Khi Quyền thúc báo cho Đường Thập Nhất rằng Bạch Văn Thao gọi tới Đường Thập Nhất đang ăn trứng ốp-la chín tới, báo hại hắn nuốt vội cái lòng đỏ suýt nghẹn, phải khó khăn lắm mới xuôi được, “Bạch Văn Thao gọi á? Có nói việc gì không?”
“Không ạ, anh ta chỉ bảo tìm lão gia, mời cậu ra nghe.” Quyền thúc nói, “Hay là tôi bảo cậu đang bận, lát anh ta hẵng gọi lại nhé?”
“Chớ chớ, tôi ra đây.” Đường Thập Nhất vội vàng chùi miệng, hớp một hớp nước rồi chạy ra nghe, cầm được ống nghe trên tay, hắn hít sâu một hơi rồi mới nói, “A lô?”
“Thập Nhất gia à, khụ, chào buổi sáng, khụ khụ.” Bạch Văn Thao nói một tiếng thì ho hai tiếng, “Hôm qua cậu không sao chứ?”
“Không sao, tự nhiên nhớ ra có chút việc nên tôi về trước.” Đường Thập Nhất hỏi, “Sáng sớm vậy, anh không phải đi làm sao?”
“Có a, lát nữa đi liền đây, mà tôi tính hẹn cậu thì nên gọi sớm, sợ cậu bị ai khác hẹn trước mất.” tự Bạch Văn Thao cũng cảm thấy mình nói ngắc ngứ, hẹn qua hẹn lại nghe đến là kỳ cục.
“Anh… hẹn tôi à?” Đường Thập Nhất hớn hở, giọng điệu cũng tươi tỉnh hẳn lên, “Làm gì a?”
“Hôm qua cậu đã xem hết được Tử Thoa Ký đâu, tôi biết tối nay rạp Bình An lại diễn vở này đấy, cậu muốn đi xem lại không?”
“Lại xem kịch à?” thực ra thì Đường Thập Nhất thấy quá tuyệt rồi, nhưng hắn cứ thích chống đối anh ta một tí, thành ra hắn giả bộ do dự.
“Ơ… hay không thì xem phim vậy?” đầu dây bên kia, Bạch Văn Thao thoáng ngần ngừ, hắn không quen xem phim, cũng không biết Đường Thập Nhất thích thể loại gì.
“Tôi cũng không thích xem phim.” Đường Thập Nhất nói xong thì kéo ống nghe ra xa để che miệng cười.
“Chứ cậu muốn đi đâu?” Bạch Văn Thao nóng nảy, “Không lẽ đêm hôm ra công viên đi dạo à?”
Vừa xong Đường Thập Nhất chỉ thấy vui vẻ vì được đấu võ mồm, giờ nghe được câu này của Bạch Văn Thao hắn mới thấy ngọt ngào mỹ mãn, Bạch Văn Thao chỉ muốn gặp hắn, đi đâu không hề quan trọng, “Vậy được rồi, mình đi xem kịch đi.”
“Ừ, vậy nhé, bảy giờ tối nay hẹn ở rạp nhé.” Bạch Văn Thao nói xong lại im im một chút, như là không biết phải kết thúc cuộc trò chuyện ra sao, “Thế… thế tôi đi làm đây.”
Đường Thập Nhất bật cười, tiếng cười lần này hẳn là truyền đến đầu dây bên kia, mà hắn cũng chẳng bận tâm, “Đi đi, chỉ huy trưởng Bạch Văn Thao.”
“Ha, nhờ phúc của cậu!” Bạch Văn Thao cười cúp máy, hắn thay đồ, nhét tiền vào túi rồi đến cục cảnh sát.
Chờ đợi mãi mới đến giờ tan sở, Bạch Văn Thao tranh thủ về nhà thay quần áo rồi mới đến rạp hát. Đến nơi vẫn chưa thấy Đường Thập Nhất, hắn nhìn đồng hồ đeo tay, a, năm phút nữa mới bảy giờ, hắn tới sớm a.
