Trời tối, bóng đêm bao phủ khắp khu rừng, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt từ những vì sao chiếu xuống. Vô Thích nằm trên đóng rơm ngó trái ngó phải, hết nhìn về phía bụi cỏ xa xa, lại nhìn sang những thân cây cao lớn, lúc nhìn về phía thác nước,… Nơi đâu cũng tối mờ không rõ ràng, Vô Thích dù gan lì nhưng đến thế giới này cô ít nhiều từng đối diện với ma quỷ. Chỉ nghĩ đến cảnh tượng trong lãnh cung bị đám u hồn đeo bám, khiến tâm tư Vô Thích như bị treo lên lơ lửng, sợ hãi đến phát run.
Nhìn nhìn ngó ngó xung quanh, sợ hãi lên tiếng gọi: “Huyền Cơ, ngươi ngủ chưa?”
Dưới gốc cây cổ thụ, Đồ Tô Huyền Cơ tư thế ngồi thiền, cất giọng: “Chưa!”
Vô Thích vui mừng lên tiếng: “Ngươi lại gần ta hơn có được không? Nơi đây tối như vậy, một mình ta nằm đây rất sợ.”
Đồ Tô Huyền Cơ nói: “Nơi đây không có ma quỷ, là một nơi thanh tịnh.”
Vô Thích: “Làm sao ngươi dám chắc nơi đây không có ma quỷ. Lại đây đi, ta cứ như thế này sẽ không ngủ được.”
Đồ Tô Huyền Cơ trước sau như một, hai mắt vẫn nhắm, nói: “Chiếc vòng tay lưu ly kia có phép thuật phù trú của Nhất Dạ Chi Vương, ma quỷ sẽ không dám làm phiền ngươi.”
Nâng cánh tay trái lên nhìn vào chiếc vòng lưu ly mà Tông Chính Nhược Hàn đã tặng cô: “Ngươi vừa nhìn là biết được có phù trú, ngươi cũng có chút bản lĩnh đó.”
Từ phía xa âm thanh vang ra kéo dài là tiếng tru của chó sói, Vô Thích vừa mới yên lòng vì tin tưởng vào phù trú của Nhất Dạ Chi Vương đã bị tiếng tru trong đêm tối tĩnh mịch ăn mất phần tin tưởng cuối cùng. Niềm tin biến mất, can đảm bị đánh tan tành, sợ đến mức chẳng màng vết thương đang đau, lom khom ngồi dậy gom nhanh vội ôm đóng rơm vào lòng, bước chân nặng nề cuốn gói về phía Đồ Tô Huyền Cơ.
Nghe thấy động tĩnh, Đồ Tô Huyền Cơ mở mắt ra nhìn, bên cạnh chính là Vô Thích đang trãi rơm xuống nền đất, y hiếu kì hỏi: “Ngươi qua đây làm gì?”
Ngồi trên đóng rơm, Vô Thích nhìn người bên cạnh: “Ta kêu ngươi qua, ngươi không qua thì đích thân ta đến bên này.” Dứt lời liền nằm xuống, cô chính là như vậy, tùy ý, không kiêng dè.
Đồ Tô Huyền Cơ nhìn Vô Thích nằm sát bên cạnh, không lên tiếng phản đối, nhắm mắt tiếp tục tọa thiền.
Buổi sáng đẹp trời với bầu không khí trong lành nơi rừng hoang thác đổ, Vô Thích ngồi trên một tảng đá bên dòng sông, hai chân ngâm dưới làn nước trong mát rượi. Trên tay cầm lấy vài viên đá nhỏ, tay còn lại ném về phía xa xa có cá đang bơi.
Vô Thích ban đầu chơi vui vẻ, lát sau nhàm chán: “Cái tên Đồ Tô Huyền Cơ mới sáng đã chạy đi đâu không biết?”
“Vết thương của ngươi vẫn chưa lành!”
“Ngươi về rồi!” Lập tức xoay người lại, Vô Thích gương mặt rạng cười nhìn Đồ Tô Huyền Cơ đang tiến về phía cô, trên tay trái còn xách kèm một cái giỏ, được đậy bởi một tấm vải màu nâu sẵm.
Thấy y bước về phía một tảng đá bằng phẳng khá rộng, đặt chiếc giỏ lên đó. Lấy tấm vải màu nâu sẵm đặt sang bên, lấy ra một đĩa rau cải xào, một chén cơm. Vô Thích hai mắt phát sáng, nhưng vẫn nhớ vết thương là gánh nặng nên chậm rãi rời khỏi bờ sông.
Hướng mắt nhìn Vô Thích một tay ôm bên ngực, chân bước nặng nề nhưng vội vàng cùng với hai con mắt sáng ngời, lom khom bò lên ngồi trên tảng đá. Đồ Tô Huyền Cơ đặt đôi đũa lên chén cơm trước mặt Vô Thích, nói: “Đây là của ngươi, ta không tranh với ngươi, ngươi vội gì?”
