Vợ Thương Nhân

Chương 7: Chương 7




Nói đến thân thích nhà Chu Đại Phúc thật sự là ít đến đáng thương, ba đời nhà họ chỉ có Chu Đại Phúc và đường thúc của ông là cùng một nhà, gia gia (Kim: từ này nghĩa là ông nội, sau này Kim sẽ thay thế hẳn các đại từ thành thuần Việt cho mọi người dễ hiểu) Chu Đại Phúc cùng ông nội của chú họ ông là anh hem ruột, ông nội của ông (Chu Đại Phúc) cũng chỉ sinh cha ông và bác ông, nhưng bác ông đã đi buôn, vài chục năm nay (Kim: covert để vài thập niên nghe lâu quá xá ^^) chưa từng về. Mà nhà mẹ đẻ Vương thị thân thích rất nhiều, đừng nói bảy đại cô bát dì cả (Kim: hình như ý ở đây là chỉ anh chỉ anh chị em họ), anh em ruột đã là 5 người, Vương thị xếp thứ 4, trên con 2 chị gái và 1 anh trai, dưới còn 1 em trai, nhưng vì ở khá xa nên các ngày lễ ngày tết mới có khả năng về nhà mẹ đẻ.

Vương thị đi trên đường mua thịt suy nghĩ: khi về nhà mẹ đẻ mang chút gì trở về, trước kia trở về đều luyến tiếc mua cái gì tốt cho mẹ già, chứ không cần nhắc đến anh chị em, cũng không thể cứ như vậy mãi a. Lần này có chút tiền, tốt xấu gì cũng phải mua cho cha mẹ chút gì. Đi đến quầy thịt thấy thịt nạc 18 văn một cân, thịt mỡ thì 13 văn, luyến tiếc mua thịt nạc, mua mỡ thì thật mất mặt, liền mua nửa nạc nửa mỡ (ba rọi) đi, 15 văn tiền. Vương thị mua 3 cân, đêm nay làm một chút, mang về nhà mẹ đẻ một ít.

Trên đường trở về thông báo một tiếng cho chú họ, liền vội vã về nhà nấu cơm . Đợi đến chạng vạng chú họ cùng Chu Đại Phúc nói chuyện một hồi liền ăn cơm . Ở trên bàn Chu Đại Phúc cùng chú họ nói chuyện từ thời ông nội nói tới thời Tiểu Hải, từ ở trên núi nói tới trong vườn thì trời đã tối đen. Thời điểm bên ngoài, con chú họ là Chu Đại Mộc sang rước cha mình cũng chưa nói hết chuyện, nghe Chu Đại Phúc nói không phải tam nương nhà bọn họ đòi về nhà mẹ đẻ không chừng nói cả buổi tối cũng chưa xong nên hẹn Chu Đại Phúc ngày mai sang nhà ông ta tiếp tục tán gẫu.

Chờ tiễn chú họ ra về, đem cái bàn dọn dẹp một chút đã gần đến giờ Tuất, chính là 8 giờ tối thời hiện đại, Chu Vũ Hàm không ngừng hỏi Vương thị về canh giờ mới đối ứng được thời gian hiện đại. Vương thị ngồi xuống nói: “Cha bọn nhỏ, hôm nay tôi mua nhiều thêm một chút thịt, mai mang về nhà mẹ đẻ. Ngày mai ông còn sang nhà chú họ ăn cơm, vậy ngày buổi sáng mai cùng Tiểu Hàm đi bán hết Hạt Dẻ, giữa trưa về liền đi sang, giữa trưa ngày mốt tôi sẽ trở về”.

Chu Đại Phúc nói: “Không cần gấp làm gì, ở chơi 2 ngày cũng không quan trọng, Tiểu Hàm muốn xuất giá , cũng không có thời gian sang chơi như vậy nữa. Buổi sang ngày mai bà sang Trương gia nhà cách vách mua 50 cái trứng gà cho mẹ bà đi, khi chúng ta vừa thành thân không bao lâu cha mẹ cái gì cũng không có, bà cũng không được vinh quang gì, nhiều thế này năm toàn dựa vào bà chăm sóc con cái, bà cũng vất vả nhiều rồi. Chờ bà trở về mua vài con gà con, vịt nhỏ nuôi trong nhà, tăng thêm thu nhập”.

