Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 208: Chương 208: Quyển 3 - Chương 36: Tin tức của Vô Tình




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tiêu Ngọc Nhi nở nụ cười, nụ cười kia tràn ngập châm chọc, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Cảnh Vân Dục, giọng nói chứa tia trào phúng: “Cảnh Vân Dục, bắt đầu từ lúc trước ngươi vứt bỏ ta, ngươi đã rời khỏi cuộc sống của ta rồi, những năm gần đây vẫn luôn là Bắc đại ca dốc lòng chăm sóc với ta, hơn nữa còn làm bạn, so với ngươi, hắn không biết ưu tú hơn bao nhiêu, cho nên, rốt cuộc ngươi lấy tự tin từ đâu ra, cho rằng ta sẽ tiếp tục tiếp nhận ngươi?”

Nháy mắt sắc mặt của Cảnh Vân Dục tái nhợt, đôi mắt bi thống nhìn Tiêu Ngọc Nhi.

“Nàng biết mà, kia không phải là quyết định của ta, ta cũng là bất đắc dĩ.”

“Hay một câu bất đắc dĩ.” Tiêu Ngọc Nhi cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi không muốn, ai có thể ép ngươi? Nói đến cùng, ngươi là tham luyến quyền thế Cảnh gia, sợ Vân gia gây rối về sau sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn với ngươi, yêu như vậy, xem như là chân ái sao?”

Bước chân của Cảnh Vân Dục run lên, lảo đảo về phía sau vài bước, ông ta hít sâu một hơi, ép run rẩy trong lòng xuống.

Tiêu Ngọc Nhi nói không sai, ông ta xác thật sợ Vân gia gây rối, cho nên, mới nghe theo mệnh lệnh của Cảnh Phàm nghênh thú Vân Quân…

Mà bắt đầu từ một ngày kia, ông ta đã không còn tư cách có được nữ nhân tốt đẹp như vậy.

“Ngọc Nhi cô nương.” Ánh mắt của Cảnh Phàm khẩn cầu nhìn Tiêu Ngọc Nhi, trong nháy mắt, ông ta như già nua mấy chục tuổi, vẻ mặt tràn ngập tang thương: “Chuyện này đều là tội lỗi của ta, nhi tử của ta là không có bất kì sai lầm gì, xin Ngọc Nhi cô nương nể tình các ngươi đã từng yêu nhau, mà hòa giải với hắn đi, huống chi, thực lực của Bắc gia cũng mạnh, sao bọn họ sẽ cho phép một nữ nhân bị người vứt bỏ tiến vào gia tộc? Ngươi đi theo hắn, là tuyệt đối sẽ không có hạnh phúc gì đáng nói.”

Theo Cảnh Phàm, tất cả thế lực đều là như thế, chú ý môn đăng hộ đối, đường đường là Bắc gia sao sẽ tiếp thu một nữ nhân bị người hưu bỏ hơn nữa sinh hạ một nữ nhi?

“Cảnh Phàm gia chủ là đang lo lắng cho ta sao?” Bắc Thần nhàn nhạt cười: “Nhưng ngươi có chút lo lắng nhiều, gia gia của ta đã sớm gặp qua Ngọc Nhi, hơn nữa rất vừa lòng với tôn tức phụ này, mà cho dù Bắc gia không hài lòng nàng, ta cũng sẽ không vứt bỏ nàng như Cảnh Vân Dục, dù là từ bỏ tất cả, duy nhất ta sẽ không tha, chỉ có nàng…”

Sắc mặt của Cảnh Phàm đại biến, còn chưa mở miệng, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói bén nhọn.

“Không, chuyện này không có khả năng!”

Cơ thể của Vân Quân hung hăng run rẩy, đôi mắt không cam lòng và ghen ghét nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Nhi.

Bà ta thật sự không thể chấp nhận nữ nhân đã từng bị mình khinh thường, chẳng những có được gia thế cường đại, còn đạt được ưu ái của tôn tử Thiên Hỏa Chí Tôn.

