Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 159: Chương 159: Vu oan giá họa




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Thẩm Nhiên trưởng lão, Dương Lâm trưởng lão, các ngươi đã trở lại?”

Ngay ở lúc mọi người mới vừa đi vào Lạc Nguyệt Đảo, ở chỗ không xa một bóng dáng thanh y từ từ đi đến, khẽ thi lễ nói: “Đảo chủ đại nhân bảo các ngươi đến một chuyến.”

Thẩm Nhiên nhíu mày lại, có vẻ có chút không vui, nhưng vẫn quay đầu nhìn Quân Thanh Vũ: “Nha đầu, ta để người dẫn con đi đến chỗ của ta trước, sau đó ta lại đi tìm con.”

Nói xong lời này, ông nhìn về phía nữ tử thanh y trước mặt, mày khẽ nhếch: “Vấn Nguyệt, nàng phiền toái ngươi, Dương Lâm, bây giờ chúng ta đi gặp đảo chủ.”

Dương Lâm yên lặng gật đầu, vẫn không nói lời gì.

Trong thư phòng bao phủ một lớp ánh sáng vàng kim, nam nhân trung niên khoanh tay đứng, ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa chiếu vào, như phủ thêm một lớp kim sa ở trên người ông ta.

Tiêu Tề lẳng lặng đứng ở bên cạnh nam nhân trung niên, giữa mày thâm thúy lộ ra một tia âm trầm, cả người đều như một trường kiếm sắc bén, sắc bén mà tràn ngập sát ý.

Vừa tiến vào thư phòng, Thẩm Nhiên đã cảm nhận được không khí áp lực trầm trọng lúc này, không nhịn được nhíu mày trắng lại, nói: “Đảo chủ đại nhân, ngươi vội vã tìm chúng ta tới như vậy là vì chuyện gì?”

Đảo chủ từ từ xoay người lại đối mặt với hai lão giả phía sau, giọng nói nhàn nhạt: “Các ngươi có biết một chuyện hay không? Doanh Doanh nàng đã chết…”

“Cái gì?”

Trong lòng Thẩm Nhiên và Dương Lâm đều cả kinh, hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Đảo chủ mặt không biểu tình nhìn hai người: “Mà giết bọn họ, là minh chủ liên minh đại lục Quân Thanh Vũ và Liễu Thiếu Ngọc, đôi cẩu nam nữ kia thông đồng thành gian, hại tính mạng nữ nhi vô tội của ta, Doanh Doanh yêu Liễu Thiếu Ngọc như thế, năm lần bảy lượt bảo ta đừng đi tìm Liễu Thiếu Ngọc gây rối, cho dù Liễu Thiếu Ngọc không thích Doanh Doanh, cũng không nên cấu kết với nữ nhân khác giết nàng! Nếu thù này không báo ta thề không làm người!”

Nghĩ đến nữ nhi đáng thương của mình, tim của đảo chủ hung hăng run rẩy.

Ông ta từ từ nhắm mắt lại, trong vẻ mặt hiện ra vẻ thống khổ.

“Đảo chủ.” Thẩm Nhiên trầm ngâm nửa ngày, nói: “Lạc Nguyệt Đảo chúng ta và Liễu Thiếu Ngọc cũng từng nói rõ công đạo, nam nhân kia quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không phải là loại người sẽ ra tay với một nữ nhân không tổn thương đến hắn này, về phần vị minh chủ trẻ tuổi của liên minh đại lục kia, tuy nàng là kẻ thù của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta, nhưng ta lại nghe qua rất nhiều đồn đãi về nàng, hình như nàng cũng không phải là loại người sẽ vì tình cảm của bản thân mà giết người này, từ khi nàng thành danh tới nay xác thật tay nhiễm máu tươi, nhưng đều là bởi vì những người đó tổn thương nàng trước, cho nên nàng mới hạ sát thủ…”

Sắc mặt của Tiêu Tề trầm xuống, ánh mắt lộ ra tia âm trầm: “Thẩm Nhiên trưởng lão, chuyện này ta cũng ở đây, chẳng lẽ là ta đang nói dối?”