Đang định đi mua vé thì có người vỗ vai hắn, Bạch Văn Thao quay lại rồi bị sửng sốt, “Thập Nhất gia đấy à?”
“Sao hả, không nhận ra tôi à?” Đường Thập Nhất cười, bữa nay hắn không mặc đồ tây mà đổi thành một bộ áo dài cotton, tay ve vẩy cái quạt trúc, trông không thời thượng như mọi khi nhưng lại có vẻ thư sinh hơn, như là trẻ ra vài tuổi.
Bạch Văn Thao nhìn một lượt từ đầu đến chân Đường Thập Nhất, “Hồi nào tới giờ chưa thấy cậu mặc áo dài, ngạc nhiên quá.”
“Trời nóng quá sức, mặc đồ tây tôi chịu không nổi.” Đường Thập Nhất giơ hai cánh tay lên phẩy a phẩy, “Áo này hay lắm nhé, mặc mát mà phẩy ra cả gió này!”
Bạch Văn Thao cười ngăn hắn tiếp tục làm trò con nít, “Thôi được rồi, đừng đứng đây làm con thiêu thân nữa, ta vào thôi.”
“Ừ.” Đường Thập Nhất đi mấy bước lại hỏi, “Mà sao lại là thiêu thân, không phải bươm bướm a?”
“Có ai làm bươm bướm kiểu đấy đâu!”
“Bạch Văn Thao!”
Hai người vào ghế lô xem kịch, từ đầu có mấy người làm ăn nhận ra Đường Thập Nhất liền đến chào hỏi đều bị Đường Thập Nhất đáp chiếu lệ mấy câu cho qua, Bạch Văn Thao thì cứ ngồi bóc trám ăn, tập trung xem kịch, như thể hắn chỉ là người không quen ngồi cạnh Đường Thập Nhất mà thôi. Một hồi sau Đường Thập Nhất gấp quạt lại, vỗ vai hắn nói xin lỗi.
Bạch Văn Thao cười cười chỉ lên sân khấu, ý bảo hắn cứ xem đi, không ngại gì cả. Đường Thập Nhất cười đáp lại hắn, từ đó hai người mới được tập trung xem vở Tử Thoa Ký này.
Không hiểu có phải gánh hát lần này diễn không bằng gánh hát hôm qua không, nhưng xem Hoắc Tiểu Ngọc hôm nay hát Đường Thập Nhất chẳng hề thấy hoảng hốt, lo âu nữa, trái lại hắn cứ cảm giác như Lý Ích và Hoắc Tiểu Ngọc ấy quả thực hơi giống mình và Bạch Văn Thao: hắn có tiền tài có mắt nhìn người mới quen biết được một người như Bạch Văn Thao, rồi qua bao lần cãi cọ bất hòa tưởng như hai người không thể nhìn mặt nhau, thế mà cuối cùng vẫn được ngồi sóng vai bên nhau xem kịch, thử hỏi thế gian có mấy ai được một mối tương giao như hắn? Hắn lẳng lặng nhìn sang Bạch Văn Thao, thấy anh ta vẫn say mê xem kịch, miệng lẩm bẩm hát theo, biểu cảm thoắt vui thoắt buồn theo mạch diễn, khi thì giống Lý Ích cự tuyệt bán mình cho quyền thế, khi thì như Hoắc Tiểu Ngọc hiểu lầm trượng phu vấn vương tình mới, ca từ cũng thuộc làu làu, người khác không biết có khi lại tưởng anh ta là người của đoàn hát trà trộn vào khán giả cũng nên.
Đường Thập Nhất ngắm anh ta đến quên cả xem kịch, một hồi sau hắn mới mỉm cười, lặng lẽ ngoắc gọi Quyền thúc vào rồi ghé tai ông ta dặn dò chuyện gì đó. Quyền thúc gật đầu rồi chạy xuống thực hiện.
