Vô Thường Nhân Sinh

Chương 48: Chương 48: Dục vọng dẫn tới sai lầm




Vô Thường Hy, không có kiêu ngạo, không có tham lam, không có đố kị, nhưng hắn lại có tham ăn, bởi vì thích ăn, hắn có lười biếng, bởi vì cuộc sống của hắn khá là cá mặn, hai đại tội trên không thể ảnh hưởng đến Vô Thường Hy vì nó hầu như đã đáp ứng rất đủ, nhưng còn phẫn nộ thì có thể chi phối Vô Thường Hy, hắn chưa bao giờ phẫn nộ qua, nhưng hắn vẫn luôn kiềm nén một sự phẫn nộ trong lòng.

Phẫn nộ lão thiên khiến hắn mất đi cha mẹ của mình, cả kiếp trước lẫn kiếp này, do đó mới khiến Vô Thường Hy thể hiện ra đại tội phẫn nộ, nhưng nó cũng đã được giải tỏa. Nhưng mà bây giờ đang chi phối Vô Thường Hy là dục vọng, nếu là trước đây, chắc chắn Vô Thường Hy sẽ không tồn tại dục vọng, nhưng từ khi cùng Hạ Bối Vy làm sau đó, hắn cũng sinh ra dục vọng, dù ra rất ít đi chăng nữa, nó cũng có thể khiến Vô Thường Hy mất đi lý trí lúc này..

Do hồi phục được một chút thần trí mới giúp Vô Thường Hy chống đỡ được tới bây giờ, nhưng mà lúc này hắn cũng rất cần giải tỏa bản thân dục vọng. Hắn không muốn về tìm Hạ Bối Vy, vì nàng đã quá mệt, sẽ không thể gánh thêm được nữa, nhưng hắn cũng không muốn làm tổn thương nàng, phát sinh quan hệ với nữ nhân khác, vì vậy mới có tình huống như hiện tại. Ngồi trên ghế trong công viên, hai tay ôm đầu toàn lực kiềm chế lấy, tới mức chán của hắn cũng nổi gân xanh.

Những người đi qua thấy Vô Thường Hy cũng chỉ cho là có việc gì, đang tức giận, sẽ không ai nghĩ tới là hắn đang gặp rắc rối mà tới gần.

Cùng lúc đó, một đạo cao lãnh mà uyển chuyển thân ảnh cũng đang hướng về công viên đi tới. Nàng chính là Lãnh Băng Ngưng, từ trong trường học đi về, Lãnh Băng Ngưng xe đột nhiên đâm vào đinh, dẫn đến bánh trước bị thủng, khiến nàng phải mang xe đi sửa. Mà vừa lúc chỗ sửa xe cách nàng tiểu khu không xa, nên Lãnh Băng Ngưng mới quyết định đi bộ về.

Một mình đi trên phố, nàng dung nhan cùng khí chất khiến cho không ít người phải quay đầu lại, những thứ này Lãnh Băng Ngưng cũng đã quen thuộc rất nhiều, từ nhỏ nàng vẫn là tiêu điểm tồn tại, được nhiều người chú ý và quan tâm nên cũng sẽ không có phản ứng gì khi bị nhiều người nhìn chăm chú.

Đi qua một chỗ công viên lúc, cũng đã rất gần với nàng chỗ ở tiểu khu, đang định hướng bên đó đi tới, bỗng dưng nàng liền thấy một thân ảnh quen thuộc.

Theo hiếu kì, Lãnh Băng Ngưng liền từ từ đi tới gần, khi đến gần lúc, nàng liền xác định đây là hàng người quen, còn là học sinh của mình, Vô Thường Hy.

Thấy vậy, Lãnh Băng Ngưng vô cùng ngạc nhiên, không biết sao mình cái này thiên tài học sinh lại ngồi ở chỗ này, nghĩ vậy, Lãnh Băng Ngưng liền hiếu kì hô

“Vô Thường Hy?”

