Vô Thiên Đế

Chương 19: Chương 19: Luyện đan




Lý Thiên Hành trở lại phòng mình vẻ mặt tràn đầy hài lòng, đối với loại nữ nhân lạnh nhạt này phải tạo cho nàng cảm giác càng sâu càng tốt cho dù hận cũng được, hắn lấy ra lò luyện đan sao đó tiến vào đan thất bắt đầu luyện chế nhị cấp đan dược ít huyết đan.

- Đầu tiên là phân loại dược liệu kế tiếp chính là tính toán thành phần sao đó sắp sếp thứ tự cuối là đốt lửa bỏ vào nồi và… BÙM…

- Khục… khục…

Lý Thiên Hành nhìn một đóng bề bộn xung quanh ba ngày này hắn đã tiêu không dưới 1 vạn trung phẩm linh thạch ngay cả một viên phế đan cũng không thể tạo thành.

- Không lẽ lão tử thật sự không có thiên phú luyện đan?

Hắn nhìn xung quanh một lần nữa lắc đầu đi ra ngoài, linh dược đã bị hắn luyện đến không còn một móng bây giờ lại phải đi tìm hàng, hắn vừa ra khỏi của đã gặp phải người quen.

- Lý huynh mấy ngày nay người đi đâu sao ta lại không thấy?

- Ta bên trong đan thất.

Lý Mục nhìn vẻ thất vọng của Lý Thiên Hành liền vỗ vai hắn vài cái.

- Lý huynh bây giờ ta đang định đến luyện võ trường người có muốn đi xem không?

- Không hứng thú.

- Ta cũng không hứng thú xem bọn chúng đánh đấm chủ yếu là đến ngắm mỹ nữ a.

Lý Thiên Hành nghe đến đây liền quay sang nhìn Lý Mục.

- Thật sự có mỹ nữ sao?

- Ta gạt người làm gì? mau đi thôi.

Hai người vừa đến luyện võ trường liền nghe thấy bên trong truyền ra từng tiếng la hét, bên trên kháng đài một nam một nữ đang giao phối à lộn giao đấu vừa nhìn qua liền biết nữ tử kia đang ở thế hạ phong, nam tử tay cầm trường kiếm thân mặt lục y vô vùng tiêu soái mỗi một chiêu thức đều hoàn mỹ khiến cho nữ tử không có cơ hội phản công.

- Lâm Phong sư huynh nếu như huynh dám đánh thắng Liễu sư tỷ ta sẽ đi mách Như Vân sư tỷ.

Nam tử nghe đến đây trường kiếm trong tay khựng lại, nữ tử vừa thấy có cơ hội liền phản công nam tử bị bất ngờ không kịp đề phòng lập tức bị nữ tử áp chế.

- Cái này cũng gọi là luyện võ sao?

Lý Thiên Hành quay sang hỏi Lý Mục đúng lúc tên này đang nhìn về hướng nào đó ánh mắt sáng như sao miệng há đến không khép lại được nước giải bên trong cũng sắp trào ra, Lý Thiên Hành nhìn qua thấy một nhóm mười mấy nữ tử đang ngồi nói chuyện, bất kì người nào trong các nàng cũng có thể xem là mỹ nhân nhưng so với hai người trung tâm thì kém đến mấy bật Lý Thiên Hành nhận ra một người trong số hai nàng chính là đối tượng hắn đang tìm kiếm Bạch Tiểu Linh.

- Lý Mục huynh người thấy ai đẹp hơn?

- Tất nhiên là bạch y nữ tử đang ngồi ở giữa.

- Không ngờ huynh đệ lại có tầm nhìn chính xác như vậy, tiểu đệ thật sự bội phục.

- Tất nhiên nếu không ta đã không lấy tên là Lý Mục.

Lý Thiên Hành nhìn Bạch Tiểu Linh lại nhớ đến chuyện của Ngọc Thanh ánh mắt xoay chuyển vài lần cuối cùng chuyển lên người Lý Mục khóe miệng hắn khẽ cong lên.

- Lý Mục huynh ánh mắt của người tốt như vậy có thể nhìn thấy sắc mặt của nàng lúc này không?

Lý Mục nghe hắn nói liền liếc nhìn vài lần.

- Hình như sắc mặt của nàng không được tốt.

- Tất nhiên là không tốt rồi.

- Lý huynh người biết chuyện gì sao?

Lý Thiên Hành lấy một tay khoác lên vai Lý Mục kéo hắn lại gần mình.

