Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Hai chân của Vân Quân mềm nhũn, hung hăng ngã ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt hiện ra vẻ tuyệt vọng.
“Không… Ta không muốn chết.”
Xoạt!
Một đạo kiếm quang hiện lên, máu tươi từ trong cổ của Vân Quân bắn ra, bà ta hét lên một tiếng, bước chân nhịn không được lui về phía sau…
“Ha ha.” Quân Lâm Thiên cười nhẹ hai tiếng, ngăn chặn cuồng nộ trong lòng, quay đầu nhìn về phía Cảnh Phàm, lạnh lùng nói: “Ta nghe nói, ngươi muốn để ngoại tôn nữ của ta bái tên hỗn đản Hư Vô kia làm sư phụ?”
Cơ thể của Cảnh Phàm chấn động, mặt già tái nhợt nói: “Ta đây là vì nàng mà suy xét…”
“Ha ha!”
Quân Lâm Thiên cười to hai tiếng, đè thấp giọng nói, dùng giọng thật thấp chỉ người trong sân có thể nghe được nói: “Ngoại tôn nữ của ta là một Luyện Trận Sư cửu cấp, ngươi lại để nàng đi bái Luyện Trận Sư bát cấp làm sư phụ? Thiên phú của tạp chủng kia, không có tư cách để nha đầu làm đồ đệ, không biết các ngươi có tự tin từ đâu ra mà nói như vậy!”
Bởi vì ông cố tình đè thấp giọng, lúc này, chỉ có người Cảnh gia nghe được lời của ông nói.
Như sét đánh giữa trời quang, vào giờ phút này mọi người đều không khỏi chấn động, một cổ chấn động thật sâu nổi lên từ trong lòng, nhiều hơn lại là hối hận…
Kia không phải là Luyện Trận Sư bình thường gì, mà là một cửu cấp trẻ tuổi như thế! Đây đại biểu cho cái gì không có ai là không rõ…
Tim của Cảnh Phàm như có một con kiến đang gặm cắn.
Nếu lúc trước ông cho phép nhi tử nghênh thú nữ nhân kia, có lẽ cái gì cũng đều không xảy ra, chẳng những có thể kết thành quan hệ với Quân gia Thần Môn, trong gia tộc càng có Luyện Trận Sư cường đại như thế.
Mà tới thời khắc này rồi, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu, vì sao minh chủ Liên Minh Luyện Trận sẽ lau mắt mà nhìn với nàng.
Không phải bởi vì nữ nhân này quyến rũ minh chủ đại nhân, mà là bọn họ đều là Luyện Trận Sư cửu cấp, cho nên mới đứng ở chỗ ngang nhau.
Quân Thanh Vũ nàng hoàn toàn có tư cách đối diện với minh chủ!
“Không!” Vân Quân tuyệt vọng hét lên, cơ thể không khỏi rùng mình.
Nếu thiên phú của Tú Tú coi như là tuyệt luân, vậy nàng lại là cái gì? Dựa vào cái gì tiện nhân từng bị mình đạp ở dưới lòng bàn chân kia hiện giờ có thân phận cường đại như vậy, còn có một nữ nhi ưu tú như thế.
Bà ta không cam lòng!
Không cam lòng cứ thua ở trên thủ hạ bại tướng năm đó như vậy!
“Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”
Mắt thấy Quân Lâm Thiên tới gần về phía mình, trong lòng Vân Quân cảm thấy vạn phần sợ hãi, nhịn không được lui về phía sau: “Cầu xin ngươi, đừng giết ta, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi…”
Quân Lâm Thiên thống khổ nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên lúc trợn mắt, một đạo sát khí từ trong mắt ông chợt lóe qua.
“Nữ nhi của ta ở dưới chín suối chờ ngươi! Cho nên, ta sẽ đưa ngươi đi tự mình xin lỗi nàng! Nhưng ta sẽ không để ngươi chết thống khổ, tổn thương nữ nhi bảo bối của ta, ta sẽ chỉ làm ngươi bầm thây vạn đoạn!”
Xoạt!
