Vô Thượng Sát Thần

Chương 592: Chương 592: Bí Cảnh Tiểu Không Gian




Tiêu Phàm thời gian ở Tiêu Thành lại vô cùng an nhàn, ban ngày giảng bài, khắc gỗ, ban đêm tu luyện, sống vô cùng nhàn nhã.

Bảy ngày trôi qua nhanh tức thì, Tiêu Phàm cũng không phải không thu hoạch được gì, hắn có lĩnh ngộ mới về Hủy Diệt Chi Ý, Khoái Mạn Chi Ý, tùy thời đều có thể lĩnh ngộ được Tam Trọng Ý Cảnh chân chính.

Một ngày này, Tiêu Phàm tìm đến Mạc Thiên Nhai, Mạc Thiên Nhai tất nhiên biết rõ Tiêu Phàm là vì chuyện gì, trong lòng kích động không thôi.

Chờ vài ngày, Tiêu Phàm rốt cục có thể giúp hắn chữa trị Chiến Hồn, mấy ngày qua, Mạc Thiên Nhai ăn không biết vị, đêm ngủ không ngon.

- Mạc Lão, ta đại khái cũng chỉ có tám phần nắm chắc, vạn nhất xảy ra việc gi ngoài ý muốn...

Tiêu Phàm có chút rầu rĩ nói, Chiến Hồn nếu là vừa mới bị thương không lâu, hắn sẽ có nhiều phần nắm chắc hơn.

Nhưng hắn còn chưa bao giờ thử qua việc chữa trị cho Chiến Hồn bị thương vài chục năm, Chiến Hồn của Mạc Thiên Nhai đã bị thương vài chục năm, muốn chữa trị cũng không phải đơn giản như vậy.

Dù là trong lòng có điểm nắm chắc, nhưng hắn cũng muốn nhắc nhở Mạc Thiên Nhai chuẩn bị tâm lý.

- Đừng nói nhảm nhiều như vậy, có thể trị liền trị, không thể trị cũng đừng lải nhải.

Mạc Thiên Nhai tức giận nói.

Mặc dù mặt ngoài phẫn nộ, nhưng trong lòng hắn thì vô cùng kích động, căn bản không có bất kỳ lo lắng, tám phần nắm chắc, đối với hắn mà nói đã đủ rồi, dù sao cũng tốt hơn so với chẳng có một chút nắm chắc nào.

- Được, vậy thì đi thôi.

Tiêu Phàm mang theo Mạc Thiên Nhai đạp không bay lên, hai người mất nửa ngày, xuyên qua Lạc Nhật Sơn Mạch, tiến vào địa giới Hồn Thú Sơn Mạch.

Tiêu Phàm tìm kiếm trong Hồn Thú Sơn Mạch hồi lâu, trong lòng nghĩ thầm, chậm chạp nói:

- Có vẻ như sơn động kia sụp đổ, ta mãi vẫn không tìm ra.

Sau đó, Tiêu Phàm thả Hồn Lực ra cảm ứng, dựa vào một chút kí ức trong đầu tìm kiếm vị trí cửa động.

- Ngươi mang theo ta đến nơi này làm cái gì?

Mạc Thiên Nhai hơi không kiên nhẫn nói.

- Tìm được rồi.

Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, đột nhiên đáp xuống, bay vào trong sơn mạch, rơi vào trong một vùng phế tích.

Mới qua mấy tháng, dấu vết đánh nhau lúc trước còn rất rõ ràng, mặc dù mọc lên một thảm thực vật, nhưng Tiêu Phàm vẫn liếc mắt liền nhận ra.

Mạc Thiên Nhai không hiểu nhìn Tiêu Phàm, nhưng mà Tiêu Phàm lại lơ đễnh, lấy ra Tu La Kiếm liền bắt đầu đào bới, nếu để cho người Tu La Điện biết, Tiêu Phàm dùng Tu La Kiếm đào động, đoán chừng đều sẽ tức đến hộc máu.

Mười tám đời Điện Chủ Tu La Điện đoán chừng cũng hận không thể từ trong quan tài nhảy ra bóp cổ Tiêu Phàm, tiểu tử này rất đáng hận.

