Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 202: Chương 202: Minh chủ tức giận




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Diêu Mộng Tình, ngươi không có tư cách đuổi nàng đi!”

Bàng Thiếu Kỳ nâng cằm lên, khinh thường nhìn khuôn mặt tức đến xanh mét của Diêu Mộng Tình.

Hắn có minh chủ đại nhân chống lưng, còn có thể sợ ai?

“Ngươi nói cái gì?” Khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Mộng Tình đại biến: “Bàng Thiếu Kỳ, tốt nhất ngươi nhận rõ thân phận của mình một chút, ở trước mặt Tú Tú tỷ, ngươi thì tính là thứ gì?”

Từ đầu đến cuối, Cảnh Tú Tú đều không mở miệng nói chuyện, mắt lạnh nhìn tình thế trước mặt.

“Tú tú tỷ, ngươi xem hắn……”

“Đủ rồi!” Mặt của Cảnh Tú Tú hơi trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Ta rất không thích ngươi!”

Quân Thanh Vũ cong khóe môi, nhàn nhạt cười nói: “Cũng thế!”

Đột nhiên, Cảnh Tú Tú nheo hai mắt lại, trên khuôn mặt cao quý lãnh diễm mang theo hàn ý vô tận: “Cho nên, ta không hy vọng ở địa phương ta xuất hiện có thể nhìn thấy bóng dáng của ngươi!”

“Được.” Ánh mắt của Quân Thanh Vũ càng thêm thanh lãnh, đôi mắt màu đen như có thể bắn thẳng vào linh hồn của đối phương: “Vậy ngươi có thể rời đi!”

Giọng nói thanh lãnh làm mọi người đều sửng sốt, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Quân Thanh Vũ.

Nàng biết Cảnh Tú Tú là ai không? Lại còn dám nói chuyện với nàng như vậy, chẳng lẽ nàng ghét bỏ mình chán sống sao?

Ầm!

Trên người Cảnh Tú Tú chợt phát ra hàn khí lạnh băng, từ trên cao nhìn xuống nữ tử ngửa đầu trước mặt, giọng nói rét lạnh như đao kiếm sương phong, hung hăng thổi qua khuôn mặt của người khác.

“Quân Thanh Vũ, nể tình đồng phụ dị mẫu, ta tha thứ cho ngươi lúc này vô tâm có lỗi, nhưng xin ngươi nhớ kỹ, có thể xứng với phụ thân ta, chỉ có mẫu thân của ta, bọn họ môn đăng hộ đối chính là duyên trời tác hợp, địa vị của mẫu thân ngươi thấp hèn, vậy chú định sẽ có vận mệnh như vậy, không oán hận được bất kì kẻ nào, muốn trách, chỉ có thể trách bà ta yêu nam nhân không nên yêu, còn nhìn trộm địa vị thiếu phu nhân Cảnh gia!”

Bàng Thiếu Kỳ cổ quái nhìn Cảnh Tú Tú một cái.

Tuy hắn cũng không biết chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, nhưng Quân Thanh Vũ là ngoại tôn nữ của Quân gia Thần Môn, nàng ta lại nói, địa vị của mẫu thân nàng thấp hèn?

A…

“Xin lỗi.” Quân Thanh Vũ cong khóe môi: “Mẫu thân của ta cũng không phải là yêu người không nên yêu, mà là, lầm tin người không nên tin, năm đó, phụ thân ngươi lừa gạt mẫu thân ta, nói ông ta không phụ không mẫu, còn ở trước khi nghênh thú mẫu thân ngươi cũng đã bái đường thành thân với nương của ta, cho nên, mẫu thân ngươi mới là kẻ tới sau, nếu sớm biết thân phận của phụ thân ngươi, đừng nói là mẫu thân ta, dù là ngoại công của ta, cũng tuyệt đối sẽ không để bà gả cho ông ta, đơn giản là ông ta…… Không xứng với nương của ta!”

Bàng Thiếu Kỳ ở một bên tán đồng gật đầu, xác thật như thế, một Cảnh gia nho nhỏ thì có tư cách gì nghênh thú nữ nhi Quân gia người ta? Quả thật là môn không đăng hộ không đối!