Một đạo kiếm quang hiện lên, với tiếng hét tê tâm liệt phế của Vân Quân, một bàn tay bị ông chặt đứt, nháy mắt máu bắn ra, nhiễm đỏ cả mặt đất.
Giờ khắc này, Vân Quân nghĩ nhiều chỉ có thể ngất đi, như thế sẽ không phải thừa nhận đau đớn tê tâm liệt phế như vậy…
“Ha ha.”
Ngay ở trong lúc cảm thấy tuyệt vọng, một tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: “Xem ra Vân Cảnh Thành này thật đúng là náo nhiệt, Quân gia chủ, chắc chắn vị này chính là ngoại tôn nữ kia của ngươi?”
Quân Lâm Thiên sửng sốt một chút, lúc đưa mắt qua, đã thấy hư không bị xé ra một lỗ hổng, ở bên trong lỗ hổng kia, bạch y chậm rãi xuất hiện ở trước mắt ông.
Lão giả khuôn mặt hiền từ, cười tủm tỉm như là hóa than của phật Di Lặc từ bi, trong ánh mắt chứa tia trách trời thương dân.
“Phá Hư Không, Phá Hư?”
Xôn xao!
Đám người chợt chấn động.
Trên đời này, có thể phá hư không tùy ý lui tới chỉ có người tới Thần Cảnh Phá Hư! Mà hiện giờ Quân Lâm Thiên chỉ là cảnh giới Thần Đan, cách Phá Hư còn có một bước xa.
Cho dù chỉ là một bước, nếu vượt qua cảnh giới này, đó là biến hóa long trời lở đất…
Có thể nói, chẳng sợ có một trăm Quân Lâm Thiên, cũng không phải là đối thủ của một Phá Hư!
Sắc mặt của Quân Lâm Thiên khó chịu: “Trường Phong đạo trưởng của Tiên Tông, không biết ngươi tới nơi này là làm cái gì?”
Trường Phong bi thương nói: “Quân gia chủ, ta là tới ngăn cản ngươi phạm sai lầm, vốn nói biết ngươi và Cảnh gia có ân oán, nhưng oan oan tương báo khi nào mới dứt? Không bằng nể mặt ta, tha cho bọn họ, như thế nào?”
Người Cảnh gia vốn tuyệt vọng sau khi nhìn thấy Tiên Tông xuất hiện, trong lòng bất giác đại hỉ.
Ở trong Thần Cảnh, Tiên Tông đó là người cầm quyền, mà người Tiên Tông đều là từ bi vì nhớ hóa thân của chính nghĩa, nếu có bọn họ tới ngăn cản, cho dù là Quân gia cũng không dám dễ dàng động vào bọn họ.
“Ha ha!” Quân Lâm Thiên cười to hai tiếng, lửa giận trong lòng ra: “Tha cho bọn họ? Vậy nữ nhi của sẽ chết vô ích sao? Hôm nay ta nhất định phải đòi lại một cái công đạo vì nữ nhi của ta! Không có bất kì kẻ nào có thể ngăn cản ta giết người!”
Trường Phong không tức giận chút nào, khuôn mặt già nua nở nụ cười từ bi: “Quân gia chủ, Tiên Tông chúng ta chế định quy định đại lục, cũng là vì để người Thần Cảnh an cư lạc nghiệp, hy vọng các ngươi có thể vâng theo điều lệ chế độ đã định ra của chúng ta, người chết không thể sống lại, mặc dù ngươi giết những người đó, nữ nhi của ngươi cũng không thể sống lại, không bằng lấy ơn báo oán, nói không chừng bọn họ còn sẽ cảm kích ngươi.”
Cảm kích?
Quân Lâm Thiên cười lạnh một tiếng, nếu không phải bởi vì ông là gia chủ Quân gia, mà là một lão nhân bình thường trong thế lực bình thường, chỉ sợ đã sớm chết ở trong tay những người này.
Lúc đó Trường Phong đạo trưởng Tiên Tông còn sẽ lời lẽ chính đáng nói ra những lời này sao? Đoán chừng ngay cả xuất hiện đều lười xuất hiện.Ầm!
Đột nhiên, một hơi thở lạnh băng từ một bên truyền đến.
