Vô Thanh Hí 1938

Chương 32: Chương 32: Chương 31




Từ sau khi cởi bỏ khúc mắc, Bạch Văn Thao và Đường Thập Nhát mới chính thức bắt đầu giai thoại phong lưu tình ái bị đồn đại bấy lâu, lắm khi Bạch Văn Thao ngồi nghe cấp dưới báo cáo một hồi lại mơ màng như đi vào cõi mộng, bị nhắc khéo mới sực tỉnh ra, cứ thế cứ thế, lại thêm tin tức Bạch Văn Thao cương quyết từ chối thông gia với Uông Xã Minh, các đầu báo lớn nhỏ liền thi nhau úp mở, thổi phồng tình sử của hai người, câu chuyện viết từ lúc Đường Thập Nhất đoạt quyền cho đến khi hắn thất thế, các phiên bản mới có phần khác biệt so với bản cũ, ấy là đều xuất hiện thêm một Bạch Văn Thao.

Bạch Văn Thao cầm tờ báo đọc, rõ ràng chính là nhân vật sốt dẻo đang được tận tình khai thác, nhưng hắn vẫn bình phẩm bằng giọng hả hê như người ngoài cuộc xem hí kịch, “Tưởng cậu đã thu xếp với bọn họ cả rồi, vẫn dám réo cả tên tôi ra này, coi bộ Thập Nhất gia hết thời thật rồi~”

“Tôi thu xếp rồi mà còn dám viết, nhắm mắt cũng biết là ai sai khiến rồi, này cục trưởng Bạch, bộ không phải tại anh đắc tội người ta hả?” Đường Thập Nhất đương khoan thai tỉa tót một bức quốc họa bên cái bàn gỗ lim, một chốc hắn cắm cúi bồi thêm vài nét bút, một chốc lại bước lui mấy bước để ngắm nghía, coi bộ rất chăm chú.

Bạch Văn Thao đặt tờ báo xuống, bước tới bên hắn, nghiêng đầu ngắm bức tranh, chỉ thấy bên đây một mảng đen, bên kia một mảng xám, chẳng ra hình thù hoa lá gì cả, “Cậu vẽ cái gì vậy? Hý hoáy cả giờ đồng hồ rồi?”

“Tranh phong cảnh a!” Đường Thập Nhất hí hửng nắm tay Bạch Văn Thao, giảng giải, “Anh xem, đây là núi Việt Tú nhé, đây là hồ chân núi nhé, đó là cây cối nhé, tôi đang tính có nên vẽ cả hoa đỗ quyên không!… Này anh cười cái gì hả?!”

“Không có cười! Tôi không cười mà!”

Bạch Văn Thao vừa nói vừa bụm miệng quay đi, Đường Thập Nhất mắc cỡ chịu hết nổi, liền tức tối nhét cây bút lông vào tay hắn, “Bạch đại thiếu gia tinh thông thi họa từ bé mà, đã thế thì mời điểm thêm mấy nét, cho tác phẩm xấu xí của tôi ra hồn đi.”

“Ôi chao, tác phẩm này của cậu mà muốn ra hồn thì không chỉ cần điểm vài nét đâu!”

“Bạch Văn Thao!”

Đường Thập Nhất túm áo hắn, Bạch Văn Thao bất thần vung bút lông, quẹt hai nhát lên mặt Đường Thập Nhất, một vệt trên trán, một vệt dưới cằm, Đường Thập Nhất chỉ nghe mặt lạnh toát, toàn thân nổi da gà, đang định giơ tay quẹt mực thì tóm lấy cổ tay, rồi bị đè ngửa ra bàn.

Đường Thập Nhất vốn từng sống ăn chơi trác táng, miệt mài sênh ca, từ hồi mới tỏ bày được với Bạch Văn Thao hắn đã muốn tiến xa hơn rồi, chẳng qua lúc đó trong lòng còn mang bí mật, không cách nào phóng túng được, giờ tâm lý được giải tỏa, hắn thực cam tâm tình nguyện cùng người ta vui vầy, ngày đêm tuyên dâm. Hắn vít cổ Bạch Văn Thao đè lên người mình, rồi cọ trán khắp mặt hắn.

