Vô Thu Lãnh Nguyệt

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Dọc theo đường đi, Y Lãnh Nguyệt cố gắng đi thật nhanh. Tuy nhiên chưa đến hai ngày đã kêu không được, cần nghỉ ngơi.

Đi một chút lại ngừng ngừng, mười lăm ngày lộ trình đã sớm trôi qua, chính là Hoa Sơn vẫn là xa xa không thấy.

“Kỳ, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới đến Hoa Sơn a?” Y Lãnh Nguyệt lại hỏi Vô Thu Kỳ vấn đề này không biết bao nhiêu lần.

“Ta nghĩ không bao lâu nữa, chắc còn một hai ngày đi.”

“Nhưng là chúng ta đã đi được một tháng, ngươi không phải nói chỉ cần mười lăm ngày sao? Hiện tại hai cái mười lăm ngày đều đã qua, chính là tại sao còn chưa đến?”

“Đó là bởi vì ta tính toán dựa vào người bình thường, ta đã quên ngươi căn bản không phải là người bình thường.” Vô Thu Kỳ nhìn nhìn gia hỏa còn không biết bản thân đến tột cùng là dạng người gì châm chọc nói.

“Dù sao còn có một hai ngày nữa, ta hiện tại mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi một chút, được không?” Y Lãnh Nguyệt nhìn như thực kiệt sức mà đấm bóp đầu gối.

Lại nữa, Vô Thu Kỳ quả thực đối với hắn không còn cách gì.

Cũng không biết người giống như hắn, một bộ dạng được nuông chiều như vậy đến cùng là phải đại hộ nhân gia nào mới có khả năng dưỡng được.

Hắn tột cùng là dựa vào cái gì ở nơi giang hồ đánh đánh giết giết này tồn tại a?

Y Lãnh Nguyệt, nam tử giống như tràn ngập mê hoặc này thật sự là hấp dẫn y nha.

“Chúng ta tiếp tục đi lên phía trước, may ra sẽ có thôn trang hay thành trấn, chúng ta có thể ở đó tìm một địa phương nghỉ ngơi.”

“Làm sao ngươi biết sẽ có thôn trang?” Y Lãnh Nguyệt tò mò hỏi.

“Chúng ta đã đi được sáu ngày, không thấy có thôn trang nào, có thể thấy được kế tiếp sẽ lập tức có một thôn trang, thường người giang hồ đều biết tình hình phân bố các thôn trang, thông thường đều là ba ngày lộ trình sẽ có một thôn trang hoặc là thành trấn.”

“A ——, có chuyện như vậy a, vậy đi nhanh đi, ta hiện tại thật nhớ cảm giác được hảo hảo ngủ trên giường.”

Ra khỏi đường nhỏ giữa rừng, đi lên trên quan đạo. Y Lãnh Nguyệt ở phía xa liền nhìn thấy hai chữ to “Thiên Kỳ” gắn ở trên cửa thành.

Nguyên lai bọn họ đi tới Thiên Kỳ. Đã cách Hoa Sơn không còn xa, có thể nói đã muốn tiến vào trong phạm vi thế lực của Hoa Sơn.

Đó là một thành trấn khá lớn, phi thường náo nhiệt.

Vào thành, Y Lãnh Nguyệt vẫn là vẻ mặt tò mò nhìn chung quanh. Ngay tại lúc hắn vừa định hiếu kì cầm lên một mảnh ngọc khí thưởng thức thì đột nhiên nghe được có người la hét.

“Cứu mạng a! Cứu mạng a!…” Một thanh âm nữ nhân từ nơi không xa truyền đến.

Y Lãnh Nguyệt cùng Vô Thu Kỳ hướng theo phương hướng thanh âm truyền đến nhanh chóng chạy tới.

Một đám người vây quanh trong một cái ngõ, Y Lãnh Nguyệt gạt đám người đi vào trong, chỉ nhìn thấy ba nam nhân cao lớn nhìn như đạo tặc đang khi nhục một nữ tử, người nữ tử kia đang toàn lực phản kháng, lớn tiếng kêu cứu. Một tiểu cô nương nhìn như nha hoàn đã bị bọn chúng đánh ngất xỉu, nằm ở một bên trên mặt đất. [ách…cả đám người vây quanh xem náo nhiệt mà không lên tiếng sao??]

“Buông nàng ra, dám ở trước mặt ta làm cái chuyện hạ lưu này.” Y Lãnh Nguyệt chỉ vào ba gã nam tử lớn tiếng nói.

“Ngươi là ai, không biết lão tử là ai sao? Dám quản chuyện của ta, không muốn sống nữa phải không?” Chỉ thấy gã cầm đầu xoay đầu lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn Y Lãnh Nguyệt cùng Vô Thu Kỳ.

“Ta gọi là Y Lãnh Nguyệt, đã biết tên của ta rồi, có thể lăn đi.”

“Ngươi nói cái gì!? Ngươi muốn chết!” Lời còn chưa nói hết, gã nói chuyện kia liền hướng Y Lãnh Nguyệt đánh tới.

Người phía sau vây quang Y Lãnh Nguyệt đều rất nhanh lui về phía sau, nhìn thấy gã kia hướng Y Lãnh Nguyệt bên này đánh tới liền nhanh chóng chạy hết.

Nhưng mà Y Lãnh Nguyệt cũng không lui lại, cũng không có đánh trả, bởi vì hắn biết hắn căn bản sẽ không cần phải ra tay.

Qủa nhiên, gã kia còn chưa đụng tới Y Lãnh Nguyệt đã bị Vô Thu Kỳ một chưởng đánh bay. Kết quả đụng phải đại thụ đối diện, trực tiếp ngất đi.