Bạch Văn Thao không hề phát hiện ra hành động của Đường Thập Nhất, mãi đến lúc kịch hạ màn, diễn viên ra chào cảm ơn khán giả hắn mới quay sang bảo, “Ai nha, gánh hát này diễn hay quá!”
“Ừ, thế à?” Đường Thập Nhất nghĩ, thế ra nguyên do không phải là diễn hay hay không…
“Chứ gì nữa, cậu xem mấy dãy đầu người ta ngồi đông thế kia cơ mà.” Ghế càng gần sân khấu càng mắc tiền, thế mà người xem hôm nay hầu hết đều ngồi đằng trước, Bạch Văn Thao chỉ đám đông khán giả đang đứng dậy ra về rồi nói, “Tôi nghe nói có người mê kịch còn đứng trực ở cửa rạp đợi xem các diễn viên tẩy trang xong ra về nữa cơ.”
“Thế anh có muốn xem không?” Đường Thập Nhất hỏi, “Hay tôi dẫn anh vào hậu trường nhé?”
“Không không không, tôi không đi đâu!” Bạch Văn Thao vỗ ngực đáp, “Trong lòng tôi bọn họ chính là những vai đào kép trên sân khấu, tẩy trang đi thì ai chẳng như ai.”
Đường Thập Nhất nghe nói những diễn viên kia chẳng là gì với Bạch Văn Thao thì vui lòng lắm, hắn mỉm cười dựa lưng vào ghế, hỏi, “Xem ra anh đúng là chỉ xem kịch không xem người thật, vừa xong tôi thấy anh hát cũng say sưa lắm, có khi gặp diễn viên hát không hay anh còn xông lên sân khấu lôi người ta xuống để tự hát ấy nhỉ?”
“Tôi thì không lôi người ta xuống đâu, nhưng mà muốn tôi hát tôi cũng hát được a!” Bạch Văn Thao lại ưỡn ngực tự tin nói, “Không phải nói khoác đâu nhé! Ở đoàn hát tự biên của chúng tôi ấy, tôi chuyên diễn tiểu sinh nha!”
“Ha, anh hát thật á?” Đường Thập Nhất còn tưởng người này chỉ mê kịch quá nên hát theo thôi, không ngờ anh ta biết hát thật, nhất thời hắn nổi hứng lên, “Nào nào, hát thử tôi nghe đi! Hát không hay lần sau tôi đến đoàn hát tự biên của anh tôi sẽ lôi anh xuống!” Nói rồi liền lôi kéo Bạch Văn Thao xuống lầu, phăm phăm leo lên sân khấu.
“Ơ kìa! Thập Nhất gia! Đừng có giỡn mà!” Bạch Văn Thao vội vàng lắc đầu, “Xuống mau xuống mau! Ai thấy người ta cười cho đấy!”
“Không ai thấy đâu!” Đường Thập Nhất vẫn ra sức kéo hắn lên, “Tôi vừa bao cả rạp rồi, từ giờ hai ta muốn làm gì thì làm.”
Bạch Văn Thao chặc lưỡi, “Thập Nhất gia, cậu đúng là dùng mọi thủ đoạn để bôi bác tôi a! Lần trước mời tôi xem kịch, lần này bắt tôi diễn kịch luôn!”
“Thế anh định để tôi hát một mình chắc, vừa mới huênh hoang lắm mà, bảo lên sân khấu thật lại lúng túng thế?” Đường Thập Nhất vỗ vỗ thành lan can, bối cảnh của màn gương hợp thoa lành vừa được diễn, rồi hắn đột nhiên nghiêm mặt, sấn bước đến trước mặt Bạch Văn Thao và cất tiếng đầy thương cảm, “Quân hỡi quân hỡi, thiếp là nữ tử, mệnh bạc nhường nao; quân là trượng phu, phụ tình như vậy! Nhan sắc có thì, nuốt hận mà đi; từ mẫu còn đương, nào ai phụng dưỡng! Lụa là đàn ca, từ nay bái biệt; Hoàng tuyền khổ đau, đều do quân cả. Lý quân Lý quân, nay xin vĩnh biệt!!!”
