Vợ Thương Nhân

Chương 22: Chương 22: Lại mặt




Edit : Dứa Dứa

Một buổi chiều Chu Vũ Hàm đã khâu xong đế giày, trong đầu suy nghĩ, đúng là có nhiều thời gian rảnh sẽ hoàn thành nhanh hơn. Để cho đôi mắt nghỉ ngơi một lúc rồi nàng đi đun nước chuẩn bị tắm rửa, nếu không nhiệt độ buổi tối sẽ bắt đầu lạnh đi.

Chu Vũ Hàm cũng hiểu vì sao nhiều nữ nhân không muốn trở thành đương gia chủ mẫu (bà chủ gia đình), thật sự quá buồn tẻ. Mỗi ngày làm ba bữa cơm sau đó thì tám chuyện, làm quần áo. Mấy năm không thay đổi, không có internet càng không có tiểu thuyết nên càng nhàm chán. Chẳng trách nữ nhân cổ đại bát quái nhiều như vậy, sao không giỏi chuyện ngồi lê đôi mách được chứ?

Tắm rửa xong, buồn bã ỉu xìu làm xong bữa cơm tối, hai huynh đệ một trước một sau trở về. Chu Vũ Hàm ăn cơm xong, thu dọn đồ đạc rồi trở về phòng. Tưởng Văn và Tưởng Võ nói vài câu với nhau rồi ai trở về phòng người nấy.

Vào trong phòng nhìn thấy Chu Vũ Hàm ngồi ở trên giường gấp quần áo, Tưởng Văn đi lên phía trước hỏi:

“Tiểu Hàm, nàng sao vậy? Ta thấy tinh thần của nàng không tốt lắm. Có phải không thoải mải ở đâu không?’’

“Không phải, thiếp không có chuyện gì. Thiếp đun ít nước nóng ở trong nồi, chàng đi tắm rửa đi!’’

Chu Vũ Hàm không muốn để cho hắn phải lo nghĩ nhiều nên chuyển đề tài. Tưởng Văn nghe xong cũng không cố hỏi nữa, nghĩ chờ lúc ngủ lại hỏi vậy.

Một lát sau, Chu Vũ Hàm giặt xong đồ thấy Tưởng Văn mang một cái bọc trở vào liền đến gần hỏi:

“Đại lang, chàng cầm cái gì thế?”

Tưởng Văn đưa cái bọc cho nàng ý bảo nàng mở ra, Chu Vũ Hàm nhìn thoáng qua rồi mở bọc ra, vừa nhìn thấy là mấy khối vải vóc để người lớn tuổi mặc và một cái nghiên mực, còn có một ít bánh ngọt, nói chung mấy thứ này cũng không rẻ.

“Đại lang, chàng mua những… thứ này làm gì vậy?”. Thật ra Chu Vũ Hàm cũng đoán được là cho nhà mẹ nàng.

“Nàng, nha đầu này! Ngày mai nàng phải về lại mặt, cũng không thể về tay không.” Tưởng Văn thấy nét mặt nàng ngây ngốc liền nhịn không được buồn cười. Lúc này Chu Vũ Hàm mới đột nhiên nghĩ tới ở cổ đại ngày thứ ba sau khi thành thân phải về nhà mẹ đẻ lại mặt, sao nàng lại có thể quên chứ.

Nghĩ đến có thể trở về nhà, tâm tình Chu Vũ Hàm đang buồn bực cũng bị quét sạch, lập tức hôn Tưởng Văn một cái, liền bắt đầu suy nghĩ muốn thu thập chút đồ mang về. Trong lòng nghĩ hắn thật là người chu đáo! Mà Tưởng Văn cũng rất cao hứng, thật ra thì nương tử về nhà mẹ đẻ, trượng phu phải chu đáo chuẩn bị đồ đạc là điều đương nhiên. Đổi lại nương tử vừa hôn mình cùng tâm tình vui vẻ vẫn là rất có lời đấy.

Đêm tối nằm trên giường Tưởng Văn liền hỏi Chu Vũ Hàm lúc xế chiều vì sao không vui, lúc mới bắt đầu Chu Vũ Hàm còn không chịu nói, cảm thấy mình rất khác người. Nhưng khi thấy Tường Văn nhìn nàng lo lắng cũng không muốn giấu diếm hắn.

