Vô Thượng Niết Bàn

Chương 146: Chương 146: Giết Người Lập Uy 2




Xoẹt!

Móng vuốt sắc bén của Ngũ sư huynh giáng xuống tình thế có vẻ như Bạch Hàn Phong khó mà chống được, thế nhưng đúng lúc này.. pháp quyết trên tay Bạch Hàn Phong biến đổi:

“Hỏa thần nộ”

Bùm bùm bùm!

Tiếng nổ quanh quẩn trong sân, vòng xoáy to lớn nổ tung, Hỏa diễm bắn ra bao phủ phạm vi mấy trăm thước rồi tan biến giữa hư không. Lực lượng cuồng bạo xới tung mặt đất, tùy thời tan biến. Một bóng người bị đánh văng ra xa hơn chục thước té cái bịch xuống đất, miệng hộc máu, là Ngũ sư huynh.

Bạch Hàn Phong thụt lùi mấy bước, huyết khí sôi trào. Nếu không nhờ lực phòng ngự cường đại của thân thể thì mới rồi Bạch Hàn Phong đã bị thương.

– Chết đi!

Chưa kịp ổn định thân hình, Bạch Hàn Phong đã lại biến mất tại chỗ, xông tới hướng Ngũ sư huynh bị thương nặng.

“– Dừng tay!”

Một bóng người lao nhanh ra đáp xuống cạnh Ngũ sư huynh, vầng sáng lam bao bọc toàn thân.

Bạch Hàn Phong thu về thế công:

“là kẻ nào”

Người đến cũng là thiên kê tộc, thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn cả Ngũ sư huynh kia, tên mới đến này mặc trường bào màu vàng, trên đầu đội mão cửu long, thoạt nhìn vô cùng chói mắt, hắn vừa mới đến, đám tộc nhân của thiên kê tộc có mặt tại hiện trường liền đồng loạt xuôi tay cúi đầu”

“Nhị sư ca giá lâm”

Tên ngũ sư huynh kia, nằm dưới đất cũng cố gắng nói một câu đứt quãng:

“Xích Mao tham kiến Lôi Hàn nhị ca”

Kẻ được gọi là Lôi Hàn kia lạnh lùng nhìn Xích Mao nằm dưới đất, hắn cất giọng lạnh như băng nói:

“Các ngươi nói xem đây là chuyện gì|”

Không thấy Lôi Hàn tính sổ với Bạch Hàn Phong như trong tưởng tượng, Xích Mao hét to:

“Nhị ca, hắn giết người của tộc ta,, chẳng lẽ không nên dạy cho bọn họ bài học sao? Muốn tất cả người tộc chúng ta làm con rùa rút đầu sao? “

Ở phía đối diện, Bạch Hàn Phong trừng mắt lên, nhìn đám người Thiên Kê Tộc, nhướng mày nói:

“Là ai ức hiếp ai trước, bộn tọa không cần giải thích với các ngươi, vẫn câu nói cũ, Mang người của các ngươi cút mau, không thì ta sẽ không khách sáo với các ngươi!””

Vừa nói Bạch Hàn Phong vừa âm thâm tụ tập linh khí quanh người, sẵn sàng chiến đấu, đồng thời hắn đã truyền âm cho Toan Phong và Thường Phong giúp một tay, Toan Nghê cũng đã được hắn triệu hồi,

Thế nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người, tên Lôi Hàn kia bất ngờ vung tay lên, Xích Mao bị một chưởng của Lôi Hàn đánh thẳng vào ngực, khiến cho hắn hự lên một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi đỏ ối,

Trong sự kinh ngạc và khó hiểu của đám người hai bên, Lôi Hàn nói, vẫn bằng chất giọng âm u, lạnh lùng khi nãy:

“Các ngươi mau đem hắn về, nếu sau này còn dám làm loạn như vậy, ta sẽ xử trí các ngươi theo tộc quy, còn bây giờ mau cút”

Đám người thiên kê tộc ở đây đều có ý không phục, bình thường bọn họ đâu có coi ai ra gì, vậy mà lần này có kẻ gám giết người của tộc đả thương tộc nhân, vậy mà, nhị sư huynh lại đối với kẻ thù như vậy,

Nhưng tức giận thì tức giận, không ai dám đối mặt với tộc quy cả, đám người thiên kê tộc vội vã đem theo Ngũ Sư huynh đã thoi thóp rời đi,

Chờ đám người đi hết, Lôi Hàn mới hướng về phía Bạch Hàn Phong nhàn nhạt nói:

“Chuyện vừa rồi, do gia tộc quản lý thuộc hạ, không nghiêm, sau khi trở về bản nhân sẽ xử phạt bọn chúng thật nặng, mong thành chủ đại nhân không để bụng.”

