Vô Tận Vũ Trang

Chương 17: Q.3 - Chương 17: Thiên phú




Để giết được cái gã mạo hiểm giả đến từ Bắc Khu này, mấy người Thẩm Dịch bọn hắn có thể nói mình đầy thương tích.

Bị thương nặng nhất là Hồng Lãng, hắn sử dụng kỹ năng Cuồng Bạo, bản thân sinh mệnh lực liền giảm xuống một nửa, lại cùng tên kia đối bính, sinh mệnh lực xuống thấp hơn ba thành, bất quá hắn cũng gây ra tổn thương cao nhất cho y. Kế tiếp chính là Thẩm Dịch, hắn bị người mạo hiểm kia tặng một phát Mũi tên xuyên thấu, bản thân cung tiễn công kích tổn thương rất mạnh, hơn nữa 50 điểm tổn thương từ sóng xung kích, Thẩm Dịch tổn thất hơn một trăm điểm tánh mạng. Bất quá hắn có Thuật chữa bệnh đê hèn, có thể nhanh chóng khôi phục thương thế. Xui xẻo là hiệu quả thoát lực của kỹ năng kia vốn tỷ lệ siêu nhỏ, lại linh nghiệm đúng lúc, khiến hắn tạm thời không cách nào gia nhập chiến đấu. Ôn Nhu tình huống cũng không khá hơn bao nhiêu, người mạo hiểm kia đồng dạng cũng tạo thành tổn thương nhất định cho nàng.

So sánh xuống, Kim Cương chủ yếu là liên tục sử dụng niệm lực, sinh mệnh lực nghiêm trọng tiêu hao, cũng may đạn chữa bệnh cho hắn thời gian khôi phục, sau đó vẫn cứ giả chết chờ đợi thời cơ, rốt cuộc một lần hành động lập công tại thời khắc mấu chốt.

Bị thương nhẹ nhất chính là mập mạp, vì cứu cậu nhóc mà hắn bị sóng xung kích công kích, bất quá dùng thể chất của hắn, chút điểm thương tổn kia chẳng thấm vào đâu. Chỉ là sóng xung kích sinh ra lớp tro bụi dày cộm bao phủ hắn, nhìn từ bề ngoài, bộ dáng của hắn đúng thực chán nản nhất.

Trận đấu này có thể nói là Thẩm Dịch từ hồi tiến vào Huyết Tinh đô thị đến nay đánh qua một lần mạo hiểm nhất, đồng thời cũng là một lần khiến hắn kinh hãi nhất.

Gã mạo hiểm giả đến từ Bắc Khu này cường đại, hung hãn cùng dũng mãnh, có thể nói là trong số tất cả mạo hiểm giả Thậm Dich từng gặp qua, không một ai có thể sánh ngang.

Một người mà dám khiêu chiến đội ngũ năm mạo hiểm giả bọn hắn tạo thành, hơn nữa thủy chung ở trạng thái chủ động tiến công.

Thật hiển nhiên, người mạo hiểm này chính là phần tử chiến đấu cuồng nhiệt, một khi chiến đấu bắt đầu, vậy sẽ phải hoặc ngươi chết, hoặc ta chết, trong từ điển của y, e là căn bản không tồn tại mấy thứ khái niệm như trao đổi, đàm phán, nhượng bộ…

Theo chiến đấu bắt đầu đến chấm dứt, y thậm chí ngay cả nói cũng chưa từng nói qua một câu.

Cho dù lúc chết, y vẫn mở to mắt nhìn đối phương, trong ánh mắt ngoại trừ căm hận, phẫn nộ, tuyệt không chút e ngại.

“Thực là cmn thằng điên.” Hồng Lãng bụm lấy miệng vết thương chửi thề một tiếng lên mặt đất.

Một trận chiến hôm nay, coi như lại để tất cả mọi người mở mang kiến thức.

Cho dù là Kim Cương, trước kia cũng chỉ nghe nói qua mạo hiểm giả Bắc Khu cường hãn dũng mãnh, thẳng đến thời khắc này mới lần thứ nhất chính thức được chứng kiến.

Thẩm Dịch thì vỗ vỗ mập mạp, liên tục khen ngợi vài câu biểu hiện mới vừa rồi của hắn.