Bạch Văn Thao bị cọ mực đầy mặt, vừa vui vẻ cười đùa vừa lật người hắn lại.

Qua một hồi, Đường Thập Nhất chỉ còn sức gục trán vào bức họa trên bàn mà thở dốc. Hắn nằm đó, người bị xô đẩy theo nhịp điệu của Bạch Văn Thao, mồ hôi mướt trên cổ đều nhỏ giọt xuống bức họa, hòa vào lớp mực Tàu, kéo thành từng vệt mực loang dài sâu cạn.

“A… ưm… đừng… lên giường, lên giường đã…” bị thúc đến nhũn cả hai chân, Đường Thập Nhất sắp chống đỡ hết nổi, hắn gần như khuỵu, xuống, chỉ có thể gượng nghiêng mình đẩy Bạch Văn Thao.

Bạch Văn Thao liền xoay mình Đường Thập Nhất lại, bắt lấy cánh tay hắn quàng lên người mình, bế hắn nằm hẳn lên bàn. Cả tấm lưng Đường Thập Nhất dán trên nước mực chưa khô, cảm giác lạnh lẽo cùng với luồng nhiệt nóng xộc lên trong cơ thể khiến hắn bị kích thích mãnh liệt, hắn gác hẳn chân lên vai Bạch Văn Thao, để cho hắn mặc sức vần vũ mình.

Khoảnh khắc động tình, Bạch Văn Thao ôm eo Đường Thập Nhất, siết chặt hắn vào mình. Đường Thập Nhất cũng không khách khí, hắn quấn chân quanh eo Bạch Văn Thao, hăng hái phối hợp… đợi phút khoái lạc tột đỉnh trôi qua, Đường Thập Nhất mới trượt hai chân xuống, nằm vật ra bàn, vừa thở dốc vừa tận hưởng dư âm vui sướng.

Bạch Văn Thao cũng nằm gục trên người hắn một hồi rồi đột nhiên kéo hắn dậy, bức họa trên bàn đã nhăn nhúm, vết mực loang lổ không ra hình thù gì, hắn ôm eo Đường Thập Nhất, để hắn dựa vào người mình cùng ngắm tranh, “Cậu chẳng bảo tôi sửa tranh cho cậu hả, giờ làm nhé.”

Đường Thập Nhất sửng sốt rồi phì cười, “Anh không định quẹt một nét mực trắng rồi gạt tôi đó là ánh nguyệt trong đêm đấy chứ?”

“Hứ, khinh thường tôi vậy à?” Bạch Văn Thao nhặt một cây bút lông mới, bồi mảng màu đậm thành càng đậm, tô khoảng màu nhạt càng nhạt hơn, lại múa dọc ngang mấy nét trên những vệt mực loang lổ vì Đường Thập Nhất chà xát, cuối cùng là nắn nót trau chuốt lại những chấm sao li ti đỏ thẫm lẫn xanh biếc.

Đường Thập Nhất tưởng như mình không phải đang xem vẽ tranh mà là một màn ảo thuật, Bạch Văn Thao cứ thế họa lại tác phẩm xấu xí của hắn thành một bức tranh công viên Việt Tú buổi sớm mùa xuân, có núi xa cây gần, có phồn hoa xuân thủy, thậm chí những điểm mồ hôi hắn thấm xuống làm loang màu mực cũng trở thành sương mai long lanh mờ ảo giữa cánh hoa. Đường Thập Nhất há hốc miệng nhìn hồi lâu rồi mới quay sang hỏi Bạch Văn Thao, “Anh đã định sửa như thế từ đầu đúng không?”

“Đâu có, tôi vừa chợt tìm được cảm hứng thôi mà.” Bạch Văn Thao cười cười, khẽ hôn chóp mũi hắn.