Đoạn độc thoại hẳn nhiên không sinh động bằng hoa đán vừa diễn, nhưng Đường Thập Nhất chọn đúng khúc quyết tuyệt của Hoắc Tiểu Ngọc khiến phong thái của hắn cũng cuốn hút theo cách riêng, không phải yêu kiều uyển chuyển mà có vẻ lẫm liệt thanh tao, Bạch Văn Thao sửng sốt, đang định hỏi sao hắn biết hát hí khúc thì Đường Thập Nhất đã bước lui lại, làm bộ sắp ngất.
Bạch Văn Thao vội vàng giơ tay đỡ, Đường Thập Nhất liền thuận thế ngã vào lòng hắn, rồi cứ thế nhắm mắt nằm im, nghiễm nhiên tỏ ý anh không hát tiếp thì tôi không tỉnh. Bạch Văn Thao thấy hắn nhiệt tình như vậy, đành phải húng hắng lấy giọng rồi bắt đầu hát.
Đường Thập Nhất nằm trong lòng Bạch Văn Thao, nhắm mắt nghe hắn hát, giọng nghe đã biết là nghiệp dư rồi, thế mà huênh hoang dễ sợ. Đường Thập Nhất lén hé mắt ra, đúng lúc Bạch Văn Thao cúi xuống nhìn hắn, mà lời ca cũng đến đoạn thương tâm làm hai mắt hắn rưng rưng lệ, “… muôn vàn ý tứ chửa nên lời, tình thâm nghĩa trọng đã hư không.”
Câu tiếp theo hẳn phải là Lý Ích thâm tình gọi Hoắc Tiểu Ngọc ba tiếng “Tiểu Ngọc thê”, nhưng lúc này Bạch Văn Thao không sao cất lời được, hắn hát đến đó thì thần ra nhìn Đường Thập Nhất, cái nhìn không đầy rung cảm như hôm qua, hắn chỉ đơn giản là không muốn rời mắt đi, chỉ muốn nhìn như thế, mà đôi mắt kia cũng không phụ lòng mong đợi của hắn, trong chúng chậm rãi dâng lên bao mối xúc động rối ren thay cho vẻ trong trẻo thường trực.
Đường Thập Nhất chậm chạp ngồi dậy, mắt vẫn nhìn Bạch Văn Thao, hắn giơ cánh tay lên, đặt lên vai anh ta. Bạch Văn Thao không nhúc nhích, Đường Thập Nhất cảm nhận được toàn thân anh ta cứng nhắc, hắn khẽ cắn môi, ngả người tới trước, tựa đầu vào hõm vai Bạch Văn Thao rồi lặng yên chờ đợi, đợi Bạch Văn Thao đẩy hắn ra, hoặc giả… ôm lấy hắn.
Cả đời Đường Thập Nhất chưa bao giờ phải chịu sự dày vò vì chờ đợi như thế, mỗi giây trôi qua dài như một giờ đồng hồ, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy Bạch Văn Thao cử động, anh ta giơ tay lên, bàn tay rơi xuống lưng Đường Thập Nhất, trở thành những cái vỗ nhẹ nhàng.
Nếu nói lúc này chỉ là nhất thời nhập vai, đừng ai để ý có lẽ cũng không sai, chỉ cần nói thế nhất định Bạch Văn Thao sẽ cười lớn với hắn như bao lần khác, rồi hai người lại là bạn bè, là anh em chí cốt, họ sẽ lại gặp nhau trò chuyện, xem kịch… Đường Thập Nhất mấp máy môi nhưng lời đến miệng rồi lại không sao thoát ra được.
Hắn không cam lòng, mập mờ cho qua mọi chuyện như thế… hắn thật không cam lòng.
“Thập Nhất gia…” Bạch Văn Thao cúi đầu gọi hắn, “Cậu là con một mà, sao lại tên là Thập Nhất?”