“Lão Đại!” Chứng kiến lão đại của mình bị người khác đánh thành như vậy, hai người khác cũng kiềm chế không được.

“Lên!” Một người cao đối với người kia nói.

“Liều mạng với ngươi!” Người gầy kia nói tiếp.

Tiếp theo hai người cùng nhằm về phía Vô Thu Kỳ và Y Lãnh Nguyệt.

Ba, ba, ba — qua ba chiêu, thắng bại đã phân. Hai người kia cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất rốt cuộc không đứng lên nổi.

Y Lãnh Nguyệt thì đi đến bên cạnh nữ tử kia trấn an nàng.

“Ta gọi là Y Lãnh Nguyệt, là người tốt. Mấy kẻ xấu xa cũng đã xử lí xong rồi, tốt lắm không có việc gì.” Y Lãnh Nguyệt dùng tiếu dung khả ái của hắn thay đổi không khí khẩn trương, “Đúng rồi, ngươi tên là gì? Tỷ Tỷ xinh đẹp.”

Ngẩng đầu nhìn ân nhân cứu mạng mình. Nhưng không khỏi cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, nguyên lai trên đời thật sự có nam nhân tuấn mỹ như thế a.

“Ta… ta gọi là Đỗ Tiểu Vũ, ngươi gọi ta Tiểu Vũ là được rồi.” Vẫn là lần đầu thẹn thùng cùng người lạ nói chuyện, “Cảm tạ ngươi cùng vị đại hiệp giúp đỡ, khiến ta thật sự vô cùng cảm kích.” Vừa nói vừa sửa sang lại y phục của mình.

“Đúng rồi Tiểu Ngọc thế nào?” Như là đột nhiên nhớ ra gì đó, nàng kêu lên sợ hãi. Lắc lư đi tới bên cạnh Tiểu Ngọc.

“Nàng không có chuyện gì, chỉ là té xỉu, nghỉ ngơi một chút liền tỉnh lại.” Kiểm tra mạch của nàng, Vô Thu Kỳ không chút biểu tình nói với nàng.

“Sắc trời đã không còn sớm, nếu hai vị không chê, nhà của ta cách không xa lắm, liền đến ăn một bữa cơm nghỉ ngơi một chút, cũng vì báo đáp ân cứu mạng của hai vị.” A ——! Lại là một nam tử anh tuấn như thế, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy?

“Hảo, Kỳ, chúng ta cùng vị tỷ tỷ xinh đẹp này đi đi, còn có thể ăn một bữa ngon nữa.” Y Lãnh Nguyệt một bộ dạng không cần thể diện đối với Vô Thu Kỳ nói.

“Tùy ngươi, dù sao chúng ta vừa lúc cần tìm địa phương nghỉ ngơi.” Không cho hắn đi, điều này có thể sao? Suy nghĩ một chút, tốt hơn làm theo hắn.

“Vậy phiền toái, thỉnh cô nương dẫn đường.” Vô Thu Kỳ ôm lấy Tiểu Ngọc mê man trên mặt đất.

“Làm phiền đại hiệp, thỉnh đi theo ta, hướng này.” Tao nhã nói xong.

Trong chốc lát sau, liền nhìn thấy một tòa nhà rất có quy mô xuất hiện trước mắt bọn họ.

Đỗ Thiên Phủ!?

A… Thật sự là khéo a. Nghĩ đến vừa tiện tránh cho mình lại phải đến một chuyến. Y Lãnh Nguyệt biểu tình trên mặt từ giật mình đến mỉm cười. Chuyển biến cực nhanh này chỉ có tự hắn biết, bất quá,

“Này, này chính là nhà của các ngươi!?” Hắn như cũ giống như là thấy cái gì không thể tưởng tượng nổi mà kêu lớn.

“Là tiểu thư đã trở lại.” Nha hoàn mở cửa hướng phía trong thông báo.

“A… Tiểu thư, ngươi đây là làm sao vậy? A… Tiểu Ngọc… nàng… bọn họ là…” Quản gia lão Điền thấy Đỗ Tiểu Vũ y phục có phần lộn xộn lại đột nhiên thấy Y Lãnh Nguyệt đi vào còn hét chói tai.

“Ta không sao, đem Tiểu Ngọc vào phòng đi, thỉnh thầy thuốc đến xem nàng.”

“Tiểu nhân đi liền.” Tiếp nhận Tiểu Ngọc, quản gia Lão Điền vô cùng cung kính trả lời.

“Đợi một chút, hai vị này là đại hiệp vừa mới cứu ta, ngươi đi kêu nha hoàn ở đại sảnh chiêu đãi bọn họ, ta trở về phòng sửa sang lại rồi tới.”

“Dạ.”

“Nhị vị thỉnh cùng quản gia Lão Điền đi nghỉ ngơi, ta đi đổi y phục.” Đỗ Tiểu Vũ ôn nhu hướng nhóm Y Lãnh Nguyệt nói.

“Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi cứ đi, ta ở chỗ này chờ ngươi.” Y Lãnh Nguyệt cười hì hì.

Lúc sau nàng cùng quản gia không biết nói cái gì rồi mới rời đi, trước khi đi, nàng còn quay đầu, dùng một ánh mắt phức tạp trộm nhìn thoáng qua Vô Thu Kỳ, sau đó kéo vạt áo xoay người ly khai.

Y Lãnh Nguyệt đứng ở một bên nhìn khắp chung quanh.

Ha ha… Đồ vật kia quả nhiên còn ở nơi này.

“Hai vị đại hiệp thỉnh đi theo ta.”

Ngồi ở trong đại sảnh lớn, Y Lãnh Nguyệt bưng lên chén trà nha hoàn vừa mới đem lên đặt ở trước mũi ngửi.

