Vô Thượng Niết Bàn

Chương 39: Chương 39: Tử Vận Môn




Hai ngày nay Bạch Hàn Phong đã dần dần hồi tỉnh lại, qua trận chiến này, tuy bị thương không nhẹ nhưng hắn cũng biết được vị trí của mình đến đâu sức mạnh thân thể như vậy, công pháp như vậy thế nhưng nếu muốn vượt cấp khiêu chiến là không thể được, qua trận chiến hai ngày trước hắn nhận ra rằng.

Mặc dù thân thể hắn cứng rắn hơn so với đồng cấp, công pháp cũng có một chút đặc dị, nhưng nếu như không có kinh nghiệm thực chiến cũng như kỹ năng và pháp lực dồi dào, hắn vẫn không khác người khác là mấy.

Hai ngày này hắn cũng đã hiểu sơ bộ về cái Tử Vận Môn này, bé thì gọi là môn lớn thì gọi là tông, Tử Vận Môn là một môn phái hạng bét, so ra còn không được bằng môn phái năm xưa của hắn, toàn môn phái nhìn đâu cũng rách nát, cao nhất cũng chỉ là Linh Sư.

Mấy năm trước môn phái sản sinh ra môt thiên tài tên là Bạch Thiên Ba chính là người có khả năng kết đan nhất trong nhiều trăm năm trở lại đây,

Thế nhưng trong một lần tầm bảo, tay Bạch Thiên Ba này đã một đi không trở lại. Chính vì sự mất tích này mà môn phái xảy ra lục đục, và chia làm hai phe, một phe ủng hộ Bạch Thiên Ba vẫn muốn chờ hắn về, một phe thì phản đối và muốn đưa Thường Phong lên làm môn chủ,

Hai bên không bên nào chịu nhịn bên nào nên dẫn đánh tranh chấp biến thành tranh đấu về nhân mạng, vì ít người hơn nên Lưu Giang mới phải chạy vào nơi này, khi đi lão mang theo toàn bộ bảo tàng của môn phái. Sau đó Thường Phong đuổi theo và tìm ra nơi này.

Hai bên đang tranh đấu thì Bạch Hàn Phong xuất hiện, khi hắn xưng tên họ thì khiến cho cả hai bên đều ngẩn người vì hắn lại họ Bạch. Cả hai người Thường Phong và Lưu Giang đều nghĩ hắn là hậu duệ của Bạch Thiên Ba, Lúc này qua quan sát hai ngày nay, hắn đã sơ bộ hiểu được cái vùng này.

Đây chính là Lâm Giang Quốc. nơi này tuy gọi là quốc nhưng không hề có ai đứng đầu, nơi này mạnh ai nấy sống, nhưng cũng tại đây có một số siêu đại môn phái.. Nơi này hỗn loạn là vì những đại môn phái này luôn đối chọi lẫn nhau, nhưng người ngoài không thể nhúng tay vào. Nếu có người ngoài vào thì mấy đại môn phái trong sẽ tự động hợp tác đối kháng.

Chính vì hỗn loạn nên mới có chuyện lão già áo đỏ giết cả một thành mà không ai nói gì.

Lúc này đám người cốt cán bên Thường Phong đã bị Du Du bắt hết cho nên đám người Lưu Giang rất nhanh đã cướp lại được sơn môn của Tử Vận Môn, thẳng cho đến hiện tại, Lưu Giang đang nở một nụ cười cầu tài cùng kính dẫn Du Du và Bạch Hàn Phong đi vào đại điện, chờ hai người ngồi xuống Lưu Giang mới nói:

“Khổng tiền bối, Bạch ân nhân, hai vị chính là cứu tinh của Tử Vận Môn ta, không biết lấy gì để báo đáp hai vị,”

Ngừng một lát Lưu Giang lại nói:

“Chúng ta đã suy nghĩ suốt hai đêm nay, nhận thấy rằng đây là Bạch Thiên Ba sư thúc cử Bạch ân nhân về đây thực đúng lúc nên quyết định, tôn Bạch ân nhân lên làm chưởng môn của môn phái, mong ân nhân giúp môn phái phát dương quang đại”

“Cái gì”

Bạch Hàn Phong và Du Du đều ngạc nhiên, bọn họ chẳng qua chỉ muốn lịch duyệt một chút thôi, ai ngờ thoáng cái lại thành chưởng môn ngay được. ngạc nhiên một lát Du Du cười khanh khách:

“Bạch Hàn Phong, à không Bạch chưởng môn, từ nay mong chiếu cố đến ta, ha ha ha”

Bạch Hàn Phong đưa mắt lườm Du Du một cái rồi nói với Lưu Giang:

“Lưu huynh đệ, ta đã nói rồi ta không phải là anh em gì của Bạch Thiên Ba cả, ta từ thiên hành sơn lần đầu đến nơi này không hề quen biết làm sao làm chưởng môn của các người được”

Lưu Giang lại nói:

“Bạch ân nhân đến cực kỳ đúng lúc, nếu không phải là Bạch sư thúc cử đến thiết tưởng không có cách nào giải thích hợp lý, mong ân nhân nể mặt Bạch sư thúc mà nhận trọng trách này”

Bạch Hàn Phong còn định nói nữa nhưng rồi hắn chợt hiểu ra đây là Lưu Giang cố tình, lúc này hắn liên quan hay không liên quan đến Bạch Thiên Ba đã không còn quan trọng, quan trọng là đám đệ tử đã thấy hắn cứu họ và Lưu Giang muốn cơ hội này để vực dậy môn phái.

Bạch Hàn Phong chửi thầm:

“– Đồ cáo già!”

