Bạch Văn Thao cuống cuồng đạp xe tới Sa Diện, bộ dạng của hắn khiến hai tên lính Anh đứng gác trước cầu hết sức kinh ngạc, họ lập tức lao ra cản hắn lại, một người hét lớn “Get out of here!” Bạch Văn Thao nghe không hiểu, lúc ra đi vì lo lắng quá mà quên cầm tiền theo nên hắn chỉ còn cách vung chân múa tay cố tỏ ý rằng mình có việc rất gấp. Nhưng hắn càng gấp thì lính Anh càng hoảng hơn, tin rằng hắn định đến gây sự với các vị quyền quý trong tô giới, họ ra sức xô hắn ra, hắn vừa chực xông tới lần nữa bọn họ liền bồng súng ngang ngực, chĩa về phía hắn và quát: “Freeze!”, đến đây thì hắn chỉ còn cách khựng lại, giơ hai tay lên. Bạch Văn Thao loanh quanh trước cầu khá lâu mà không thể đến gần hơn được, hai tên lính Anh thì càng theo dõi hắn chặt hơn, rốt cuộc hắn bực bội vò đầu, trở về túc xá của đội cảnh binh.
Đêm đó hắn thức trắng đến khi trời sáng, trong đầu chỉ lởn vởn những cảnh tượng hết sức kinh hoàng, khó khăn lắm mới nhịn được đến bảy giờ, hắn lập tức chồm dậy, phóng đến Sa Diện lần nữa.
Bạch Văn Thao đang lòng như lửa đốt đương nhiên không có thì giờ để mắt đến tờ báo mới một xu sáng nay với dòng tít vĩ đại ngay trang đầu…. Phó Dịch Viễn bị kẻ thù đầu độc bất thành. Còn các vị thúc bá huynh đệ biết tin sớm hơn cả đám ký giả thì giờ này đã kịp tề tựu đông đủ trước phòng bệnh, vây quanh Đường Thập Nhất mặt mũi xám xịt và Lưu Thục Phân đang khóc không thành tiếng.
Phải rồi, còn cả một Phó Dịch Viễn đang nằm trên giường bệnh, mặt vàng ệch, chân tay co quắp, nước dãi nhễu dài ra từ cái mồm đã méo hẳn sang một bên.
“Tại em! Tất cả là tại em!” Lưu Thục Phân nhào đến cạnh giường, vồ lấy bàn tay Phó Dịch Viễn mà khóc lóc: “Đi chơi mạt chược cả đêm làm cái gì! Em phải ở nhà với anh mới phải! Dịch Viễn! Dịch Viễn a! Sao anh lại thành thế này, tất cả là tại em, tại em không tốt a!”
“Chị dâu à, chị đừng thế, đứng lên đi.” Đường Thập Nhất đỡ Lưu Thục Phân dậy, “Dù chị có ở nhà thì cũng chỉ… chậc…”
“Nực cười! Thiết ca đi chưa được bao lâu đã có kẻ dám làm tàng trên đầu thái tuế!” La Sơn dằn mạnh cây can xuống sàn, “Dịch Viễn, cháu có mất mạng cũng phải nói cho chúng ta biết kẻ đó là ai để chúng ta báo thù cho cháu a!”
“La lão gia, anh họ giữ được mạng đã là phúc đức lắm rồi, chú không nên ép anh ấy như thế.” Đường Thập Nhất thở dài, cầm bàn tay Phó Dịch Viễn, “Đều vì Thập Nhất không tốt, nếu Thập Nhất không đẩy gánh nặng gia nghiệp lên vai anh họ thì anh ấy đã chẳng phải lãnh cái họa sát thân này, tội nghiệt này đúng ra Đường Thập Nhất cháu phải chịu!”
Vừa nghe thấy ba tiếng “Đường Thập Nhất”, toàn thân Phó Dịch Viễn đột nhiên co giật mạnh, hắn mở trừng hai mắt, một tay vùng lên túm chặt gấu áo Đường Thập Nhất, tròng mắt thiếu điều nứt ra, miệng run lẩy bẩy nhưng chỉ phát ra được mấy tiếng ú ớ vô nghĩa.
“Anh!” Đường Thập Nhất bắt lấy bàn tay Phó Dịch Viễn rồi nấc lên thê thiết, “Em biết, em biết là lỗi của em, em đã làm hại anh rồi! Anh bóp chết em đi! Anh bóp chết em đi!” miệng nói, tay hắn cũng túm tay Phó Dịch Viễn lên dí vào cổ mình.
