Sau khi chào hỏi không thấy ai lên tiếng gì, hắn kín đáo bắn một ánh mắt hăm dọa về phía Du Du rồi lại cười giả lả:
“Các vị anh hùng, vừa rồi quả thực thất lễ, không dám làm phiền các vị thêm nữa, thất bồi, thất bồi”
Vừa nói Bạch Hàn Phong vừa lùi lại, tính cách xa, trường ác đấu này, thế nhưng hắn mới đi được mấy bước thì Thường Phong đã ngăn hắn lại:
“Chậm đã, đạo hữu là ai, ta xem cảnh giới của đạo hữu cùng với chúng ta tương đồng, lẽ nào lại có chuyện nhầm đường lạc lối.”
Từ trên không trung xuất hiện một Linh Sư lại ăn nói hết sức cợt nhả khiến cho Thường Phong âm thầm cảnh giác, biết đâu đây lại là âm mưu của đám phản tặc kia.
Nghe Thường Phong gọi đến mình, Bạch Hàn Phong biết hôm nay khó mà thoát được nếu không chiến đấu cho nên hắn đành quay lại, bên trong thì âm thầm vận chuyển pháp lực nhưng bên ngoài, hắn vẫn cười nói:
“Hắc Hắc, Thường đạo hữu phải không, Ta là Bạch Hàn Phong, ta thực sự đi lạc, giờ ta tình nguyện bỏ ra một ngàn Kim tệ bồi thường rồi rời đi là được chứ gì,.”
Vừa nói hắn vừa móc kim tệ đặt lên mặt đất, hắn không lộ tiền tài ra còn đỡ, khi hắn vừa ném kim tệ ra thì môt tên Linh Sư bên phía Thường Phong chợt nói.
“Hắc Hắc, ta không cần biết ngươi là ai, hôm nay nếu người bỏ lại túi trữ vật lại đoạn cánh tay phải của mình, có thể chúng ta sẽ tha ngươi một con đường sống”
Mới đó mà đã muốn giết người đoạt bảo, Bạch Hàn Phong ghét nhất là đám người ỷ mạnh hiếp yếu hắn chẳng buồn nhìn lại đối phương, dửng dưng đáp:
“Túi trữ vật có thể cho các ngươi, nhưng tay ta sợ các ngươi không chặt nổi”
Tên Linh Sư kia cười ha hả trên tay hắn vô thanh vô tức xuất hiện một thanh pháp khí, hắn gằn giọng nói:
“Vậy Ngụy An ta xin lãnh giáo pháp lực của các hạ một phen”
Ngụy An tu luyện từ khí mười tuổi, ba mươi tuổi tiến nhập Linh Sư Trung Kỳ trog sơn môn cũng là một kẻ có tiếng nói, dễ đâu chịu đựng được những lời khinh miệt như thế, hắn đưa cao pháp khí về phía trước, từ trên đó bắn ra mười bông hoa mai, mang theo khí lạnh ngập trời hướng về phía Bạch Hàn Phong.
Nhìn thấy vậy Bạch Hàn Phong hừm lên một tiếng, chỉ là pháp khí hạ phẩm đã muốn thương tổn ta ư,, hắn cơ bản còn không thèm dùng đến pháp khí, pháp bảo, tay trai hắn vung ra, đấm mạnh vào lưỡi kiếm, đạo bào của hắn dưới đòn này tung bay phần phật vì pháp lực chu lưu toàn thân hộ vệ cơ thể.