Quan trọng nhất chính là, Bắc Thần lại là một nam nhân si tình như thế…

Việc này sao có thể làm cho Vân Quân chịu đựng được?

“Câm miệng!”

Sắc mặt của U Minh Thiên Tôn trầm xuống: “Mẫu thân của đồ nhi ta muốn gả cho ai thì gả cho người đó? Ta ngược lại muốn nhìn ai có thể khinh thường nàng!

Lão nhân Thiên Hỏa Chí Tôn kia có giao tình không cạn với ta, cho dù nể mặt ta, cũng sẽ không khó xử nàng, cho nên, ngươi nói xem có cái gì là không có khả năng?”

Sắc mặt của Vân Quân càng thêm tái nhợt, sao bà ta quên mất, cho dù Tiêu Ngọc Nhi không có thân phận, nhưng nữ nhi của nàng lại là đồ đệ của U Minh Thiên Tôn.

Chỉ dựa vào một thân phận này, Bắc gia đều sẽ không từ chối nàng…

“Ha ha!” Quân Lâm Thiên cười to hai tiếng, đi về phía Vân Quân: “Lúc trước, ngươi là đối xử với nữ nhi của ta như thế nào, hiện tại, ta sẽ trả lại từng cái cho ngươi! Người đâu, dựa theo phân phó vừa rồi của ta đi làm, bầm thây vạn đoạn nữ nhân này, hơn nữa huỷ bỏ thực lực của phụ tử Cảnh Phàm, nhất sinh nhất thế nhốt ở trong Cảnh gia, không được bước ra một bước, ta muốn cho bọn họ ở Cảnh gia sám hối!”

Trừng phạt này với phụ tử Cảnh gia mà nói là nghiêm khắc nhất, cả đời này, bọn họ đều sẽ sống ở trong hối hận…

“Cảnh Nguyệt Hiên.” Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Cảnh Nguyệt Hiên, khóe môi cong lên một độ cong: “Từ nay về sau, ngươi chính là gia chủ Cảnh gia, bọn họ còn cần giao cho ngươi quản giáo…”

Cảnh Nguyệt Hiên cong môi cười, ánh mắt như ánh trăng đặt ở trên người Quân Thanh Vũ.

“Ta sẽ rất nhanh đuổi theo bước chân của ngươi.”

Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, nhưng vẫn không nói cái gì, nàng quay đầu nhìn về phía đám người Quân Lâm Thiên, nhún vai: “Chúng ta đi thôi.”

Quân Lâm Thiên gật đầu, hung tợn nhìn Vân Quân, lạnh giọng phân phó nói: “Đúng rồi, sau đó đừng để cho nàng ta chết quá nhanh, mỗi ngày đâm nàng ta một đao, cho đến khi nàng ta không dư thừa một chút!”

Dứt lời, ông không dừng lại nhiều đi ra ngoài.

So với đối phó Vân Quân, ông càng muốn ở chung với nữ nhi hơn, chuyện tiếp theo, giao cho những người khác của Quân gia xử lý là đủ rồi…

Nhìn bóng dáng đã đi xa, hai chân Vân Quân mềm nhũn ngã trên mặt đất, vẻ tuyệt vọng hiện trên cả khuôn mặt, khiến cơ thể của bà ta run rẩy…

“Ha ha, ca ca, tẩu tử, không nghĩ tới các ngươi cũng có ngày này!” Cảnh Vân Tề hung hăng đạp Cảnh Vân Dục tê liệt ngã xuống trên mặt đất, điên cuồng cười ha ha: “Các ngươi làm nhiều chuyện ác như vậy, hiện tại rốt cuộc gặp báo ứng đi? Vì nữ nhân như Vân Quân mà từ bỏ nữ tử tốt như vậy, cả đời này các ngươi hối hận đi thôi, ha ha ha…”

Sắc môi của Cảnh Vân Dục tái nhợt, ông ta biết, ngày tháng kế tiếp khẳng định không quá tốt.

