Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 186: Chương 186: Đột phá Thần Cảnh




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lão giả nheo đôi mắt lại, ánh mắt lộ ra tia âm trầm.

Nhưng ông cũng không đi dò hỏi gút mắt của Quân Thanh Vũ và Tiên Tông, mà chỉ về phía bảo bối đầy phòng, nói: “Mấy thứ này con tùy tiện chọn, chỉ cần có thể tăng thực lực lên mặc kệ con lấy bao nhiêu đều không có vấn đề!”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, không chút khách khí tiến vào khu bảo khố.

Nàng và lão nhân này là theo như nhu cầu, ông muốn để nàng trợ giúp ông trút giận, vậy nàng nhờ ông để bắt đầu trưởng thành cũng không sao…

Nhưng ở chỗ này Quân Thanh Vũ cũng thật sự phát hiện mấy thứ tốt.

Ba thú hạch Thần Cảnh sơ cấp, cộng thêm cái trong tay nàng kia, ít nhất bốn con thú đều có thể tới Thần Cảnh, còn có một quyển võ kỹ Phàm Phẩm……

“Long Sát ấn!”

Quân Thanh Vũ nhíu chặt mày, trầm ngâm nửa ngày, thu võ kỹ phàm giai vào trong lòng, ngẩng đầu nói: “Đồ con cần đều đã tìm được.”

Lão giả khẽ gật đầu, mặt già lại luôn âm trầm.

“Đừng quên hứa hẹn của con! Đúng rồi, ta còn không nói cho con tên của ta, từ sau khi thành danh ta đã vứt bỏ tên họ gốc, người Thần Cảnh đều gọi ta là U Minh Thiên Tôn! Đây chủ yếu là có quan hệ với tuyệt kỹ U Minh Chưởng thành danh của ta!”

Hiện giờ Quân Thanh Vũ còn không biết, bốn chữ U Minh Thiên Tôn này có bao nhiêu ảnh hưởng lớn với ngoại giới……

Tử Vong Chi Sâm, âm phong thổi qua, khắp không trung như đều bị rừng cây dày đặc kia che khuất, khiến ánh trăng kia không thể chiếu vào nơi lạnh lẽo này.

Lúc này, bên cạnh âm hồ Tử Vong Chi Sâm, âm phong thổi qua, nữ tử đón gió đứng, bỗng nhiên đôi tay nàng đối lập, làm một tư thế kết ấn, đột nhiên một long ấn màu vàng kim hung hăng đánh lên trên tảng đá bên cạnh.

Ầm!

Tảng đá chợt vỡ thành dập nát, hóa thành bột phấn phiêu tán ở trong không khí……

“Long Sát ấn, không hổ là võ kỹ phàm giai!”

Quân Thanh Vũ nhìn bàn tay của mình, khẽ cong khóe môi lên.

Ngay ở lúc nàng cảm thấy may mắn, sau lưng truyền đến một giọng nói âm lãnh: “Thời gian ba ngày, con đã học được Long Sát ấn, thiên phú xác thật rất mạnh! Nhưng con cần chính là trở nên càng cường đại hơn! Bây giờ nói cho ta cấp bậc Luyện Trận Sư của con trước.”

“A.”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía lão giả sắc mặt tối tăm phía sau: “Luyện Trận Sư bát cấp……”

Luyện Trận Sư bát cấp?

U Minh Thiên Tôn vừa lòng gật đầu: “Bực thiên phú này xác thật không tồi, đúng rồi, sư phụ trước kia của con là ai?”

Sư phụ Quân Thanh Vũ là Vô Đạo lão nhân, đương nhiên, đây tuyệt đối không có khả năng nói cho U Minh Thiên Tôn…

“Sư phụ con ở đại lục Cổ Võ, không có đi lên Thần Cảnh với con.”