“Thập Nhất! Không được!” Đám thanh niên có mặt vội vàng xông vào khuyên can, Phó Dịch Viễn vẫn không buông ra, Đường Thập Nhất lại càng không chịu tránh thành ra nhất thời phòng bệnh náo loạn ầm ĩ, Trịnh Thừa Chi đại thiếu gia Trịnh gia vội vàng sai người gọi bác sĩ đến rồi quay lại ra sức gỡ bàn tay cứng còng của Phó Dịch Viễn ra, “Dịch Viễn, chú định bóp chết Thập Nhất thật hay sao?!”
“Em đáng chết! Đồ vô dụng như em đúng là đáng chết!” Đường Thập Nhất khóc nức nở, “Tại em hại anh, tại em, tại em!”
“Các người làm loạn đủ chưa!?” Đột nhiên, Tưởng Lệ Vân vẫn ngồi im lặng một bên lớn tiếng quát, cả phòng bệnh lập tức nín lặng, bà ta đứng dậy bước đến cạnh giường, mọi người đều tự giác đứng nép lại cho bà ta đi.
Bàn tay Phó Dịch Viễn vẫn đang bấu trên cổ Đường Thập Nhất nhưng kỳ thực hắn ta đâu còn mấy sức lực, đều là do Đường Thập Nhất ghìm chặt cổ tay hắn, không cho hắn cử động nữa. Tưởng Lệ Vân đến trước mặt Đường Thập Nhất, dang tay tát hắn “chát” một tiếng, “Cậu còn chưa hiểu ý Dịch Viễn hay sao!”
“Cháu… không hiểu ý anh ấy ư?” Đường Thập Nhất thả tay ra, ôm bên má vừa chịu đòn, nhân cơ hội đó Lưu Thục Phân liền giằng tay Phó Dịch Viễn ra, Phó Dịch Viễn còn cố gắng níu lại lần nữa khiến bàn tay co cắp gượng gạo cứ quơ quào liên hồi về phía Đường Thập Nhất.
“Dịch Viễn liều mạng túm lấy cậu không lẽ là để cậu chết cho nó xem sao?” Tưởng Lệ Vân tự ý tóm tay Phó Dịch Viễn lên bắt Đường Thập Nhất nắm lấy, “Nó muốn giao gia nghiệp Đường gia cho cậu đó, nó muốn cậu phải nhận lời nó, nếu không nó chết làm sao nhắm mắt được a!”
“Nhưng cháu… cháu không thể…” Đường Thập Nhất đương nói thì Phó Dịch Viễn lại chồm dậy, lần này hắn vồ được cánh tay Đường Thập Nhất, toàn thân đổ cả lên người hắn, Đường Thập Nhất lập tức bi ai rú lên, “Anh ơi!!!”
“Thập Nhất! Em nhận lời Dịch Viễn đi!” Lưu Thục Phân đột nhiên quỳ xuống nắm gấu áo Đường Thập Nhất, khóc ròng: “Em xem anh ấy đến như thế kia rồi, em còn không chịu nhận lời thì anh ấy có thành quỷ cũng không an lòng được đâu!!!”
“Thập Nhất, cậu phải trưởng thành lên.” Tưởng Lệ Vân vỗ vai Đường Thập Nhất rồi đưa mắt về phía các vị lão gia, thiếu gia trong phòng, “Ở đây ai ai cũng từng chịu ơn Đường gia, Đường gia gặp chuyện gì chúng ta sẽ chỉ biết dốc cả gia sản, cả tính mạng ra trợ giúp, tuyệt không nói hai lời, nhưng nếu cả cậu, đại thiếu gia của Đường gia cũng không dám gánh vác gia tộc này thì bọn người ngoài như chúng ta dù muốn giúp cũng lực bất tòng tâm thôi. Cậu đã hiểu tâm ý Dịch Viễn chưa, Thập Nhất?”
“Thập Nhất hiểu rồi, hiểu rồi!” Đường Thập Nhất cương quyết gật đầu, hắn siết chặt bàn tay Phó Dịch Viễn rồi ôm chầm lấy hắn ta mà khóc, “Anh ơi, Thập Nhất hiểu rồi! Thập Nhất thực sự hiểu rồi! Anh yên tâm, em sẽ tiếp quản mọi sự của Đường gia, em sẽ chăm sóc chị dâu, có cực khổ đến mấy em cũng sẽ học cầm quân, em quyết không để anh phải xấu hổ đâu! Anh họ, Thập Nhất nhận lời anh, Thập Nhất nhận lời anh rồi a!”