“Oa! Cư nhiên là Tây Hồ Vũ Tiền Long Tĩnh (trà long tĩnh: Loại chè xanh ở vùng Long Tỉnh, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc). Thơm quá a!” Y Lãnh Nguyệt vừa uống vừa cảm thán.

“Ngươi cũng biết nhiều nhỉ.” Trà này quả thật dễ uống, Vô Thu Kỳ cũng không khỏi phải thầm khen.

“Đương nhiên, trên đời này chỉ sợ không còn có gì mà Y Lãnh Nguyệt ta không biết.” Y Lãnh Nguyệt vẻ mặt kiêu ngạo nói.

Đặt chén trà xuống, Y Lãnh Nguyệt tò mò nhìn xung quanh, nhãn tình cô lỗ vừa chuyển, hắn lại nghĩ tới gì đó.

“Kỳ, ta cảm thấy được nhân gia hình như là nhìn trúng ý ngươi rồi, đại hiệp anh hùng cứu mỹ nhân.” Y Lãnh Nguyệt nhìn thấy Vô Thu Kỳ một bộ dạng nghiêm chỉnh liền cười trêu chọc.

“Ngươi đừng ở chỗ này nói lung tung, cô nương người ta căn bản sẽ không có ý tứ này, nàng chính là thiên kim tiểu thư gia đình giàu có, chúng ta chỉ là bình thủy tương phùng (tình cờ gặp nhau).” Vô Thu Kỳ cảnh cáo Y Lãnh Nguyệt.

“Ngươi cũng không phải là nàng, làm sao ngươi biết? Nói không chừng đây là trời trao lương duyên nha? Tiểu Vũ nàng bộ dạng nhìn rất tốt, hơn nữa lại ôn nhu, nhất định là hiền thê lương mẫu, có thể lấy được người như nàng thật sự là hảo phúc khí, nhà nàng lại có tiền như vậy…” Không để ý tới cảm giác của người bên cạnh, vẫn như cũ thao thao bất tuyệt.

“Nếu nàng tốt như vậy, sao ngươi không đi thú nàng a?” Vì cái gì hắn muốn nói những điều mà bản thân vốn cũng không để ý ni, mi đầu không khỏi nhíu lại.

“Đáng tiếc, đáng tiếc, nàng không phải kiểu ta thích nha,” Y Lãnh Nguyệt hướng y khoát tay, “Bằng không ta nhất định sẽ thú nàng, bất quá ta nhìn ngươi cùng nàng rất xứng đôi, cho nên ngươi hẳn là hảo hảo suy nghĩ về đề nghị của ta, thật sự phải hảo hảo cân nhắc a!”

” —— Y, Lãnh, Nguyệt! Ngươi rốt cuộc có muốn đi Hoa Sơn nữa hay không?!” Núi lửa rốt cuộc bạo phát.

“Ta dĩ nhiên muốn đi a, chính là ngươi thật sự cảm thấy nàng không tốt sao? Đáng tiếc ta sẽ không thể sinh con! Như thế nào trước đây ta không nghĩ tới điểm này chứ?” Y Lãnh Nguyệt lầm bầm lầu bầu.

“Ngươi, ngươi nói thêm câu nữa cho ta xem!” Vô Thu Kỳ trừng mắt nhìn Y Lãnh Nguyệt.

“Nói cái gì a?” Y Lãnh Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu nhìn y.

“Ta sẽ khiến ngươi dừng lại.” Nói xong Vô Thu Kỳ thừa lúc Y Lãnh Nguyệt ngẩng đầu liền tiến lại hôn lên môi của hắn.

“Ngươi… Ngô…” Bị Vô Thu Kỳ hôn như vậy, mặt Y Lãnh Nguyệt nháy mắt đỏ lên.

“Ta ai cũng không muốn, là tự ngươi nói sẽ cùng ta, vĩnh viễn.” Vô Thu Kỳ nắm cằm của hắn, “Ngươi cũng làm tốt tâm lý chuẩn bị đi, Lãnh Nguyệt của ta. Lần sau còn tiếp tục nói như vậy cũng không phải là đơn giản như thế đâu.” Ánh mắt của y đột nhiên có đáng sợ. [oa~ lần đầu thấy Kỳ “tình củm” thế này nha~ “Lãnh Nguyệt của ta” cơ đấy =))]

“Các ngươi đang nói chuyện gì a?” Đột nhiên Đỗ Tiểu Vũ từ trong sảnh đi vào.

Hai người đang thân mật quá mức nhanh chóng tách ra.

“Ta đang nói Tiểu Vũ tỷ tỷ dáng người thật xinh đẹp, hơn nữa lại ôn nhu, nếu ai có thể lấy được ngươi chính là phúc khí của hắn.” Y Lãnh Nguyệt tâng bốc nói với nàng.

“Ngươi nói như vậy thật làm ta ngượng ngùng. Lãnh Nguyệt đệ đệ, ta có thể gọi ngươi như vậy không?” Đỗ Tiểu Vũ bị Y Lãnh Nguyệt nói đến mặt đều hồng.

“Ân, đương nhiên có thể a.” Y Lãnh Nguyệt vẻ mặt đầy ý cười, ngay cả Đỗ Tiểu Vũ tự nhận là có được dung nhan mỹ mạo đều bị tiếu dung khuynh thành khuynh quốc này làm cho chấn động.

Nguyên lai hắn cười rộ lên là động lòng người như thế.

“Kia…vị này chính là?” Đỗ Tiểu Vũ ngượng ngùng hỏi.

