Vô Thượng Sát Thần

Chương 629: Chương 629: Bắt Đầu Trả Thù




Tiêu Phàm xuất hiện không chỉ khiến hắc y nhân kia không ngờ tới, ngay cả Huyết Yêu Nhiêu cũng kinh ngạc không thôi.

Hắn rõ ràng rời đi rồi, tại sao lại đột nhiên xuất hiện chứ.

Bọn hắn không biết, Tiêu Phàm kỳ thật sớm đã phát hiện sự có mặt của hai hắc y nhân này, hắn chỉ cố ý rời đi mà thôi, bằng không nếu có hắn ở bên người Huyết Yêu Nhiêu, bọn hắn đoán chừng cũng sẽ không xuất hiện.

- Tiêu Phàm, tại sao ngươi lại quay lại.

Huyết Yêu Nhiêu vẫn có chút kinh hồn khiếp đảm, chỉ thiếu một chút nữa, bản thân lại trúng mai phục của người khác.

Có thể nói, Tiêu Phàm lại cứu nàng một mạng.

- Cái gì gọi là lại quay lại? Ta vẫn không có rời mà.

Tiêu Phàm nhún nhún vai nói.

- Ngươi làm sao biết bọn hắn sẽ xuất hiện?

Huyết Yêu Nhiêu nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm.

- Từ thời điểm lần trước ta cứu ngươi, bọn hắn liền theo dõi ngươi, chỉ có điều ngươi bị Long Vũ đưa vào Đế Cung, bọn hắn không làm gì được. Có điều ta cũng không nghĩ đến, hôm nay chúng ta rời khỏi Đế Cung, bọn hắn vẫn còn âm thầm mai phục.

Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm hắc y nhân trong tay.

Nếu như không phải linh cảm của Tiêu Phàm vô cùng cường đại, thật đúng là khó mà phát hiện sự tồn tại của hai người này.

Lần trước lúc cứu Huyết Yêu Nhiêu trên đường phố, Hồn Lực Tiêu Phàm liền cảm nhận được mấy cỗ sát cơ nhàn nhạt, mặc dù rất nhỏ nhưng Tiêu Phàm lại chân thực cảm nhận được.

Chỉ bởi Long Vũ dây dưa, mấy cỗ sát khí kia mới biến mất mà thôi.

Có điều hôm nay lúc rời khỏi Hoàng Cung, Tiêu Phàm lại cảm nhận được hai cỗ sát ý, cho nên hắn mới cố ý để Huyết Yêu Nhiêu chờ hắn ở đó, thu hút sự chú ý của hai người này.

Quả nhiên không để Tiêu Phàm thất vọng, hai người này thực xuất hiện.

Tiêu Phàm sở dĩ xuất hiện ở quán rượu là vì âm thầm xác nhận thân phận hai người này mà thôi. Đi theo hai cỗ sát cơ kia, Tiêu Phàm rất nhanh liền khóa chặt hai hắc y nhân này.

- Ngươi, ngươi chính là người làm thương Hoa Thiếu Phi kia!

Nghe được việc Tiêu Phàm nói lần trước cứu Huyết Yêu Nhiêu, Hắc Y Nhân cũng trong nháy mắt hiểu ra cái gì, con ngươi bỗng nhiên rung rung.

Thế nhưng, đây rõ ràng là hai người, bất luận tướng mạo hay là khí tức Hồn Lực sao có thể là một người được?

- Người biết quá nhiều, thường sẽ chết sớm!

Tiêu Phàm nhếch miệng cười, nụ cười cực kỳ tàn nhẫn, dọa hắc y nhân lạnh run.

Thế nhưng Tiêu Phàm gắt gao bóp lấy cổ của hắn, độc dược trong miệng hắn căn bản là không cách nuốt vào được.

Hắc y nhân không biết là, Tiêu Phàm căn bản không sợ hắn nuốt độc dược, chỉ cần hắn làm động tác này, Tiêu Phàm có thể trong nháy mắt giải độc cho hắn, sau đó khiến hắn sống không bằng chết.

- Ngươi đã biết bọn hắn, vậy tại sao ngươi lại nói không có cách nào tìm được người Diêm La Phủ?

Huyết Yêu Nhiêu giận dữ nhìn Tiêu Phàm, những việc này nàng hoàn toàn không biết gì cả, cứ mơ mơ màng màng.

- Nếu không như vậy, bọn hắn làm sao lại lọt bẫy?

Tiêu Phàm lơ đễnh nói:

- Nếu như ta không nói như vậy, sau đó lại rời đi, bọn hắn đoán chừng cũng sẽ không xuất hiện. Vừa hay thời gian của ta có hạn, cho nên đành phải dụ rắn ra khỏi hang.

Huyết Yêu Nhiêu phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, ngươi là dụ rắn ta khỏi hang, còn ta thiếu chút nữa thì chết.

Tiêu Phàm tất nhiên không biết ý nghĩ của Huyết Yêu Nhiêu, bởi vì hắn vô cùng tự tin về bản thân, lúc nào cũng có thể ra tay giết đối phương. Đương nhiên, nếu như mồi nhử là Tiểu Ma Nữ, hắn sẽ càng nghĩ chu toàn.

Đối với Huyết Yêu Nhiêu, Tiêu Phàm cũng tin tưởng thực lực nàng có thể tránh thoát một kiếm.

- Ngươi là Diêm La Phủ hay là La Sinh Môn?

Tiêu Phàm thu hồi tâm thần, trong bàn tay lấy ra ba kim châm cắm vào cơ thể Hắc Y Nhân, trực tiếp khóa kín Hồn Hải hắn, sau đó buông ra bấm cổ tay Hắc Y Nhân.

- A, ta sẽ không nói cho ngươi biết.