- Lý Mục hai ta vừa gặp như đã quen tình cảm lại không thua thân thích ta nói với người chuyện này người nhất định phải giữ bí mật.

Lý Thiên Hành nói đến đây liền liếc nhìn xung quanh vài lần.

- Nàng ta tên Bạch Linh Linh ta với nàng cùng học chung đan phòng mấy ngày trước ta nghe bọn họ nói biểu tỷ của nàng tham gia thí luyện không may qua đời bây giờ trong nhà chỉ còn có mình nàng không thân không thích, thật sự vô cùng đáng thương.

- Thật vậy sao?

- Không những như vậy mấy tháng trước nàng còn bị một tên mặt trắng nhỏ gạt lấy tình cảm nàng mang toàn bộ linh thạch bên trong nhà đưa cho hắn đợi đến khi biết được thì tên kia đã đi mất, biểu tỷ của nàng vì vậy phải mạo hiểm thí luyện để bắt lấy yêu thú đi đổi linh thạch mới xảy ra nguy cơ như vậy, ta đoán bây giờ hẳn là nàng đang tự trách mình đi.

Lý Mục cảm thấy hai mắt mình hơi cay cay.

- Nàng đúng là đáng thương.

Lý Thiên Hành gật gật đầu đồng cảm.

- Lý Mục huynh nàng đáng thương là một chuyện nhưng mà ta cảm thấy đây là cơ hội rất tốt cho người tấn công.

Lý Mục nghe hắn nói liền động lòng nhưng sao đó lại nhíu mày nhìn Lý Thiên Hành.

- Lý huynh cơ hội tốt như thế sao người lại nhường cho ta?

- Hai ta không phải huynh đệ sao? với lại người đừng quên một tiêu của ta là ai? người chưa từng nghe nói thỏ khôn không ăn cỏ gần hang sao?

Lý Mục khẽ gật đầu.

- Lý huynh xem như ta nợ người một ân tình.

- Huynh đệ với nhau nói chuyện ân tình làm gì, Lý Mục ta chúc người thành công, tiến lên đi.

- Được.

Lý Thiên Hành nhìn Lý Mục rời đi trong lòng thầm rủa.

- Muốn dành băng sơn ngự tỷ với ta, xem lão tử có chơi chết người hay không.

Lý Mục đi đến chỗ Bạch Tiểu Linh bài ra một tư thế vô cùng tiểu soái.

- Linh Linh tiểu thư tại hạ Lý Mục hân hạnh được làm quen với người.

Mấy nữ nhân xung quanh vừa nghe Lý Mục gọi hai tiếng Linh Linh đều nhìn hắn bằng ánh mặt kinh ngạc còn có một chút thương hại bên trong, Bạch Tiểu Linh sắc mặt càng âm trầm đến đáng sợ.

- Linh Linh tiểu thư người không cần phải tự trách bản thân, chuyện của biểu tỷ cũng không phải hoàn toàn là do lỗi của người.

Bạch Tiểu Linh đang muốn động thủ thì ngừng lại ánh mắt tò mò đánh giá nam tử trước mặt, tên này làm sao biết chuyện của biểu tỷ mình?

Lý Mục thấy nàng đang đánh giá mình liền biết có cơ hội lập tức tiến lên.

- Linh Linh tiểu thư biểu tỷ của người dù sao cũng đã mất người cũng không cần phải đau lòng.

- Người… người đang nói bậy cái gì vậy?

Bạch Tiểu Linh nghiến răng nghiến lợi nhìn nam tử đứng trước mặt chỉ muốn bay tới xé xác hắn.

- Linh Linh ta biết người rất đau lòng nhưng biểu tỷ của người ở thiên giới cũng không muốn nhìn thấy người như vậy, việc bây giờ của người chính là nên sống một cuộc sống vui vẻ mà tại hạ sẽ là người mang lại hạnh phúc cho tiểu thư, tại hạ biết trước đây tiểu thư đã từng bị người khác ruồng bỏ nhưng tiểu thư yên tâm tại hạ sẽ không để ý đến chuyện này, sẽ luôn che chở và bảo vệ tiểu thư khỏi những thăng trầm của cuộc sống để tiểu thư trở thành một nữ nhân hạnh phúc nhất trên cái đại lục này.

Lý Mục chém xong liền mỉm cười đắc ý ngay cả Lý Thiên Hành đứng ở phía xa cũng tự nhận không bằng, một đám nữ nhân trước mặt hắn đều trợn mắt hà mồm.

- Người… người… ngươi thật tức chết lão nương mà.

