Đồ Tô Huyền Cơ không trả lời, hướng trưởng quầy tiến lại, nói: “Trưởng quầy, bọn ta sẽ về phòng ăn, phiền ngươi dẫn bọn ta đi nhận phòng.”
Trưởng quầy kính nễ Đồ Tô Huyền Cơ là hòa thượng, lại thấy áo cà sa kim quang sáng óng nên đoán được thân phận vị hòa thượng này hẳn là một vị tăng tu phật nên càng nhiệt tình đón tiếp. Ông nhanh chóng dẫn đường, Vô Thích đi theo vẫn không hiểu quay mặt nhìn người đẹp trai bên cạnh, hỏi: “Sao lại phải về phòng ăn, ta thích ăn ở bên dưới hơn?”
Trưởng quầy mở cửa phòng, Đồ Tô Huyền Cơ bước vào, nói: “Giúp ta chuẩn bị một chậu nước nóng!”
Vô Thích vào theo, đưa mắt nhìn quanh một lượt căn phòng khá rộng rãi thoáng mát, bên ngoài chính là cửa sổ có thể nhìn ngó xuống bên dưới đường phố: “Căn phòng này không tồi nha!”
Tiểu nhị mang vào một chậu nước nóng đặt lên bàn, Đồ Tô Huyền Cơ hướng mắt nhìn sang Vô Thích đang chòm người ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới với vẻ thích thú, y gọi: “Vô Thích!”
Nghe gọi, Vô Thích xoay người nhìn y, không biết chuyện gì vẫn hướng lại gần, hỏi: “Chuyện gì?”
Đồ Tô Huyền Cơ: “Ta giúp ngươi thay băng, ngồi xuống đi!”
Vô Thích nhướng mày: “Hóa ra ngươi muốn về phòng ăn là để tiện chăm sóc vết thương của ta, ngươi lo quá rồi! Nhưng không sao, có người quan tâm vẫn hơn là bị mọi người mặc kệ.”
Kéo ghế ngồi xuống, Vô Thích mặt tươi cười đưa bàn tay trái về phía trước, Đồ Tô Huyền Cơ cẩn thận tháo mảnh khăn trắng ra, bàn tay Vô Thích trắng ngần lại bị máu tươi váy bẩn. Y lấy cái khăn đặt trên thành chậu, vắt nước nóng nhẹ nhàng lau quanh miệng vết thương.
Vô Thích ngồi không nhàn rỗi, tay còn lại chống cầm, nhìn nhìn nam nhân tuấn mỹ đang tỉ mỉ với vết thương của mình mà mở miệng: “Huyền Cơ, ngươi với ai cũng chu đáo như thế này sao?”
Đồ Tô Huyền Cơ lao sạch vết máu, lấy trong người ra một lọ sứ màu trắng, mở nút đỏ, rãi thứ thuốc bột mịn màu trắng lên miệng vết thương, đau rét khiến Vô Thích nhíu chặt hai đầu lông mày, tính rụt tay về lại bị bàn tay khỏe mạnh kia nhẹ nhàng giữ lại: “Chịu đau một chút!”
Vô Thích kêu lên: “Rét quá!”
Sau lời kêu than là một hành động khiến Vô Thích hết sức kinh ngạc, Đồ Tô Huyền Cơ một tay kéo bàn tay bị thương của Vô Thích lại gần hơn, mặt cũng chòm tới, ân cần thổi nhẹ vào vết thương, nhẹ nhàng, man mát.
Thật ra với vết thương ngoài da thế này đối với Vô Thích không là gì, cô dù gì cũng từng là một sát thủ lão luyện của thời hiện đại, ăn vài nhát dao, lãnh vài viên đạn cũng chỉ là chuyện thường gặp. Cô chỉ là thấy Đồ Tô Huyền Cơ có phần quan tâm đến vết thương này, nên chỉ muốn làm nũng một chút, mà y lại rất nhiệt tình quan tâm. Tâm trạng ấm áp, ánh mắt dán chặt người đối diện đang từng đợt, từng đợt thổi vào miệng vết thương, cô nói theo cảm tính: “Từ trước đến nay chưa ai từng tốt với ta như ngươi.”
Đồ Tô Huyền Cơ lấy mảnh vải trắng khác băng quanh vết thương, không vội hỏi: “Phụ mẫu ngươi không tốt với ngươi?”
Vô Thích nói: “Ta không nhớ phụ mẫu của ta là ai.”
“Bắt đầu nhớ được có lẽ khi đó ta được bốn năm tuổi, khi đó ta bơ vơ bên ngoài, đi khắp chợ xin ăn. Ai thương hại thì cho ăn cho ít tiền lẻ, ai không thuận mắt thì mắng chữi, thuận tay thì cho một cái tát.”
Đồ Tô Huyền Cơ ngẩng mặt nhìn Vô Thích, mặt vẫn duy nhất một biểu cảm lạnh nhạt. Vô Thích nói: “Ta tưởng đời ta như thế là xong, lại chẳng biết thế nào là được người người yêu thương. Thấy mấy đứa trẻ khác được phụ mẫu chiều chuộng, ta thật muốn tới tống mấy đứa trẻ kia đi chỗ khác mà tự mình thay thế vào. Há há há… Ngươi thấy khi đó ta có xấc láo không kia chứ?”
Đồ Tô Huyền Cơ vẫn nhìn cô, nói: “Không xấc láo, ngươi chỉ muốn có được sự quan tâm.”
Vô Thích liếc mắt nhìn sang y, híp mắt cười, nụ cười không tươi vui như bình thường, tiếp tục nói: “Sau đó một người đàn ông đến gặp ta, hỏi ta có muốn theo cùng không?”
Hai tiểu nhị mang vào hai mâm thức ăn. Một mâm món mặn có thịt, có rượu. Một mâm món chay, có rau cải, đậu hủ, có trà. Đợi hai tiểu nhị thu sếp hai loại món ăn qua hai nửa bàn ăn cho phù hợp từng đối tượng thì lùi ra ngoài.
Nhìn Vô Thích chưa gì đã cầm đũa gấp một miếng thịt cho vào miệng nhai hết mức tự nhiên, như thể vừa rồi cô kể không phải là chuyện buồn của quá khứ. Đồ Tô Huyền Cơ không vội ăn, hỏi: “Ông ta nhận nuôi ngươi?”
“Há há… ngươi đoán đúng một nửa rồi!” Vô Thích rót rượu, tính hướng tới cụn ly với y nhưng chợt nhớ y uống trà lại hướng miệng mà uống một mình.
Đồ Tô Huyền Cơ mắt khẽ chuyển sắc: “Có ý đồ?”
Lại hướng đũa gấp một miếng thịt khác cùng rau cải bên đĩa đồ chay của người kia mà ăn, vừa nhai, vừa nói: “Huấn luyện ta thành sát thủ.”
“Sao ngươi không ăn đi?”
“Thế nào, nghe ta nói ta từng là sát thủ nên ngươi sợ hãi ta sao?”
Đồ Tô Huyền Cơ lắc đầu: “Ta thấy ngươi đáng thương.”
Vô Thích xì một cái không hài lòng, rót rượu, uống rượu: “Ta không thích người khác thương hại ta. Sau này ngươi đừng mang những lời đó đối