Hắn định từ chối nhưng rồi lại nghĩ, thôi làm chưởng môn cũng được, có những người cả đời cũng chưa được làm qua, Bạch Hàn Phong mới chỉ Linh Sư trung kỳ đã là chủ một môn phái, tuy rằng chỉ có hơn hai mươi người, nhưng nó vẫn là một môn phái hắn cũng không phàn nàn gì thêm., hơn nữa Bạch Hàn Phong không định làm lâu. Hắn với Du Du còn phải đến Linh Hoàng Lâm tìm tộc Khổng Tước.

Lưu Giang hành lễ trước tiên:

“– Bái kiến chưởng môn!”

“– Bái kiến chưởng môn!”

Trong đại điện, đám đệ tử bình thường tôn kính hành lễ, thanh âm quanh quẩn.

Bạch Hàn Phong nhẹ nhàng nói:

– Không cần đa lễ.

Thấy nhiều người hành lễ làm Bạch Hàn Phong bỗng rất thích thú, làm người khó thoát khỏi sự hấp dẫn của chức quyền. hơn nữa hắn còn trẻ mà đã là chưởng môn.

Nhưng niềm vui vinh đăng chưởng môn của hắn còn chưa được bao lâu thì bên ngoài đã nghe tên đệ tử gác cửa gào lên:

“Sứ giả Bạch vân tông tới”

Bạch Hàn Phong ngạc nhiên hỏi:

“Chuyện gì vậy?, Bạch Vân tông là cái gì”

Lưu Giang vội nói:

“Thưa chưởng môn đó là tông phái quản hạt trực tiếp chúng ta, địa bàn này chính là do Bạch vân tông quản lý”

“Vậy hắn đến làm gì”

Bạch Hàn Phong lại hỏi, Lưu Giang nhăn nhó lắc đầu đáp:

“Thuộc hạ cũng không rõ”

Nói đến đây thì vị sứ giả của Bạch Vân Tông đi vào, tên này vô cũng phách lối đi theo sau hắn còn có hai nữ tu, nâng vạt áo sau, một tên thư đồng lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ghế nạm ngọc khá đẹp, vị sứ giả liền ngồi xuống ghế đó, kế đế, hai nữ tu lấy từ túi trữ vật ra nào ấm nào trà rồi dâng lên hắn,

Cả bọn cứ điềm nhiên không coi đám người Bạch Hàn Phong vào đâu cả, Du Du đã sắp không nhịn được nhưng Bạch Hàn Phong nắm lấy tay nàng truyền âm bảo nàng bình tĩnh lại,

Lúc này hắn mới đưa mắt nhìn đến tên sứ giả, tên này bất quá chỉ là Linh Đan sơ kỳ vậy mà đã phách lối như vậy, đủ thấy Bạch Vân môn này cũng không phải thứ tốt lành gì,

Nhấp xong một ngụm trà lúc này tên sứ giả mới cất giọng nói:

“Ai là chưởng môn Tử Vận môn”

Lưu Giang đang định nói thì Bạch Hàn Phong đã cản lại:

“Chính bổn nhân, các hạ là ai”

Tên sứ giả ngây người, hiển nhiên hắn không ngờ chưởng môn của Tử Vận Môn trẻ như vậy, hắn liền không vui:

“Vớ vẩn, chưởng môn của nơi này chẳng phải là Thường Phong sao, thế nào mới qua có mấy ngày đã đổi rồi”

Bạch Hàn Phong vẫn điềm nhiên nói:

“Thường môn chủ không may bị tẩu hỏa nhập ma, ta hiện tại tạm thời chấp chưởng môn phái, các hạ có chuyện gì tìm ta là được”

Tên sứ giả cau mày, trước khi hắn đi truyền tin, một vị trưởng lão trong tông nói với hắn rằng Tử vận môn này thực ra là sân sau của lão và do Thường Phong làm chủ, thế mà hiện tại sao lại như vậy, chắc hẳn là có âm mưu gì

“Các ngươi mau mang tên thường phong đó ra cho bản sứ giả xem”

“Cái này”

Lưu Giang ấp úng, đám người đó hiện tại đã bị phế hết công lực, bị nhốt trong nhà giam làm sao mang ra được, tên sứ giả này sớm không đến muộn không đến lại đến đúng vào lúc này.

Nhưng vào đúng lúc này đột nhiên một bàn tay từ đâu xuất hiện tóm lấy cổ tên sứ giả, khiến hắn không thở được, đường đường một linh đan sơ kỳ mà trong một chiêu lại bị người ta chế trụ.

“Các ngươi mau thả ta xuống, nếu không bạch vân môn sẽ huyết tẩy nơi này”

Lúc này tên sứ giả đã bị nắm chặt họng và nâng lên không trung hai chân không ngừng đạp trên mặt đất, người bắt hắn chính là Du Du, lúc này nàng nâng bàn tay ngọc lên vỗ vào đầu của tên sứ giả, khiến linh đan của hắn lung lay như sắp vỡ:

“ồn ào, ngươi nói thử một câu nữa ta xem”

Nhận cái vỗ này tên sứ giả lập tức sắc mặt tái mét, vẻ mặt cứ như là gặp quỷ, chỉ hời hợt vỗ nhẹ mà đã khiến kim đan của hắn như vậy, cái này ngay cả chưởng môn của Bạch Vân Tông cũng không làm được, mà Tông chủ đã là Linh Anh Hậu kỳ, vậy cô nương trước mắt này cảnh giới đã đến bực nào. Hắn thực không dám nghĩ tiếp.

“Tha mạng, tiền bối tha mạng, “

Vẫn bị nhấc bổng trên không trung tên sứ giả không ngừng cầu xin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.