Lấy thực lực bây giờ của hắn, đào một cái thông đạo rất dễ dàng, vẻn vẹn chỉ trong thời gian nửa chén trà nhỏ liền hoàn thành, mặc dù phía trên sụp đổ, nhưng cửa động phía dưới vẫn còn tồn tại.

Mạc Thiên Nhai ngồi ở một bên, trong lòng vô cùng khó chịu, thậm chí đã bắt đầu hoài nghi, Tiêu Phàm có phải lại đang đùa bản thân hay không.

- Mạc Lão, được rồi.

Tiêu nhếch miệng cười một tiếng, hắn một chút cũng không nóng nảy, bởi vì hắn biết cho dù là tâm cảnh đạt tới mức độ cao như Mạc Lão, khẳng định cũng sẽ bị cái Hồn Giới tiểu không gian kia làm chấn kinh.

Tiêu Phàm thả người nhảy lên, liền nhảy vào trong cửa động, Mạc Lão do dự một hồi cũng đi theo nhảy xuống dưới.

Lúc hai người xuống dưới, đất đá phía trên trong nháy mắt sụp đổ, cửa động lần nữa sụp đổ xuống dưới.

Xuyên qua địa động, rất nhanh, một cái thác nước liền đập vào mắt Tiêu Phàm cùng Mạc Lão.

- Mạc Lão, ở chỗ này giúp ngươi khôi phục Chiến Hồn không tệ chứ.

Tiêu Phàm cười nói, có vài phần đắc ý, chỉ là Mạc Thiên Nhai căn bản không để ý đến hắn, Tiêu Phàm gọi vài câu, hắn đều không đáp.

Nhìn lại, Mạc Thiên Nhai đang trợn mắt hốc mồm nhìn Hồn Giới, môi khẽ giật một cái, thật lâu mới khôi phục bình tĩnh, kinh ngạc nói:

- Nơi này lại có một cái Bí Cảnh Tiểu Không Gian?

- Bí Cảnh Tiểu Không Gian? Không phải là Hồn Giới sao?

Tiêu Phàm có chút cổ quái nói.

- Hồn Giới?

Mạc Thiên Nhai khịt mũi coi thường:

- Ngươi nói cũng không sai, xung quanh Bí Cảnh Tiểu Không Gian này quả thật có một đạo Hồn Giới cách trở, nhưng ngươi gặp qua Hồn Giới sẽ tồn tại mãi mãi không?

Tiêu Phàm nghi hoặc không thôi, Hồn Giới tồn tại tất nhiên là cực kỳ tiêu hao Hồn Lực, cái Hồn Giới này tồn tại lâu như vậy nhưng vẫn không hề biến mất, quả thật có chút quỷ dị.

- Đồng dạng mà nói, Hồn Giới chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian, bởi vì cuối cùng Hồn Thạch cũng sẽ có một ngày tiêu hao hết, đương nhiên, có một vài Hồn Giới có thể tự hấp thu linh khí thiên địa để vận hành, cho nên cũng sẽ không biến mất, mà Hồn Giới kiểu này cũng được xưng là Bí Cảnh Tiểu Không Gian, bởi vì nó đã là một tiểu thế giới chân chính tồn tại.

Mạc Thiên Nhai nói.

- Hồn Giới này quả thực đã tồn tại mấy tháng, không đúng, chí ít cũng phải hơn mấy tháng, lần đầu tiên chúng ta phát hiện ra nó nó đã có rồi, trước đó là người nhà họ Tôn Yến Thành phát hiện.

Trong lòng Tiêu Phàm chấn kinh.

Sau đó lại nghi hoặc nhìn Mạc Thiên Nhai nói:

- Mạc Lão, Bí Cảnh Tiểu Không Gian có chỗ đặc biệt gì sao?

Mạc Thiên Nhai tốt xấu cũng từng là Chiến Đế cảnh, thứ có thể khiến hắn chấn kinh như vậy khẳng định không đơn giản, đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng Tiêu Phàm mà thôi.