Cho dù lúc sau bởi vì sợ mà mập mạp y nguyên không dám tham dự chiến đấu, nhưng trước hắn dùng khải giáp tinh thần lực cứu được Kim Cương, sau lại cứu cậu nhóc, biểu hiện cùng dĩ vãng đã là bay vọt về chất.

Giờ này khắc này, Thẩm Dịch chỉ có thể cổ vũ cùng ngợi khen hắn, mà sẽ không phải trách cứ.

Trên thực tế cổ vũ vĩnh viễn hiệu quả hơn nhiều so với mắng chửi.

Mập mạp quả nhiên hài lòng bắt đầu cười hắc hắc.

Ôn Nhu nhìn nhìn bảng xếp hạng, mạo hiểm giả xếp hạng thứ ba quả nhiên đã biến mất, nhờ phúc lần chiến đấu này, Hồng Lãng đã tiến nhập danh sách Top 10.

Thanh âm nhắc nhở đến từ Huyết Tinh văn chương vang lên:

“Giết chết đánh số N4236, đạt được một kiện di sản ngẫu nhiên.”

Một cái rương xuất hiện trên thi thể người mạo hiểm kia.

Hồng Lãng bước lại cầm lấy nó, phát ra cười ngây ngô hắc hắc.

“Mở ra xem một chút đi.” Thẩm Dịch cười nói: “Bất quá đừng trông cậy gì nhiều.”

“Biết đâu là đồ tốt a.” Hồng Lãng không tin.

Bất quá sự thật rất nhanh chứng minh Thẩm Dịch đúng.

Trong rương là ngọc bội chống đạn cấp D, hiệu quả chống đạn cùng Thẩm Dịch đồng dạng, cũng là bốn mươi lần, giá trị 1000 điểm Huyết Tinh, chỉ có điều đã tiêu hao hơn mười lần cơ hội.

“Đúng là đồ dởm.” Hồng Lãng rống giận kêu lên.

Thẩm Dịch nhún vai: “Ngươi cho rằng y còn có thể còn vật gì tốt?”

Người mạo hiểm kia có được bốn kỹ năng, lại có cung cấp D, còn có sở trường chiến đấu cấp chuyên gia, thuộc tính cũng không thấp. Y mạnh mẽ hoàn toàn là dựa vào thực lực bản thân phát huy, mà không phải dựa vào trang bị, cho nên Thẩm Dịch ngay từ đầu đã phán đoán tên này nghèo kiết xác, muốn từ trên người quỷ keo kiệt phát tài, chính là nằm mộng.

Đây cũng khó trách, với mấy bọn dã man nguyên thủy mà nói, bọn hắn càng chú trọng tăng trưởng tự thân lực lượng, mà không màng tá trợ từ vật ngoài thân.

Bất quá với đám người mạo hiểm, giết loại mạo hiểm giả này chính là cuộc làm ăn xúi quẩy cùng không có lợi nhất —— chiến đấu thì vất vả nguy hiểm, lại chẳng mấy tiền lời.

Kim Cương tiện tay ném ngọc bội chống đạn cho Ôn Nhu: “Vừa vặn cô không có, cầm đi.”

Ôn Nhu không khách khí tiếp nhận: “Ngẫm lại phải dùng đồ vật của người này, cảm giác thật không thoải mái. Hồng Lãng, ta và ngươi đổi một chút, ta dùng món có thể phòng ba mươi lần của ngươi.”

Hồng Lãng vui vẻ đem đổi.

Thẩm Dịch cùng Kim Cương đồng thời lắc đầu cười khổ, dù cho phụ nữ lý trí tới đâu, cũng sẽ có thời điểm xử trí theo cảm tính.

Bất quá sau một khắc, Ôn Nhu khẽ vươn tay nói với Hồng Lãng: “Ngươi phải đền bù tổn thất 250 điểm Huyết Tinh cho ta.”

Hồng Lãng cuồng trợn trắng mắt: “Ta phục rồi cô rồi, đại tiểu thư.”

Ôn Nhu hì hì cười cười: “Đùa giỡn với ngươi á. Đúng rồi Thẩm Dịch, làm sao anh có thể bỏ qua đạo cụ chống đạn hay thế?”

“Tôi tiến giai sở trường thương thuật.” Thẩm Dịch bất đắc dĩ nhún vai.