“Tiện nhân, ngươi lại xuất khẩu vũ nhục Tú Tú tỷ, hiện tại ta sẽ báo thù cho Tú Tú tỷ!” Sắc mặt của Diêu Mộng Tình trầm xuống, từ bên hông rút ra roi dài vung về phía Quân Thanh Vũ.

Nàng ta như đã nhìn thấy khuôn mặt của đối phương bị phá hủy ở dưới roi dài của nàng, trên mặt nở nụ cười âm hiểm ngoan độc.

“Không tốt!”

Vẻ mặt của Bàng Thiếu Kỳ cả kinh, vừa định ra tay, lại thấy nữ tử ban đầu đối thoại với Cảnh Tú Tú rốt cuộc cũng quay đầu qua, ánh mắt thanh lãnh không gợn sóng dừng ở trên khuôn mặt phẫn hận của Diêu Mộng Tình.

Nàng không có bất kì động tác gì, trên người hiện ra một ngọn lửa hùng liệt, xoạt một tiếng đốt cháy dựng lên từ trên roi dài, nháy mắt lan đến trên người Diêu Mộng Tình.

“A!”

Diêu Mộng Tình tê tâm liệt phế hét lên: “Lửa, mau dập lửa!”

Sắc mặt của mọi người đồng thời đại biến, rốt cuộc không rảnh lo cái khác tiến lên dập lửa. Có một số người còn hoảng loạn gian từ trên bàn cầm lấy nước nóng tưới ở trên người Diêu Mộng Tình.

Nước trà nóng bỏng khiến Diêu Mộng Tình hô to gọi nhỏ, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

“Y phục! Mau, xé y phục của nàng!”

Rốt cuộc có người nghĩ tới biện pháp tốt nhất, vung trường kiếm lên, xé y phục của Diêu Mộng Tình xuống, nhưng hôm nay Diêu Mộng Tình đã bị đau đến ngất xỉu, trên người cháy đen một mảnh, không có một chỗ da thịt hoàn hảo…

Người trong liên minh đều trợn tròn mắt, như không nghĩ tới, Quân Thanh Vũ cũng dám động thủ với người khác ở trong liên minh, đặc biệt đối phương là người của Cảnh Tú Tú.

Lần này, nữ nhân này nhất định xong đời rồi.

Mọi người vui sướng khi người gặp họa, đứng ở một bên nhìn tình thế phát triển……

“Quân Thanh Vũ!” Khuôn mặt của Cảnh Tú Tú lạnh băng, trong ánh mắt dần bắn ra sát khí mãnh liệt: “Ngươi ở trong liên minh đả thương Diêu Mộng Tình, có phải cần cho Liên Minh Luyện Trận chúng ta một công đạo hay không?”

Quân Thanh Vũ cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ, theo các ngươi, ta cần phải đứng ở chỗ này bị nàng công kích không thể phản kháng sao?”

“Đúng!”

Cảnh Tú Tú nâng cằm, lãnh diễm cao quý nói: “Nàng là người của Liên Minh Luyện Trận, đã được Liên Minh Luyện Trận bảo vệ! Nếu ngươi bất động phản kháng, có lẽ chỉ bị nàng hủy dung, mà phản kích, vậy kết cục chờ đợi ngươi, đó là bị toàn bộ Liên Minh Luyện Trận công kích! Ta nể tình phụ thân có thể cầu tình cho ngươi, nhưng ngươi cần nhận lỗi với Diêu Mộng Tình, cho đến khi nàng tha thứ cho ngươi mới thôi!”

“Ngươi……” Bàng Thiếu Kỳ tức đến sắc mặt đỏ bừng, phẫn nộ nói: “Cảnh Tú Tú, ngươi là đang cưỡng từ đoạt lí! Dựa vào cái gì nàng có thể công kích Quân cô nương, Quân cô nương lại không thể phản kháng? Ngươi biết Quân cô nương có thân phận gì không? Nàng……”

Dưới tức giận Bàng Thiếu Kỳ không lựa lời, vừa định muốn nói thân thế của Quân Thanh Vũ ra, lại bị giọng nói lạnh băng của Cảnh Tú Tú chặn ngang.