Vừa nói Lôi Hàn vừa đưa ra một cái túi trữ vật, Bằng Vũ nhanh chóng tiếp lấy, theo thói quen hắn kiểm tra trước khi đưa cho Bạch Hàn Phong, không kiểm tra còn đỡ, vừa kiểm tra thì hắn ngạc nhiên đến há hốc mồm, bên trong túi trữ vật này, có một trăm viên ngũ cấp yêu đan của hải thú ngoài biển, một vạn linh thạch, cùng với vô số kim tệ, đây là chuyện gì vậy, thành chủ của chúng ta đánh người của bọn họ, bọn họ lại còn cho tiền, từ khi nào mà thiên kê tộc dễ nói chuyện như vậy,

Ở một góc đường, những thế lực khác nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc, chả nhẽ mặt trời mọc đằng tây, thiên kê tộc hôm nay lại cúi mình ư, phải biết rằng khi trước Vạn Văn làm thành chủ, cũng không có được đại ngộ như vậy

“Tra, mau tra cho ta”

“Cho người đi tìm hiểu hậu trường đằng sau thành chủ mới này là ai?”

Nhất thời các thế lực trong thành đều trở nên xôn xao, ai ai cũng cử người đi tìm hiểu, nấp ở một góc, Thử Kim và Tam Hải đưa mắt nhìn nhau, người của thiên kê tộc lại nhún nhường như vậy, đúng là sự lạ, xem ra bị tân nhiệm thành chủ đại nhân nay không hề đơn giản.

Cùng lúc đó, Bạch Hàn Phong cũng tiếp lấy cái túi trữ vật từ trên tay Bằng Vũ. Hắn cũng ngạc nhiên không kém gì mọi người, hắn còn cứ tưởng sẽ phải trải qua một trận ác đấu nữa,

“Đây là có ý gì”

Hắn cất giọng hỏi Lôi Hàn. Lôi Hàn cười đáp:

“Thành chủ đại nhân, cái này là thiên kê tộc ta tạ lỗi với ngài trước, mong ngài đừng để bụng, lần này trở về ta sẽ bẩm báo với tộc trưởng, nhất định sẽ trừng phạt bọn học thật nặng”

“Tạ lỗi với ta”

Bạch Hàn Phong cao giọng, hắn không tin thiên kê tộc lại tốt như vậy, Lôi Hàn lại cười nói:

“Thành chủ đại nhân bớt giận, chuyện này là do chúng ta sai trước, tộc trưởng chúng ta nhờ t chuyển lời, chờ tộc trưởng bế quan xong, nhất định sẽ mời đại nhân tới tộc làm khách, hi vọng lúc đó được đại nhân chiếu cố nhiều hơn, nói xong hắn cũng không chờ Bạch Hàn Phong nói gì mà phi thân đi mất,

Toàn Phong đứng bên cạnh nhỏ giọng nói:

“Đại nhân cẩn thận, đây chắc hẳn có âm mưa gì đó”

Bạch Hàn Phong gật đầu, nói không có âm mưa thì mới là lạ, bất chợt hai giọng nói cùng cất lên một lúc:

“Đại nhân thuộc hạ tới chậm, ngài không sao chứ”

Bạch Hàn Phong đưa mắt nhìn, hai tên khốn này xuất hiện đúng lúc thật,

“Đại nhân vừa rồi chúng ta đi tuần nghe được tin vội chạy về đây hộ giá”

Bạch Hàn Phong gật gật đầu”

“Tốt lắm, có hai vị bản thành chủ có thể ăn ngon ngủ yên rồi, phiên hai vị gác cửa cho bản tọa một đêm, nếu như người của thiên kê tộc lại đến làm phiền mong hai vị ra tay cản lại”

Hắn nói mấy câu như vậy rồi đi thẳng vào trong, bỏ lại Tam Hải và Thử Kim ngờ vực nhìn nhau,

“Vừa rồi hắn nói gì, bảo chúng ta gác đại môn ư”

……………….

Ngồi trong phủ Bạch Hàn Phong âm thầm suy nghĩ, hiện tại hắn đã có thân phận tại Thú Vực, hắn cũng không sợ đám kẻ thù nhận ra hắn, nhưng Nếu ở lại đây sẽ có nguy hiểm, rất có thể thiên kê tộc sẽ ra tay xử luôn hắn, hắn cần cảnh giác.

ToanNghee bò ra khỏi tay áo Bạch Hàn Phong, ngước đầu nhìn hắn:

“– Gru Gru”

Bạch Hàn Phong cười nói, nói:

“Toan nghê lão huynh yên tâm, chuyện cỏn con này có là gì, Sau này nếu ngươi buồn thì ra sau núi chơi, nhưng cẩn thận chút.?”

Thực lực như Toan Nghê sẽ không gặp nguy hiểm khi ở quanh đây, thậm chí có thể nó còn là tai mắt cho hắn không chừng, nghe hắn nói thế toan nghê gầm khẽ coi như đồng ý.

Bạch Hàn Phong thả toan nghê đi thì liền ngồi xếp bằng chậm rãi tu luyện, cảnh giới hắn vẫn còn quá thấp, hơn nữa ở địa phương này mỗi ngày đều có nguy hiểm cho nên hắn phải nắm chắc thời cơ tăng cường thực lực, nhanh chóng tiến vào cảnh giới linh đan,/.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.