Vẻ mặt của U Minh Thiên Tôn cứng đờ, rốt cuộc vẻ mặt tối tăm kia không duy trì được nữa, hô hấp của ông chợt dồn dập, sâu kín hỏi: “Vừa rồi con nói cái gì? Con là người nơi lạc hậu đại lục Cổ Võ kia? Không phải đến từ Thần Cảnh cũng không phải là nơi trục xuất?”

Luyện Trận Sư bát cấp, xác thật tính là thiên tài, nhưng đồ đệ hỗn đản kia cũng có loại thiên phú này.

Nhưng nàng đến từ chính là đại lục lạc hậu kia, sao có thể khiến U Minh Thiên Tôn không kinh ngạc? Nàng ở nơi đó đều có thể đạt tới thành tựu như thế, nếu là người sinh trưởng ở Thần Cảnh, vậy rốt cuộc hiện tại nàng đã tới trình độ biến thái gì rồi?

Nếu U Minh Thiên Tôn biết khi mười lăm tuổi Quân Thanh Vũ mới bắt đầu tu luyện, chỉ sợ sẽ càng thêm khiếp sợ…

Phải biết rằng, đồ nhi của hỗn đản kia, là từ tám tuổi đã bị ông ta thu làm đồ đệ mới có loại thành tựu này…… Nếu Quân Thanh Vũ tu luyện từ lúc này, hai người căn bản là không thể so sánh!

U Minh Thiên Tôn hít một hơi thật sâu, ngăn chặn chấn động trong lòng: “Nha đầu, con tự mình tu luyện trước, ta đi trước một bước.”

Ông cần đi tiêu hóa chuyện này một chút……

“Khôi Nhất đến Khôi Thập.”

Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Tử Vong Chi Khí ở nơi này quá nồng đậm, thích hợp để các ngươi tu luyện.”

Trong phút chốc, mười con rối từ trong Chu Tước Bảo Đỉnh xuất hiện ở trước mặt Quân Thanh Vũ, sau khi cảm nhận được cổ sát khí nồng đậm này, trong lòng bất giác kích động.

Bọn họ có một loại dự cảm, không cần bao lâu có thể đột phá đến Thần Cảnh…

Một tháng sau.

Trong Tử Vong Chi Sâm tĩnh lặng, bỗng nhiên truyền ra từng hơi thở mãnh liệt.

U Minh Thiên Tôn vốn nhắm mắt tu luyện, lại bị hơi thở cách đó không xa kia làm hoảng sợ, vội vàng từ trên giường lăn xuống dưới, trong ánh mắt âm trầm xẹt qua một tia kinh ngạc.

“Thần Cảnh? Nàng đột phá Thần Cảnh? Nhưng…… Vì sao lại nhiều người đột phá như vậy? Không được, ta phải đi nhìn xem rốt cuộc là tình huống như thế nào!”

Thân hình chợt lóe, áo xám kia biến mất ở trong phòng, nhanh chóng xông về phía thác âm không xa.

Trong thác âm lúc này, trên người nữ tử quanh quẩn từng hơi thở, nàng từ từ thở ra một hơi, mở mắt, ý cười xuất hiện ở khóe môi nàng.

“Rốt cuộc cũng đột phá……”

Nàng đi vào Thần Cảnh đã được mấy tháng rồi, cuối cùng cũng bước qua một bờ này, sau khi nàng đột phá Thần Cảnh, có thể chiến một trận với Cuồng Long Giáo…

“Khôi Nhất, các ngươi cũng đột phá?”

Ánh mắt Quân Thanh Vũ đảo qua dừng ở trên con rối bên cạnh.

Hiện tại con rối còn đang đột phá, thỉnh thoảng dâng lên hơi thở cường đại, khuếch tán ở khắp không trung…

“Công pháp ma tu?”

U Minh Thiên Tôn đứng ở trong hư không, vẻ mặt ngưng trọng nhìn con rối phía dưới, thả người từ không trung hạ xuống, dừng ở trước mặt Quân Thanh Vũ.

“Bọn họ đang tu luyện công pháp ma tu? Nha đầu, con biết đây là cái gì sao?”