Dù sao những Thánh Cảnh đi Thánh Linh Sơn đó đều không trở về, ai cũng không biết chân tướng của chuyện như thế nào…

“Thiếu chủ, ta không phải là có ý này.” Thẩm Nhiên do dự nửa ngày, mới mở miệng: “Ta chỉ là…… Chỉ là có chút không tin bọn họ sẽ làm như vậy.”

Nói thật, hai vai chính của chuyện này, đều là nhân vật ông rất khâm phục, đặc biệt là vị minh chủ liên minh đại lục kia, ông có thể dõng dạc nói, nếu ông không phải là người của Lạc Nguyệt Đảo, nói không chừng cũng sẽ lựa chọn gia nhập liên minh đại lục.

Đáng tiếc, ông thân là trưởng lão Lạc Nguyệt Đảo, việc này chú định không thành…

“Không tin?” Tiêu Tề cười lạnh một tiếng: “Thẩm Nhiên trưởng lão, rốt cuộc ngươi có bao nhiều hiểu biết với bọn họ? Sao có thể biết ngoài mặt phong quang dưới phẩm tính dối trá của những người đó? Ta có thể minh xác nói cho ngươi, ở bên trong Phong Vân Thành, ta và Quân Thanh Vũ từng giao tiếp qua, nàng vì an toàn của mình mà có thể tàn sát tất cả mọi người, mặc dù người nọ là vô tội! Nàng cho rằng Doanh Doanh sẽ tạo thành uy hiếp với tình cảm của nàng, cho nên nhân cơ hội giết nàng, việc này có gì không đúng? Chẳng lẽ ta lại cố ý bao che hung thủ? Không báo thù cho Doanh Doanh?”

Với lời nói của Tiêu Tề, đảo chủ là tin tưởng không nghi ngờ.

Dù sao mặc kệ thế nào, hắn cũng không thể để hung thủ giết muội muội của mình chạy thoát trừng phạt. Cho nên, giết Doanh Doanh nhất định là hai người kia!

Thẩm Nhiên còn muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt của Dương Lâm ngăn lại.

Ông nâng khuôn mặt lạnh lùng lên nhìn đảo chủ, nhàn nhạt nói: “Đảo chủ, Thẩm Nhiên cũng không có ý mạo phạm thiếu chủ, chẳng qua, không biết đảo chủ gọi chúng ta tới rốt cuộc là vì chuyện gì?”

Đảo chủ híp hai mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia âm hiểm: “Thẩm Nhiên, không phải ngươi vẫn luôn muốn biết tung tích của tôn nữ ngươi sao? Ta có thể nói cho ngươi, nàng đã chết, là bị Quân Thanh Vũ giết chết!”

“Ngươi nói cái gì?” Lòng của Thẩm Nhiên hung hăng run rẩy một cái, kinh ngạc nâng mắt lên nhìn về phía đảo chủ: “Ngươi…… Ngươi nói chính là sự thật?”

“Không sai!” Đảo chủ từ từ gật đầu: “Ngày đó lúc thi đấu ở trong Phong Vân Thành, Quân Thanh Vũ đã giết tôn nữ của ngươi, cho nên, chúng ta đối phó liên minh đại lục, cũng là vì báo thù rửa hận cho tôn nữ của ngươi!”

Trong nháy mắt, sắc mặt của Thẩm Nhiên tái nhợt, giữa mày lộ ra vẻ thống khổ.

Năm đó sau khi đi Phong Vân Thành, tôn nữ vẫn không trở về, một năm trước ông và Dương Lâm rời khỏi Lạc Nguyệt Đảo, cũng là muốn tiếp tục tìm kiếm tin tức của tôn nữ.

Không nghĩ tới, nàng lại đã chết…

Thẩm Nhiên khẽ run rẩy, cả người mang theo một loại khí tức bi thương.

“Thẩm Nhiên, Dương Lâm, các ngươi đi xuống đi.”

Đảo chủ vẫy tay, từ từ nhắm hai mắt lại.

Thẩm Nhiên không biết mình đi ra khỏi thư phòng như thế nào, như đã mất đi linh hồn, đã không có ý thức của mình…

“Phụ thân!”