“… bởi vì là con độc nhất nên mới là Thập Nhất.” dù không hiểu vì sao Bạch Văn Thao lại hỏi vậy lúc này nhưng ít nhất anh ta không đẩy hắn ra, Đường Thập Nhất liền ghé sát bên tai anh ta, nhỏ giọng đáp, “Gọi thế cảm giác như trong nhà thật đông người, nhưng cũng chỉ là tự dối mình mà thôi, anh họ mất rồi, chị dâu cũng mất, mọi người đều bỏ đi… chỉ còn mình tôi.”
“Không phải chỉ mình cậu đâu.” Bạch Văn Thao lại nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Thập Nhất, “Từ giờ, có tôi bên cậu.”
Đường Thập Nhất thoáng chấn động, cánh tay quàng trên cổ Bạch Văn Thao siết chặt hơn, như là ôm ghì lấy anh ta, hắn run run nói, “Nếu anh để tôi gọi một tiếng Thập lang, tôi sẽ là Thập Nhất nương của anh… có được không?”
Trái tim Đường Thập Nhất như bị treo lơ lửng giữa không trung, và Bạch Văn Thao trở tay bắt lấy cánh tay hắn, kéo hắn rời ra. Đường Thập Nhất nghẹn thở, lẽ nào… lẽ nào Bạch Văn Thao thực sự không có một chút cảm tình với hắn ư?
“Nói nhảm gì vậy, ai muốn cậu làm Thập Nhất nương chứ.” Bạch Văn Thao búng trán Đường Thập Nhất, “Cậu cứ làm Thập Nhất gia của cậu, rồi tiếp tục bao dưỡng tôi, nghe chưa.”
“Thế tức là có được… hay không?” Đường Thập Nhất ngơ ngác hỏi lại.
Bạch Văn Thao mỉm cười ngả lại gần, ôm hắn vào lòng, “Được.”
Bạch Văn Thao về đến ký túc xá cảnh sát đã hơn một giờ sáng, lúc ấy hắn mới nhận ra mình đã chuyện trò với Đường Thập Nhất lâu chừng nào, mà nghĩ lại hình như họ chẳng nói chuyện gì ra chuyện gì cả, toàn mấy chuyện vui từ xưa xưa lắm rồi, có vậy thôi mà sao nói hoài không thấy chán a?
Hắn giơ bàn tay ấp lên mũi, vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa của Đường Thập Nhất, à, không phải, cậu ấy bảo không gọi là nước hoa, phải là Eau de Cologne.
Ừ, là gì thì cũng thật là thơm. Bạch Văn Thao nằm dạng tay chân trên giường rồi vừa cười ha ha vừa trùm chăn ngủ.
Cái kiểu cười ha ha ấy tiếp diễn đến tận sáng hôm sau, nhưng mọi người ở cùng chỉ nghĩ hắn vui vì sắp lên chức bởi vậy tiết mục “tra khảo” không xảy ra như trước. Đương nhiên Bạch Văn Thao lại càng không định kể cho ai nghe về mối quan hệ giữa hắn và Đường Thập Nhất, hắn chỉ thầm mong mình mau mau làm nên công trạng để cũng thành nhân vật có vai vế ở Quảng Châu, như thế ít ra khi hắn đi cùng Đường Thập Nhất người ta sẽ không thấy kỳ quặc, cũng không chỉ chào mình cậu ta nữa.
Thế nhưng kế hoạch hoàn mỹ của Bạch Văn Thao hoàn toàn sụp đổ vào trưa hôm đó. Gần mười giờ, bầu trời Quảng Châu bị quấy đảo vì tiếng ầm ầm của máy bay bay tầm thấp, rồi ngay sau đó là một tràng oanh tạc tàn bạo. Chuông điện thoại của cục cảnh sát réo vang không ngừng nhưng không cuộc nào được nối máy, xem ra đường dây đã hoàn toàn bị phá hủy.