“Cảng”
Một tiếng và chạm như tiếng cồng trầm vang lên mấy bông hoa mai lập tức nạt vụn, một tiếng hự vang lên, Ngụy An liên tiếp bật lùi ra sau, tay trái ôm chặt lấy tay phải, máu tươi từ những kẻ ngón tay rĩ rĩ chảy dài xuống đất. Hắn vô cùng hoảng sợ nhìn thanh pháp khi của mình,trên đó không ngờ xuất hiện vô số vết rạn nhỏ. Bạch Hàn Phong mặt vẫn dửng dưng không đổi sắc, cất lời:
“Ta đã nói rồi, tay của ta cũng không phải dễ lấy như vậy”
Ngụy An lập tức được dìu trở lại trong đội ngũ, Thường Phong nheo nheo mắt nhìn Bạch Hàn Phong không ngừng đánh giá, theo hắn suy đoán tên này tự xưng họ bạch mà pháp lực lại cao cường, hơn nữa sớm không đến muộn không đến, lại chen vào đúng lúc này, xem ra nếu đám người Lưu Giang quả thực có quen biết người đấy, thì cũng là ngươi kia trở về tốt nhất mình nên xử lý để tránh đêm dài lắm mộng.
Thường Phong nói:
“Người đừng tưởng có quan hệ với Bạch Thiên Ba thì chúng ta sợ ngươi, khôn hồn mau tránh sang một bên, lát nữa có thể ta sẽ phân cho ngươi một ít, nếu không đừng trách ta”
Vừa nghe Thường Phong nói như vậy, không chỉ đám Lưu Giang mà Bạch Hàn Phong cũng ngơ ngẩn cả người.
Đám Lưu Giang thì nghĩ trong đầu, Người này có quan hệ với sư thúc đã thất tung hàng chục năm nay sao, còn Bạch Hàn Phong thì lại nghĩ, đây chắc hẳn là hiểu nhầm gì đó, thế nhưng hắn cũng không phủ nhận, mà cũng không khẳng định.
Điều này khiến Thường Phong càng cẩn thận hơn, hắn đã từng gặp qua Bạch Thiên Ba trong quá khứ, nếu thực sự vị sư thúc này xuất hiện chuyện hôm nay sẽ rất khó giải quyết. thế nhưng nếu bỏ cuộc thì hắn lại không cam lòng, hắn hướng Bạch hàn Phong nói tiếp:
“ Lưu Giang phản, mưu hại chưởng môn nên bị xử chết. Đây là chuyện của nội bộ chúng ta, liên quan gì đến ngươi?, mà ngươi dám xen vào, ngươi đâu phải là hắn, ngươi lấy tư cách gì”
Bạch Hàn Phong còn chưa kịp đáp thì Lưu Giang lạnh lùng hỏi:
“– Như thế nào? Hậu duệ của sư thúc thì cố nhiên là người môn phái, ngươi đây là muốn gì?”
Nếu là trước kia Lưu Giang còn ngại Thương Phong, nhưng hiện tại bỗng nhiên có Bạch Hàn Phong hắn không cần sợ hắn vọi nói:
“Bạch huynh đệ, Bạch sư thúc là sư thúc của chúng ta, đương nhiên ngươi là người trong tông rồi, bọn chúng mới chính là phản đồ, tuyệt đối đừng để mắc lừa”
Thường Phong cười to bảo:
“Nếu Bạch Thiên Ba tới đây thì ta còn e ngại một hai, nhưng chỉ bằng vào các ngươi thì… hắc hắc”
Lưu Giang là Linh Sư Hậu Kỳ, Thường Phong cũng vậy. Huống chi Thường Phong có không chỉ một con bài tẩy bí mật, gã không sợ gì Lưu Giang. Hôm nay mục đích Thường Phong đến đây là muốn thu hồi kho báu bị Lưu Giang mang đi mất, mọi người theo Thường Phong hắn chính là vì lời hứa chia phần, nay nếu không có kho báu thử hỏi ai còn nghe hắn.
Lưu Giang lạnh lùng nhìn Thường Phong, lòng chìm xuống. Chưởng môn bị hắn ám toán, Bạch Thiên Ba sư thúc thì biệt tích, Môn phái nhỏ nhặt cũng không hề có ai làm trưởng lão. Nếu không đánh lui Thường Phong thì hôm nay đám người bọn hắn sẽ gặp rắc rối,
Nhưng Lưu Giang rất khó đánh thắng Thường Phong. Tu vi của đối phương ngang ngửa Lưu Giang, nhưng nhìn từ khí thế thì thực lực của Thường Phong có lẽ mạnh hơn lão chút ít. Thanh niên tên là Bạch Hàn Phong kia không biết có trông cậy được.
