phần tình báo về Tạ Vinh Quân, tay Ban Đông Minh run run. Y vốn cho là mình tới lần này, vô luận như thế nào cũng có thể bán được tình báo trong tay về đội Thứ Huyết với giá tốt. Đã có tình báo, đội Thứ Huyết muốn đối phó bọn Thẩm Dịch, tất sẽ khó khăn hơn nhiều. Nếu như Thẩm Dịch quyết không chịu kém cạnh, biết đâu chừng còn có thể giết chết một hai người đối phương.

Đây có thể nói nhất cử lưỡng tiện, dù sao người khác sợ đội Thứ Huyết, y lại không sợ. Còn nói tư liệu, với tư cách đối thủ cạnh tranh của đội Thứ Huyết, song phương từng có kinh nghiệm giao thủ, bọn họ làm sao lại không có tư liệu, thậm chí không cần đặc biệt sưu tập, bởi vậy cuộc mua bán này có thể nói là không vốn vạn lời.

Không nghĩ tới Thẩm Dịch vậy mà không thèm phần trợ giúp này, trong lòng Ban Đông Minh rất phiền muộn a. Bất quá cũng khiến y phải nhìn lại đối phương với con mắt khác.

“Ta còn muốn nhìn thêm mấy người.” Trần Đào có chút không phục.

Thẩm Dịch tiện tay lấy ra thêm tài liệu cá nhân mấy người.

Ban Đông Minh và Trần Đào cùng nhau đọc, nhìn nhau không nói gì.

Ôn Nhu lạnh lùng nói: “Các anh rốt cuộc là tới cho chúng tôi tình báo, hay là gạt lấy tình báo từ chỗ chúng tôi đấy?”

Những lời này lập tức khiến hai người xấu hổ.

Đường đường đội trưởng cường đội Khu Phổ Thông, chạy đến chỗ mạo hiểm giả tân tấn ép lấy tình báo, nói ra thật sự có thể khiến người cười đến rụng răng.

Ban Đông Minh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiện tay ném ra một xấp tài liệu: “Tình báo của các người sưu tập vẫn chưa toàn diện, vừa vặn chỗ ta còn có một chút có thể bổ sung, coi như là tặng cho các người. Tư liệu của bọn ta cũng không phải rất kỹ càng, bất quá có thể hình thành bổ sung lẫn nhau.”

Thẩm Dịch nhận lấy, tiện tay mở ra, phát hiện ngoại trừ tư liệu bảy tên thành viên chính thức, còn có cả tư liệu năm tên thành viên dự bị cũng nằm lẫn trong đó, trong nội tâm mừng hết lớn.

Ban Đông Minh hí hửng mà đến, vừa lên đã bị Thẩm Dịch đánh cho một gậy choáng, trong lòng biệt khuất, cũng không đến mức không biết xấu hổ bảo đối phương lấy ra tất cả tư liệu cho mình xem.

Một bộ tình báo trọng yếu cứ như vậy bị Thẩm Dịch cuỗm đi.

Tư liệu giao qua tay Hồng Lãng, liếc mắt ra hiệu cho hắn, Hồng Lãng hiểu ý, lôi kéo La Hạo xông ra khỏi phòng, sau đó mới cất tiếng cười to. Hắn kịp thời ngừng chính mình lại, cuối cùng không có làm hỏng cuộc nói chuyện của Thẩm Dịch.

Mắt thấy Hồng Lãng và La Hạo rời đi, Thẩm Dịch mới nói: “Cám ơn Ban lão đại đã cung cấp tư liệu cho chúng tôi, tôi nghĩ Ban lão đại đã đặc biệt tới đây, nhất định không chỉ cung cấp trợ giúp tình báo thôi chứ? Ít ra cũng nên có chút lòng thành mới đúng. Dù sao các vị trợ giúp chúng tôi càng nhiều, tổn thương chúng tôi gây cho đội Thứ Huyết sẽ càng lớn.”

Ban Đông Minh vịn cằm suy tư một hồi: “Trước hết nói thử xem, anh có thứ gì nắm chắc đối phó đội Thứ Huyết?”

Mặc dù y vốn là có chút thưởng thức tiểu đội 641, nhưng không đến mức coi trọng, cũng không tính đầu nhập quá nhiều. Có điều thời khắc này không bán được tư liệu, chẳng khác nào đi một chuyến vô ích, tâm lý cũng có chút không thăng bằng. Kể từ đó liền nảy sinh ý định gia tăng đầu tư.

Thẩm Dịch gật gật đầu với Kim Cương.

Kim Cương hiểu ý, nói ra phân tích của Thẩm Dịch vài ngày trước đó. Nghe tới phân tích ưu thế chiến trường, Ban Đông Minh không thể không thừa nhận Thẩm Dịch xem xét vấn đề hết sức rõ ràng. Cho dù Kim Cương không nói rốt cuộc sẽ chọn thế giới nhiệm vụ nào, nhưng có thể tưởng tượng, đó tuyệt đối không phải là chiến trường mà đội Thứ Huyết thích thú.