Quân Nhật đã hồi sức từ chiến trường đại lục, chúng bắt đầu oanh tạc toàn bộ Quảng Châu.
“Chúng ta chia nhau đưa người dân khu vực này đến hầm trú ẩn! Nhớ cẩn thận đấy!” Bạch Văn Thao giao nhiệm vụ cho các anh em rồi cũng chạy đi.
Chỉ trong mười mấy phút đồng hồ cả Quảng Châu đã thay đổi, nhà lầu trở thành đống gạch vụn, nơi nơi đều thấy xác người bị bắn chết hoặc bị đè chết, máu và khói lửa quện vào nhau thành một màu đỏ nhức mắt. Bạch Văn Thao không quản ai với ai, gặp người là giục họ vào hầm trú ẩn. Không đến hai mươi phút sau, đợt oanh tạc thứ hai lại bắt đầu, chỉ thấy hai hàng máy bay bay là là xẹt qua bầu trời, gần như ngay trên đỉnh đầu Bạch Văn Thao, rồi chúng nhanh chóng tách ra làm hai hướng, một hàng bay về phía sân bay Bạch Vân, hàng kia nhắm thẳng hướng đóng quân của đội quân của Đường Thập Nhất.
Không xong rồi! Người Nhật muốn tính sổ với Đường Thập Nhất! Bạch Văn Thao rùng mình rồi cắm cổ chạy đến nhà Đường Thập Nhất.
Khi quân Nhật bắt đầu oanh tạc Quảng Châu, Đường Thập Nhất đang ở nhà, dù ở tô giới Anh hẳn phải an toàn nhưng hắn vẫn nghe được tiếng máy bay gầm rú và tràng tiếng nổ thê lương vọng đến, hắn đã báo ngay cho sĩ quan Đàm để anh ta dẫn toàn bộ quân đội rút khỏi doanh trại, nhưng một lát sau hắn gọi lại xác nhận thì đường dây đã bị ngắt. Hắn đang sốt ruột rảo bước trong nhà, hy vọng quân của mình có thể an toàn rút đi.
Nhưng người đầu tiên đến với hắn không phải sĩ quan Đàm mà là Bạch Văn Thao. Bạch Văn Thao mặt mày đen đúa vì ám khói, vừa thở vừa hồng hộc vừa chạy vào nắm chặt tay Đường Thập Nhất, Đường Thập Nhất kinh ngạc nhìn hắn, “Anh không sao chứ? Anh chạy từ phía Nam đến đây à?! Bên đó các anh thế nào rồi?!”
“Tan tành rồi, tan hết, cả Quảng Châu tan tành hết rồi!” Bạch Văn Thao cố lấy lại hơi rồi lôi Đường Thập Nhất ra ngoài, “Đi thôi, ta đến hầm trú ẩn!”
“Đây là tô giới Anh mà, không sao đâu.” Đường Thập Nhất nói, “Tôi phải chờ sĩ quan Đàm!”
“Máy bay ném bom bay về hướng bọn họ rồi cậu còn đợi cái gì nữa! Theo tôi mau lên! Bọn Nhật sẽ không tha cho cậu đâu!” Bạch Văn Thao cương quyết lôi Đường Thập Nhất ra ngoài, vừa lôi vừa gào lên, “Quyền thúc! Còn không đưa lão gia nhà ông đi trốn đi!”
Bọn Quyền thúc cuống quýt gật đầu rồi cùng chung sức đẩy Đường Thập Nhất ra ngoài, Đường Thập Nhất vẫn còn chống cự thì đã nghe tiếng máy bay từ đâu rầm rập trên đầu, ngay sau đó là tiếng nổ long trời lở đất dội xuống một góc biệt thự của họ.
Điên mất rồi, quân Nhật điên thật rồi, chúng oanh tạc cả tô giới Anh, Pháp! Chút chần chừ trong Đường Thập Nhất cũng bị tắt ngóm, hắn cắm đầu chạy theo Bạch Văn Thao, họ băng qua một con phố đã thành gạch vụn, rốt cuộc cũng kịp trốn vào hầm trú ẩn ngay trước trận oanh tạc thứ ba.