Nhìn bóng dáng hai người biến mất, Tiêu Tề nhíu chặt mày, nói: “Như vậy thật sự tốt sao? Vạn nhất……”

“Không có vạn nhất!” Sắc mặt của đảo chủ trầm xuống, lạnh giọng chặn ngang lời Tiêu Tề nói: “Thẩm Nhiên và Dương Lâm đều đi theo đảo chủ tiền nhiệm từ rất sớm, cố chấp như lão gia hỏa đã chết kia, những năm gần đây cũng không phải thật sự phục tùng ta, đặc biệt là ở phương diện Lạc Nguyệt Đảo là địch với liên minh đại lục này, thường xuyên đề ý kiến phản đối với ta, nếu muốn ông ta đồng ý chuyện này, cần phải hất bát nước bẩn lên trên người Quân Thanh Vũ.”

Khi nói lời này, đảo chủ nhìn Tiêu Tề, nói: “Con động tay động chân với nữ đệ tử của môn phái khác không có vấn đề gì, nếu các nàng phản kháng thì giết là đúng, nhưng về sau không được cưỡng bách nữ tử Lạc Nguyệt Đảo, nếu không ta cũng không thể tiếp tục dấu diếm cho con…”

“Nhi tử hiểu rồi.” Tiêu Tề rũ mắt xuống, cung kính nói, nhưng mà trong lòng hắn lại hiện lên một tia âm hàn.

Nếu không phải là nữ nhân Thẩm Nguyệt kia quá xinh đẹo, lại khinh thường nhìn lại hắn, hắn cũng sẽ không cưỡng bách nàng, ai biết tính tình của nàng nóng như lửa, liều chết phản kháng, còn ở lúc mình sắp thực hiện được thì lựa chọn tự bạo, thiếu chút nữa cũng đưa hắn đi gặp Diêm Vương…

Trong viện trưởng lão, Quân Thanh Vũ ngồi ngay ngắn ở trên ghế đá, nhàm chán đùa bỡn cỏ xanh trong tay đủ kiểu. Bỗng nhiên, nàng thoáng nhìn Thẩm Nhiên từ ngoài viện đi vào, vội vàng đứng lên.

Nhìn thấy nữ tử có chút bất an kia, Thẩm Nhiên không tự chủ được nghĩ đến tôn nữ của mình, trong lòng lại đau xót lần nữa, trên khuôn mặt già nua bao phủ một vẻ bi thương.

Ông vốn cho rằng tôn nữ chỉ là mất tích mà thôi, ai có thể nghĩ đến, nàng đã xa ông mà đi, đầu tiên là nhi tử tức phụ vì nhiệm vụ của Lạc Nguyệt Đảo mà mất mạng, bây giờ, lại để ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh một lần nữa, cũng may ông còn thu một đồ nhi, không đến mức sẽ cô đơn một mình…

“Nha đầu, sao con lại ngồi ở đây? Bên ngoài gió lạnh, bây giờ con vẫn không phải là võ giả, rất dễ bị cảm, chúng ta vẫn là đi vào ngồi đi.”

Thẩm Nhiên miễn cưỡng nở một nụ cười, có lẽ chính là bởi vì tôn nữ lo lắng cho ông một mình trên đời bơ vơ không nơi nương tựa, cho nên, đưa nha đầu này đến nơi này dưỡng lão vì ông.

Từ nay về sau ông sẽ coi nàng như tôn nữ mà đối đãi…

“Ừ.”

Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu, trong lòng xẹt qua một tia phức tạp.

Nàng nhìn ra được, Thẩm Nhiên là thật tình đối xử tốt với nàng, loại tốt này không trộn lẫn bất kì tạp chất gì, nhưng nàng lại vì lợi dụng ông mà tiến vào Lạc Nguyệt Đảo trở thành đồ đệ của ông……

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng khó có được hiện ra một tia áy náy.

“Người…… Xảy ra chuyện gì?” Nhìn ra bi thương trong mắt Thẩm Nhiên, Quân Thanh Vũ bất giác nhíu mày.