Có quỷ! Làm người ta mà còn thời gian tơ tưởng đến hoa lá hoan ca?! Đường Thập Nhất oán thầm mà không dám nói, đành lừ mắt xem thường rồi giật tay hắn khỏi eo mình, “Tôi đi tắm.” nói rồi liền cài lại áo quần, bỏ vào buồng tắm.

“Tắm chung đi, đừng lãng phí nước!” Bạch Văn Thao vội vàng mặc áo rồi bế thốc Đường Thập Nhất từ sau lưng, chạy vào buồng tắm.

Bởi vậy cả Đường gia lại được nghe tiếng Thập Nhất gia gào thét “Bạch Văn Thao!!!”

Một bồn nước nóng tắm đến khi nguội lạnh, Đường Thập Nhất gục đầu trên vai Bạch Văn Thao, không còn sức cựa mình nữa, Bạch Văn Thao áp sát bên tai hắn, khẽ khàng hôn hôn lên tóc mai, “Ngày mai mình đi ngắm cảnh xuân Việt Tú thật nhé, có được không?”

“Được…” kỳ thực Đường Thập Nhất chẳng nghe thấy gì cả… dù sao bất luận Bạch Văn Thao nói gì hắn cũng sẽ đồng ý mà thôi… hắn cuộn mình lại, rúc vào lòng Bạch Văn Thao, rồi thiếp đi.

Mà Bạch Văn Thao cũng không hề nói chơi, sáng sớm hôm sau hắn đã kéo Đường Thập Nhất ra công viên Việt Tú du ngoạn.

Mùa xuân năm 1945, cùng với làn sóng trở về của những người dân tị nạn, Quảng Châu cũng ít nhiều sôi nổi hơn, tiết khai xuân, đã có nhiều thanh niên nam nữ tới công viên đạp thanh du ngoạn. Đường Thập Nhất và Bạch Văn Thao cùng đi đường mòn lên núi, hai bên đường hoa nở rực rỡ, Đường Thập Nhất rất hăng hái đòi Bạch Văn Thao hát đối, một chốc xướng “Muôn hồng nghìn tía trổ bông”, một chốc lại xướng “Cảnh xuân mãn nhãn vạn hoa mỹ miều”, Bạch Văn Thao dù lớn lên cùng hí khúc cũng phải nặn óc ngẫm nghĩ một hồi mới đối lại được. Đi tới lưng chừng núi, hắn đành chịu thua, “Không xong a Thập Nhất gia, lên núi với cậu không những tốn sức mà còn hao cả trí nhớ nữa!”

“Bạch đại thiếu gia, chính anh đòi đi công viên nha!” Đường Thập Nhất lại rất hứng chí, có lẽ vì hắn đã quen dậy sớm rồi, “Còn nửa đường nữa mới đến nơi nha!”

“Cậu còn định lên tận đỉnh núi hả?” Bạch Văn Thao rút khăn mặt quàng trên cổ lau mồ hôi.

“Đã leo núi thì phải leo lên đỉnh chứ, nếu không thì leo núi làm gì?” Đường Thập Nhất nắm tay hắn lôi đi, “Đi nào!”

“Được, được…” Bạch Văn Thao thầm nghĩ mình tính sai rồi, hắn vốn tưởng Đường Thập Nhất đến công viên chỉ để ngắm cỏ cây hoa lá, thưởng thức trời mây, ai dè hôm nay hắn không thèm phong hoa tuyết nguyệt nữa, lại còn hăng hái đòi leo núi. Chẳng còn cách nào khác, hắn đành thở dài đi theo.

Cuối cùng cũng leo lên đỉnh, làn gió núi trong lành đem theo hương hoa ập tới, Đường Thập Nhất vươn vai rồi bất thần dọn giọng la lên một tiếng “A”, Bạch Văn Thao biết hắn chuẩn bị xướng hí khúc đây, liền tiến tới bên cạnh hắn, sẵn sàng tiếp lời.