Nghe được âm thanh quen thuộc, đang chật vật Vô Thường Hy liền ngẩng đầu lên, khi thấy là Lãnh lão sư lúc, hắn liền miễn cưỡng nói ra

“Lãnh, Lãnh lão sư, là ngươi sao?”

Thấy Vô Thường Hy bộ dáng, Lãnh Băng Ngưng có chút chấn kinh, bởi vì lúc này nhìn Vô Thường Hy rất là dọa người, sắc mặt hơi trắng bệnh, trán nổi gân xanh, từng giọt mồ hôi không ngừng từ trên trán chảy xuống, đặc biệt cái kia huyết sắc hai con ngươi để lộ ra dãy dụa và thống khổ thần sắc.

Nhìn Vô Thường Hy cái dạng này, Lãnh Băng Ngưng liền có chút no lắng hỏi

“Ngươi, ngươi không có sao chứ, có cần ta đưa ngươi đi bệnh viện không a”

“Không cần, ta, ta không sao?” Nghe Lãnh Băng Ngưng lời, Vô Thường Hy liền miễn cưỡng cười nói, sau đó ánh mắt hắn liền mơ hồ, tiếp đó liền tối sầm đi, trước khi ngất, hắn chỉ nghe được Lãnh Băng Ngưng lo lắng tiếng hô

Vô Thường Hy đột nhiên ngất cũng dọa Lãnh Băng Ngưng dật mình một cái, sau đó nàng liền luống cuống tay chân dìu Vô Thường Hy lên, không ngừng hô lấy

“Vô Thường Hy, Vô Thường Hy, ngươi không sao chứ, này”

Thấy hắn thật sự ngất đi, nàng liền không có cách nào khác, chỉ có thể trước tiên đưa Vô Thường Hy về nhà mình nghỉ tạm, sau đó mới gọi bác sĩ

Cố hết sức mang theo Vô Thường Hy lên tới phòng của mình, đặt hắn nằm ra ghế Sofa, Lãnh Băng Ngưng mới thở phào một hơi, dù sao kéo theo một cái ngấy xỉu nam nhân lên tới phòng của mình ở 9 tầng cao đối với nàng cũng không phải việc nhỏ kể cả có đi thang máy.

Lau lau trên trán mồ hồi, Lãnh Băng Ngưng liền dự định lấy ra điện thoại gọi cho bác sĩ tới xem xem Vô Thường Hy đây là làm sao.

Vừa cầm điện thoại ra, chưa kịp làm gì, đột nhiên nàng liền bị một bàn tay cho kéo xuống, điều này khiến Lãnh Băng Ngưng giật mình kinh hô

Đợi lấy lại tinh thần lúc, nàng đã là bị Vô Thường Hy ép xuống ghế, điều này khiến nàng vô cùng hoảng sợ và chấn kinh

“Vô Thường Hy, ngươi đây là muốn làm gì, không mau buông ta tin không tin ta hô người báo cảnh sát”

Bình thường lạnh lùng cao lãnh Lãnh Băng Ngưng lúc này cũng có chút luống cuống, tuy nhiên nàng vẫn cố dùng sức muốn đẩy Vô Thường Hy ra nhưng mà đều không thể, như vậy mới khiến Lãnh Băng Ngưng trở lên hoảng sợ.

Nàng biết, nếu Vô Thường Hy muốn làm gì với mình, sợ là có thêm một cái nàng cũng không thể ngăn cản, do đó cũng chỉ có thể đe dọa để đối phương biết sợ thôi lui.

Nhưng rất nhanh, Lãnh Băng Ngưng liền nhận ra mình ý nghĩ là vô cùng sai lầm, nhìn Vô Thường Hy cái kia thống khổ cùng dẫy dụa ánh mắt, Lãnh Băng Ngưng rất nhanh liền đoán được Vô Thường Hy lúc này là không có ý thức, hắn giống như bị không chế hoặc là đang hành động mà không có ý thức một dạng, như vậy dù có đe dọa như nào đổi phương cũng sẽ không nghe.