Thẩm Nhiên đau lòng một chút, cười khổ một tiếng: “Ba năm trước, tôn nữ của ta cũng đại biểu cho người của Lạc Nguyệt Đảo đi tham gia Phong Vân Tế Hội, lại vừa đi không trở về, thiếu chủ Lạc Nguyệt Đảo chúng ta lại nói nàng mất tích ở Phong Vân Thành, không có bất kì kẻ nào biết tung tích của nàng, nhưng nói những lời này con cũng không hiểu, nhưng ở ngay vừa rồi, ta đã biết tôn nữ đã bị mất mạng, buồn cười cho tới hôm nay ta mới biết được.”

Phong Vân Tế Hội?

Quân Thanh Vũ càng nhíu chặt mày: “Người giết nàng là…”

“Minh chủ liên minh đại lục, Quân Thanh Vũ!” Trong giọng nói của Thẩm Nhiên không nghe ra bất kì thống hận gì.

Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, hình như nàng nhớ rõ mình cũng không đánh chết bất kì ai của Lạc Nguyệt Đảo ở trong Phong Vân Thành…

“Nhưng đây chỉ là đảo chủ nói cho ta mà thôi.” Khóe miệng của Thẩm Nhiên nhiễm hương vị chua xót: “Nếu thật sự là minh chủ liên minh đại lục giết tôn nữ của ta, sao ngay từ đầu bọn họ có thể lén gạt không nói? Vì Quân Thanh Vũ dấu diếm chứng cứ phạm tội? Sao đảo chủ có thể làm loại chuyện này? Cho nên trong đó nhất định còn có ẩn tình, khiến ta thương tâm chính là, tôn nữ đã rời ta mà đi…”

Thẩm Nhiên thống khổ nhắm mắt lại, trong đầu ông lại hiện ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Thẩm Nguyệt lần nữa.

Biết sớm như vậy, ông không nên để nàng đi tham gia Phong Vân Tế Hội.

Ở một khắc tử vong kia, nàng phải bất lực và khủng hoảng cỡ nào? Nói không chừng còn ở trong lòng cầu cứu ông, nhưng ông lại cái gì cũng không biết…

“Sao ta lại nói mấy cái này với con?” Thẩm Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Có một số việc con cũng không hiểu, coi như lão nhân ta đang càu nhàu mà thôi, nha đầu, bây giờ ta sẽ bắt đầu dạy con tu luyện như thế nào, để nhân lúc con còn trẻ có được thực lực.”

Quân Thanh Vũ khẽ mím môi mỏng, trầm ngâm nửa ngày, nói: “Nhưng… Người không cần nghỉ ngơi một chút sao?”

“Không cần.” Thẩm Nhiên ngẩng đầu nhìn Quân Thanh Vũ, ánh mắt hiện ra một tia hoảng hốt: “Nha đầu, tôn nữ đã qua đời, con thân là đồ đệ duy nhất của ta, cũng chính là thân nhân chỉ có ở chỗ này của ta, ta hy vọng con có thể nhanh chóng tăng thực lực lên, chỉ có như thế mới có thể bảo vệ chính con, nhưng, con có thể đáp ứng với ta một chuyện hay không? Chờ lúc con có được thực lực, thay ta đi tìm ra chân tướng nàng chết, nói thật, ta cũng không tin đảo chủ…”

Trái tim của Quân Thanh Vũ run rẩy, nhìn khuôn mặt chờ mong của Thẩm Nhiên, đáy lòng ngũ vị phức tạp, không biết nếu ông biết mình là đang lừa gạt ông, vậy sẽ thương tâm như thế nào?

“Được, con đồng ý với người, chẳng những tìm ra chân tướng nàng chết, hơn nữa…… Báo thù rửa hận cho nàng!”

Đây… Là hứa hẹn nàng cho ông, dù là có một ngày rời khỏi Lạc Nguyệt Đảo, cũng sẽ thực hiện hứa hẹn này.

“Ta không nhìn lầm con, nha đầu, ta tin tưởng con nói nhất định sẽ làm được.”

Thẩm Nhiên thỏa mãn nở nụ cười, lại không chút nào chú ý tới, lúc này nữ tử đã thay vẻ khiếp nhược như tiểu bạch thỏ lúc trước, giữa mày tỏa ra hào quang vạn trượng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.