Tưởng Văn nghe nàng nói xong thì cảm thấy nương tử nhà mình rất thú vị, điều mà lưu truyền từ mấy nghìn năm tới nay nàng lại có thể cho rằng buồn chán. Thế nhưng hắn chỉ nghĩ trước đây mỗi ngày Chu Vũ Hàm đều ở quán trong thành buôn bán đoán chừng là cảm thấy ở nhà nhàm chán. Trùng hợp là hai ngày nữa rảnh rỗi dẫn theo nàng đi dạo, thực ra là đi xung quanh thôn một chút, hay theo hắn đi bán một chút đồ vặt, chờ nàng thấy mệt mỏi sẽ cảm thấy ở nhà thoải mái hơn.

Chu Vũ Hàm vừa nghe thực sự lên tinh thần liền hỏi hắn bình thường bán thế nào, Tưởng Văn nói thông thường trong thôn ba ngày đi một lần, thời gian khác sẽ đi qua những nhà có tiền, ở cổng sau có không ít nha hoàn và gã sai vặt mua đồ, còn có những nhà bình thường ở trên trấn cũng sẽ mua.

Chu Vũ Hàm còn muốn hỏi thêm, nhưng Tưởng Văn nhìn sắc trời không còn sớm nên bảo nàng đi ngủ, ngày mai dậy sớm còn phải về nhà mẹ đẻ nữa. Chu Vũ Hàm chỉ có thể bĩu môi chuẩn bị đi ngủ, tự động ôm Tưởng Văn ngủ thiếp đi, Tưởng Văn vừa vỗ vỗ vừa ôm nàng, hai người dựa sát vào nhau ngủ đến lúc trời sáng.

Theo thường lệ thức dậy thì Tưởng Văn rời giường đầu tiên, lúc Tưởng Võ học bài ở trong sân thì Tưởng Văn ra ngoài vườn xới đất. Chu Vũ Hàm trở mình suy nghĩ một hồi, ngày mai có thể đến nhà Nhị thẩm hỏi xin một ít hạt giống về gieo trước.

Cơm nước xong xuôi, hai người thu thập xong đồ đạc rồi chuẩn bị lên đường, trước khi đi Chu Vũ Hàm chuẩn bị cơm trưa để trong hộp đựng cơm cho Tưởng Võ mang đi ăn.

Sáng sớm hôm nay Chu Vũ Hàm tùy tiện hỏi một chút mới biết, lúc ban đầu chỉ có hai huynh đệ thì Tưởng Võ thường đóng tiền ăn ở trong trường học, một tháng cũng phải mất trên dưới một trăm văn, mà đồ ăn cũng không ngon. Bởi vậy nàng tính buổi tối mỗi ngày để thức ăn vào một hộp đựng thức ăn nhỏ, muốn ăn thì đặt ở trên bếp lò hâm nóng một lúc là ăn được, có rất nhiều nhà đều làm như vậy.

Chờ Tưởng Võ ra cửa, Tưởng Văn và Chu Vũ Hàm cũng lên đường về nhà. Hai thôn cách nhau không xa, hơn nửa canh giờ đã tới nơi. Vừa đi vào trong thôn liền có không ít người chào hỏi, Tưởng Văn cũng theo nương tử mình gọi thím và đại bá tuyệt đối không khách sáo tý nào. Người chung quanh nhìn thấy đều cảm thán Vương thị chọn được con rể tốt cho nữ nhi nhà mình.

Không lâu sau đã đến nhà nàng, thấy Vương thị đứng chờ ở cửa. Chờ Chu Vũ Hàm vừa tới cửa thì Vương thị liền nói bà đã sớm đứng chờ ở đây, còn nói vừa vặn khi nương Tiểu Đào đi qua bảo hai ngươi sắp tới, nên ra cửa chờ. Thời điểm vừa nói chuyện vừa dùng ánh mắt giống như ra - đa lướt nhanh một lượt qua nữ nhi, thấy sắc mặt nàng không tệ, bà cũng nhiệt tình với Tưởng Văn hơn.

Chu Vũ Hàm thấy cha mình Chu Đại Phúc không ở nhà liền hỏi ông đi đâu, Vương thị nói ông đi mua thức ăn tiện thể đến cửa hàng nhìn một lát rồi sẽ trở lại ngay.

Chu Vũ Hàm vừa vào cửa thì Lâm Nhị và Tiểu Hải chạy tới gọi một tiếng tỷ tỷ và tỷ phu, sau đó Tiểu Hải liền nôi kéo tỷ tỷ nó lặng lẽ nói chuyện, còn lại Lâm Nhị ở bên kia nói chuyện phiếm với Tưởng Văn.

“Tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ, tỷ có nhớ đệ không ?” Tiều Hải nghiêm túc nói.