Quân Lâm Thiên quay đầu nhìn nữ tử phía bên cạnh, vẻ mặt lập tức ngẩn ra một chút.
Lúc này vẻ mặt của thiếu nữ lạnh băng, cả người quanh quẩn một cổ hàn khí dày đặc, ánh mắt nhìn chằm chằm Trường Phong đạo trưởng, khóe môi mỉa mai như có như không.
“Người Tiên Tông, đều là ra vẻ đạo mạo chẳng phân biệt thị phi như thế này sao?”
Trường Phong hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn Quân Thanh Vũ: “Nha đầu, tuổi ngươi còn nhỏ, đương nhiên không hiểu lý lẽ, người Tiên Tông chúng ta luôn đại biểu cho chính nghĩa đại lục, không cho phép sinh ra giết chóc! Ngoại công ngươi phạm vào sai lầm, nếu không biết hối cải, ta đây cũng chỉ có thể lưu đày ông ta đến nơi trục xuất!”
Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nụ cười kia tràn ngập châm chọc.
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, chính là những người luôn mồm đại biểu cho chính nghĩa này, làm Vô Tình mới sinh ra đã trở thành dược nhân, hơn nữa, tàn nhẫn giết chết mẫu thân trợ giúp hắn chạy trốn.
Nghĩ đến nam nhân tuấn mỹ lạnh nhạt kia, tim của Quân Thanh Vũ hung hăng co rút đau đớn một chút, nàng hít sâu một hơi, trong lòng hiện ra sát khí che trời lấp đất.
“Nha đầu!” Quân Lâm Thiên đại kinh thất sắc, vội vàng bả đè vai Quân Thanh Vũ lại, nói: “Ta không biết con và Tiên Tông có thù hận gì, nhưng nơi này giao cho ngoại công là đủ rồi…”
Trong lòng Quân Thanh Vũ ấm áp, sát khí kia chậm rãi thu lại, khóe môi cong lên độ cong nhàn nhạt.
“Con không có việc gì, chỉ là nghe không quen lời ông ta nói mà thôi, cho dù như thế nào, những người tổn thương mẫu thân của con đó, phải chết! Cho dù là vì thế mà điên đảo toàn bộ Thần Cảnh!”
Trường Phong nở nụ cười: “Xem ra các ngươi khăng khăng như thế, vậy… Ta cũng chỉ có thể ra tay với các ngươi…”
ầm!
Bỗng nhiên, trên người Trường Phong dâng lên cuồng phong, vài bước đã tới trước mặt Quân Lâm Thiên rồi, lòng bàn tay bao lấy một ngọn gió màu xanh nhạt, hung hăng đánh xuống.
Tốc độ của ông ta quá nhanh, thế cho nên, bất kì kẻ nào cũng không thể phản ứng lại…
Mắt của mọi người cảnh gia sáng rực lên, như thấy được hy vọng sinh tồn.
Phụt!
Đúng lúc này, một đạo cuồng phong hiện lên, váy áo nhẹ nhàng, bóng dáng màu xanh đậm kia chắn ở trước mặt Quân Lâm Thiên, bàn tay hung hăng đánh ở trên ngực nàng.
Máu rơi đầy trời, thân thể nữ tử ngã thật mạnh ra ngoài, rồi sau đó, một tiếng hét khàn cả giọng vang lên ở trong sân…
“Ngọc Nhi!”
Sắc mặt của Bắc Thần tái nhợt, thất tha thất thểu chạy về phía Tiêu Ngọc Nhi, hối hận và thống khổ tràn ngập ở trong mắt, tim như bị một bàn tay xé rách ra, đau không thể tự kềm chế.
Nếu vừa rồi hắn bắt được nàng, hoặc là trước nàng một bước, vậy nàng sẽ không bị thương…
Ánh mắt của Cảnh Vân Dục chuyển về phía mặt đất một chút, trong nháy mắt, một khuôn mặt quen thuộc mà tuyệt mỹ đập vào bên trong mắt của ông ta, làm đôi mắt kia bỗng chốc trợn to.