Ngay tại thời điểm người mạo hiểm kia vừa sử dụng kỹ năng biến dị ba mũi tên liên phát, Thẩm Dịch đã tập trung tất cả ý lực của mình vào tên bắn, một khắc này, trong đầu một mảnh thanh minh, tựa hồ lĩnh ngộ cái gì. Thương thuật của hắn vốn là khổ luyện hai tháng, khoảng cách tấn cấp tiến giai đã không xa, thời khắc này tập trung tất cả chú ý tiến hành xạ kích, vậy mà khiến cho lĩnh ngộ sử dụng súng ống của hắn tăng mạnh, kết quả thoáng một phát phá tan cửa khẩu cuối cùng, thành công tấn thăng cấp tiến giai.

Nắm giữ sở trường thương thuật cấp tiến giai về sau, ngọc bội chống đạn cấp D cũng vô pháp phát huy tác dụng với hắn, cho nên Linh Hỏa Thương của Thẩm Dịch mới có thể dễ dàng đánh trúng người mạo hiểm kia.

Năng lực sở trường thương thuật cấp tiến giai: Gia tăng thêm một bước năng lực sử dụng súng ống, xạ kích mục tiêu trong khoảng cách tiêu chuẩn đạt tới tỉ lệ chính xác trăm phần trăm, gia tăng độ chính xác khi xạ kích mục tiêu di động, sử dụng súng ống chiến đấu càng thêm linh hoạt, có thể học các loại kỹ năng thương thuật chiến đấu cấp thấp cấp trung.

Hồng Lãng hỏi: “Đại khái cần thời gian bao lâu mới có thể nâng đến cấp chuyên gia?”

Vừa rồi gã mạo hiểm kia sử dụng kỹ xảo cận chiến thực khiến Hồng Lãng mở rộng tầm mắt, dù chỉ là đòn công kích bình thường cũng đánh ra hiệu quả cường thế như kỹ năng vậy.

Thẩm Dịch thản nhiên nói: “Không có dăm ba tháng khổ luyện thì đừng hi vọng, tăng tới cấp chuyên gia cần phải tu luyện so với cấp tiến giai càng thêm thái quá.”

“Vậy hàng này thế nào lại là sở trường chiến đấu cấp chuyên gia?”

“Cái này khó nói. Y là binh nhất, ta xem xét một chút, dùng phong cách tác chiến của y, tỉ lệ đánh giá hoàn mỹ tuyệt đối sẽ không thấp, cho nên thời gian y tiến vào đô thị cũng sẽ không thể quá dài, ta đoán chừng tối đa hoàn thành nhiều hơn ta hai lần nhiệm vụ. Y hẳn là thổ dân một chỗ nào đó ở Châu Phi, bị mang vào Huyết Tinh đô thị. Ngươi biết loại người giống như y, chiến đấu là chuyện thường ngày, trời sinh hung ác, tuyệt đối có kinh nghiệm cùng năng lực chiến đấu phong phú. Bất quá vấn đề lớn nhất chính là đầu óc mất linh, hơn nữa không biết tiến thối, rõ ràng đánh không lại chúng ta còn không chạy. Dùng năng lực của người này, y muốn chạy, chúng ta thật đúng là không có mấy người ngăn được đấy. Y có thể nhanh chóng đạt tới sở trường chiến đấu cấp chuyên gia đến thế, khả năng đã lấy được quyển trục đề thăng năng lực chiến đấu.”

Chính trên tay Thẩm Dịch vẫn còn quyển trục đề thăng năng lực thương thuật, một mực giữ lại chưa sử dụng.

Bất quá quyển trục đề thăng năng lực chiến đấu muốn thực dụng hơn nhiều so với quyển trục đề thăng năng lực thương thuật, giá cả hoàn toàn không phải quyển trục đề thăng năng lực thương thuật có thể so sánh.

Nó là một trong những loại quyển trục đề thăng năng lực đắt tiền nhất, một quyển thậm chí có thể bán được trên vạn điểm Huyết Tinh, dù sao với tuyệt đại bộ phận mạo hiểm giả mà nói, chiến đấu cận chiến mới là phương thức công kích cường đại nhất.

Kim Cương xen vào: “Ngươi vừa nãy có nói cái kỹ năng phát một lúc ba mũi tên của hàng này là kỹ năng biến dị?”

“Ừ.” Thẩm Dịch gật gật đầu: “Tôi chính là cảm thấy kỳ quái ở đây, y làm thế nào nhanh như vậy đã có kỹ năng biến dị?”

