Vô Thượng Sát Thần

Chương 1715: Chương 1715: Bởi Vì Ta Mạnh Hơn Ngươi




Hắc bào nam tử chỉ bắn ra một kiếm chỉ hời hợt đã chém đứt tứ chi của cường giả Chiến Thần cảnh, thực lực bậc này phải mạnh mẽ và kinh khủng bao nhiêu đây?

Nhưng vị hắc bào nam tử này chỉ là thủ hạ của thanh niên áo bào đen kia, vậy thanh niên áo bào đen kia sẽ cường đại đến mức nào?

Sau một thoáng trầm mặc, không gian yên tĩnh bỗng bị tiếng kêu như heo bị chọc tiết cắt ngang, đúng là Chiến Phi Dương bị chém đứt tứ chi, sau đó rơi xuống đất trên bến cảng, lúc này đang không ngừng quay cuồng.

Những người này không biết là, hắc bào nam tử không chỉ chém đứt tứ chi của Chiến Phi Dương mà còn hủy cả kinh mạch và Thần Hồn Hải của hắn, hiện tại tu vi của hắn đã bị phế.

Nhìn Chiến Phi Dương không ngừng lăn lộn trên mặt đất, những người này đều cảm thấy vô cùng sảng khoái, sau đó ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào thanh niên áo bào đen.

“Hồ Mạnh Nhiên, bái kiến công tử.” Hồ Mạnh Nhiên đột nhiên đi đến trước mặt thanh niên áo bào đen, quỳ một chân trên đất nói.

Người có thể làm cho Hồ Mạnh Nhiên gọi là công tử sẽ là ai đây?

Không sai, thanh niên áo bào đen này chính là Tiêu Phàm vừa từ Thần Kiếp Địa trở về, hắn cảm nhận được động tĩnh ở nơi này từ ngoài xa mấy ngàn dặm nên đã kịp thời ra tay cứu viện.

Những tu sĩ Chiến Thánh cảnh đó là do hắn ra tay từ ngàn dặm xa xôi giệt sát, thế nên dưới ánh mắt hắn, Chiến Phi Dương cũng không đáng bận tâm.

Lần thứ hai Tiêu Phàm ra tay, bởi vì khoảng cách gần hơn nên uy lực cũng lớn hơn nhiều.

“Lôi Ngự bái kiến công tử.” Lôi Ngự cũng vội vàng quỳ xuống, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, thời gian mới trôi qua bao lâu, thực lực cảu Tiêu Phàm đã đến mức có thể tùy tiện giết chết cường giả Chiến Thần cảnh?

Có thể giết chết Chiến Thần cảnh thì phải chăng thực lực của Tiêu Phàm hiện giờ cũng đã đột phá đến Chiến Thần cảnh?

Chiến Thần cảnh đấy, nhìn khắp Chiến Hồn đại lục, từ ngàn năm trước đến nay không có kẻ nào đột phá được, nhưng Tiêu Phàm lại làm được, điều này khiến Lôi Ngự vô cùng kinh ngạc.

“Bái kiến công tử.” Lại có không ít người, cung kính cúi đầu hành lễ với Tiêu Phàm.

Trên chiến thuyền còn có không ít người, thần sắc xấu hổ đứng ở đó, quỳ không được, không quỳ cũng không xong, không biết phải làm như thế nào.

Ngoài ra còn có mấy kẻ có sắc mặt rất khó coi, trước đó bọn hắn đã vu hãm và nhục mạ Hồ Mạnh Nhiên, đổ tất cả tội danh lên người Hồ Mạnh Nhiên.

Bọn hắn không nghĩ tới, Chiến Phi Dương lại dễ dàng bị giải quyết như vậy.

Nếu như hiện tại Hồ Mạnh Nhiên muốn tính sổ với bọn hắn, nhất định bọn hắn sẽ không có kết cục tốt.

“Đứng lên đi.” Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, sau đó tự mình đỡ Hồ Mạnh Nhiên dậy, cười nói: “Ngũ ca cùng mọi người, vất vả rồi.”

“Không vất vả.” Hồ Mạnh Nhiên vội vàng lắc đầu, sau đó tay run run nói: “Công tử, ngài đã đột phá?”

Hồ Mạnh Nhiên không nói tiếp, nhưng mọi người ở đây đều hiểu rõ hắn muốn hỏi Tiêu Phàm có phải đã đột phá Chiến Thần cảnh hay không.

Tiêu Phàm cười gật đầu, đối với hắn mà nói đột phá Chiến Thần cảnh cũng không phải là việc gì khó khắn, hơn nữa bây giờ hắn đã đột phá đến Chiến Thần cảnh hậu kỳ.

“Chúc mừng công tử.” Trên mặt Hồ Mạnh Nhiên lộ vẻ mừng rỡ, tựa như chính bản thân hắn đột phá được Chiến Thần cảnh.

“Lát nữa chúng ta sẽ ôn chuyện sau.” Tiêu Phàm đổi chủ đề, ánh mắt lại rơi vào trên người Chiến Phi Dương đang máu me đầm đìa, sau đó bước từng bước một đi qua.