Bạch Tiểu Linh hét lên một tiếng trong tay nàng liền xuất hiện một kiện trường tiên đánh về phía Lý Mục, hắn cảm thấy mọi chuyện có biến liền bắt đầu tìm đường chạy trốn.

- Mấy vị tỷ tỷ bắt tên khốn này lại giúp muội.

- Lý huynh đệ cứu ta.

Lý Thiên Hành nhìn thấy Lý Mục đang chạy về hướng mình liền mắng ầm lên.

- Đúng là đồ huynh đệ không có nghĩa khí.

Hắn vội vận ẩn thân thuật nhắm cửa võ đấu trường chạy đi, Lý Thiên Hành chạy một hơi ra khỏi hoàng gia học viện thở phào một cái.

- Nếu bị đám nữ tử đó bắt được nhất định sẽ bị hành đến không chết không thôi.

Hắn hít lấy vài hơi sao đó hướng Vạn dược các đi đến, trên đường đi hắn không ngừng suy nghĩ cải tiến phương pháp luyện đan của bản thân nếu không sao này chắc chắn phải mua đang dược để sử dụng, bây giờ linh thạch bản thân hắn còn không dùng đủ nếu phải mua thêm đan dược thì không biết đến khi nào mới hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ giao cho.

- Thật sự không còn cách nào sao? tử sắc huynh đệ người nói ta phải làm sao đây? tử sắc? tử sắc? đúng rồi lão tử đúng là thiên tài.

Lý Thiên Hành hưng phấn nhảy lên một cái chạy thẳng đến vạn dược các hắn mua mười mấy phần dược liệu ích huyết đan sao đó liền trở về bên trong đan thất.

Lý Thiên Hành tỉ mỉ phân chia từng phần dược liệu theo tỉ lệ chính sát nhất có thể rồi gôm bọn chúng vào một chỗ sao khi hoàn thành hắn bắt đầu vận công, tử sắc linh khí thoát khỏi cơ thể thôn phệ toàn bộ vật liệu sao đó tiến hành lọc lấy tinh hoa của chúng biến chúng thành dược thủy, Lý Thiên Hành ngồi một bên quan sát khối dược thủy trên không trung khi hắn thấy thiếu thành phần nào liền lấy dược liệu để tử sắc linh khí thôn phệ bổ xung thêm đến khi hoàn phù hợp với tỉ lệ bên trong thần thư hắn mới cho khối dược thủy vào bên trong đan đỉnh bắt đầu nung lên, công việc của hắn vô cùng đơn giản chỉ cần dùng chân hỏa nung cho đến khi dược liệu đặc lại là được, đan đỉnh khẽ rung lên một viên ích huyết đan to cỡ một nắm tay xuất hiện, viên đan dược này lớn hơn bình thường ít nhất 10 lần.

- To thế mới đẹp, lão tử chỉ thích dưa hấu lão tử không thích chanh.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện một vấn đề nếu như trong lúc chiến đấu nuốc viên đan dược này có khi nào nghẹn chết hay không?

- Không phải cái nào bự cũng tốt, có những chỗ to quá sẽ không có cảm giác.

Lý Thiên Hành đánh giá viên đan dược vài lần nếu tính theo chất lượng, viên đan dược trong tay hắn thuộc hàng trung phẩm.

- Cũng tốt chỉ cần không phải phế phẩm là được.

Có kinh nghiệm lần đầu lần thứ hai hắn thực hiện dễ dàng hơn sao khi đưa dược thủy vào bên trong đan đỉnh hắn sử dụng chân khí tách hỗn hợp lớn thành những hỗ hợp nhỏ, với chân khí hùng hậu trong cơ thể hắn hiện tại có thể luyện ra một lúc hơn 30 viên ít huyết đan nếu như hắn đạt trúc cơ đỉnh phong hắn tin tưởng có thể luyện chế một lúc 50 viên ít huyết đan, Lý Thiên Hành nhìn sơ qua gần trăm viên đan dược trước mặt vẽ mặt mỉm cười hài lòng bên trong đóng đan dược có một số viên đạt đến cấp bật thượng phẩm.

Lý Thiên Hành vận công điều tức cơ thể một lúc sao đó tiến vào bên trong giới chỉ, phía trước ngôi nhà gỗ lúc này xuất hiện vài chậu hoa cùng với một nữ tử đang cẩn thận chăm sóc cho chúng.

- Đúng là không công bằng lão tử chăm sóc nàng gần một tháng cũng không thấy nàng ôn nhu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.