“Ta hoài nghi hàng này chưa chắc dựa vào quyển trục đề thăng, rất có thể là mở ra thiên phú.” Kim Cương trả lời.

Mở ra thiên phú?

Tất cả mọi người đều ngẩn người.

Thiên phú, năng lực đặc thù nhất trong Huyết Tinh đô thị. Nó không phải một loại năng lực cố định nào, mà là hoàn toàn căn cứ từng người khác nhau biểu hiện ra. Người khác nhau sẽ không có cùng thiên phú, một khi thiên phú mở ra sẽ xuất hiện hiệu quả tăng thêm đối ứng phương diện nào đó. Nhưng hiệu quả tăng thêm đến cùng ra sao, thể hiện tại phương diện nào, mỗi người đều không giống nhau. Có ít người khả năng thiên phú dị thường kinh người, lúc huấn luyện có thể đạt hiệu quả gấp bội, hoặc là phụ trợ gia tăng kỹ năng tổn thương trực tiếp, hay với nhiều phương diện đều có hiệu quả phụ trợ tăng thêm, nhưng cũng có những người khả năng cả đời đều không xuất hiện thiên phú.

Kim Cương nói: “Phạm vi ảnh hưởng của thiên phú, mục tiêu nhằm vào, hiệu quả sinh ra, hoàn toàn là tùy từng người mà khác nhau, mỗi người đều có sự khác biệt. Nhưng mặc kệ khác nhau đến đâu, tác dụng của nó kỳ thật đều là tăng lên uy lực hiệu quả phương diện nào đó, hoặc là huấn luyện, hoặc là chiến đấu, hay các mặt khác. Ta xem thiên phú của hàng này chính là chiến đấu cận thân, hơn nữa là loại đặc biệt gan dạ dũng mãnh. Rất có thể thiên phú của y chính là trợ giúp y tăng lên hiệu suất lúc chiến đấu huấn luyện, cho nên mới có thể khiến y nhanh luyện đến sở trường chiến đấu cấp chuyên gia như vậy. Bất quá thiên phú xạ tiễn của y cũng không kém, bằng không thì đã chẳng thể sinh ra kỹ năng biến dị.”

Hồng Lãng hừ lạnh nói: “Ta xem thiên phú hàng này chính là thần kinh chập mạch thêm chết não, giết chóc đến khùng, huyết tinh đến điên thì có.”

Một mạo hiểm giả cận chiến như hắn, bị người dùng quyền cước bình thường bức bách vận dụng kỹ năng mà vẫn không chiếm được ưu thế, thật mất hết mặt mũi, bởi vậy liền mở miệng trào phúng.

Cả bọn Thẩm Dịch đồng thời bật cười.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Dịch đột nhiên nói: “Ta nghĩ Tây Khu chết mất năm mạo hiểm giả, có thể không phải bị dị nhân giết chết trong lúc tiến hành nhiệm vụ thi đấu…”

“Anh nói là, bọn họ bị người này…” Ôn Nhu nghi ngờ nhìn qua Thẩm Dịch.

“Có lẽ không phải y, nhưng rất có thể cũng chính là một gã độc hành đơn độc giống y vậy.” Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời.

Trong lòng tất cả mọi người đồng thời toát ra một luồng khí lạnh.

Dùng lực lượng một người tích tắc hạ sát năm kẻ mạo hiểm, với từng người tại đây đều là hết nói nổi. Nếu như đổi lại trước kia, bọn hắn tuyệt sẽ không tin tưởng. Nhưng sau chiến đấu mới vừa rồi với gã da đen kia, đám người Hồng Lãng Kim Cương đã bắt đầu tin tưởng, thiên tài chiến đấu trên đời này tuyệt đối không thiếu. Mà bọn hắn có thực lực cũng tuyệt đối cường đại đến khủng bố.

Có lẽ là nhìn ra cố kỵ của mọi người, Thẩm Dịch cười nói: “Không cần lo lắng, Bắc Khu thực lực cá nhân tuy mạnh, nhưng chính như chúng ta đã thấy, bọn hắn không đoàn kết. Chỉ cần chúng ta đoàn kết lại, liền không sợ bọn hắn, nói sau chúng ta cũng chưa chắc sẽ đụng mặt thêm một tên vậy nữa. Được rồi, chiến đấu đã chấm dứt, đằng sau còn có nhiều trận chiến cần đánh. Hồng Lãng, văn kiện đâu này?”