Công pháp ma tu đủ để làm người ta đánh mất lý trí, trở thành một công cụ chỉ biết giết chóc! Nàng sinh hoạt với nhiều người như vậy, nhất định sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên bọn họ muốn tru sát!

“Người lại đây nhìn xem.” Quân Thanh Vũ nhướng mày cười, không cho là đúng nói.

U Minh Thiên Tôn nheo hai mắt lại, đánh giá các con rối, nhìn nhìn, ông như là phát hiện ra cái gì đó, trên khuôn mặt già nua lộ ra một tia chấn động thật sâu.

“Con rối! Đây đều là đàn con rối!”

Không sai, bọn họ xác thật là con rối!

Nhưng U Minh Thiên Tôn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con rối có thể đột phá…

“Nếu là dùng con rối, sẽ không có những chuyện đó xảy ra.” U Minh Thiên Tôn ngước mắt nhìn Quân Thanh Vũ: “Nếu đã đột phá đến Thần Cảnh, vậy cũng nên đi ra ngoài.”

“Con…… Có thể tạm thời không đi không?” Quân Thanh Vũ yếu ớt hỏi một câu.

U Minh Thiên Tôn khẽ nhíu mày, âm lãnh nhìn Quân Thanh Vũ: “Con cho rằng lão phu không biết tâm địa gian giảo kia của con? Nếu lão phu đã mở bảo các ra để con chọn, còn sẽ để ý chút dược liệu này? Dù sao từ sau khi nàng chết, ta đã không còn luyện chế qua trận pháp, những dược liệu này vô dụng với ta, muốn lấy thì chạy nhanh lấy đi, chờ sau khi con báo thù của mình thì lại trở về.”

Quân Thanh Vũ ngẩn ra: “Người biết?”

“Hừ!” U Minh Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt âm trầm nói: “Các con ở bên ngoài ồn ào đến lớn tiếng như vậy, ta muốn không biết cũng không được! Chẳng qua bọn họ không bước vào Tử Vong Chi Sâm, ta cũng lười ra tay, không phải con muốn báo thù sao? Thần Cảnh sơ cấp hơn nữa Long Sát ấn đủ để đối phó một vị Tụ Linh rồi! Chờ sau khi con báo thù xong lại trở về Tử Vong Chi Sâm tìm ta.”

Trong lòng Quân Thanh Vũ ấm áp, bỗng nhiên phát hiện lão già này cũng không đáng giận như lần đầu gặp mặt.

“Thân là đồ đệ của ta đừng sợ hãi rụt rè, muốn làm cái gì thì nhanh đi làm, sợ hãi rụt rè ngược lại sẽ mất nhiều thứ, nếu con không giết được những người đó thì đừng nói con là đồ đệ của ta, ta ném không nổi cái mặt này……” Khuôn mặt của U Minh Thiên Tôn âm trầm, không lưu tình chút nào nói.

Quân Thanh Vũ bĩu môi, nàng có thể thu hồi lời nói vừa rồi không?

“Con đây cáo từ, Khôi Nhất, các ngươi đi về trước, Tiểu Hoàng Nhi, chúng ta đi.” Quân Thanh Vũ từ trên mặt đất đứng lên, trong đôi mắt thanh lãnh xuyên qua một tia lạnh lẽo.

Cuồng long Giáo, thù lúc trước đuổi giết nàng, nàng…… Sẽ trả lại cho bọn họ rất nhanh!

U Minh Thiên Tôn khẽ nheo mắt lại, nhìn chăm chú bóng dáng biến mất kia: “Nguyệt Nhi, có lẽ nha đầu này thật sự có thể thay chúng ta báo thù cũng nói không chừng, không chỉ là tên hỗn đản kia, còn có Tiên Tông, phàm là người tham dự chuyện này, ta đều sẽ không bỏ qua! Ta cũng sẽ để hỗn đản kia biết, đồ đệ của ông ta ưu tú, cũng tuyệt đối kém hơn ta thu này, sau đó…… Nàng cô đơn lâu như vậy, chờ sau khi báo thù xong, cũng là lúc ta đi làm bạn với nàng……”

Như là nhớ tới khuôn mặt kiều mỹ động lòng người kia, trên khuôn mặt luôn âm trầm của Minh Thiên Tôn, cong lên độ cong mềm mại……

Nếu để Quân Thanh Vũ thấy một màn như vậy tất nhiên sẽ kinh ngạc, U Minh Thiên Tôn như cương thi này, lại cũng có được nụ cười ôn nhu như thế.