- Bí Cảnh Tiểu Không Gian là dùng một lượng năng lượn lớn cùng phương pháp đặc biệt đem không gian phong ấn lại, hình thành một cái tiểu không gian cách ly với Chiến Hồn Đại Lục, bên trong vốn là một thế giới chân thật tương thông với ngoại giới, có thể nói chỉ có một vài gia tộc cổ xưa cùng thế lực lớn mới có thể nắm giữ.

Mạc Lão giải thích nói.

Tiêu Phàm nghe vô cùng chăm chú, trong lòng rung động vô cùng, có thể đem không gian phong ấn, phương pháp này cũng quá đáng sợ a.

- Phương pháp này, ít nhất cũng phải là Chiến Thánh cảnh mới có thể làm được.

Tiêu Phàm cảm khái nói, hắn phát hiện bản thân đối cái thế giới này vẫn biết quá ít, quá ít.

- Chiến Thánh?

Mạc Thiên Nhai vẫn khịt mũi coi thường:

- Chiến Thánh căn bản không làm được, hiện có Bí Cảnh Tiểu Không Gian, đều là tồn tại chí ít bốn năm ngàn năm.

- Chẳng lẽ là Chiến Thần?

Tiêu Phàm kinh hãi, hắn đến Chiến Đế còn cách một khoảng xa xôi, Chiến Thánh càng là không thể chạm đến, càng không cần phải nói Chiến Thần trong truyền thuyết, Tiêu Phàm liền nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đi tới Chiến Hồn Đại Lục, Tiêu Phàm còn chưa từng nghe nói qua việc liên quan tới Chiến Thần, đó là một lĩnh vực không biết.

- Thế gian này đến Chiến Thánh cũng cực kỳ thưa thớt, Chiến Thần đoán chừng sớm đã tuyệt chủng, điều này cũng là lý do vì sao Bí Cảnh Tiểu Không Gian trân quý như vây.

Mạc Thiên Nhai thở dài nói.

Tiêu Phàm cũng gật đầu, Chiến Hồn Đại Lục mặc dù sinh linh vô số, nhưng lại có bao nhiêu Chiến Thánh đây, về phần Chiến Thần, quả thật quá mức ít ỏi.

- Đúng rồi Mạc Lão, Bí Cảnh Tiểu Không Gian có thể để cho Tiêu gia ta sử dụng hay không?

Thần sắc Tiêu Phàm khẽ động nói, nếu Mạc Thiên Nhai hiểu rõ về Bí Cảnh Tiểu Không Gian như vậy, nghĩ đến hắn có lẽ biết phương pháp khống chế Bí Cảnh Tiểu Không Gian này.

- Ngươi đi vào tìm mới có thể tìm thấy, đồng dạng là Bí Cảnh Tiểu Không Gian, đều có một đầu mối điều khiển then chốt, về phần cụ thể là cái gì, ta cũng không biết.

Mạc Thiên Nhai lắc lắc đầu nói:

- Nếu như tìm được, ngươi có thể tùy ý điều khiển Bí Cảnh Tiểu Không Gian này, dù là đem nó đem đến Tiêu Thành cũng có thể.

- Đem đến Tiêu Thành?

Tiêu Phàm máu trong cơ thể sôi sùng sục lên, nếu quả thật có thể, vậy liền không lo lắng vấn đề an nguy.

Tiêu gia bình thường có thể đợi ở Tiêu Thành, một khi gặp phải nguy hiểm, có thể trực tiếp chuyển dời đến bên trong Bí Cảnh Tiểu Không Gian, ai cũng không làm gì được.

- Ngươi trước tìm được đầu mối then chốt điều khiển được rồi nói sau.

Mạc Thiên Nhai lơ đễnh nói.

- Cái này không vội.

Tiêu Phàm cười ha ha, dù sao Bí Cảnh Tiểu Không Gian sẽ không chạy mất, hắn tất nhiên sẽ không lo lắng, lại nói: - Mạc Lão, hay là trước chữa trị Chiến Hồn cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.