“Ai nha, ta đều quên giới thiệu cho ngươi, y gọi là Vô Thu Kỳ, bây giờ vẫn là độc thân một mình a!” Y Lãnh Nguyệt đối Đỗ Tiểu Vũ nháy nháy mắt, như là ám chỉ điều gì.

“Ta muốn lưu nhị vị ở chỗ này của ta vài ngày, không biết hai người có nguyện ý không?”

“Hảo nha, ta thích nhất địa phương như thế này, ăn thật ngon, ngủ thật ấm.” Không có chờ Vô Thu Kỳ trả lời Y Lãnh Nguyệt liền nói.

“Ngươi chẳng lẽ không muốn đi Hoa Sơn sao?” Vô Thu Kỳ cũng không muốn ở cái địa phương không tự do này.

“Gấp cái gì? Hoa Sơn cũng không chạy được, muộn một hai ngày lại đi cũng không sao. đang nói đây chính là Tiểu Vũ tỷ tỷ một mảnh hảo tâm, chúng ta làm sao có thể không nhận đây? Ta cũng không muốn Tiểu Vũ tỷ tỷ thương tâm, Kỳ, cùng nhau lưu lại nha, liền vài ngày, không, ba ngày đi.” Y Lãnh Nguyệt giả bộ vẻ mặt đáng thương cầu Vô Thu Kỳ.

“Ngươi nói, vậy ba ngày đi.” Vô Thu Kỳ thực không thể cự tuyệt cái bộ dạng đáng thương kia.

“Ta đây trước mang các ngươi đi sương phòng, nghỉ ngơi trong chốc lát, sau ta sẽ phân phó nha hoàn đến gọi các ngươi dùng bữa.” Nhìn thấy bọn họ đáp ứng ở lại, Đỗ Tiểu Vũ xoay ngươi dẫn họ đi đến phòng nghỉ ngơi.

Vì thế Y Lãnh Nguyệt cùng Vô Thu Kỳ được đưa đến sương phòng thượng đẳng ở phía bắc.

“Gian này là của Lãnh Nguyệt đệ đệ, đại hiệp sẽ ở bên này.” Đỗ Tiểu Vũ chỉ từng gian phòng.

“Kỳ? Y không cần đâu, y và ta một gian là đủ rồi.” Y Lãnh Nguyệt cắt ngang Đỗ Tiểu Vũ.

“Không sao, nơi này của chúng ta có rất nhiều phòng, không cần lo lắng, cho dù một người mười gian cũng đủ a.” Đỗ Tiểu Vũ khó hiểu nhìn Y Lãnh Nguyệt.

“Không phải nha, bởi vì ta từ nhỏ sống chung một chỗ vơi Kỳ, cho nên làm gì đều cùng nhau, không có y thì ta sẽ không ngủ được, ta rất sợ tối.” Y Lãnh Nguyệt phun đầu lưỡi nói.

Vô Thu Kỳ thì tùy ý hắn nói, không có phát biểu ý kiến gì. Như là thừa nhận lời nói của Y Lãnh Nguyệt.

“Nếu như vậy, các ngươi liền ở một phòng đi, ta nghĩ nói tách ra, đại hiệp cũng sẽ lo lắng cho ngươi.” Thật là một hài tử không lớn, Đỗ Tiểu Vũ trong lòng thầm nghĩ.

“Thỉnh tiểu thư không cần gọi ta là đại hiệp, xưng hô tên của ta là được rồi.” Cái gì đại hiệp? Y không thích nhất là người khác gọi y như vậy.

“Hảo, bất quá ngươi cũng không cần gọi ta là tiểu thư, gọi thẳng ta Tiểu Vũ sẽ tốt hơn.” Đỗ Tiểu Vũ đối với y gật gật đầu, “Các ngươi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì có thể kêu nha hoàn, ta đi trước.”

“Chúng ta sẽ tự mình chiếu cố tốt, Tiểu Vũ tỷ tỷ ngươi mau đi a.”

Đóng cửa phòng, Y Lãnh Nguyệt ngổi trên giường chăn đệm tơ lụa.

“Ai nha nha, nhà Tiểu Vũ thật đúng là giàu có a, quả thực có thể so với hoàng cung.” Đánh giá bốn phía, Y Lãnh Nguyệt tấm tắc khen ngợi.

“Ngươi đi qua hoàng cung rồi sao? Làm sao biết nơi này có thể so được?” Chỉ sợ hắn ngay cả cổng thành còn chưa xem qua nữa.

“Tưởng tượng một chút sẽ biết, hoàng cung còn không phải cũng dạng như vậy, có rất nhiều người, rất nhiều thứ tốt, phát sinh rất nhiều chuyện nhàm chán.” Y Lãnh Nguyệt kiến quái bất quái (thấy lạ cũng không lạ) nói.

“Nghe ngươi nói như vậy, làm hoàng thượng cũng không có gì hay.”

“Đúng vậy a, vẫn là làm minh chủ võ lâm tốt hơn, có thể tự do tự tại, nơi nơi thưởng thức sơn xuyên mỹ cảnh (cảnh đẹp sông núi), còn có thể ra lệnh cho nhân sĩ võ lâm trong thiên hạ, này thật là một việc tốt đi.” Nhắm mắt lại say mê trong tưởng tượng của mình.

“Cho nên ngươi mới đi tuyển làm minh chủ võ lâm?”

“Đây chỉ là một nguyên nhân trong đó.”

“Còn có nguyên nhân khác?” Kỳ thật hắn không cần hỏi, cái này có liên quan gì y chứ? Chỉ là muốn biết thêm chút chuyện của hắn thôi.

“Trên người ngươi thật sự có rất nhiều bí mật.”

