Tạ Hoàn cùng mấy vị hộ pháp và nhiều đệ tử của kình tiến về kinh đô Đường Quốc.Khi gần tới địa phận Đường Quốc họ bỗng nhận ra ở 1 tòa thành trì hiện đang xảy 1 vụ chiến tranh.
- “Hứa Gia các ngươi có giỏi thì xông vào đấy chúng ta có hàng ngàn binh lính chẳng lẽ không chặn được các ngươi”- Thành chủ thành Bích Lạc-Đỗ Tùng.
- “Người trong thành nghe đây nếu các ngươi muốn sống thì mau buông vũ khí đầu hàng ta còn tha mạng sống cho các ngươi”- Hứa Xương.
- “Tên nào dám đầu hàng lập tức chém ngay cho ta“.
- “ Đỗ Tùng các ngươi cần người cố chấp làm gì“.
- “ Người có giỏi như xông ở đây ai sợ ai“.
- “ Toàn quân chuẩn bị sẵn sáng chiến đấy cho ta công phá thành“.
- “Vâng gia chủ”- Quân đội của Hứa Gia ầm ầm khí thế chuẩn bị tiến vào.
- Tạ Hoàn nhìn thấy cảnh này trên cao chuẩn bị bỏ đi nhưng nhìn thấy những bách tính vô tội tromg thành thì lòng không can không được ông ta chuẩn bị xuống thì có 1 tiếng nói vang lên ở bên dưới.
- “Các vị chớ nóng vội trong thành này cũng có chi nhánh Hoàng Tôn Các ta mong mọi người giải quyết việc riêng ở chỗ khác”- Quản sự Hoàng Tôn Các Bích Lạc Thành.
- “ Quản sự yên tấm chúng ta sẽ không làm gì động đến việc kinh doanh của Hoàng Tôn Các đâu“.
- “Vậy còn nhưng bách tính trong thành các ngươi tính sao“.
- “Viẹch này quản sự không cần nói chúng tôu cũng đã có chủ trương rồi ạ“.
- “Tốt tuy chúng ta không có quyền xen vào 2 cuộc chiến của gia tộc các ngươi nhưng ta khuyên các ngươi 1 câu bớt đi kẻ thù là 1 việc tốt“.
- “ Đa tạ quản sự nhắc nhở“.
- “Vậy nhé ta đi đây“.
- Quản sự Hoàng Tôn Các vừa đi xong 2 thế lực lại trở nên căng thẳng các quân lính sẵn sàng chiến đấu hừng hực khí thế không ai chịu thua kém ai.
- Tạ Hoàn thấy vậy cũng xuống xem thử ông cũng đã thấy được tầm ảnh hưởng của Hoàng Tôn Các tại Đường Quốc.
- Sau 1 lúc thì cả 2 thế lực lao vào tấn công nhau như hổ đói, thương vong rất nặng nền quân đội của Bích Lạc Thành thương vong vô số, Hứa Gia tinh anh cũng không mấy khả quan.Tạ Hoàn phi kiếm ở trên cũng đã nghe sơ qua,thiếu thành chủ con của Đỗ Tùng vì si mê nhan sắc của tiểu thư nhà họ Hứa mà ra tay hãm hại cô trong lúc cô đi dạo ở thành Bích Lạc.
- Tạ Hoàn trong lòng có chút tức giận với hành động của hắn nhưng thân là 1 người qua đường không nên lún sâu vào chuyện này.Triều đình cũng nhanh chóng cử người đến giảng hòa ép Đỗ Tùng phải từ bỏ ngân khố Thành Bích Lạc đưa cho Hứa Xương trong vòng 2 năm.
- Tạ Hoàn xem xong câu chuyện liền tiếp tục về phía Kinh thành Đường Quốc.Gần tới cổng thành ông liền cho thuộc hạ của mình ẩn nấp ngoài thành còn mình đi bộ vào.
- “Haizz Kinh thành giờ khác quá chớp mắt đã 10 năm rồi không biết mấy ông bạn già sống thế nào rồi“.
- Nói rồi Tạ Hoàn tiếp tục đi về phía Tạ Phủ vừa đi vừa ngắm cảnh đẹp quanh thành trì.Ông đã lâu rồi chưa nhìn thấy quê hương.Tạ Hoàn tới trước phủ Tạ Gia thì Tạ Sơn liền phát giác ra được.
- “Cha có phải cha đấy không?”-Tạ Sơn nói.
- “Là ta đây Sơn Nhi con trưởng thành lắm rồi đấy“.
- “Cha con nhớ cha lắm năm con 1 tuổi thì mẹ đã bỏ đi chỉ còn 2 cha con mình nên con không thể mất cha được nữa“.
- “Cái tên tiểu tử thối này ngươi làm như ngươi bé lắm không bằng ấy ngươi đã lớn lắm rồi“.
- “Cha mau vào phủ đi ạ con sẽ đi chuẩn bị tiệc mừng“.
- Tạ Sơn đi bảo tất cả các người hầu làm rất nhiều món và mời khách đến.Nghe được tien Tạ Hoàn trở về các thế lự quanh đó đều tới hết còn có những người bạn già của Tạ Hoàn.
- Trong Lúc ấy Tạ Vân đang bế quan cậu đang chuẩn bị cởi bỏ nút thắt đột phá kết đan trung kì.Tạ Sơn đã chuẩn bị cho cậu các thảo dược cần thiết khi đột phá xong.Nhưng dòng linh khí quanh đó đều bị Tạ Vân hút lại trên trời có hiện tượng lạ.
- Tạ Hoàn cảm nhận được liền chạy ra xem thử vào hỏi Tạ Sơn:“Căn biệt viện phía bắc là của ai?“.
- “À nơi đó là nơi ở của con trai con cũng lag cháu của cha đó mà cha hỏi thế để làm gì ạ“.
- “Con mau nhìm về phía biệt viện đó kìa“.
- Tạ Sơn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy khí tượng rất lạ ông ta nhanh chóng tới biệt viện của Tạ Vân đề phòng bất chắc.
- “Con làm gì mà hốt hoảng vậy chỉ là dị tượng do cháu trai ta tạo nên thôi mà“.
- “Cha à tuy thiên phú tiên thiên của nó rất mạnh nhưng khi đột phá sẽ rất khó khăn càng cảnh giới cao càng nguy hiểm“.
- “Vậy sao cháu trai ta chắc chắn sẽ không sao đâu“.
- “Sao cha bình tĩnh vậy ạ“.
- “Ta thống lĩnh Nhị Thập Tam Kiếm môn mấy năm nay chưa bao giờ thấy thiên tài nào mà không phải chịu khó khăn cả tất cả đều vượt qua được vậy nên sao cháu trai ta lại không qua được chứ con lo quá rồi“.
- “Mong là vậy ạ“.
- Cả hai người tiến thẳng tới phòng của Tạ Vân.”