Nghĩ nghĩ, Ban Đông Minh nói: “Thẩm Dịch huynh đệ, về mặt ý nghĩ, ta thừa nhận anh rất xuất sắc. Bất quá anh cũng biết, nếu muốn sống vui vẻ tại Huyết Tinh đô thị, cuối cùng vẫn phải dựa vào cái này.”

Y bày ra nắm đấm.

Thẩm Dịch mau chóng hồi đáp: “Nếu quả đấm của tôi đủ cứng, các vị hiện tại cũng không ngồi chỗ này, mà là nằm trên sa lon nhà mình nhậu nhẹt, ngồi xem kịch vui.”

“Nói không sai, đã như vậy… để bọn ta làm cho quả đấm của anh trở nên cứng cáp một ít đi.” Ban Đông Minh cười hắc hắc nói: “Anh có thể yêu cầu mượn một vạn điểm trở xuống, với hai điều kiện. Một, giết chết ít nhất một thành viên chủ lực hoặc hai đội viên dự bị của đội Thứ Huyết. Hai, tiền lãi 50%, hoàn lại khi trở về từ nhiệm vụ lần sau, do đoàn đội trả. Nếu không thể trả lại, vậy lãi mẹ đẻ lãi con, nhiệm vụ kế tiếp tiếp tục hoàn lại, thẳng đến khi trả hết nợ hoặc tất cả thành viên đoàn đội chết hết mới thôi. Nếu như các anh không thể giết chết bất luận thành viên nào, tiền lãi 100%. Như thế nào đây?”

Thẩm Dịch không khách khí trả lời: “Mượn hai vạn điểm, tiền lãi 30%, giết chết một thành viên trọng yếu, giảm bớt 10% trả khoản. Giết chết một đội viên dự bị, giảm bớt 5%, cứ thế mà suy.”

Trần Đào ngẩn ngơ: “Vậy nếu như ngươi giết bốn thành viên chủ lực, không phải chỉ còn phải trả 90% cho bọn ta rồi hả?”

“Đúng vậy. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hai ngàn điểm Huyết Tinh đổi lấy tính mệnh một tên đội viên chủ lực đội Thứ Huyết, cái giá này dù sao vẫn đáng chứ?” Thẩm Dịch gật đầu trả lời.

“Vậy ngươi cũng quá chiếm tiện nghi!” Trần Đào tức giận đứng lên.

“Điều kiện tiên quyết là hắn có thể làm được.” Ban Đông Minh kéo gã lại, cười ha ha nói: “Anh bạn tốt, quả nhiên có khí phách, nếu anh thực sự có thể làm đến bước này, ta cũng sẽ không để ý tổn thất chút ít điểm số, nếu chút tổn thất này có thể đổi được một đối thủ cạnh tranh cường lực xong đời, vẫn là rất xứng đáng đấy. Bất quá bằng vào thực lực hiện hữu của anh, không đủ cho bọn ta đầu tư lớn như vậy, trong khi hồi báo lại quá ít.”

“Nếu như tôi có vật thế chấp thì sao?”

“Hả?” Ban Đông Minh ngẩn ngơ.

Thẩm Dịch đã lấy phiến thủy tinh chương trình ra khỏi PDA từ bên trong văn chương.

Phiến thủy tinh chương trình Skynet.

Ánh mắt Ban Đông Minh và Trần Đào đồng thời bắn ra vẻ tham lam.

Đây có thể nói là món đồ cực phẩm kể cả trong Khu Phổ Thông.

“Anh thậm chí có cả vật này!” Ban Đông Minh run rẩy gầm nhẹ một tiếng.

Vì đối phó đội Thứ Huyết, Thẩm Dịch có thể nói là bất chấp mọi giá, ngay cả đạo cụ trọng yếu nhất trong tay cũng đều đem ra. Giá trị chủ yếu của phiến thủy tinh chương trình Skynet nằm ở chỗ cung cấp cường hóa khoa học kỹ thuật, không có hiệu quả trong chiến đấu, dù không mang vào thế giới nhiệm vụ cũng không ảnh hưởng gì. Đã như vậy, còn không bằng dùng để thế chấp đổi lấy hai vạn điểm đầu tư tại thời khắc mấu chốt này.

“Đáng tiếc, lấy được vẫn là hơi muộn, không có thời gian phát huy tác dụng của nó. Vật này, nói thế nào cũng đều có thể chống đỡ hai vạn điểm chứ?”

“Đương nhiên.” Ban Đông Minh cầm phiến thủy tinh không chịu buông tay.