Đường Thập Nhất dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cái tin toàn bộ đội quân của mình đã bị tiêu diệt, hắn đứng chống tay vào tường, hai mắt dại ra, một mảng tường vụn rã trong tay hắn. Bạch Văn Thao nuốt nước bọt, cố lấy lại nhịp thở rồi túm tay Đường Thập Nhất, đỡ hắn ngồi xuống, “Cậu đừng lo quá, để tôi ra ngoài tìm kiếm xem, có khi họ thoát được cũng nên.”
“Năm nghìn người, thoát làm sao được?” Đường Thập Nhất cười bi thảm, “Tôi cứ nghĩ dù bọn Nhật đến tính sổ chúng cũng giết mình tôi là cùng, có khi tôi dẫn quân chặn trước cửa ô quyết liều mạng với chúng nó, đánh xong năm nghìn quân của tôi thành liệt sĩ cũng xong chuyện. Tôi biết làm sao được… tôi không biết được chúng nó lại làm thế… sao chúng nó lại làm thế…”
“Không phải tại cậu, kể cả cậu không làm gì thì chiến tranh vẫn là chiến tranh, kiểu gì cũng là dồn nhau vào chỗ chết.” Bạch Văn Thao cố sức bắt Đường Thập Nhất nhìn vào mình, “Nghe tôi này, cậu ở đây đợi tôi, mười giờ đêm nay bất kể tìm được họ hay không tôi cũng sẽ quay lại!” nói rồi hắn quay sang bảo Lưu Trung và Quyền thúc, “Để ý đến lão gia nhà các ông, đừng cho cậu ấy chạy ra ngoài.”
Bọn Quyền thúc gật đầu, nhất thời họ cũng không hiểu vì sao mình phải nghe lệnh Bạch Văn Thao, chỉ biết hắn muốn tốt cho Đường Thập Nhất, thế cũng quá đủ rồi.
“Tôi đi đây, cậu nhớ cẩn thận.” Bạch Văn Thao vỗ mạnh hai vai Đường Thập Nhất rồi quay lưng chạy đi.
Bạch Văn Thao vừa đi, Đường Thập Nhất lại đờ đẫn như trước. Thực sự không phải vì hắn không chịu nổi đả kích, chỉ là trong thoáng chốc hắn không sao tiếp thu được: quân Nhật bắn phá điên cuồng như thế, đúng như lời La Chí Minh nói… Quảng Châu mất rồi.
Quảng Châu mất, giờ thì không phải giết một đội quân là xong, Quảng Châu sẽ giống như An Khánh, sẽ bị hàng vạn quân giặc vào chiếm đóng, chính quyền cũng chịu sự kiểm soát của chúng, thế thì hắn lấy gì mà phản kháng, lấy gì mà bảo vệ gia nghiệp Đường gia?
Người đắc chí chăm lo toàn thiên hạ, kẻ cùng đường… cốt giữ lấy mạng mình?
Đường Thập Nhất rùng mình, mười móng tay hắn bị trét đầy bụi tường lở: hợp tác với quân Nhật… là cách giữ mạng duy nhất của hắn ư?
Đường Thập Nhất chợt thấy quá nực cười, ngày ấy giết Yamamoto Yusuke mới hào hùng làm sao, hắn còn tuyên bố sẽ quét sạch quân Nhật, sẽ chống trời cho toàn dân Quảng Châu, hôm nay thì thành một con cọp bị bẻ răng, sắp sửa há mồm xin tha mạng ư?
“Tiểu Lệ! Đừng con ơi! Đừng ngủ! Đừng bỏ mẹ con ơi!!!”