Bản thân lão cha là một cái bác sĩ, điều này dẫn tới Lãnh Băng Ngưng cũng rất hiểu những thứ này, nàng biết bây giờ chỉ có thể sử dụng vũ lực để giải quyết.

Đang định hô lớn để hàng xóm chú ý, nhưng Vô Thường Hy kế tiếp cử động liền làm cho Lãnh Băng Ngưng hai mắt trợn to, chấn kinh không thôi

Chỉ thấy Vô Thường Hy cứ như vậy hôn xuống đi, khiến Lãnh Băng Ngưng đại lão trong nhất thời trống rỗng, khi lấy lại tinh thần lúc, Vô Thường Hy đã cậy ra nàng đôi môi đưa lưỡi vào khuấy động, điều này khiến Lãnh Băng Ngưng vô cùng phẫn nộ, muốn đẩy Vô Thường Hy nhưng không thể, dùng răng cắn lưỡi của hắn cũng không được.

Nàng không biết là con người lưỡi còn có thể như vậy giẻo, nàng dùng toàn lực cũng không cắn được a, cài này khiến nàng sắp gấp khóc rồi, ánh mắt cũng bắt đầu trở lên lạnh lùng, không ngừng dùng tay đập lấy Vô Thường nồng ngực, nhưng cũng không ăn thua.

Một lúc sau, Vô Thường Hy tách ra lúc, Lãnh Băng Ngưng mới có thể thở dốc, sau đó là dùng lạnh tới cực điểm ánh mắt nhìn Vô Thường Hy, nếu ánh mắt có thể giết người Vô Thường Hy đã chết vô số lần.

“Vô Thường Hy, nếu bây giờ ngươi buông ta ra, ta còn có thể châm trước tha thứ cho ngươi, ngưng mà nếu ngươi còn có quá phận hành động, dù là có mất lý trí, ta vẫn sẽ tố cáo ngươi cưỡng hiếp”

Dù biết là khó có khả năng thuyết phục, nhưng Lãnh Băng Ngưng vẫn muốn thử, nàng không muốn cứ như vậy mất đi thứ quý giá nhất của mình cho một cái mình không yêu nam nhân, mặc dù nam nhân này thật sự ưu tú đi chăng nữa

Mà Vô Thường Hy lúc này đã bị dùn vọng thao túng, đâu có thời gian quản nhiều như vậy, chỉ thấy hắn tiện tay túm lấy Lãnh Băng Ngưng trang phục, “xoẹt” một tiếng, liền trực tiếp xé tan để lộ ra bên trong cái kia trắng nón mà mê người thân thể.

Điều này khiến Lãnh Băng Ngưng sợ hãi kinh hô một tiếng

“Ngươi muốn làm gì, mau dừng tay....”

Chưa đợi nàng nói xong, Vô Thường Hy lại hôn xuống đi, sau đó của nàng nội y cũng bị xé tan, chỉ để lại trần như nhộng Lãnh Băng Ngưng, tiếp đó là Vô Thường Hy từng kiện, từng kiện y phục bị cởi ra.

Trong một tiếng kêu đâu, Lãnh Băng Ngưng cũng đã mất đi của mình 24 năm trinh tiết. Cảm nhận dưới hạ thân truyền tới xé rách đau đớn, cùng với căng lớn cảm giác, nàng liền chảy xuống bất lực nước mắt, nhìn Vô Thường Hy trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và căm giận.

Của mình 24 năm trinh tiết cứ như vậy không có, vốn định trao cho bản thân đời này nam nhân lại bị nhỏ hơn mình 5 tuổi người cướp đi, là ai cũng không thể vui vẻ.

Không đợi nàng nghĩ nhiều, tiếp đến mãnh liệt tiến công khiến cho Lãnh Băng Ngưng ý thức càng lúc càng mơ hồ, càng lúc nàng mơ hồ cho tới khi nàng ngất đi.

