Cả đám đứng dưới đều ôm quyền nịnh nọt:
“Tổng quản anh minh”
Hải Đại Quý không chút nào để tâm đến mấy lời đó, hắn vẫn cất giọng âm u ra lệnh:
Tô Khắc, Hùng Thao
Nghe gọi đến tên một nhân tộc và một thú tộc đều có tu vi Hóa Thần trung giai bước ra. Im lặng chờ đợi. Hải Đại Quý nói:
“Lần này bản tọa cho các ngươi mang theo mười tên nguyên anh, bí mật tiềm nhập vào bí địa, lợi dụng cơ hội dẫn dắt bọn chúng đi đến nơi ở của Đại Địa Trùng, lại tìm cách truyền tin về tộc của bọn chúng, phải làm sao để càng nhiều người kéo đến càng tốt”
“Chúng ta hiểu”
……………….
Trong động quật do Đại Địa Trùng tạo ra trong lòng đất, Bạch Hàn Phong cùng Ngụy Yên lúc này đã đi đến một căn phòng lớn, lúc này thì Bạch Hàn Phong đã có thể hoàn toàn xác đinh được, những đường hầm là do Đại Địa trùng tạo ra, nhưng những căn phòng thế này đều là do bàn tay con người, hắn suy đoán rằng trước kia, đám đại địa trùng vẫn hay bò qua bò lại ở đây, nhưng vì một lý do nào đó, sau này bọn chúng không hoạt động ở đây nữa, hoặc tệ hơn là chết hết, cho nên mới có kẻ lợi dụng những đường hầm này, thêm vào pháp trận tạo nên nơi này, đi hết căn phòng, đi thêm một đoạn đường nữa, cả hai người liền nhìn thấy ánh sáng le lói, khi tiến lại gần cửa động thì mới nhận ra bên ngoài chính là một khu rừng với rất nhiều thực vật kỳ lạ, nhưng chẳng qua những thực vật này đã khô héo hết mà thôi, anh sáng le lói mà khi nãy hai người nhìn thấy chính là một cái thác dung nham khổng lồ, hơi nóng không ngừng bốc ra,
Nhưng hắn còn chưa kịp bay đến quan sát thì đã nhanh chóng lấy ra hai lá bùa một lá dán lên người hắn, một lá còn lại dán lên người ngụy yên, Hỏa Thần Quyết trong người hắn ngay lập tức vận chuyện, lợi dụng hơi nóng ở trong này biến hắn thành một phần cửa dung nham, tựa như một con tắc kè hoa vậy,
Làm xong đâu đó, hai người bọn hắn chợt nghe một tiếng rống to giống như sấm nổ từ trên không trung cuồn cuộn truyền đến:
“Hai tên khốn nhà các ngươi hiện tại giải tộc chúng ta điều động nhiều Hóa hình tộc nhân như vậy, bọn ngươi tuyệt đối không thể ngăn cản. Nếu thức thời, thì lập tức ngoan ngoãn đem đồ vật giao ra đây. Giải tộc chúng ta còn có thể tha cho các ngươi một con đường sống.”
Lời của người này không chút nhân nhượng, nhưng tu vi quả thật kinh người, một ít tu sĩ bậc thấp mà Chu thường tuân mới thu nạp được, bị mấy câu nói đó trực tiếp chấn động thân hình như nhũn ra, linh lực trong cơ thể một hồi ngưng trệ mất linh nghiệm.
Bạch Hàn Phong sau khi nghe được mấy câu, trong lòng lại càng thêm giật mình, “đồ vật, đồ vật gì” chả lẽ bọn chúng đã đến được nơi có địa hỏa, “ hắn giở bản đồ ra xem lại thì nơi này lại chính là nơi cuối cùng trên tấm bia mà hắn không kịp phục chế,
Nghĩ như vậy, hắn kéo theo ngụy yên cẩn thận, từng tí một, bò đến gần thác dung nham, mặc kệ cái nóng như thiêu ló đầu nhìn ra, chỉ có ở nơi này ân thân của hắn mới hoàn hảo,
Vừa nhìn ra Chỉ thấy ở phía bên ngoài rối loạn thành một đoàn, khắp nơi linh quang chớp động, liên tiếp những âm thanh bạo liệt nổ tung, có mười mấy tên tu sĩ cùng một số Yêu thú hình thù quái dị, đang hứng khởi đánh nhau rất kinh khủng. Ở trên cao, mây mù màu hồng nhạt từ dung nham cơ hồ che lấp cả bầu trời.