Ai ngờ Đường Thập Nhất lại xướng liền một đoạn “Du viên kinh mộng”, hắn nắm lan can đình nghỉ chân trên đỉnh núi, phóng mắt nhìn xa xa khắp mảnh đất cố hương, môi mấp máy hát, chẳng cần để tâm giọng hay hay dở, chỉ biết những lời ca trong lành tao nhã cứ được chậm rãi xướng lên, “Ấy thì ra muôn hồng nghìn tía mãn khai, diễm lệ nhường kia mà mọc nơi hoang tàn đổ nát. Ngày lành cảnh đẹp biết ngày nao, vui vầy hỉ hoan nhà ai thấu? Sớm bay chiều cuốn, mây tía thúy hiên; mưa rây gió bạt, sương khói họa thuyền. Hỡi nàng khuê nữ nọ, sao nỡ khinh khi tiên cảnh này!”

Vốn chỉ là lời tiểu thư khuê các cảm thán tuổi xuân chóng tàn, giờ qua tiếng ca bi thương lạnh lùng của Đường Thập Nhất, trước mắt lại là cả thành Quảng Châu rực màu cờ Nhật Bản, cái lý khiến “cảnh tiên bị khinh khi” chợt làm lòng người xót xa. Bạch Văn Thao không xướng phụ họa theo hắn mà tiến tới, ghì chặt vai hắn vào mình.

Đường Thập Nhất cười khổ, ngoảnh lại, “Xin lỗi, làm mất hứng rồi, tôi không cố tình đâu.”

“Nếu còn hát được khác đi đã chẳng phải là Đường Thập Nhất.” Bạch Văn Thao vòng tay ôm Đường Thập Nhất từ sau lưng, tựa cằm lên hõm vai hắn, “Lần sau cậu đừng hát Mẫu Đơn Đình nữa, hát Đào Hoa Phiến đi.”

“Sao vậy?” Đường Thập Nhất thắc mắc.

“Cậu hát Mẫu Đơn Đình, Đỗ Lệ Nương hát xong đến lượt tỳ nữ hát, tỳ nữ hát xong lại đến lượt thần Hoa hát, bao lâu mới tới tiểu sinh a!” Bạch Văn Thao cười nói, “Cậu hát Đào Hoa Phiến, Lý Hương Quân hát xong là đến Hầu Phương Vực rồi.”

“Anh còn tranh phần diễn nữa a?” Đường Thập Nhất phì cười, nhéo mũi hắn.

“Tôi đâu có giành phần, tôi chỉ muốn cùng hát với cậu.” Bạch Văn Thao tóm được bàn tay Đường Thập Nhất, “Hí khúc của hai ta sao có thể để mình cậu xướng mãi được? Vậy có khác gì kịch một vai?”

“Kịch một vai vẫn còn hơn kịch câm.” Đường Thập Nhất cụp mắt, “Trước kia tôi cứ nghĩ vở diễn này tôi vốn không có vai…”

Bạch Văn Thao biết hắn đang nghĩ gì, nhưng lúc này mọi ngôn từ đều là rỗng tuếch, chẳng bằng một cái ôm chặt vững vàng. Bởi vậy hắn chỉ siết chặt vòng tay, Đường Thập Nhất cũng càng nép vào bên hắn, thời khắc này… vô thanh thắng hữu thanh.

Đương lúc ngọt ngào thắm thiết, đột nhiên cả hai cùng khẽ rùng mình, họ trao nhau một ánh mắt rồi lẳng lặng rời nhau ra, Bạch Văn Thao lặng lẽ lần tay xuống khẩu súng giắt nơi thắt lưng rồi bất thần quay phắt lại, nổ một phát súng vào một bụi rậm, “Ra mau! Phát thứ hai sẽ không trệch đâu!”

Tiếng loạt soạt vang lên từ trong bụi rậm, lát sau một người đàn ông mặc áo dài nâu chui ra, anh ta giơ cao hai tay, tỏ vẻ mình không có ý xấu, “Bạch Văn Thao quả không hổ là đệ nhất thiện xạ Quảng Châu, thân thủ bất phàm, cũng thật là cảnh giác.”