Cho đến khi bóng dáng kia rời đi, ông mới phất vạt áo, xoay người đi vào trong chỗ sâu lạnh lẽo, biến mất ở trong bóng đêm ám trầm kia……

Sau khi Quân Thanh Vũ đi ra khỏi Tử Vong Chi Sâm, một ánh trăng dừng ở trên khuôn mặt của nàng, nàng hơi nheo mắt lại, ánh mắt đảo qua cây cối rung động sàn sạt khắp nơi kia.

“Xuất hiện đi!”

Khóe môi nàng ngả ngớn, giọng không chút để ý nói.

“Hừ!”

Trong trời đêm yên tĩnh vang lên một tiếng hừ lạnh.

Rồi sau đó, mấy hơi thở áp bách đi đến, làm không khí đều chợt căng thẳng…

“Một tháng, không nghĩ tới ngươi vẫn xuất hiện! Người Cuồng Long Giáo thật đúng là vô dụng! Không phải nói ngươi đã chết ở Tử Vong Chi Sâm, nếu không có Tuyết Nhi khăng khăng muốn ở đây chờ đợi, có lẽ bọn ta sẽ phải thả ngươi một cách sai lầm……”

Trong hư không dần hiện ra vài bóng dáng, từ trên cao nhìn xuống Quân Thanh Vũ đứng trên mặt đất.

“Người Tư Đồ gia tộc?” Quân Thanh Vũ cười lạnh một tiếng: “Ta trước nay không muốn xâm phạm Tư Đồ gia tộc các ngươi, các ngươi lại luôn đuổi theo ta không bỏ, một khi đã như vậy ta đây cũng không thể không đánh trả!”

“Ha ha!”

Vị lão giả y phục xanh đen trong đó cười ha ha hai tiếng, nhịn không được châm chọc cong khóe môi lên: “Chỉ bằng ngươi? Thật không biết gia chủ chết, rốt cuộc có quan hệ với ngươi hay không, ngươi cũng chỉ là một kẻ hèn Thánh Cảnh mà thôi, hình như còn không có năng lực tổn thương gia chủ, đáng tiếc Tuyết Nhi quá mẫn cảm, chúng ta cũng chỉ có thể thà ngộ sát một ngàn cũng không buông tha một cái!”

Ầm!

Trên người lão giả bỗng nhiên bộc phát ra hơi thở cường đại, che trời lấp đất áp về phía Quân Thanh Vũ.

Nhưng mà ở dưới khí thế này, vẻ mặt Quân Thanh Vũ không biến, ánh mắt nhìn về phía mọi người lộ ra thanh lãnh. Chợt, một khí thế không yếu hơn lão giả từ quanh người nàng bắn ra.

“Ầm!”

Lão giả lui về phía sau hai bước, ánh mắt coi khinh từ lúc ban đầu biến thành kinh ngạc.

“Thần Cảnh, ngươi lại là Thần Cảnh?”

Thần Cảnh trẻ tuổi như vậy, chẳng sợ đi Thần Cảnh đều xem như một thiên tài! Nhưng vậy thì lại thế nào? Nữ nhân này chú định sẽ ngã xuống đây.

“Nha đầu, đừng tưởng rằng ngươi là Thần Cảnh thì có thể cao ngạo tự đại! Ở đây chúng ta có ba Thần Cảnh sơ cấp! Cho nên, chẳng sợ rốt cuộc ngươi là Thần Cảnh, cũng chỉ là một con đường chết mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.