Hồng Lãng ngẩn ngơ, xem xem bàn tay của mình.

Sắc mặt hắn đại biến.

***

Xe việt dã đã bị đốt thành một đống sắt vụn, khắp nơi trên mặt đất đều là linh kiện nổ văng tung tóe từ vụ nổ.

Một mảnh hỗn độn.

Bọn Thẩm Dịch tìm rất lâu, rốt cuộc tìm được một tờ giấy bị đốt trơ trọi, chính là từ trên xấp văn kiện rớt xuống đấy.

“Cái này là tờ sót lại cuối cùng.” Nhìn xem mảnh nhỏ tàn tạ kia, Thẩm Dịch thở dài bất đắc dĩ.

“Đều là lỗi của ta.” Hồng Lãng nói.

Chứng kiến mặt mũi Hồng Lãng tràn đầy tự trách, Thẩm Dịch vỗ vỗ hắn: “Được rồi, đừng phiền não nữa, chuyện xảy ra đột ngột, ai cũng không nghĩ đến.”

Nói xong, hắn giơ mảnh giấy tàn tạ lên đối mặt trời chiếu chiếu, mơ hồ có thể thấy trên mặt viết một ít chữ.

“Có thể nhìn rõ trên đó ghi gì không?” Kim Cương hỏi.

“Dường như là đại lộ 198, phía sau bị đốt rụi, triệt để không thấy rõ, hẳn là phần còn lại của địa chỉ.” Thẩm Dịch trả lời.

Ôn Nhu nhanh chóng xuất ra địa đồ, tìm tới đại lộ 198: “Con đường này không sai biệt lắm dài hai cây số, trên đường ít nhất trên trăm cửa hiệu, không có địa chỉ cụ thể căn bản không cách nào tìm kiếm. Còn manh mối nào khác không?”

“Hết.” Thẩm Dịch thở dài. Nghĩ nghĩ, hắn đột nhiên nói: “Có lẽ đứa bé kia biết chút gì đó.”

Cách đó không xa, cậu nhóc đang cùng mập mạp ở một bên nói chuyện, có lẽ là bởi nguyên nhân mập mạp cứu nó một mạng, cũng có khi mập mạp trời sinh am hiểu chơi đùa với trẻ con, hoặc giả vì mập mạp không có xông vào cao ốc giết hại dị nhân, nói gì đi nữa hiện tại thằng nhóc chính là có chút cảm tình với mập mạp. Bất quá lúc nhìn về phía Thẩm Dịch, ánh mắt vẫn hung ác, tràn ngập cừu hận.

“Giao cho ta đi.” Hồng Lãng cười hắc hắc: “Một đứa con nít chưa mọc lông, ta cam đoan sẽ khiến nó phun ra toàn bộ những gì nó biết.”

Thẩm Dịch một phát bắt được hắn: “Đừng đánh con nít, việc này cũng không vội, hay là để ta xử lý đi.”

“Vậy bây giờ làm gì?” Ôn Nhu hỏi.

Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn trời một lát, ánh nắng đang trở nên vô lực, sắc trời dần sập tối.

Bây giờ đã tiến vào thế giới giờ thứ mười, 6 giờ 32 phút.

Hắn nói: “Thời gian không còn sớm, hôm nay huyên náo đủ rồi, mọi người trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi chút đi, ngày mai tiếp tục.”

“Buổi tối không hành động à?”

“Gấp cái gì? Còn chưa tới thời điểm liều mạng, nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể bảo đảm tinh lực dư thừa.” Thẩm Dịch trả lời: “Cô thật muốn không nghỉ không ngủ giết suốt ba ngày sao? Nếu như cô không muốn trưa mai buồn ngủ rồi một mực thiếp đi đến khi nhiệm vụ chấm dứt mà nói, tốt nhất hiện tại mau nghỉ ngơi. Đừng quên chúng ta còn chưa ăn chiều.”

“Được rồi.” Hồng Lãng cất giọng hô một tiếng đằng xa: “Mập mạp, kết thúc công việc!”

“Đứa nhỏ này làm sao bây giờ?” Mập mạp cao giọng hỏi lại.

“Mang nó theo chúng ta luôn.”

Một đoàn người cứ thế khoan thai rời đi trong tiếng còi cảnh sát thét gào xa xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.