Đường Thập Nhất vốn là xinh đẹp, đặc biệt là cặp mắt hắn bẩm sinh đã trong sáng dịu dàng, hàm yên đái thủy, giờ này hắn khóc như thế vẻ tuấn tú lại được thêm một phần yếu đuối mỏng manh, thực là khiến người xem không đành lòng thương tiếc, La Sơn liền xoa đầu hắn, an ủi như một người cha hiền từ, “Thiết gia sẽ vui lòng lắm, Thập Nhất, thôi cháu cũng đừng đau khổ nữa.”
“Các ông vây quanh bệnh nhân làm gì thế này!” lúc này bác sĩ và mấy nam hộ lý đã đến nơi, đám hộ lý vội đẩy Đường Thập Nhất ra rồi ấn Phó Dịch Viễn lại giường, “Các ông có biết kích động bệnh nhân thế này sẽ khiến tình trạng anh ta nguy hiểm hơn không hả?!”
“Xin lỗi, chúng tôi không cố ý.” Đường Thập Nhất nói rồi vội tránh sang một bên, để bác sĩ tiêm thuốc an thần cho Phó Dịch Viễn, “Thôi các chú các anh cứ về lo công việc đi, Thập Nhất ở lại đây với anh họ một lát, không nên để lỡ việc vì chuyện nhà Thập Nhất.”
“Đâu có chuyện đó, Thập Nhất à, có gì cháu nhớ phải nói nhé, các chú nhất định sẽ giúp cháu.” mỗi người khuyên nhủ thêm một câu rồi cùng ra về hết, nhân viên y tế thấy Phó Dịch Viễn không có vấn đề gì thì chỉ dặn dò Đường Thập Nhất và Lưu Thục Phân mấy câu nghiêm khắc rồi cũng rời khỏi phòng bệnh luôn.
Lúc này, Đường Thập Nhất đã ngừng khóc, hắn móc khăn tay ra lau mặt, hai mắt còn ướt nước, mũi vẫn hồng hồng nhưng gương mặt đã hoàn toàn chẳng còn chút “bi ai” nào. Lưu Thục Phân phủi sườn xám, bước tới phía sau ôm thắt lưng Đường Thập Nhất, “Thập Nhất gia diễn hay quá, không làm minh tinh điện ảnh thật là phí hoài.”
“Em quên anh từng học diễn kịch sao?” Đường Thập Nhất hỉ mũi, gấp khăn tay cất đi rồi gỡ vòng tay Lưu Thục Phân ra, “Chỗ này không phải như trong nhà, đêm nay mình đi coi kịch, vào ghế lô ngồi rồi ta trò chuyện sau, được chưa nào?”
“Gớm, vừa khóc đến thương tâm tối lại đòi đi coi kịch, mấy lão già kia tha cho anh hay sao?” Lưu Thục Phân cười cười, vuốt lại gấu áo Đường Thập Nhất bị Phó Dịch Viễn vò nhàu khi nãy, “Đêm nay em còn phải tan nát cõi lòng nữa kia, cậu em rể này nhớ phải an ủi em đấy, chớ có quên anh vừa nhận lời chăm sóc em rồi đó.”
“Ấy là đương nhiên rồi.” Đường Thập Nhất cúi xuống hôn lên má cô ta, “Anh đi nói chuyện với bác sĩ điều trị đã, tối nay gặp lại em.”
Đường Thập Nhất ra ngoài đóng cửa phòng bệnh lại, Lưu Thục Phân liền ngồi xuống bên giường Phó Dịch Viễn, dịu dàng nói: “Dịch Viễn, thế này khó chịu lắm phải không? Chắc anh đang nghĩ ‘vì sao các người không giết tôi’ chứ gì? Nhất dạ phu thê bách nhật ân, thôi thì em sẽ giải thoát cho anh vậy.”
Nói rồi Lưu Thục Phân mở túi, móc ra một ống tiêm rỗng.
Đường Thập Nhất ngồi xe trở về Sa Diện, xe đang chạy đột nhiên có một bóng người lao ra chặn trước đầu xe. Tài xế Lưu Trung vội vã đạp thắng, may sao không cán phải người nọ, hắn đang định chửi mẹ cha tiên tổ kẻ đó thì hắn ta đã nhảy vọt sang hông xe rồi nện rầm rầm vào kính cửa ghế sau chỗ Đường Thập Nhất đang ngồi.