Chu Vũ Hàm bị bộ dáng nghiêm túc của đệ đệ lúc này làm cho nở nụ cười, nói:

“Yên tâm đi, tỷ sống ở đó rất vui vẻ. Nếu như lần sau đệ có nhớ tỷ thì đến nhà tỷ chơi mấy ngày nhé.”

Mà Lâm Nhị bên này lại không giống Tiểu Hải trực tiếp hỏi lỗ mãng như vậy, nó thông qua cuộc nói chuyện với Tưởng Văn mà đánh giá nhân phẩm của người này như thế nào. Nói chuyện với nhau mấy câu liền hiểu được đây là nam nhân có trách nhiệm, rất nhanh bắt đầu trò chuyện với tỷ phu về những chuyện khác.

Tưởng Văn cũng từng đọc một ít sách, tuy nói còn nhớ không nhiều lắm nhưng cũng có thể hiểu biết một hai câu, hắn còn nói tới đệ đệ của mình, Lâm Nhị vừa nghe đệ đệ của tỷ phu gọi là Tưởng Võ đồng thời cũng học ở Lam Thiên Thư Viện, nó cũng lập tức nói đến trong lớp học của bọn họ cũng có một người gọi là Tưởng Võ, đoán chừng là đệ đệ hắn.

Điều này ngay cả Chu Vũ Hàm cũng kinh ngạc, ba người lại có thể học cùng một thư viện, mà còn không ngờ Tưởng Võ học chung lớp với Lâm Nhị, tự nhiên thấy buồn bực tại sao mình không nghĩ tới chứ. Thành tích của Tưởng Võ rất tốt đương nhiên sẽ vào Lam Thiên Thư Viện, nhưng mà nghĩ đến mình cũng không có hỏi đến thì cảm thấy bản thân nàng có phải không phù hợp làm chị dâu.

Mấy người cảm thấy thú vị liền đem chuyện trường học ra nói, một lát sau thì Chu Đại Phúc đã trở về. Tưởng Văn lập tức cung kính gọi hai tiếng nhạc phụ, Chu Vũ Hàm còn chạy tới hỏi lung tung này kia, mặc dù Chu Đại Phúc cảm thấy nói hơi nhiều một chút, thế nhưng ông vẫn rất hưởng thụ được nữ nhi quan tâm, liền nhẫn nại giải đáp các vấn đề của nữ nhi.

Vương thị vào bếp để Chu Vũ Hàm giúp bà nấu cơm, nhưng bà không chịu để nữ nhi bắt tay vào làm! Thật ra chính bà muốn hỏi nữ nhi mấy vấn đề nên viện cớ thế thôi, hỏi nàng hai ngày này có thích ứng được không? Có chuyện gì xảy ra không?

Chu Vũ Hàm vừa mới vào bếp đã bị Vương thị kéo qua một bên hỏi:

“Tiểu Hàm, cô gia ( con rể ) có đối xử tốt với con không? Con cũng đừng gạt nương!”

Vũ Hàm rất cảm động khi thấy Vương thị vẫn còn lo lắng quan tâm đến nàng:

“Nương, người yên tâm đi, con nói thật với người mà!’’

Nàng kể chuyện Tưởng Văn đưa bạc cho nàng, còn chính hắn chuẩn bị lễ lại mặt cũng nói ra, Vương thị nghe xong quả thực cao hứng vô cùng, vừa dặn đi dặn lại nữ nhi đừng vì vậy mà kiêu căng quá nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại, còn nói phải chăm sóc tốt chú em chồng, nếu về sau hai vợ chồng có phát đạt cũng phải giúp đỡ hắn một chút. Chu Vũ Hàm đối với những lời nói cằn nhằn liên miên của Vương thị đều nghiêm túc lắng nghe, dù sao đây cũng là tiêu chuẩn của người cổ đại.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Chu Vũ Hàm và Vương thị ở trong phòng nói chuyện, Chu Đại Phúc dẫn theo Tường Văn và hai đứa con trai ra ngoài ruộng nhìn một chút.

Trong phòng, Chu Vũ Hàm thấy Vương thị có điểm mất hứng liền hỏi bà làm sao vậy, bà nói:

“Còn không phải nhà nhị cữu (cậu hai) con lại đang ầm ĩ sao, nàng dâu của nhị biểu ca con mang thai, nàng ta mất hứng lại náo muốn ra ở riêng. Ngày con thành thân, nhà nhị cữu thiếu chút nữa làm bẽ mặt bà ngoại con. Nhị cữu nương (mợ hai) còn muốn cho tiểu biểu đệ con vào làm tiểu nhị trong quán nhà chúng ta,cũng may bà ngoại con không đồng ý.”