“Cảm ơn lời khen, nhưng nếu anh không nói rõ mục đích của mình, e là tôi không thể thả anh đi dễ dàng đâu.” Bạch Văn Thao vô thức dấn lên che chắn cho Đường Thập Nhất.

“Đường lão bản, Bạch cảnh quan, tôi đến để nhờ hai người một việc.” người đàn ông nói bằng giọng chắc nịch, “Ít lâu nữa tổng thanh tra xưởng quân nhu sẽ không may bỏ mạng, đến lúc đó sẽ có một người tên là Mã Vân đến Vạn Hối xin phỏng vấn, anh ta là một kỹ sư, ngài sẽ giới thiệu anh ta đến xưởng quân nhu làm tổng thanh tra kỹ thuật.”

“Sau đó hắn sẽ giở trò phá hoại vũ khí xưởng quân nhu sản xuất cho quân đội Nhật, bọn chúng chịu thiệt hại, người đề cử là tôi sẽ bị bắt vào trại tập trung, bị hành hạ đến chết chứ gì?” Đường Thập Nhất cười lạnh, “Anh đây hẳn là sĩ quan lực lượng kháng Nhật rồi, nhưng tìm đến đại đại Hán gian của Quảng Châu xin giúp đỡ anh không thấy tức cười hả?”

“Đường lão gia, ngài chớ hiểu lầm, tôi không uy hiếp ngài như một kẻ thù.” vẻ thành thật trong giọng điệu của người đàn ông làm Đường Thập Nhất hơi ngạc nhiên, “Bằng mọi giá xin ngài hãy giúp chúng tôi việc này, Mã Vân làm việc rất thận trọng, sẽ không bị phát hiện đâu.”

“Thế nếu bị thì sao?” dù thoáng ngờ vực, Đường Thập Nhất vẫn không chịu nhả ra, “Tôi đi đến hôm nay đã là vừa lòng thích ý rồi, không thể mạo hiểm với anh được. Văn Thao, mình đi thôi.”

“Chờ đã!” Bạch Văn Thao níu Đường Thập Nhất lại, hắn cất súng đi rồi hỏi người đàn ông, “Vì sao anh lại nghĩ chúng tôi sẽ giúp việc này, và từ đâu anh biết Vạn Hối có liên hệ với xưởng quân nhu?”

“Chúng tôi có nguồn tin của mình, việc này tôi không thể tiết lộ được.” người đàn ông đưa tay chào Bạch Văn Thao theo lối nhà binh, “Bạch cảnh quan, tôi biết nhất định anh sẽ giúp việc này, tôi cầu xin anh đấy, lúc này là thời điểm then chốt quyết định thế cục cuộc chiến, chúng ta không thể thua được!”

Cả Bạch Văn Thao và Đường Thập Nhất đều lạnh lùng im lặng, Đường Thập Nhất kéo Bạch Văn Thao quay đi, lần này Bạch Văn Thao không cản lại mà cùng hắn đi theo con đường xuống núi.

“Thập Nhất.” đến chân núi, Bạch Văn Thao mới níu tay Đường Thập Nhất đang cố bước thật nhanh lại, “Có giúp không?”

“… tôi muốn sống lâu trăm tuổi.” Đường Thập Nhất quay lại, cau mày, “Tôi muốn sống đến ngày lũ đầu củ cải cút khỏi Quảng Châu, cút khỏi Trung Quốc.”

“… chúng ta sẽ sống đến trăm tuổi.” Bạch Văn Thao cười, vỗ vỗ má hắn, “Đi thôi.”

Đường Thập Nhất cúi đầu, không nói gì.

Chiều hôm đó, Bạch Văn Thao đến cục làm việc, Đường Thập Nhất ngồi trong thư phòng nhìn chăm chăm bức tranh chữ trên tường.

“Thù quân yên nhiên nhất hồi cố, đẳng nhàn sinh tử trục bát hoang…”

Đường Thập Nhất nhấc điện thoại lên, “Thư ký Trương, nếu chiều nay có một người tên là Mã Vân đến xin làm kỹ sư, anh nhận nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.