Hắc Y Nhân nhe răng cười nhạt, tựa như âm mưu đạt được, hắn đang chờ Tiêu Phàm buông bàn tay bấm cổ tay của hắn ra.

- Phải rồi, ta quên nói cho ngươi biết, đã từng có một người cũng không tin lời ta nói, nuốt độc dược vào, cuối cùng là sống không bằng chết. Nếu như ngươi vẫn chưa nuốt vào, thì nên cảm thấy may mắn.

Tiêu Phàm lại tà tà cười một tiếng.

Sắc mặt hắc y nhân cứng đờ, chẳng biết tại sao, nụ cười của Tiêu Phàm khiến toàn thân hắn rùng mình. Quan trọng nhất là, độc trong miệng hắn đã nuốt vào.

- Xem ra, ngươi cũng không được thông minh cho lắm.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, lại lấy hai cây kim châm, giữ tâm mạch của hắc y nhân, mặc cho độc dịch kia đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn.

Hắc Y Nhân toàn thân run rẩy, sắc mặt phát xanh nhưng vẫn không chết, hai mắt vằn vện tia máu kinh hoàng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, run giọng nói:

- Ma Quỷ! Ngươi là Ma Quỷ!

Huyết Yêu Nhiêu cũng bị thủ đoạn của Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, hai cái kim châm, vậy mà khiến hắc y nhân sống không bằng chết, thủ đoạn quỷ dị này quá dọa người.

- Bây giờ có thể nói rồi chứ.

Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh nói, sắc mặt không hề bận tâm:

- Cái gọi là cốt khí của ngươi, với ta mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì, xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.

Tiêu Phàm cũng không nóng nảy, lẳng lặng chờ đợi. Dù sao mấy ngày nay không cần về Hoa gia, hơn nữa trước đó làm một tuồng kịch cùng U Linh Nhất Hào, cũng có thể giải trừ ngờ vực của Hoa gia đối với hắn.

Nơi này rất bình tĩnh, yên tĩnh âm u, cũng vô cùng tối, sẽ có rất ít người đi ngang qua.

Nhìn hắc y nhân không ngừng run rẩy dưới mặt đất, Huyết Yêu Nhiêu không có nửa điểm thương hại, ngược lại trong lòng có chút ấm áp, dưới con mắt của nàng, Tiêu Phàm đang thay nàng báo thù.

Nếu Tiêu Phàm biết được ý nghĩ của Huyết Yêu Nhiêu, đoán chừng sẽ trực tiếp quay đầu rời đi. Hắn không muốn để cho Huyết Yêu Nhiêu hiểu lầm, bởi vì hắn chỉ là đứng ở góc độ một người bạn suy nghĩ cho Huyết Yêu Nhiêu mà thôi.

Bằng hữu chịu thiệt, vậy sẽ phải giúp nàng xả mối hận trong lòng ra.

Sau ba canh giờ, chân trời đã có vài tia sáng, Tiêu Phàm ngoài dự liệu nhìn hắc y nhân nói:

- Cốt khí cũng không tệ lắm, loại độc này thế nào cũng có thể kiên trì được nửa tháng đi, vừa hay đến thời điểm đến thí luyện kết thúc, chúng ta tìm một nơi ngồi nhìn ngươi kiên trì nửa tháng.

Nghe được lời Tiêu Phàm, toàn thân hắc y nhân run rẩy, nửa tháng, con người hoàn toàn không thể tiếp nhận đi, bản thân chịu đựng hơn ba canh giờ cơ hồ đã là cực hạn.

- Ta nói, ta nói.

Hắc y nhân rốt cục không chịu đựng được loại đau khổ này, liền nói:

- Ta nói, ngươi phải cho ta chết được thoải mái.

- Ngươi nói đi, ta nghe.

Tiêu Phàm hạ người xuống, thầm nghĩ trong lòng:

- Nếu Phệ Hồn Huyết Tàm không ở thời khắc mấu chốt để tăng cấp, ta nào phải dùng hơn ba canh giờ.

Hắc y nhân từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội trắng, chỗ màu tối bên trong miếng ngọc bội trắng vậy mà phát ra từng đợt quang mang yếu ớt.

- Người Diêm La Phủ ta tham gia Thí Luyện Sát Vương, trong tay mỗi người đều có một khối ngọc bội đặc chế, trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng được đại khái vị trí những người khác. Cứ cách năm ngày chúng ta lại tập hợp ở xóm nghèo Đông Thành, ngày mai chính là ngày tập hợp.

Hắc y nhân một hơi liền đem tất cả tin tức đều nói cho Tiêu Phàm.

- Diêm La Phủ ngươi có bao nhiêu người tham gia thí luyện?

Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn không muốn đi tìm từng sát thủ Diêm La Phủ, lãng phí thời gian không nói, còn rất có khả năng đánh rắn động cỏ.

Muốn giết, vậy liền trực tiếp tận diệt!

- Ba mươi người.

Hắc Y Nhân cắn răng nói:

- Ta chỉ biết đến như vậy, van cầu ngươi, giết ta, giết ta!

- Chỉ có ba mươi người sao?

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, mị mị hai mắt, lại hỏi:

- Một vấn đề cuối cùng, các ngươi tập hợp làm cái gì?

Hắc y nhân do dự một hồi, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Phàm, không khỏi run run, nói:

- Bởi vì có người để lộ cho chúng ta biết vị trí sát thủ của hai đại Tổ Chức Sát Thủ khác.

Phốc!

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm một kiếm cắt qua cổ hắc y nhân, trong mắt lóe lên tinh quang nói:

- Đáp ứng ngươi, cho ngươi một cái chết thoải mái, có điều, đây vẻn vẹn chỉ là bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.