Mà ở dưới đám mây mù đó, một vài nhóm đang giằng co đánh với nhau. Trong đó có một lão mặc hắn bào, tướng mạo lão già này gầy gò, một tay cầm cầm một chiếc Phương Thiên Họa Kích, một mặt phóng ra vô số đạo thanh quang chói mắt, tay kia khu sử một chiếc bát màu đỏ nhạt, phảng phất như giao long xuất hải
Đối thủ của lão là một gã cao lớn dị thường, mười ngón tay của hắn đeo một bộ pháp bảo kỳ lạ, từ trên tay hắn không ngừng tuôn ra vô số lục quang, giọng nói khi nãy chính là gã cao lớn này phát ra,
Còn như mấy chỗ khác, hai người bên chu thường tuân đang hợp sức đánh với một gã giải tộc mặc áo lam nhạt. Một gã giải tộc khác thì dùng một cái hồ lô thả ra trận trận âm phong, cùng một gã toàn thân bao phủ trong xích diễm, hai nhân ảnh này giằng co với nhau bất phân thắng bại.
“Đồ vật là của chúng ta, giải tộc các ngươi có bản lĩnh đến đây mà lấy?”
Chu Thường Tuân sắc mặt không đổi, đem pháp bảo thúc dục khiến uy lực của nó càng tăng, nhưng lại mở miệng thản nhiên nói. Lão đã bóp nát ngọc giản báo hiệu, cường giả Vô Danh Thành rất nhanh sẽ đến, lúc này lão cũng không hề sợ hãi,
“Bích Ngọc Ma Châu không phải thứ mà nhân loại các ngươi có thể nhúng chàm, mau giao ra. Gã giải tộc cao lớn giọng cười ha hả, trong miệng phun ra một đoàn lam vụ, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.”
“Ta nể ngươi là thiếu chủ của giải tộc mới không thèm so đo, ngươi đừng có không biết điều như vậy, nếu ngươi không mau cút? Chu mỗ tuyệt đối không bỏ qua chuyện này.”
Chu Thường Tuân vừa đánh vừa cười ha hả đáp lại, nhưng thần sắc của lão âm lãnh cả lại.
Thì ra, cả hai bên đều một trước một sau tiến đến trước con thác này, Địa Hỏa thì chưa thấy đâu những dưới chân ngọn thác dung nham này, không ngờ lại có một viên Bích Ngọc Ma Châu to cỡ đầu đứa trẻ con, đây tuyệt đối là một vật trân quý vô cùng, hai bên đều đỏ mắt, bên phía của Chu Thường Tuân nhanh chân cướp được, chính vì thế mà mới có một màn này,
Bích Ngọc Ma Châu, Mặc dù hắn chưa bao giờ thấy tận mắt loại tài liệu trong truyền thuyết này, nhưng đồn đãi liên quan đến nó, tự nhiên cũng biết đến mười phần rõ ràng. Không chỉ nói Bích Ngọc Ma Châu này là vật duy nhất có thể dùng để bày ra tại Nhân Giới nhiều loại Thượng Cổ kỳ trận được đồn đại, chính cái này là bảo vật hạng nhất, có thể giúp đỡ đột phá bình cảnh, của yêu tú và tất kẻ các cả tu ma liền càng khiến tất cả tu sĩ đều động tâm không thôi.
Dù là Linh Đan đến Hóa Thần đều có tác dụng hữu hiệu, chỉ là càng về đẳng cấp sau, Bích Ngọc Ma Châu hiệu quả lại càng ít đi một chút. Nhưng cho dù như vậy, đối với Nhân Giới tu sĩ hiện tại, Bích Ngọc Ma Châu vẫn là muốn mà không thể cầu. loại tài liệu này nói hiếm cũng không phải mà nói không hiếm cũng không phải, chẳng qua chỉ là mỏ Bích Ngọc Ma Châu này đều nằm ở những nơi cực kỳ hiểm trở, hoàn cảnh ác liệt, tu sĩ cao giai cũng khó mà tới được, cho nên nó mới trân quý nhường đó.
Hiện mạch khoáng ở đây, điều kiện đủ ác liệt, đã nhìn thấy được một khối như vậy,, mạch khoáng không chừng còn có đệ nhị khối, thậm chí đệ tam khối. cho nên hai bên mới đỏ mắt lao vào quần ẩu như vậy. trong khi hai bên đang giao chiến, trên một tảng đá nhỏ, bỗng nhiên lóe ra một ánh sáng nhỏ, nếu không lưu tâm thì sẽ không phát hiện được. cùng lúc ánh sáng đỏ nhá lên, ở một mật thất âm u cách đó không xa, có hai thân ảnh đang nhìn vào một quang cầu lớn, trong quang cầu đó chính là hình ảnh thác nước ba đại chiến của ba tộc,
Nhân ảnh mặc đạo bào bên trái lên tiếng nói:
“Hùng lão huynh, lão thấy con yêu thú, Thạch Tích Dịch (Thằn lằn đá). Của ta thế nào.
“Tô đạo hữu, ta phải nói rằng con yêu thú này cực kỳ được việc, nó ẩn thân mà linh anh cũng không thể phát hiện ra được”