“Không! Không có khả năng!” Khuôn mặt của ông ta lập tức tái nhợt, lắc đầu, tự mình lẩm bẩm: “Nàng không phải đã chết sao, sao có thể còn sống? Chẳng lẽ là…”
Xôn xao!
Ánh mắt Cảnh Vân Dục vốn không thể tin tưởng ở trong nháy mắt trở nên vạn phần sắc bén, như dao nhỏ quét về phía nữ nhân trên mặt đất.“Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lớn lên giống Ngọc Nhi như đúc? Ngươi có dụng ý gì?”
Nữ nhân này, tuyệt đối không phải là nàng.
Nàng đã chết, người đã chết sao lại sống lại?
“Ngọc Nhi?”
Quân Lâm Thiên sửng sốt một chút, vừa rồi Cảnh Vân Dục gọi nàng là Ngọc Nhi?
Chẳng lẽ, nàng là…
Nghĩ đến đây, Quân Lâm Thiên cúi đầu nhìn tử nữ không còn sức sống nằm trên mặt đất, ngũ quan của nữ tử này có vài phần tương tự Quân Thanh Vũ, nhưng sắc mặt tái nhợt, vết máu đỏ tươi bên môi như là một thanh kiếm sắc bén, lại hung hăng đâm vào lòng của ông.
“Ngọc Nhi, con là…… Ngọc Nhi?”
Lòng của Quân Lâm Thiên không tự chủ được đau đớn, loại cảm giác đau lòng này chỉ có lúc trước bất đắc dĩ tiễn nữ nhi đi mới xuất hiện.
Cơ thể của Tiêu Ngọc Nhi chấn động, bàn tay ấn chặt mặt đất, muốn từ trên mặt đất đứng lên, nhưng vào lúc này, cơ thể đột nhiên mất đi tất cả lực lượng, lại ngã xuống lần nữa……
Ngay ở lúc nàng sắp ngã xuống đất, một đôi tay hữu lực ôm chặt lấy nàng.
Giờ khắc này, Tiêu Ngọc Nhi rõ ràng cảm giác được đôi tay kia đang hơi run rẩy…
“Ngọc Nhi, con là Ngọc Nhi, con nhất định là nữ nhi của ta!” Quân Lâm Thiên như là mất đi rồi tìm lại được ôm Tiêu Ngọc Nhi, lão lệ tung hoành nói: “Con có biết những năm gần đây, ta nhớ con cỡ nào không, khi biết tin con chết, ta lại tuyệt vọng và thống khổ cỡ nào, cũng may nữ nhi của ta còn sống, nàng còn sống, ta tuyệt đối sẽ không lại để con rời đi…”
Sợ hãi, sợ hãi tràn ngập ở trong lòng Quân Lâm Thiên, ông hy vọng vừa rồi bị thương chính là mình cỡ nào, cũng không muốn, nữ nhi vì ông mà chặn lại một chiêu kia…
Quân Thanh Vũ ngơ ngác đứng ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ tử trong lòng Quân Lâm Thiên, trong lòng hiện ra một tia mừng như điên, còn có vô cùng phẫn nộ kia.
Nàng ngăn chặn cuồng nộ trong lòng, đi nhanh tới trước mặt Tiêu Ngọc Nhi, khi nhìn thấy tình trạng hiện giờ của bà, thật vất vả tạm thời áp lửa giận lại bốc lên lần nữa xuống.
“Ngoại công, người tránh ra! Để bà nằm trên mặt đất, con muốn cứu bà!”
Cơ thể của Quân Lâm Thiên chấn động, nhưng vẫn thật cẩn thận đặt Tiêu Ngọc Nhi ở trên mặt đất, lui về phía sau hai bước.
Xoạt!
Quân Thanh Vũ vung bàn tay lên, từ túi trữ vật lấy ra một đống dược liệu, lại đặt dược liệu ở trên trận pháp vẽ hoa văn.
Hiện tại nàng muốn luyện chế chính là Trị Liệu Trận cửu cấp!
Quân Thanh Vũ hít sâu một hơi, vung bàn tay lên, Địa Tâm Chi Hỏa nháy mắt đốt lên.