Chu Đại Phúc nói một phen, Vương thị hốc mắt đỏ lên nói: “Không có việc gì nói này nói nọ làm chi a! Mẹ tôi cũng thấy nhà ông ít người nên mới gả tôi cho ông, tuy rằng vất vả nhưng không có khổ tâm gì, tôi trước đem Hạt Dẻ đi làm a, buổi sang ngày mai đi sớm về sớm.”

Tiểu Hải đã ngủ, Chu Vũ Hàm ở phòng bếp rửa chén thấy Vương thị đi vào hỏi: ” Mẹ, con rửa được rồi, người đi ngủ đi.”

Vương thị vuốt tóc Chu Vũ Hàm nói: “Không có việc gì, mẹ đem hạt dẻ buổi tối chuẩn bị cho tốt để cha con với con đi sớm một chút, trở về chúng ta đi nhà bà ngoại con. Tiểu Hàm trưởng thành, cũng biết chuyện . Chừng nửa năm nữa con cũng lập gia đình, mẹ hiện tại còn có điểm luyến tiếc.”

Chu Vũ Hàm cười nói: “Luyến tiếc, con đây sẽ không gả.”

Vương thị bị nàng nói những lời này dở khóc dở cười: “Đừng nói bừa, con mau ngủ đi ngày mai sang phải dậy sớm.”

Chu Vũ Hàm nói: “Mẹ, con giúp người làm.” Nói xong liền chuẩn bị nhóm lửa.

Vương thị nói nửa ngày Chu Vũ Hàm cũng không đi ngủ, hai người một bên làm hạt dẻ một bên tán gẫu, thời gian trôi qua rất nhanh. Chu Vũ Hàm cũng biết rõ ràng rất nhiều chuyện, tỷ như vị hôn phu nàng bao lớn, trong nhà còn có người nào, cậu dì trong nhà đều có người nào, thích cái gì. Bất tri bất giác cũng làm xong 50 cân hạt dẻ. Làm xong Vương thị lập tức kêu nàng đi ngủ. Chu Vũ Hàm cũng không khiêm nhượng, thật sự nàng quá mệt , sáng sớm ngày mai còn muốn làm bữa ăn ngon cho Vương thị.

Sáng sớm hôm sau Chu Đại Phúc cùng Chu Vũ Hàm còn buồn ngủ xuất phát, đến nơi cũng không có nhiều người như vậy. Kiếm được vị trí tốt bèn ngồi xuống chờ đợi, được một lúc trên đường càng lúc càng náo nhiệt, Chu Vũ hàm phát hiện khắp nơi đang gào thét to mua bao nhiêu, bán bao nhiêu so với nàng ngày hôm qua còn vang dội hơn. Chu Vũ Hàm suy nghĩ đúng là cái hay truyền mau a.

Cũng có vài người lác đác lại mua nhưng không có tốt như ngày hôm qua, Chu Đại Phúc có chút gấp gáp nói: “Tiểu Hàm, chúng ta giảm giá bán đi, bằng không đến giữa trưa bán không hết a”.

Chu Vũ Hàm an ủi nói: “ Cha, đừng nóng vội nếu chúng ta giảm giá những người vừa mua khi nãy sẽ mất hứng ngay. Đợi thêm nửa giờ nữa, nếu không hết con có biện pháp, chúng ta bán cho tửu lâu (quán ăn)”.

Quả nhiên nửa canh giờ sau bán không có bao nhiêu, Chu Vũ Hàm cùng Chu Đại Phúc đành dọn gánh đi sang một quán tửu lâu. Tiểu nhị thấy khách liền hỏi: “ Khách quan ăn cái gì? Mì hay bánh bao?”

Chu Vũ Hàm nhìn xung quanh một phen, người ngồi trong quán đa số là người bình dân, không phải là người có nhiều tiền, lầ một người có tiền sẽ không vào, lầu hai là dành cho người có chút tiền, vậy ngời nhiều tiền có thể là ở trên lầu ba. An bài như vậy cũng thật hợp lý, người không tiền ngồi cùng ngời nhiều tiền sẽ có chút xẩu hổ tự ti, kẻ có tiền cảm thấy không muốn ngồi chung với kẻ ít tiền. Cho nên tách ra như vậy thật an toàn cũng thật thoải mái.

Chu Vũ Hàm cảm thấy người mở quán này có nhiều suy nghĩ mới về buôn bán, như vậy cọc sinh ý này có khả năng thành công khá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.