Dường như đọc được suy nghĩ của Lưu Giang, Thường Phong cười khẩy nói:
“– Thế nào? Có giao ra hay không!”
“– Nực cười, ta sợ phản đồ ngươi sao?”
Một cây phủ xanh biếc xuất hiện trong tay Lưu Giang, chân khí bộc phát từ thân thể lão. Khiến lá khô trên mặt đất bị thổi bay toán loạn.
Thường Phong cười to bảo:
“– Ha ha ha! Ta chống mắt kể cả các ngươi được tên kia giúp sức thì cũng có thực lực gì?”
Thường Phong lăng không bay lên, gã không sợ Lưu Giang. Lưu Giang siết chặt chiến phủ xanh biếc, quang hoa bắn ra lam linh nóng rực, thân hình như tàn ảnh xẹt qua Thường Phong. Chân khí cường đại tràn ngập, nhiệt độ không khí tăng cao.
Thường Phong hét to một tiếng:
“Tất cả xông lên, “
Lão dẫn đầu lao tới trước, chân khí từ trên cao đổ ập xuống Lưu Giang. Như bài sơn đảo hải. Lưu Giang xoay người, chân khí quanh thân chợt lóe, Chiến phủ vung từ phải qua trái vạch một đường. mặc kệ công kích trên đầu của Thường Phong, không biết lão làm thế nào mà lão ra chiêu sau nhưng nó lại đến trước, nhận thấy linh lực từ chiến phủ bủa vây hạ bàn, Thường Phong đành phải xoay ngang pháp khí một luồng lực lượng phát ra, Kiếm quang va chạm với công kích của Lưu Giang.
Kình khí tứ tung, hai bóng người lướt qua nhau. Trong phút chốc chân khí tuôn trào, kiếm quang sắc bén xới tung nền đất, chân khí cường đại đục thủng xuống nền gạch.
Hai người văng ra. Từ lúc Thường Phong, Lưu Giang đánh nhau thì người xung quanh cũng đã lao vào đấu pháp
“– Mau tấn công!”
“Giết bọn chúng”
Cả hai bên đều vung vẩy pháp khí gào thét mà tiếng lên
Bùm bùm bùm!
Thoáng chốc mọi người hỗn chiến. Đám người của Thường Phong đông hơn, đám đệ tử của Lưu Giang bị bao vây vào giữa Trong tình huống này cả đám ngây người, luống cuống tay chân, giây lát sau đã rơi vào thế yếu.
Lưu Giang thấy vậy chửi thầm:
“– Chết tiệt!”
Lưu Giang không ngờ đến tình huống này, trong lòng gã biết không thể kéo dài hơn nữa, phải nhanh chóng đánh bại Thường Phong, Mới có thể vãn hồi thé cục. Lưu Giang hét to một tiếng:
“– Thường Cẩu tặc ngươi lui xuống cho ta!”
Chiến phủ vận chuyển chân khí đến cực độ, ánh sáng lam lượn lờ quanh thân. Linh lực bao bọc người Lưu Giang ngưng tụ thành cột nước như mũi tên rời dây cung bắn hướng Thường Phong.
Biết đối phương chuẩn bị dốc hết sức công kích, Hai tay Thường Phong siết chặt pháp khí, phi thân sang phải tránh thoát cột nước. Trường kiếm đâm thẳng vào trái tim Lưu Giang.
Thường Phong hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Thấy công kích tới, Lưu Giang nhếch môi khinh thường, kết ấn. Tố Sắc Vân Giới Kỳ hiện ra trong tay từ trong là cờ nhanh chóng thoát ra một đám hắc ti, đám hắc ti này nhanh chóng đan xen vào nhau thành một chiếc lưới, ôm lấy mũi kiếm đang đâm tới. nhân cơ hội đó, chiến phủ trong tay còn lại, lại một lần nữa vung ra, ánh sáng linh khí lấp lánh, chém vào cổ Thường Phong
“Chết đi”./.