Đường Thập Nhất định thần nhìn lại, quả nhiên là Bạch Văn Thao. Hắn mở cửa sổ xe, nhíu mày hỏi, “Bạch tiên sinh phải không?”
“Thập Nhất gia, xin hỏi ngài có biết Tiểu Đào ở đâu không?” Bạch Văn Thao lúc này hai mắt vằn tơ máu, vành mắt trũng sâu, rõ ràng đã thức trắng một đêm, “Tôi vừa tới nhà ngài nhưng Quyền thúc nói cô ấy không có nhà, ngài sai cô ấy đi đâu phải không?”
“Tiểu Đào sao?” Đường Thập Nhất cau mày, “Tối qua nó đâu về nhà, tôi lại tưởng nó ở chơi chỗ anh muộn quá không qua cầu về được chứ!”
“Không có! Hôm qua Tiểu Đào đâu có rời khỏi Sa Diện!” Bạch Văn Thao vò tung đầu tóc, “Làm sao bây giờ! Nhất định cô ấy gặp chuyện gì rồi! Làm sao bây giờ!?”
“Bạch tiên sinh, mời anh lên xe đã.” Đường Thập Nhất mở cửa xe cho hắn vào, “Anh bảo Tiểu Đào gặp chuyện bất trắc là thế nào?”
“Tối qua cô ấy gọi điện cho tôi, nói năng rất quái dị, cô ấy bảo tôi bỏ trốn cùng cô ấy, sau đó thì có tiếng súng, thế rồi không nghe tín hiệu gì nữa!” Bạch Văn Thao túm mạnh lớp vải quần dưới tay, “Thập Nhất gia, rất có thể Tiểu Đào đã đến biệt thự họ Phó đó, ngài dẫn tôi tới đó tìm cô ấy đi!”
“Như bình thường thì tôi sẵn sàng đưa anh đi, nhưng anh có biết đêm qua xảy ra chuyện gì không?” gương mặt Đường Thập Nhất dần trở nên âm trầm, “Đêm qua anh họ tôi, Phó Dịch Viễn bị người ta đầu độc, giờ đang nằm ở bệnh viện, ảnh thành phế nhân rồi, lúc này tôi lại đưa anh đến làm loạn ở biệt thự nhà họ thì biết ăn nói sao với anh ấy đây?”
“Tôi không định đến làm loạn, Thập Nhất gia, chỉ cần Tiểu Đào không ở đó tôi sẽ đi ngay, tuyệt đối không gây thêm chút phiền phức gì cho ngài đâu!” Bạch Văn Thao đột ngột giơ tay lên tự tát mình một cái, “Cái miệng ngu ngốc này của tôi hôm đó đã mạo phạm ngài, tôi tạ lỗi với ngài!”
“Làm cái gì vậy!” Đường Thập Nhất vội vàng tóm tay hắn lại, ngăn hắn không tự tát mình cái nữa, đoạn tức giận nạt, “Đường Thập Nhất này là loại người đó sao?!”
“Thập Nhất gia đương nhiên không phải người như thế!” Bạch Văn Thao khựng lại, vội trở tay nắm chặt tay Đường Thập Nhất, “Là tại tôi sốt ruột quá nên nghĩ bậy bạ thôi, Thập Nhất gia xin ngài thương tôi bụng dạ đang như lửa đốt mà đưa tôi đến biệt thự họ Phó được không, tôi xin ngài đấy!”
“Sao anh lại nghĩ Tiểu Đào đang ở biệt thự họ Phó?” Đường Thập Nhất đẩy tay hắn ra, khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày hỏi.
“Hơn năm giờ chiều hôm qua tôi có gặp cô ấy, cô ấy nói sắp phải đến biệt thự họ Phó đưa sườn xám cho mợ trẻ, mà biệt thự họ Phó cũng có điện thoại.” Bạch Văn Thao giơ ba ngón tay lên, “Nếu quả là quấy rầy Phó gia, sau này nhất định tôi sẽ đem tam sính lục lễ đến cửa nhà họ tạ tội! Nhưng giờ tôi xin Thập Nhất gia hãy giúp tôi đã!”