“Ta đương nhiên biết thân phận của nàng, chính là đến từ một tiểu gia tộc đại lục Cổ Võ, tuy bằng vào thực lực đi tới Thần Cảnh, nhưng trong Thần Cảnh lại ngọa hổ tàng long, cường giả nhiều không đếm xuể! Bàng Thiếu Kỳ, ngươi thiên vị nàng như vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Nếu ngươi khăng khăng như thế, đừng trách ta trở mặt vô tình, trục xuất ngươi ra khỏi Liên Minh Luyện Trận, tin tưởng ta, ta hoàn toàn có tư cách này!”

Sư phụ của Cảnh Tú Tú là người đứng thứ hai Liên Minh Luyện Trận, thân là đồ đệ ông ta thương yêu nhất, chỉ cần nàng nói một câu, sư phụ nhất định sẽ đi chấp hành.

Còn không phải là trục xuất một thành viên thôi sao, việc này với nàng mà nói, căn bản không phải là chuyện khó khăn gì.

Bàng Thiếu Kỳ tức đến cả người run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, đang lúc hắn muốn tức giận mắng, một giọng nói già nua lãnh lệ từ phía sau truyền đến.

“Tú Tú, nơi này xảy ra chuyện gì?”

Ở dưới ánh mắt của mọi người, lão giả hoàng bào bước đến, ánh mắt sắc bén đảo qua Bàng Thiếu Kỳ, khẽ nhíu mày, rồi mới chuyển về phía đồ nhi bảo bối của mình, giọng nhu hòa hỏi.

“Sư phụ, cũng không có chuyện gì, tự con xử lý là đủ rồi.” Cảnh Tú Tú lắc đầu: “Chỉ là có người ở Liên Minh Luyện Trận ta đả thương người, mà Bàng Thiếu Kỳ lại che chở cho người này, cho nên, con định muốn trục xuất hắn khỏi Liên Minh Luyện Trận, hơn nữa, truy đuổi trách nhiệm đả thương người của Quân Thanh Vũ.”

“A?”

Ánh mắt của Hư Vô đại sư trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía hai người trong đám người: “Ta cũng muốn biết, là ai lớn mật như vậy, dám ở Liên Minh Luyện Trận ta đả thương người, đây căn bản là không để Liên Minh Luyện Trận ta vào mắt!”

Lúc này, đã có người bố trí Khôi Phục Trận cho Diêu Mộng Tình, nhưng thương thế quá nặng, loại trận pháp này đã không đạt được hiệu quả.

Cho dù Diêu Mộng Tình là người mới vào liên minh, nhưng nhìn thấy thương thế của nàng, trong ngực Hư Vô trưởng lão đột nhiên trào ra lửa giận, còn khiến độ ấm xung quanh tăng lên vài phần.

“Sư phụ, người này xem như là tỷ tỷ đồng phụ dị mẫu của con, chỉ tiếc thân phận địa vị của mẫu thân nàng thấp hèn, không thành công từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, lúc này, nàng cảm thấy bất công, cho nên mới muốn đến Cảnh gia nhận thân!”

Hư Vô nhíu mày lại, theo ánh mắt Diêu Mộng Tình nhìn về phía Quân Thanh Vũ, ánh mắt âm trầm vài phần: “Nữ nhi của Cảnh Vân Dục, chỉ biết có một mình Cảnh Tú Tú! Loại người không thông qua tự thân cố gắng chỉ muốn bò lên địa vị cao như ngươi thì đầy người, đừng tưởng ngươi là tiện chủng của Cảnh Vân Dục là có thể trở thành đại tiểu thư Cảnh gia, với loại người mang mục đích đến như ngươi, chẳng sợ Cảnh Vân Dục đồng ý, ta cũng không đồng ý ngươi tiến vào Cảnh gia!”

Nói đến đây, Hư Vô ngừng lại một chút, dùng miệng lưỡi giáo huấn nói: “Tiểu nha đầu, xin khuyên ngươi một câu, ngươi muốn để cho người khác tôn trọng ngươi, vẫn là dựa vào thực lực của mình thì tốt hơn, cho dù Tú Tú là tiểu thư Cảnh gia, nhưng cũng không buông lỏng cố gắng, nàng chỉ nhỏ hơn ngươi mấy tháng, cũng đã tới Luyện Trận Sư thất cấp, bực thiên phú này làm thế hệ trước chúng ta đều tự biết không bằng! Ngươi học tập nàng nhiều một chút, đừng mơ mộng mượn người khác lên như diều gặp gió!”