Trị Liệu Trận là trận pháp phổ biến nhất trong cửu cấp, lúc này, với Quân Thanh Vũ đã luyện chế thành Tạo Thần Trận mà nói, trận pháp này cũng không tính là cái gì…
“Trị Liệu Trận cửu cấp?”
Đôi mắt của Bắc Thần co rụt lại, khiếp sợ nhìn khuôn mặt thanh lệ của nữ tử.
Rốt cuộc nữ nhi của Ngọc Nhi là người nào? Lại có thể chế tạo ra Trị Liệu Trận cửu cấp? Quan trọng hơn là, hiện giờ nàng chỉ hai bảy hai tám tuổi, thiên phú như vậy, cũng quá khủng bố…
“Ha ha.”
Trường Phong đạo trưởng cười nhẹ hai tiếng, cười tủm tỉm nhìn Quân Thanh Vũ: “Tiểu nha đầu, thiên phú không tồi, không hổ là nữ nhi của thể mạch Chân Linh?”
Giọng nói già nua làm trái tim Quân Lâm Thiên bỗng nhiên nhảy dựng, lập tức từ trong kinh hỉ nhìn thấy nữ nhi phục hồi tinh thần lại, lúc này mới nhớ tới người Tiên Tông ở đây.
Để ông ta thấy được nữ nhi trở về, với tàn nhẫn độc ác của những người này, nhất định sẽ trăm phương nghìn kế bắt nàng đi…
“Quân gia chủ, tuy ta không muốn phá hỏng phụ tử các ngươi gặp lại, nhưng ngươi đã trái với quy tắc Tiên Tông chúng ta định! Chắc chắn bị lưu đày đến nơi trục xuất, về phần nữ nhi của ngươi, nàng là vô tội, nhưng bởi vì có một phụ thân như ngươi, vì để nàng trở về chính đạo, Tiên Tông ta nguyện ý tiếp nhận nàng hơn nữa bồi dưỡng.”
Trường Phong đạo trưởng nói chính nghĩa lẫm nhiên, không hề lộ ra ý tưởng xấu xa của mình.
Nếu có thể cắn nuốt linh hồn Chân Linh Thể, với tu luyện của bọn họ chắc chắn có tác dụng rất lớn…
“Chính đạo?” Quân Thanh Vũ nở nụ cười, ánh mắt nhìn Trường Phong đạo trưởng từ bi vì hoài bão: “Trên đời này, cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, như thế nào là chính đồ? Tiên Tông các ngươi coi như là chính nghĩa sao? Quân Thanh Vũ ta chỉ biết người khác không tổn thương ta, ta cũng không đả thương người, nếu có người tổn thương ta, thậm chí uy hiếp đến người nhà của ta, vạy…… Đó là phạm phải vô số giết chóc, thân khoác máu đỏ, cũng sẽ làm kẻ thù không chết được tử tế!”
Cả đời này, nàng chính là đã đi ở dưới vô số giết chóc, nhưng chưa bao giờ nàng muốn chủ động đả thương người khác, nhưng có người cũng không muốn buông tha cho nàng, vậy vì sao nàng lại phải tha cho những người đó?
Cảm ơn?
Kia thật sự là buồn cười!
Hiện tại ngươi tha cho kẻ thù, nàng sẽ sợ hãi và thực lực của ngươi làm bộ cảm ơn đạo đức với ngươi, chờ nàng có lực lượng vượt qua ngươi, vậy ngươi chỉ có thể trở thành sơn dương đợi làm thịt.
Cho nên, nàng cũng không biết nhân từ là cái gì.
“Ha ha ha, nha đầu, nói rất đúng, không hổ là đồ nhi của U Minh Thiên Tôn ta.”
Trong hư không, một tiếng cười âm trầm bỗng nhiên truyền đến, lúc mọi người ngẩng đầu nhìn lại, hư không vốn khép chặt lại bị phá ra một lỗ hổng, trường y màu xám bao phủ thân thể gầy nhỏ của lão giả, từ trong hư không kia bước ra.
Khi nhìn thấy lão giả, trong lòng Quân Thanh Vũ vui vẻ, vội vàng hét: “Sư phụ!”