“Được rồi được rồi, không cần phải nói nghiêm trọng thế, chỉ đến Phó gia một chuyến thôi mà, đằng nào chị dâu tôi cũng đang ở viện, đi thì đi vậy.” Đương Thập Nhất biết không lay chuyển được Bạch Văn Thao, liền bảo tài xế quay xe đến Phó gia. Từ đó Bạch Văn Thao cứ không ngừng nhìn ra đường, chỉ sợ sơ ý để lỡ bóng dáng Tiểu Đào đi qua.
Đường Thập Nhất vẫn khoanh một tay trước ngực, tay kia che khuất gương mặt quay nghiêng về phía Bạch Văn Thao. Bóng cây loang lổ đổ sượt qua kính xe, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Lát sau, xe đến trước dinh thự họ Phó, Đường Thập Nhất đợi xe dừng bánh hẳn mới nắm cánh tay Bạch Văn Thao, cảnh cáo: “Dù chủ nhà không có nhà, anh cũng không thể làm bừa được.”
“Tôi biết rồi, tôi chỉ tìm người thôi, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho ngài đâu.” Bạch Văn Thao cương quyết gật đầu, bấy giờ Đường Thập Nhất mới thả tay ra, xuống xe.
Họ vừa đến cửa thì một tiếng thét kinh hoàng của phụ nữ đột nhiên vang lên. Theo thói quen nghề nghiệp, Bạch Văn Thao lập tức đá tung cửa lớn, xông vào nhà, nhìn quanh một lượt phòng khách rồi lao lên lầu hai.
Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, mặc đồ người hầu đang ngã ngồi trên hành lang, mặt mũi trắng bệch, kinh hoàng bưng miệng run rẩy, Bạch Văn Thao vội chạy đến đỡ cô ta dậy, đoạn móc phù hiệu cảnh sát ra, hỏi, “Cô không sao chứ? Tôi là cảnh sát, có chuyện gì vậy!”
“Cảnh sát, ngài cảnh sát ơi!” Người phụ nữ nọ vội vàng túm lấy Bạch Văn Thao rồi chỉ chỉ tay vào một căn phòng trước mặt, kêu lớn, “Có người chết! Có người chết trong đó!”
Bạch Văn Thao vào căn phòng cô ta chỉ, thấy một xác phụ nữa mặc trang phục người làm màu xanh thêu hoa nhỏ đẫm máu nằm vật bên cạnh tủ treo áo khoác, trên giường có mấy bộ quần áo sạch, xem ra là người hầu vừa xong định mở tủ treo đồ vào mới phát hiện ra bên trong có xác người rồi hét lên.
“Chị Phương! Chị làm sao thế này!”
Đường Thập Nhất cũng đã lên đến nơi, người hầu nọ vừa thấy hắn đã vội lao đến túm tay áo hắn, khóc lóc, “Lão gia ơi! Có người chết! Trong đó có người chết! Tôi không làm nữa, không làm nữa! Ngài cho tôi về Đường gia đi, lão gia ơi!”
“Chị Phương, chị đừng có hoảng, mau đi báo cảnh sát đi!” Đường Thập Nhất sai chị Phương đi báo án rồi cũng vào trong phòng, Bạch Văn Thao đang đứng bên giường, nhìn trân trân cái xác trên mặt đất.
Đường Thập Nhất lại gần xem thử, hắn thấy xác phụ nữ này đã bị hủy cả gương mặt, hoàn toàn không nhìn ra đường nét nào nữa nhưng trông dáng ngươi thì quả là rất giống Tiểu Đào. “Bạch tiên sinh, đây…”
“Thập Nhất gia, phiền ngài giúp tôi xem…” bất kể Bạch Văn Thao bình tĩnh cơ trí đến thế nào lúc này hắn cũng không thể giữ được giọng mình khỏi run rẩy, thậm chí hắn còn không đủ dũng khí để tự xác nhận thân phận cái xác này, “Lòng bàn tay trái của cô ta… có có một nốt ruồi nâu nhạt không? Trên cổ cô ta có đeo một chiếc vòng bạc… mặt hình trái bàn đào quấn lá không…?”
“Ừ.” Đường Thập Nhất móc khăn tay che miệng mũi rồi ngồi xổm xuống kiểm tra, lát sau hắn ngẩng lên, khó nhọc gật đầu với Bạch Văn Thao.
Bạch Văn Thao lảo đảo bước lùi mấy bước, rồi chán chường ngã ngồi xuống sàn.
===
vầng, 11 gia… sao ko mần minh tinh điện ảnh nhở =))~ anh khóc mùi quá đi à =)))~