Trong lòng Cảnh Vân Tề có oán hận, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thacho bọn họ…

Liên Minh Luyện Trận, Vân Hải đã không biết là lần thứ mấy phát ra thở dài, đôi mắt ai oán kia thường liếc về phía Quân Lâm Thiên, thật giống như đối phương là hỗn đản bỏ thê bỏ con vậy.

Quân Lâm Thiên đánh cái rùng mình, thưa dạ nói: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

“Haiz!” Vân Hải lại thở dài một tiếng lần nữa: “Ngươi cũng biết, rất nhanh sẽ đến thi đấu giữa các liên minh, từ trước đến nay Vân Cảnh Thành chúng ta thiếu thiên tài, chỉ sợ lúc này cũng phải thua không thể nghi ngờ.”

“A.” Quân Lâm Thiên gật đầu: “Thua thì thua thôi, dù sao da mặt ngươi dày, cho dù bị người cười nhạo mấy phen cũng không có chuyện gì.”

“Ngươi……” Vân Hải tức thiếu chút nữa phun ra một búng máu, hung hăng trừng mắt Quân Lâm Thiên: “Ngươi cho ta một câu đi, rốt cuộc có giúp ta hay không!”

Quân Lâm Thiên bĩu môi: “Vân Hải, lời này của ngươi ngược lại rất là kỳ quái, giúp ngươi? Ta giúp ngươi như thế nào? Ta lại không phải là Luyện Trận Sư, không giúp ngươi được cái này.”

Nghe được ông từ chối, Vân Hải thật sự muốn đánh qua một quyền, lão nhân đáng chết này, ông cũng không tin ông ta sẽ không biết mình muốn nói cái gì.

Rõ ràng chính là cố ý…

“Ta nói rõ vậy, ta muốn Quân nha đầu thay ta tham gia thi đấu các liên minh.”

“Chỗ tốt?” Quân Lâm Thiên ha hả cười: “Nàng đi tham gia thi đấu có chỗ tốt gì?”

“Cái này……” Vân Hải trầm ngâm nửa ngày: “Mỗi lần thi đấu luyện trận khen thưởng đều là do tổng liên minh phát, chắc hẳn là sẽ không quá kém, hơn nữa không phải Cảnh Tú Tú mất tích sao? Ngay ở lúc các ngươi giết vào Cảnh gia trước một ngày, nàng mới rời khỏi Vân Cảnh Thành với Hư Vô, nếu để nàng ta vào mắt những lão gia hỏa tổng liên minh đó, chỉ sợ sẽ có chút phiền toái không cần thiết…”

Khuôn mặt của Quân Lâm Thiên trầm xuống, cười lạnh nói: “Một con cá lọt lưới mà thôi, ta sẽ không để nàng ta sống thời gian quá dài, về phần chuyện ngươi nói này, ta sẽ thương lượng với ngoại tôn nữ của ta một chút, có nguyện ý hay không thì tùy nàng, nếu nàng không muốn, ai cũng không thể cưỡng ép nàng!”

Nói xong một lời cuối cùng, khí phách trên người Quân Lâm Thiên phát ra.

Trong lòng Vân Hải đại hỉ: “Được, ta ở chỗ này chờ tin tức tốt của ngươi.”

Có lão già này đi thay ông mở miệng, cũng thành công một nửa rồi…

Trong phòng tinh xảo, gió nhẹ thổi qua, màn khẽ lay động, xẹt qua khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử kia.

Bỗng nhiên, nữ tử vốn khoanh chân ngồi ở trên giường kia mở hai mắt ra, bàn tay giơ lên, một lệnh bài xuất hiện ở trong tay nàng…

Ở một khắc vừa rồi kia, nàng rõ ràng cảm nhận được dị động trong lệnh bài linh hồn.

Quân Thanh Vũ ngăn chặn kích động trong lòng, thử hỏi: “Vô Tình, chàng ở đâu?”