“Bí mật!” Một loại nhãn thần không thể nói cho ngươi nhìn Vô Thu Kỳ.

“Ngươi từ đâu tới đây?”

“Ha ha,,, vấn đề này hảo thú vị, người bốn biển là nhà, ngươi nói hắn từ đâu tới?”

“Ta không hỏi cái này, ta muốn nói cha mẹ ngươi ở nơi nào?”

“Cha mẹ!? Ta nghĩ bọn họ sẽ không để ta cùng ở với họ đâu, tại Địa phủ.” Y Lãnh Nguyệt vẫn là ha ha cười.

“Xin… lỗi, không biết ngươi…” Nghe được hắn giải thích như thế , Vô Thu Kỳ có chút tự trách mình tính toán thái quá.

“Không phải nói xin lỗi, ta đã thành thói quen, có ngươi đang ở đây, những thứ khác đều không tính là cái gì.” Hoàn toàn không có tính khí hài tử, hắn thản nhiên nói.

Giây lát sau, “Ai nha, ta chắc ngươi luôn tự hỏi không biết hắn là từ đâu có được hắc huyết lệnh, không biết hắn một thân võ công cao cường (Dạ mỗ: tuy rằng hắn cũng không phải kỳ nhân, nhưng ngày đó điểm huyệt pháp sử dụng có thể khẳng định không phải là người bình thường có thể sử dụng được) lại là sư thừa nơi nào, không biết hắn tuấn mỹ như thế là từ đâu tới. Đột nhiên phát hiện, chính mình lại đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả!?”

“Ha ha, như vậy Kỳ a, cả đời cũng đừng rời đi ta nga!” Lôi kéo tay áo Vô Thu Kỳ hướng y đòi hứa hẹn. [ta đoạn này có cải biến vì theo bản qt thực sự còn lộn xộn khó hiểu hơn nữa ==]

Kỳ… … Đừng rời khỏi ta! [đây là lời Tiêu hồi xưa]

Lời nói ở nơi ký ức sâu nhất lại cuồn cuộn dâng lên.

“Ta sẽ không rời khỏi ngươi, tuyệt đối sẽ không.” Y thật không muốn lại nói ra lời ly khai một người yêu thương mình nữa.

“Hắc hắc, những lời này ta thích nghe, ngươi nói chúng ta tới Hoa Sơn có phải nên cải thiện một chút nhuệ khí của lão thất phu kia không a? Hảo nhớ bộ dáng cầu xin của hắn nha.” Y Lãnh Nguyệt ở trong lòng thầm tính toán.

“Ngươi hình như đánh giá mình rất cao đi, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy.”

“Không cần lo lắng vậy, ta thích chơi lửa, nhưng chắc sẽ không đến mức tự thiêu, chỉ có người không có bản lĩnh mới ngu xuẩn đến dạng như thế, ta Y Lãnh Nguyệt chính là thông minh thiên hạ đệ nhất, mới sẽ không làm ra cái việc ngốc kiểu vậy.” Y Lãnh Nguyệt lắc lắc tay, “Kỳ, ngươi là đang lo lắng cho ta sao? Ta vẫn là thích ngươi nhất.” Y Lãnh Nguyệt nói không chút nghi ngờ.

“Ngươi đến tột cùng đối bao nhiêu người nói qua ngươi thích bọn họ? Hay là đây là lời cửa miệng của ngươi?” Thấy hắn nói đến nghiêm túc như vậy, Vô Thư Kỳ cũng không biết vì cái gì đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

“Kỳ, ngươi nói vậy thật sự là tổn thương ta nha, ta chỉ đối với một mình ngươi nói lời đó. Hỗn đản! Cư nhiên là chà đạp tâm hồn mỏng manh của ta.” Y Lãnh Nguyệt nhìn như nước mắt đều muốn rơi xuống. [*phun*]

“Được rồi, đừng giả bộ làm ra cái bộ dạng oán phụ đó nữa, thật khó xem.” Nếu ngày nào đó Y Lãnh Nguyệt rơi lệ chỉ sợ trời cũng muốn hạ hồng vũ.

“Ta chỉ biết là ta thích ngươi.” Đột nhiên Y Lãnh Nguyệt nhảy dựng lên ôm lấy Vô Thu Kỳ, vui vẻ nói.

Đã quen với việc hắn ôm không kiêng kị gì như vậy. Mỗi câu “thích” của Y Lãnh Nguyệt y đều nghe đến thoải mái, ghi sâu trong lòng, hiện tại chính mình như đang chìm đắm trong hải dương hạnh phúc. Nếu vĩnh viễn đều không có điều gì cố kỵ, chỉ là chiếu theo tâm ý chính mình, vĩnh viễn hạnh phúc cùng một chỗ, thật là cả đời không hối hận đi.

Vẫn tùy Y Lãnh Nguyệt ôm, Vô Thu Kỳ nhắm mắt lại suy nghĩ một giấc mộng xa xôi.

“Công tử, công tử…”

Đông, đông, đông… Hai người bỗng nghe thấy ngoài cửa có người kêu.

Vô Thu Kỳ đi ra phía trước mở cửa. Nguyên lai là một tiểu nha hoàn.

“Tiểu thư nhà ta thỉnh hai vị công tử đến đại sảnh dùng bữa, mời.”

Vô Thu Kỳ cùng Y Lãnh Nguyệt được nha hoàn dẫn tới đại sảnh, chỉ thấy ba người đã ngồi ở phạn trác (bàn cơm), một vị là Đỗ Tiểu Vũ, còn có hai vị lớn tuổi ước chừng chính là phụ mẫu Đỗ Tiểu Vũ, Vô Thu Kỳ trong lòng đoán.