Sau một vài giờ, khi tất cả kết thúc lúc, cả hai đều lâm vào ngủ say do mệt mỏi

Tại vô tận tinh không bên trong, tại cái kia bạch sắc viên cầu bên trên, chiếc thứ tư xích sắt đột nhiên bị nứt ra, điều khiến cho viên cầu này toát ra một loại kì dị lực lượng bao phủ mà ra, bao phủ cả đang tấn công kim sắc chìa khóa, khiến cho chiếc chìa khóa này dần dần lui về chỗ cũ, yên tĩnh lại.

Chiều chiều, Lãnh Băng Ngưng liền dần dần tỉnh lại, cảm nhận được toàn nhân đau đớn, cả người như tan ra thành từng mảnh, nàng liền nhớ những truyện vừa xảy ra, điều này khiến nàng tâm tình vô cùng phức tạp.

Nhìn bên cạnh mình cái kia cướp đi mình lần đầu tiên nam nhân, còn là học sinh của mình, Lãnh Băng Ngưng cảm xúc vô cùng phức tạp, có phẫn nộ, có căm hận, có không cam tâm, còn có một loại kì lạ cảm giác.

Phẫn nộ, căm hận vì đối phương cướp đi của mình lần đầu tiên, còn như vậy dày vò mình khiến cho nàng toàn thân lúc này như nhũn ra, không có chút khí lực nào.

Kì lạ cảm giác là do đối phương là của mình nam nhân đầu tiên, vì vậy nàng đối với hắn có một loại dị dạng tình cảm, kết hợp đối phương là mình học sinh mới khiến nàng cảm thấy kì quái.

Trong lúc nhất thời, Lãnh Băng Ngưng cũng không biết nên làm gì

Còn Vô Thường Hy, hắn cũng dần dần tỉnh lại, cảm thụ được đầu óc đã không còn đau đớn, hắn liền thở phào một hơi, nhưng khi nhớ lại những gì đã xảy ra lúc, sắc mặt hắn liền biến đổi, nhanh chóng quay mặt sang, Vô Thường Hy liền thấy được một cái tinh xảo, tuyệt mỹ, cao lãnh gương mặt, cái này gương mặt hắn vô cùng quen thuộc, chính là hắn tiếng anh lão sư, Lãnh Băng Ngưng.

Nhìn nàng cài kia lạnh tới cực điểm ánh mắt, Vô Thường Hy nhất thời không biết nên nói điều gì, hắn cảm giác cả đời mình chưa bao giờ cảm thật tội lỗi như vậy giờ qua, nghĩ vậy, hắn chỉ có thể nói ra hai chữ này.

“Rất xin lỗi”

Nghe được những từ này, Lãnh Băng Ngưng hai mắt liền có chút mơ hồ, hai dòng nước mắt dần dần chảy xuống, nhưng nàng vẫn không mở miệng, lạnh mặt nhìn lấy Vô Thường Hy

Thấy Lãnh Băng Ngưng không nói, hắn biết xin lỗi sẽ không có hữu dụng, hắn cũng biết xin lỗi chắc chắn không có tác dụng, nói như vậy chỉ là bày tỏ bản thân áy láy cũng như sai lầm thôi.

Nghĩ vậy, Vô Thường Hy liền thở dài một hơi, sau đó dùng nghiêm túc ánh mắt nhìn Lãnh Băng Ngưng nói

“Ta sẽ phụ trách!”

Lúc này, Lãnh Băng Ngưng cũng có đáp lại

“Phụ trách, ngươi lấy cái gì phụ trách “

Âm thanh lạnh lùng vô cùng, như không có một tia cảm xúc.

Nghe thế, Vô Thường Hy lần nữa trả lời

“Ta sẽ phụ trách tất cả, gánh chịu trách nghiệm với vai trò nam nhân của ngươi”

“Ha hả, ngươi nghĩ có thể sao” Nói xong, Lãnh Băng Ngừng lần nữa chảy xuống hai hàng nước mắt.