“Đã như vậy, hai vị có phải nên xuất ra chút gì đó chứng minh thành ý của mình không?” Thẩm Dịch cười nói.

Thẩm Dịch đã có thể lấy ra phiến thủy tinh chương trình Skynet làm bảo đảm, tất nhiên là muốn đội Cơn Lốc nhả ra mấy thứ gì đó.

Đã có thế chấp, Ban Đông Minh xác thực cũng nguyện ý gia tăng trợ giúp với Thẩm Dịch, đổi lại việc suy yếu đội Thứ Huyết càng nhiều.

Nghĩ nghĩ, Ban Đông Minh lấy ra một quyển trục từ Huyết Tinh văn chương.

Quyển trục phục chế kỹ năng cấp CC: có thể phục chế kỹ năng cấp CC trở xuống từ người sử dụng. Sau khi dùng có thể lại phục chế lần nữa, tổng cộng ba lần phục chế.

Quyển trục phục chế kỹ năng, Thẩm Dịch thấy mà ngẩn ra, không nghĩ tới Ban Đông Minh có cả thứ này.

Không hề nghi ngờ, đây cũng là đạo cụ cực kỳ hiếm thấy, tuy giá trị không cao nhưng lại cực kỳ khó được.

Sau khi xuất ra quyển trục phục chế kỹ năng, Ban Đông Minh nhẹ nhàng đưa tay đặt trên quyển trục, lát sau buông tay, giao quyển trục cho Thẩm Dịch.

Văn chương nhắc nhở: quyển trục kỹ năng Liệt Phong Trận. Lúc sử dụng phóng thích mười hai lưỡi đao gió xoay tròn cao tốc công kích mục tiêu, mỗi lưỡi đao gió gây sát thương cố định 40 điểm, phạm vi công kích 5×5, duy trì thời gian một phút đồng hồ. Kỹ năng cấp CC. Còn thừa 1 lần phục chế.

Thẩm Dịch cầm quyển trục phục chế kỹ năng, cười khổ không thôi.

Ban Đông Minh này quả nhiên thực biết làm người, thoạt nhìn là đưa kỹ năng cấp CC cho mình, kỳ thật cũng chính là một kỹ năng chỉ có thể sử dụng một lần. Phần thành ý này, hơi bị quá rẻ tiền.

Bất quá Thẩm Dịch cũng có chút kinh hãi với uy lực của Liệt Phong Trận. Không những công kích phạm vi, hơn nữa còn là công kích tổn thương liên tục, uy lực đao gió cũng không yếu, đoán chừng là kỹ năng giữ nhà của Ban Đông Minh, hơn nữa đẳng cấp kỹ năng ít nhất đã từ cấp 3 trở lên.

Nhìn ra Thẩm Dịch hơi nản, mặt già Ban Đông Minh đỏ lên, giải thích: “Quyển trục kỹ năng này tuy chỉ có thể phóng thích một lần, nhưng không chiếm dụng thời gian hồi phục, hơn nữa dùng qua lần này, còn thừa lại một lần phục chế, cũng không tệ lắm.”

Có lẽ tự mình cũng cảm thấy lời này có chút gượng ép, Ban Đông Minh lại xuất ra một vật trên người.

Chiến giáp Thủ Vệ: tăng lên 12 điểm phòng ngự, suy yếu 10% tổn thương viễn trình, có được kỹ năng: Miễn Dịch. Lúc tao ngộ công kích kỹ năng, được miễn 20% tổn thương hiệu quả đặc biệt. Vật phẩm là một mảnh ghép nằm trong nguyên bộ Thủ Vệ, yêu cầu mặc: lực lượng 20 thể chất 20.

Chứng kiến bộ chiến giáp này, Thẩm Dịch suýt nữa nhảy dựng lên, bất quá sau một khắc hắn vẫn nói bằng ngữ điệu bình tĩnh: “Một món đồ phòng ngự cấp D tinh phẩm mà thôi, mặc dù nói là mảnh ghép gì đó, bất quá Ban lão đại cũng biết, để kiếm được đủ bộ khó khăn cỡ nào. Tôi đoán chừng trên tay các vị cũng chỉ có mỗi một món như vậy phải không?”

Nguyên bộ khó kiếm, ai cũng công nhận. Không cách nào lắp ráp thành bộ, vậy cũng chỉ có thể là món đồ lẻ thông thường. Nghe được Thẩm Dịch nói vậy, Ban Đông Minh cười khổ: “Thẩm Dịch huynh đệ, khẩu vị của anh cũng đừng lớn vậy chứ?”

“Vậy thêm điều kiện, tính món đồ này thành ba ngàn điểm, khi tôi có tiền có thể tự động mua sắm.”

“Được, không thành vấn đề.”

“Tôi đây phải cảm tạ Ban lão đại rồi.” Thẩm Dịch cười khà khà đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.