Tiếng phụ nữ khóc thảm thiết cắt ngang suy nghĩ của Đường Thập Nhất, hắn ngoảnh đầu lại thấy một người đàn bà ôm một… hẳn là một đứa bé gái độ bảy tám tuổi đầy máu mà gào khóc, “Đừng con ơi! Tiểu Lệ ơi! Cứu với, ai cứu với! Cứu con tôi với! Tôi xin mọi người!” nói rồi bà ta quay sang dập đầu với cả hầm trú ẩn, có một thầy thuốc chạy lại bắt mạch cho cô bé rồi cũng đau khổ lắc đầu.
Người đàn bà nọ đương nhiên không muốn tin, bà ta như phát điên, không ngừng khóc gọi tên con gái, tưởng như cứ làm vậy thì đứa con sẽ ở lại với bà.
Đường Thập Nhất đỡ tường đi tới, hắn ngồi xổm xuống cạnh người đàn bà, lúc này bé gái Tiểu Lệ đã gần tắt hơi, máu ộc ra từ cả miệng lẫn mũi cô bé, hai mắt cô bé vẫn hấp háy nhìn lên như thể không hiểu vì sao sinh mệnh mới bắt đầu của mình lại sắp kết thúc trong thống khổ như thế.
“Ơ em ngoan, ơ em ngoan, em lớn ngoan gả chồng cuối phố…”
Đường Thập Nhất thì thầm cất giọng hát khúc đồng dao Quảng Châu… bao nhiêu thế hệ đã qua, bao người đã ngủ say cùng điệu ca ấy… hắn lần nắm tay Tiểu Lệ, bàn tay bé nhỏ mềm yếu làm sao, “Em lớn ngoan gả chồng cuối phố, cuối phố nay lại bán món gì? Bán con gà con cá em mua, bán bông hoa em cài mái tóc, em không cài mẹ để đầu thuyền chuột chít nó tha…”
Tiểu Lệ nghe thấy điệu hát ru quen thuộc, dường như khóe miệng hoen máu của cô bé hơi mỉm cười, à, thì ra là mơ, con tỉnh dậy sẽ không đau nữa phải không?
Mẹ con chung khúc ruột, sự phản ứng rất nhỏ của con gái lập tức khiến mẹ cô bé ngừng than khóc, bà nhìn Đường Thập Nhất, Đường Thập Nhất nhét bàn tay Tiểu Lệ vào tay bà ta, miệng vẫn tiếp tục hát, “Ơ em ngoan, ơ em ngoan, em lớn ngoan gả chồng cuối phố…”
“Cuối phố nay lại bán món gì? Bán con gà con cá em mua…” bà cố nén khóc để nắm chặt tay con gái rồi tiếp lời hát bằng giọng êm dịu nhất, ru đứa con vào giấc ngủ yên bình cuối cùng.
“Ơ em ngoan, ơ em ngoan, em lớn ngoan gả chồng cuối phố, cuối phố nay lại bán món gì, bán con gà con cá em mua, bán bông hoa em cài mái tóc, em không cài mẹ để đầu thuyền chuột chít nó tha…”
Một người, hai người, ba người, rồi tất cả mọi người cùng hát lên. Không gian đang bị bóp nghẹt bởi nỗi kinh hoàng trong hầm trú ẩn chậm rãi hồi sinh cùng tiếng hát ru quen thuộc, không còn máy bay gầm rú, không còn đạn bom hãi hùng, không còn tiếng thét gào thảm thiết, không còn nỗi hốt hoảng giành giật sự sống, chỉ có giai điệu hiền hòa chứa chan cảm xúc, ảo ảnh tươi đẹp mơ hồ lan tỏa để tiễn đưa đóa hoa non nớt đến thời khắc cuối cùng.
Tiểu Lệ thực sự mỉm cười, rồi cô bé chậm rãi khép mắt lại, chỉ như sắp chìm vào một giấc ngủ bình yên.
Rốt cuộc có người phụ nữ không kìm chế được mà khóc nấc lên.
Đường Thập Nhất ngồi bệt xuống đất, cảm giác như sức sống toàn thân bị rút cạn.