Thấy thế, Vô Thường Hy càng thêm áy láy và đau lòng, đúng a, có thể sao, chắc chắn là không thể. Mặc dù hắn có khả năng phụ trách, cũng có tư bản đi phục trách, bởi vì thế giới này bên trên quốc gia tồn tại rất nhiều thế lực truyền thừa lâu đời, vì vậy phong tục một chồng nhiều vợ vẫn tồn tại, vẫn không bị nghiêm cấm, mà như vậy một nam nhân có thể có nhiều cái lão bà, nhưng vẫn có điều kiện. Thứ nhất là sở hữu đầy đủ tài sản, trên vài ức nguyên là có thể, mà Vô Thường Hy đã đáp ứng được điều kiện này. Nhưng mà cái thứ hai đâu, cần được nữ nhân của mình đồng ý.

Đây mới là nguyên nhân khiến đại đa số nam nhân không thể tam thê tứ thiếp, dù có bao dung tới đâu cũng không có nữ nhân nào muốn chia sẻ nam nhân của mình, đặc biệt Hạ Bối Vy, thân là dấm vương, còn là đại tiểu thư, nàng chắc chắn cũng không muốn chia sẻ Vô Thường Hy cho nữ nhân khác, mà Vô Thường Hy cũng không muốn làm tổn thương, Hạ Bối Vy đối với hắn là trên thế giới này quan trọng nhất người

Hắn không muốn, cũng không lỡ làm nàng tổn thương, dù là hắn với Lãnh Băng Ngưng có phát sinh quan hệ, Vô Thường Hy cũng sẽ không vì Lãnh Băng Ngưng mà tổn thương Hạ Bối Vy, điều này khiến Vô Thường Hy trong nhất thời lâm vào trầm mặc.

Nhìn Vô Thường Hy cái dạng này, Lãnh Băng Ngưng liền tự diễu cười, nước mắt lần nữa rơi xuống, lạnh giọng nói

“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi”

Vô Thường Hy không đáp, hắn cảm thấy có lỗi với Lãnh Băng Ngưng, nghĩ mình cần làm gì đó

“Đi a”

Thấy Lãnh Băng Ngưng táo bạo dáng vẻ, Vô Thường Hy chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, lấy quần áo mặc xong đi ra ngoài cửa phòng ngủ, Vô Thường Hy liền đứng lại nói

“Ta vẫn sẽ đối ngươi phụ trách, có khó khăn gì cũng có thể tìm ta, ta nhất định sẽ giúp, hơn nữa ta sẽ phụ trách nếu ngươi cần”

Dứt lời, Vô Thường Hy liền rơi đi, còn Lãnh Băng Ngưng cũng chùm chăn nức nở

Đi xuống dưới nhà, Vô Thường Hy vẫn không nhịn được thở dài, đi vào phòng bếp bỏ ra một chút thời gian nấu cho Lãnh Băng Ngưng một ít cháo bổ, cùng một ít thức ăn đợi nàng hồi phục có thể ăn, cũng coi như là hắn một phần tâm ý cùng tạ lỗi a.

Làm xong những thứ này, Vô Thường Hy mới trở về.

Về đến nhà cũng đã gần 7 giờ tối.

Vừa mở cửa ra, A Ly liền nhào vào ngực hắn, lo lắng truyền âm hỏi

“Chủ nhân, ngươi không sao a, lúc nãy ngươi thật là đáng sợ, nhân gia thật lo lắng cho ngươi”

Mỉm cười xoa xoa tiểu A Ly đầu nhỏ, Vô Thường Hy liền nói

“Ta không sao, Vy Vy đã dậy chưa a”

Nghe được Vô Thường Hy vừa trở về đã hỏi Hạ Bối Vy, A Ly liền không vui, nhưng nàng vẫn thành thực mở miệng

“Chưa a, cái đó nữ nhân vẫn ngủ a, như heo vậy”

Nghe thế, Vô Thường Hy mới thở dài một hơi, ngồi xuống ghế bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

Hết chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.