Một nữ nhân đến từ đại lục Cổ Võ sẽ có thực lực gì? Còn không phải là muốn tiến vào Cảnh gia, sau đó mượn thân phận Cảnh gia tác oai tác phúc sao?

Nữ tử như thế ông thấy quá nhiều, nhưng…… Một người đều không có kết cục tốt!

Bàng Thiếu Kỳ ngơ ngác nhìn Hư Vô đại sư, tuy hắn không nhìn thấy nội dung trong thư đến, nhưng cũng rõ, có thể được minh chủ đại nhân để ý như thế, chẳng những là bởi vì nàng là ngoại tôn nữ của Quân gia chủ. Còn là ở trong thư kia, Quân gia chủ nói cho ông ấy thiên phú và thực lực của Quân cô nương, nếu không sao minh chủ đại nhân có thể sẽ nhiệt tình như vậy?

Nhưng Hư Vô đại sư còn để Quân cô nương học tập Cảnh Tú Tú?

“Ta đã nói qua, lần này tới nơi này, là vì tuyên chiến với Cảnh gia, chờ lấy đủ danh sách những người năm đó khinh nhục mẫu thân ta, đó là… Ngày Cảnh gia bị huỷ diệt!”

Khuôn mặt của Quân Thanh Vũ thanh lãnh, giọng nhẹ nhàng nói.

Hư Vô đầu tiên là sửng sốt, chợt khóe môi cong lên một nụ cười khinh thường: “Tiểu nha đầu, ngươi muốn huỷ diệt Cảnh gia, lại có thực lực gì? Đối phó với ngươi, căn bản không cần dùng lực lượng quá lớn!”

Trong mắt mọi người đều tràn ngập trào phúng, còn khịt mũi coi thường với lời nàng nói.

Bàng Thiếu Kỳ muốn thay Quân Thanh Vũ nói mấy câu, trên lầu bất ngờ truyền xuống một câu tức giận: “Các ngươi ở chỗ này ồn ào cái gì? Có để bổn minh chủ luyện chế trận pháp không? Đúng rồi, vừa rồi Hư Vô ngươi nói cái gì? Ngươi phải đối phó ai?”

Lúc này Vân Hải cảm giác trong lòng tức giận một đoàn, thật vất vả có chút manh mối, lại bị những người này chặn ngang, với mê luyện trận điên cuồng như ông mà nói, không có gì so với điều này càng khó có thể chịu đựng.

Nhưng khi đôi mắt của ông nhìn về phía dưới lầu, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng tuyết trắng trong đám người, bất giác ngây ngẩn cả người.

Sao nàng còn ở đây? Chẳng lẽ là xảy ra biến cố gì?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Vân Hải trầm xuống, giăng đầy mây đen đi về phía Bàng Thiếu Kỳ.

“Minh chủ đại nhân.” Sau khi Hư Vô nhìn thấy mặt già tức giận của Vân Hải, cho rằng ông phải động thủ với Quân Thanh Vũ và Bàng Thiếu Kỳ, vội vàng ôm quyền, nói: “Đây chỉ là một chuyện nhỏ, giao cho ta xử trí là đủ rồi, người đâu, các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không bắt nữ nhân này lại giam giữ cho ta, hơn nữa đuổi Bàng Thiếu Kỳ đi ra ngoài!”

Phân phó xong, ông ta quay đầu nhìn về phía Vân Hải, mặt già nở một nụ cười.

Ngay ở lúc ông ta muốn nói chuyện, Vân Hải lại dừng chân ở trước mặt Bàng Thiếu Kỳ, đổ xuống một trận chửi bới.

“Bàng Thiếu Kỳ, bổn minh chủ đã phân phó qua ngươi để ngươi chăm sóc cho Quân nha đầu, không được để bất kì ai khi dễ nàng, ngươi con mẹ nó xem lời của bổn minh chủ nói trở thành gió thoảng bên tai sao? Lại để người khác chặn nàng ở bên trong, chẳng lẽ ngươi không biết Quân nha đầu đi một đường đã rất mệt mỏi sao? Còn không lập tức dẫn nàng đi nghỉ ngơi! Các ngươi con mẹ nó là muốn tức chết ta phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.