“Lãnh Nguyệt đệ đệ cùng Vô Thu Kỳ đại hiệp đến đây, mau nhập tọa.” Nhìn thấy bọn họ đến Đỗ Tiểu Vũ vội vàng đứng lên, lôi kéo Y Lãnh Nguyệt nhập tọa.

Y Lãnh Nguyệt đến liền cứ như vậy ngồi xuống, trái lại Vô Thu Kỳ còn hướng hai người đang an vị cúc cúc thủ (nắm tay lại đấy), “Tại hạ Vô Thu Kỳ ra mắt hại vị lệnh đường, đây là Y Lãnh Nguyệt đang ở cùng tại hạ, ở phủ quấy rầy, thỉnh nhị vị thông cảm.”

“Vô đại hiệp, xin đừng khách khí, tiểu nữ may mắn nhờ đại hiệp cứu giúp mới có thể thoát thân, nếu không ngại nhân tiện ở lại phủ thêm vài ngày.” Người nói là cha của Đỗ Tiểu Vũ, Đỗ Hùng Thiên.

“Thỉnh gọi tại hạ Vô Thu Kỳ là được rồi, hai chữ đại hiệp thật không dám nhận.”

“Hảo, ta sẽ gọi ngươi là Vô hiền chất.” Đỗ Hùng Thiên gật đầu.

“Vô đại ca, dùng bữa a, đây là ta đặc biệt phân phó trù phòng nấu món Tây Hồ thố ngư (1), ngươi nên nếm thử xem.” Đỗ Tiểu Vũ nhiệt tình vì Vô Thu Kỳ gắp thức ăn.

“Kỳ, ta muốn ăn phỉ thúy kê (2).” Y Lãnh Nguyệt quay đầu lôi lôi y phục Vô Thu Kỳ.

“Hảo, ta gắp cho ngươi.” Liền gắp một khối đặt ở trong bát Y Lãnh Nguyệt.

“Làm sao vậy, ăn đi.” Thấy Y Lãnh Nguyệt vẫn không nhúc nhích, Vô Thu Kỳ khó hiểu hỏi.

“Ngươi uy ta.” Nguyên lai Y Lãnh Nguyệt vì vậy mà không ăn a.

“Thật sự là hài tử không lớn.” Vô Thu Kỳ vừa nói vừa đem thịt gà bỏ vào miệng Y Lãnh Nguyệt.

“Ăn ngon thật.” Y Lãnh Nguyệt vui vẻ nói xong.

Ba người ở một bên thấy thì bật cười, hài tử xinh xắn khó nói được này lại có thể làm nũng như vậy.

“Ta còn muốn ắn bích ngọc thái kia (3)…”

Cả bữa ăn Vô Thu Kỳ đều bận rộn uy Y Lãnh Nguyệt, bản thân cũng không có ăn gì nhiều, bất quá Y Lãnh Nguyệt cũng thật rất thức thời liền ăn nhanh, lưu lại thời gian để Vô Thu Kỳ ăn, chính hắn thì về phòng trước chờ y.

Y Lãnh Nguyệt trở về phòng trong chốc lát, Vô Thu Kỳ cũng đã trở lại.

Chi — Cửa bị đẩy ra. Sau đó khép lại.

Chỉ thấy Y Lãnh Nguyệt đưa lưng về phía y. Mặt hướng ngoài cửa sổ, tựa hồ như đang thưởng thức cảnh đẹp ngoài kia.

“Ngươi sao lại ăn một chút như vậy liền no rồi?” Vô Thu Kỳ đi đến bên cạnh ôm lấy hắn, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của hắn, hiện tại giống như dần dần yêu thích nhiệt độ cơ thể này.

“Kỳ, ngươi nói nếu yêu một người thật sự vì người đó trả giá sinh mệnh cũng đáng sao?” Y Lãnh Nguyệt thản nhiên nói.

“Đáng giá, bởi vì người kia là người ngươi yêu a, hắn sẽ là tất cả của ngươi.” Tiêu hẳn là chính là như vậy, nhưng mà bản thân lại phụ hắn.

“Cho dù người kia phản bội ngươi cũng không quan tâm sao? Vẫn sẽ yêu hắn ư?”

Đây là không phải đang nói ta sao? Vô Thu Kỳ trong đầu nghĩ, ta không phải là phản bội hắn, không, ta là vì nghĩ cho hắn, hắn hẳn là sẽ có được một tiền đồ tốt đẹp. [Kỳ à, gì mà suốt ngày nghĩ đến Tiêu kia vậy ==”]

“Nếu như là hai người yêu nhau, đó sẽ không tồn tại sự tình ai phản bội ai, yêu tức là sẽ không phản bội. Nhưng nếu chỉ là nói nhất tương tình nguyện, ta nghĩ, dù hắn phản bội ta, tâm ta vẫn sẽ yêu hắn, bởi vì ta căn bản không thể ngăn cản tâm chính mình yêu hắn.”

Ngươi nói đúng a, Kỳ. Chính là ngươi biết không? Yêu càng sâu lại càng vô pháp ngăn cản!

“Khó trách trên thế giới này có nhiều người yêu đến chết đi sống lại như vậy, nguyên lai sức mạnh của ái tình là lớn thế a, thật muốn có một ngày có thể biết được.” Y Lãnh Nguyệt vẫn như cũ là vẻ mặt tươi cười nhìn y.

“Ta nghĩ ngươi sẽ biết thôi.” Vô Thu Kỳ sâu xa như là dự cảm được điều gì đó.

Chỉ sợ ngươi lại không muốn gặp qua đâu, Kỳ của ta!  [chết đi sống lại đấy.aiii]

“Ta nói, ngươi thế nào lại cũng nhanh như vậy ăn xong rồi?” Đổi đề tài, Y Lãnh Nguyệt ôm Vô Thu Kỳ tò mò hỏi.