Thật lâu sau, trong nhà đều là một mảnh yên tĩnh.

Đôi mắt của dần tràn ngập thất vọng, xem ra vẫn như lúc trước, căn bản không thể liên hệ với hắn…

Ngay ở lúc nàng sắp từ bỏ, linh trong hồn truyền đến một giọng nói quen thuộc mà ôn nhu, như một cây búa tạ, hung hăng đập ở trong lòng Quân Thanh Vũ…

“Thanh Nhi, ta ở đây.”

Một khắc kia, cơ thể của Quân Thanh Vũ cứng lại, như là không dám tin tưởng thật sự liên hệ với hắn, không biết vì sao, một cảm giác chua xót nảy lên trong lòng, khiến nàng gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy hắn như thế…

“Vô Tình, chàng xảy ra chuyện gì? Vì sao từ khi ta đi vào Thần Cảnh, rốt cuộc không thể liên hệ với chàng?”

Ngay cả Quân Thanh Vũ cũng không biết, bắt đầu từ lúc nào, người nam nhân này đã đi vào trong lòng nàng, khiến nàng vướng bận như thế…

“Thanh Nhi, nàng phải chờ ta, rất nhanh ta sẽ đi tìm nàng.”

Giọng nói của nam nhân lại không còn lạnh băng như trước nữa, vô cùng tưởng niệm thông qua giọng nói của hắn truyền đạt ra, truyền vào trong tai của nàng…

Cổ họng của Quân Thanh Vũ có chút khô khốc, nàng khẽ cong khóe môi lên, ấn lệnh bài ở chỗ ngực, nhẹ giọng nói: “Vô Tình, ta sẽ chờ chàng tới tìm ta, mặc kệ chàng đã xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ tin tưởng chàng…”

Lúc này, trên một đỉnh núi cao quanh quẩn mây mù, ánh mắt nam nhân dừng ở trên lệnh bài linh hồn trong tay, đôi mắt lạnh băng dần nhu hòa, khóe môi hắn cong lên một độ cong nhàn nhạt.

Cho dù độ cong này là nhạt nhẽo như thế, nhưng vẫn dễ dàng bị người ta bắt giữ được…

“Thanh Nhi, ta sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện bên này, chờ sau khi ta xử lý xong là có thể đi đoàn tụ với nàng…”

Nhớ đến nữ tử lâu rồi không gặp kia, trong ánh mắt nam nhân hiện lên một tia hoảng hốt, gió nhẹ khẽ thổi qua, trường bào tuyết trắng kia ở trong gió khẽ bay, như tiên như họa, đẹp không sao tả xiết…

Không xa chỗ đó, nữ tử bạch y ngây ngốc nhìn nam nhân phía trước, đáy mắt có kinh diễm không che dấu chút nào.

Chỉ là, nhìn thấy nụ cười nhạt bên môi hắn, trong lòng bốc lên một tia ghen ghét.

Nụ cười của hắn đẹp như vậy, nhưng mà lại không thuộc về nàng, điều này làm cho nàng sao có thể không sinh ra lòng đố kỵ?

Không biết nữ tử có thể làm hắn nở nụ cười như thế là ai, nếu để nàng biết…

Đáy mắt nữ tử bạch y hiện lên một tia lạnh băng, rồi sau đó hít sâu một hơi, nhấc chân đi về nam nhân phía trước, khuôn mặt tuyệt sắc nở một nụ cười mềm mại.

“Sư huynh, huynh ở chỗ này làm gì?”

Vô Tình nhíu mày lại, cũng không nhìn nữ tử bạch y một cái, xoay người biến mất ở trên ngọn núi.

Nhìn bóng dáng nam nhân rời đi, nữ tử bạch y khẽ rũ mắt xuống, nắm đấm nhịn không được nắm chặt, lạnh lẽo trong ánh mắt càng sâu…

Người nam nhân này sẽ chỉ là của nàng, ai cũng đều không thể đoạt người với nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.