Vô Thích chụp ngay lấy đôi đũa, cầm chén cơm, tinh thần phấn khởi chợt nhớ đến người đối diện mà ngẩng mặt nhìn: “Ngươi không ăn sao?”
Đồ Tô Huyền Cơ: “Ta ăn rồi!”
Vô Thích cười cười, nhanh chóng gấp cải xào vào chén ăn ngay tức khắc. Đồ Tô Huyền Cơ ngồi sang tảng đá bên cạnh, gương mặt không thay đổi, nhưng đuôi mắt mang hàm ý cười.
“Mấy ngày nay ta toàn ăn trái cây lót bụng, tưởng là đã quên mất mùi vị của cơm rồi chứ? Ngươi như vậy mà mới sáng đã ra khỏi rừng tìm cho ta sao?” Vô Thích nhai ngấu nghiến, thấy trong mắt y có ý cười, cô liền vui vẻ hơn. Những ngày vừa qua ở cạnh y, lúc nào cũng là một vẻ mặt lạnh nhạt đến nhạt nhẽo, vô vị đến phát chán.
Đồ Tô Huyền Cơ nhẹ gật đầu: “Vết thương của ngươi tốt hơn nhiều rồi, hai ngày nữa đã có thể rời khỏi đây.”
Vô Thích đưa tay vỗ ngực vì bị nghẹn thức ăn, Đồ Tô Huyền Cơ đưa túi nước tới. Cô như rất quen thuộc với những biểu hiện này của y, nhận lấy túi nước, uống một hơi thông suốt lồng ngực mới tiếp tục ăn, miệng vừa nhai vừa nói: “Huyền Cơ, ngươi không tò mò sao?”
Đồ Tô Huyền Cơ: “Tò mò chuyện gì?”
Vô Thích nói: “Thì chuyện ta bị tên bắn trọng thương, bị rơi xuống núi. Ngươi cứu ta lâu như vậy rồi, cũng chưa từng hỏi đến.”
Đồ Tô Huyền Cơ: “Ta chỉ tiện đường cứu ngươi một mạng, không phải vì cứu người mà muốn tìm hiểu chuyện của người.”
Giải quyết xong chén cơm lẫn đĩa cải xào, Vô Thích vò vò bên bụng, no nê nói: “Nhưng ta tin trong lòng ngươi có suy đoán nào đó? Ngươi nói đi, có hay không, ngươi không được nói là ngươi không có.”
Đưa viên thuốc vừa mới lấy ra về phía Vô Thích, y nói: “Ta có!”
Vô Thích lập tức nhướng mày phấn khởi, nhận lấy viên thuốc không vội uống mà chờ đợi lời nói của người đối diện: “Ta nghĩ ngươi là kẻ trộm.”
Khẽ chớp chớp mắt, Vô Thích dường như không hiểu. Nhưng rất nhanh lại nhớ đến túi vải đựng trang sức lẫn ngân lượng vẫn còn đang nằm trên đóng rơm nơi cô ngủ. Một cái thoáng qua đã hiểu ra vấn đề, sau khi uống viên thuốc mới nhàn rỗi cất giọng: “Chúc mừng ngươi, ngươi đoán đúng rồi!”
Đồ Tô Huyền Cơ đáy mắt hơi lóe lên tia kinh ngạc: “Bị ta vạch trần, ngươi không cảm thấy ngượng ngùng hay muốn che dấu?”
Vô Thích lục lấy trong chiếc giỏ ra một trái táo xanh, chùi chùi bên áo đưa ngay vào miệng cắn rột rột: “Không xấu hổ, không ngượng, ta cũng chỉ là mang tiếng một nửa ăn trộm. Những món trang sức này nói quy ra vẫn là một nửa tài sản của ta.”
Cô không nói dối, dù gì thì những món trang sức này đều là của Tông Chính Nhược Hàn tặng cho cô, nó đều là của cô. Tuy trước kia từng dùng tới danh phận của Trần Tình, nhưng mãi đến sau này Tông Chính Nhược Hàn đã thừa nhận cô là Vô Thích vẫn cứ vài ngày là sai nô tài mang quà đến tặng cô. Suy xét ra, há chẳng phải đó đã là tài sản của cô, còn về việc cô mang ra khỏi cung một cách lén lút, thế nên cô quyết định những thứ kia chỉ đều là một nửa tài sản, hoàn toàn không thống nhất là tài sản của riêng cô.
Ngẩng mặt nhìn khi thấy Đồ Tô Huyền Cơ rời khỏi tảng đá mà quay người đi, Vô Thích có chút băng khoăn, không biết y có hiểu cô đang nói gì hay không, hay là y đang cho rằng