“Ta là lo lắng ngươi, hôm nay tại sao ăn ít như thế liền no rồi.” Thật sự là có điều gì đó làm y cảm thấy kỳ quái.

“Ta không có tâm tình ăn gì cả, đương nhiên sẽ ăn không vô.” Y Lãnh Nguyệt giải thích.

“Ngươi không phải là ghen tị, khiến tâm tình ngươi không tốt, cơm ăn cũng không trôi chứ?”

“Ngươi, ngươi đừng có ở đây tự đa tình đi. Ta Y Lãnh Nguyệt ăn dấm chua của người khác sao? Người khác ăn dấm chua của ta còn không kịp đấy? Ngươi bớt sự tự kỷ thiếp vàng trên mặt đi.” Y Lãnh Nguyệt vẻ mặt biểu tình không thừa nhận.

“Thế mặt của ngươi hiện tại sao lại đỏ vậy?” Xem hắn có nói hay không.

“Mặt đỏ có cái gì kỳ quái, ta nóng a.” Y Lãnh Nguyệt vẫn còn ngụy biện.

“Đúng, đúng, đúng Lãnh Nguyệt của ta, ngươi không có vì ta mà ghen, càng không có vì ta mà đỏ mặt, ta đây cũng biết.” Vô Thu Kỳ cười nhìn hắn không thành thực, “Nhưng mà, ta nghĩ như vậy.” Nói xong liền bắt lấy môi hắn… …

“Uy!… …”

Tên hỗn đản này, đã nói chỉ có mình mới được hôn y. Tại sao luôn thế này chứ?

Tiếc rằng miệng đã bị y che lại sít sao. Y Lãnh Nguyệt chỉ có thể dùng ánh mắt mà trừng y. Nhìn thấy y vẫn xuất thần hôn mình như vậy. A, tim của y phải chăng cũng xuất thần như thế ni.

Đột nhiên, một trận tiếng ồn ào truyền tới chỗ bọn họ, dường như là xảy ra chuyện gì.

“Âm thanh gì vậy?” Ngưng lại, Vô Thu Kỳ cảnh giác hỏi.

“Hình như là truyền từ trong đại sảnh vừa rồi dùng cơm.” Y Lãnh Nguyệt phân rõ phương hướng.

“Đi, ra đi xem.” Vô Thu Kỳ kéo tay Y Lãnh Nguyệt.

“Buông tay! Nói ngươi sau này không được sự đồng ý của ta không cho phép hôn ta!” Y Lãnh Nguyệt tức giận hất tay y ra.

“Ân, đi thôi.” Tiếp đó lại kéo tay hắn.

Nghĩ là y đã biết rồi, cho nên liền theo y đi ra ngoài xem náo nhiệt.

“Uy, mau đưa Thiên Lại Thần Kiếm giao ra đây.” Một nam nhân to con hướng Đỗ Hùng Thiên đã bị đánh té ngã trên mặt đất hung tợn nói.

Y Lãnh Nguyệt cùng Vô Thu Kỳ đến đại sảnh liền nhìn thấy một đám người vây quanh một nhà ba người Đỗ Tiểu Vũ, Đỗ Hùng Thiên thì té trên mặt đất, mà Đỗ Tiểu Vũ cùng nương nàng đang bổ nhào trên người hắn, xem ra thương thế của hắn chắc không nhẹ.

“Nhà của chúng ta căn bản không có cái gì Thiên Lại Thần kiếm, các ngươi tìm nhầm người rồi.” Đỗ Tiểu Vũ đứng lên lớn tiếng nói.

“Tiểu cô nương, nơi này không có chuyện của ngươi, chỉ cần cha ngươi đem Thần kiếm giao ra đây chúng ta lập tức đi ngay. Nói cách khác…”

“Nói cách khác thế nào?” Lời kia còn chưa nói xong đã bị Y Lãnh Nguyệt giành trước.

Nghe thấy có người ở sau lưng lên tiếng, tất cả mọi người đều quay đầu về phía sau.

Vừa nhìn thấy dung mạo Y Lãnh Nguyệt, không cần phải nói, đã cả kinh không nói ra lời.

“Ngươi là ai?” Một nam nhân cao lớn khôi ngô phát ra âm thanh, người hai bên hướng ra sau thối lui, để hắn đứng ra nói.

“Nga, nguyên lai là bang chủ Sa Diệp của Hải Sa Bang a, ngươi không có việc gì chạy tới nơi này làm cái gì? Ta không nhớ rõ Đỗ gia là của Hải Sa Bang ngươi.” Y Lãnh Nguyệt một bộ dạng lão Đại không thèm để ý người khác.

“Hảo tiểu tử, còn rất biết nhận thức. Chớ xen vào việc của người khác, hiện tại chạy nhanh đi, ta sẽ tha cho hai người các ngươi một mạng.” Lần đầu tiên gặp mặt có thể nhận ra hắn, kia chắc hẳn vẫn là người đầu tiên.

“Người nên đi là ngươi.” Y Lãnh Nguyệt khinh miêu đạm tả ( nhẹ nhàng bâng quơ) nói.

“Xem ra ngươi là định quản việc không quan hệ gì tới mình sao?” Sa Diệp tức giận hỏi.

“Đúng thì thế nào?” Y Lãnh Nguyệt ung dung trả lời.

“Ngươi nếu đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi, báo tính danh của ngươi đi, Sa Diệp ta chưa bao giờ giết một người vô danh.”