Nghe đến đây Chu Vũ Hàm đã hiểu, nhà đại cữu (cậu cả) lại thêm một miệng ăn, nhị cữu nương (mợ hai) lo lắng lúc chia gia sản sẽ bị ít đi. Hơn nữa, nhị cữu nương còn dự tính để tiểu biểu đệ đến quán nhà nàng thì nương nàng sẽ không dám sai bảo gì, giống như tặng không tiền cho bà ta. Nàng thấy nhị cữu nương này có rất nhiều tâm tư khác, nhưng phương pháp hơi vụng về một chút.

Vương thị còn nhắc tới Hồi Hương Lâu, có người ăn thức ăn của tiểu lâu đó khi về nhà không bao lâu thì chết, hình như món ăn có vấn đề, lúc đó gia đình đấy nói sẽ khônng bỏ qua, bắt họ đền mạng, sinh ý (việc làm ăn) hai hôm nay cũng không tốt lắm, bà còn nói nhỏ, Triệu chưởng quầy làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ! Nhất định có người thấy ông ấy làm ăn có sinh ý tốt nên cố ý hãm hại.

Chu Vũ Hàm nghe xong cảm thấy chuyện này không có đơn giản, người hãm hại sao phải làm đến tận cùng như vậy, lại có người sinh hận thù lớn đối với Hồi Hương Lâu như thế?

Lại nói đến mấy ngày nay Triệu chưởng quầy cũng không tốt lắm, có điều ông đã viết thư cho Tam thiếu gia xin chỉ thị nên giải quyết như thế nào? Theo suy đoán của ông thì việc này chắc liên quan đến Đại thiếu gia bởi Nhị thiếu gia tuy rằng muốn tranh giành gia sản nhưng hắn luôn nhát gan sẽ không dám làm việc gì táo bạo, trắng trợn và không kiêng nể gì như thế này.

Ở Trương phủ, mấy ngày nay hạ nhân đã nghị luận ầm ĩ, trong khoảng thời gian này lão gia càng suy yếu, không biết ông sẽ đem vị trí đương gia giao cho vị thiếu gia nào, có người nghĩ là Đại thiếu gia bởi ngài ấy là con trưởng của phu nhân hơn nữa lại rất có thủ đoạn.

Có người cho rằng sẽ là Nhị thiếu gia vì ngài ấy làm việc cẩn thận, quen biết tương đối rộng rãi và quan trọng hơn, mẹ đẻ của Nhị thiếu gia là di nương rất được lão gia cưng chiều. Tất cả mọi người lại không nhắc tới Tam thiếu gia bởi ai cũng cảm thấy ngài ấy cơ bản không có hy vọng gì, bình thường hay ru rú trong nhà, người khác rất ít thấy đi ra ngoài.

Đương gia có quyền quản lý kinh tế trong phủ, không được làm đương gia cũng có thể được phân một ít gia sản nhưng không nhiều lắm, song với những hạ nhân mà nói thì ăn mặc cả đời không phải lo. Có người mong muốn được đương gia mới khen ngợi, đương nhiên cũng có người chưa quyết định nghiêng về bên nào. Nói chung, toàn bộ Trương phủ bị bao bọc trong bầu không khí khẩn trương.

Tại một căn phòng xa xôi trong viện, Trương Tam thiếu gia ngồi trên ghế xem thư của Triệu chưởng quầy, sau khi xem xong thì đứng dậy đi tới trước cửa sổ, suy tính bước tiếp theo nên làm thế nào. Hắn ' ngủ đông' nhiều năm như vậy là vì báo thù, đối với gia sản hắn tuyệt đối không quan tâm, thà rằng phá hủy toàn bộ Trương phủ hắn cũng sẽ không để cho đại ca và phu nhân đoạt được. Hắn muốn xem vị nhị ca kia có đúng là chịu thua kém hay không? Nếu như cuối cùng vẫn bị hai người kia bắt được, hắn sẽ thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.

Nghĩ đến thư của Triệu chưởng quầy, hắn đã biết ở trong phòng bếp có kẻ tay trong phối hợp với lão đại nội ứng ngoại hợp để vu oan, nếu như vậy thì đừng trách hắn vô tình, ngay lập tức hắn liền viết một phong thư gửi lại cho Triệu chưởng quầy, nghĩ đến trong tay hắn có một ít hàng hóa chuyển từ nước ngoài về, muốn tìm người ngoài giải quyết, để cho ông ấy tìm một người thích hợp. Sau khi gửi thư đi, hắn nghĩ cũng nên xuất hiện ở trước mặt lão gia tử rồi, nhiều năm như vậy cũng nên nhắc nhở ông ấy còn một đứa con nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.