“Hừ, nếu ngươi đã muốn biết, ta sẽ đem đại danh của ta nói cho ngươi nghe, ta gọi Y Lãnh Nguyệt.”

Nghe được ba chữ “Y Lãnh Nguyệt”, những người vừa tới đều kinh ngạc một chút.

“Không thể nào, hắn gọi là Y Lãnh Nguyệt? Đó không phải là minh chủ võ lâm sao?”

“Có lẽ chỉ là cùng tên thôi?”

Vì thế mọi người đều bắt đầu nghị luận.

“Ngươi thật sự tên là Y Lãnh Nguyệt?” Sa Diệp thật sự không thể tin được người nhìn như tiểu hài tử này chính là minh chủ võ lâm.

“Vô nghĩa, ta đương nhiên là Y Lãnh Nguyệt.” Lườm hắn một cái.

“Kia ngươi chính là…” Sa Diệp đối với người như vậy có điểm hỏi không nổi.

“Được rồi, ta chính là minh chủ võ lâm, ngươi đã đoán đúng.” Y Lãnh Nguyệt giúp hắn trả lời, “Hiện tại các ngươi có thể đi được rồi.” Y Lãnh Nguyệt xem như hạ mệnh lệnh.

“Ngươi nói ngươi là Y Lãnh Nguyệt thì chúng ta liền có thể tin sao? Lại nói minh chủ võ lâm cái thế, như thế nào chính là một mao hài tử như ngươi chứ?” Sa Diệp vẫn chưa tin hắn chính là minh chủ võ lâm.

“Nhìn cái này chắc các ngươi hẳn là đều tin đi.” Chỉ thấy Y Lãnh Nguyệt từ trong ngực lấy ra một thứ, đúng là hắc huyết lệnh.

“Thấy chưa, đây là hắc huyết lệnh, Sa bang chủ, vật này ngươi cũng đã gặp qua, thật hay giả chính ngươi tự biết.” Y Lãnh Nguyệt như cũ cười tủm tỉm nói với hắn.

Vật kia đích xác là thật. Sa Diệp có thể lấy tính mạng của mình cam đoan, thiếu niên đứng ở trước mặt thực sự là minh chủ võ lâm trong truyền thuyết?

“Hải Sa Bang bang chủ cùng với thuộc hạ tham kiếm minh chủ võ lâm.” Nửa chân quỳ trên mặt đất, hướng Y Lãnh Nguyệt hành đại lễ, “Lúc trước bởi vì không biết, thỉnh minh chủ hiểu và bỏ qua cho.” Thấy bang chủ của mình đều quỳ xuống, những người khác cùng lên tiếng tham kiến Y Lãnh Nguyệt.

“Tốt lắm, hiện tại các ngươi có thể đi rồi chứ.” Y Lãnh Nguyệt hướng hắn phất phất tay.

Vì thế Sa Diệp mang các huynh đệ của hắn ly khai Đỗ gia.

Lúc này đến phiên một nhà Đỗ Tiểu Vũ giật mình. Đều ngơ ngác nhìn Y Lãnh Nguyệt. Thế nào cũng không ngờ thiếu niên nhìn như tiểu hài tử này đúng là minh chủ võ lâm võ công cái thế!? Đây không phải là thật đi?

“Lãnh Nguyệt đệ đệ, ngươi thật là minh chủ võ lâm sao?” Vẫn là Đỗ Tiểu Vũ khiếp đảm hỏi một tiếng.

“Không có a, ta chỉ lấy một khối vật giả dọa hắn thôi, không nghĩ tới hắn lại có thể tưởng thật, ai, thực là không có thú vị. Ta còn nghĩ rằng sẽ có một hồi luận võ phấn khích a.” Y Lãnh Nguyệt khoát tay nói.

“Đây là linh dược tổ truyền nhà ta, ngươi cầm cho cha ngươi ăn vào, bảo đảm ba ngày có hiệu lực.” Y Lãnh Nguyệt không biết từ nơi nào xuất ra một bình nhỏ màu tím đặt trong tay Đỗ Tiểu Vũ.

“Được rồi, ta có chút mệt, ta muốn trở về phòng.” Y Lãnh Nguyệt ngáp một cái, “Kỳ, chúng ta đi, trở về phòng thôi.” Nói xong kéo theo tay Vô Thu Kỳ ly khai đại sảnh.

Trở lại gian phòng của mình, Y Lãnh Nguyệt lập tức liền dựa lưng vào trên giường nằm xuống. Đã đến lúc mình thu hồi vật kia rồi!

Đợi cho Vô Thu Kỳ đóng cửa thật kỹ thì thấy ánh mắt Y Lãnh Nguyệt ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trên.

“Đang suy nghĩ tâm sự gì?” Vô Thu Kỳ đi đến bên cạnh ngồi xuống.

“Ta không suy nghĩ gì cả, sao còn chưa thoát y phục?” [dễ gây hiểu lầm đấy nhé]

“Sớm như vậy liền muốn ngủ? Nhưng này cũng nên là ngươi thoát trước chứ.” Vô Thu Kỳ nhìn nhìn hắn, a, cái này thực làm khó người.

“Chẳng lẽ ngươi đều là trước tiên đem y phục thoát trơ trụi mới trải chăn mền sao?” Y Lãnh Nguyệt cau mày dùng ánh mắt kỳ quái nhìn y.

“Lẽ nào ta là chăn mền mà ngươi nói ư?” Y thật sự hết nói nổi, Vô Thu Kỳ y từ khi nào thì thành chăn mền của người ta vậy?

*****

(1) Tây Hồ Thố Ngư

(2) Phỉ thúy kê

(3) Bích Ngọc Thái :loại rau cải xanh quấn thịt hay sao ấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.