Chiến Phi Dương sợ hãi nhìn Tiêu Phàm, giống như hắn nhìn thấy ma quỷ.

Khi nãy hắn vẫn là Chiến Thần cảnh cường giả, có thể diễu võ giương oai, nhưng trong nháy mắt hắn đã biến thành một phế nhân, cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục này, trong nhất thời hắn không tiếp nhận được.

“Chiến Thần điện đã bắt đầu động thủ với các Cổ tộc?” Tiêu Phàm mở miệng hỏi, mặc dù hắn sớm đã biết, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một lần.

Chiến Phi Dương nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đều là sự sợ hãi, sao có thể trả lời câu hỏi của Tiêu Phàm.

“Xem ra, ta đành phải tự mình điều tra.” Tiêu Phàm thì thào một tiếng, sau đó tay hắn bắn ra một tia sáng màu xanh về phía đầu Chiến Phi Dương. Một thoáng sau, sắc mặt Tiêu Phàm bỗng sầm mặt lại, một luồng sát ý nhàn nhạt từ trên người hắn tản ra.

“Ngươi… Ngươi là Tu La điện chủ?” Chiến Phi Dương từ trong kinh hoàng cuối cũng cũng lấy lại tinh thần, khẽ run giọng hỏi.

Trước đó, hắn còn muốn moi được chút tin tức từ miệng Hồ Mạnh Nhiên, không ngờ thời gian chưa tới uống cạn nửa chén trà nhỏ, hắn đã đụng phải chính chủ.

Thân thể Chiến Phi Dương trên mặt đất khẽ ngọ nguậy, hắn muốn thoát khỏi nơi này, đáng tiếc bây giờ hắn chỉ là một phế nhân.

“Công Tử, kẻ này xử lý như thế nào?” Hồ Mạnh Nhiên nhìn về phía Chiến Phi Dương, hỏi.

“Ngươi xem muốn xử lý thế nào thì xử lý ” Tiêu Phàm không bận tâm tới sống chết của Chiến Phi Dương. Tin tức mà hắn muốn biết, hắn cũng đã tìm được rồi.

“Vâng, công tử.” Hồ Mạnh Nhiên gật đầu, sau đó khẽ phất tay, chỉ thấy một nam tử đạp không xông lên, bay xuống chiến thuyền, bước tới gần Chiến Phi Dương.

“Đừng giết ta, đừng giết ta.” Chiến Phi Dương vô cùng sợ hãi nói.

Bình thường hắn rất thích cảm giác kích thích khi giết người, nhưng đến thời điểm bản thân hắn sắp bị người khác giết, hắn chỉ thấy vô cùng sợ hãi.

Ngay sau đó, một mùi hôi cùng nước tiểu từ hắn trên người tản ra.

“Cho ta một lý do để không giết ngươi?” Vị nam tử cười lạnh hỏi.

“Ta, ta là người của Chiến Thần điện, giết ta… Ngươi, các ngươi đều phải chết...” Chiến Phi Dương vội vàng nói, trong lời nói của hắn vẫn tràn ngập uy hiếp.

“Mặc kệ ngươi có phải người của Chiến Thần điện hay không, hôm nay nhất định là ngày chết của người!” Nam tử chậm rãi nâng đao lên, chém về phía cổ của Chiến Phi Dương.

“Tại sao?” Chiến Phi Dương sợ hãi thét lớn.

“Bởi vì ta mạnh hơn ngươi!” Nam tử cười lạnh một tiếng, giơ tay chém xuống, thân thể Chiến Phi Dương lập tức bị chém thành hai nửa, sau đó bị vô số đao khí chém qua, chỉ lát sau đã không lưu lại bất kỳ thứ gì, tựa như hắn chưa từng xuất hiện trên đời.

Không ít tu sĩ nghe thấy lời này sảng khoái không thôi, Chiến Phi Dương ngang ngược càn rỡ, suýt nữa bọn họ đã bị hắn giết chết, hiện tại rốt cục hắn cũng chết rồi.

Mắt thấy vị nam tử giơ thanh đao chém xuống, Chiến Phi Dương cuối cùng cũng cảm nhận được loại cảm giác tuyệt vọng trước khi chết, hắn một mực cho rằng mình là Chiến Thần cảnh, có thể dễ dàng giết những tu sĩ cấp thấp kia.

Đúng như lời hắn từng nói, mặc kệ là nguyên nhân gì, các ngươi đều đáng chết, bởi vì ta mạnh hơn so với các ngươi!

Nhưng khi hắn so với một người bình thường cũng không bằng, hắn cũng sẽ nhận được hậu quả như vậy. Nghe được nam tử nhắc lại nguyên vẹn lời nói của Chiến Phi Dương, đám tu sĩ kia cảm thấy cực kỳ hả dạ.

Tiêu Phàm lại nhắm mắt dưỡng thần, ở Thần Kiếp Địa, hắn đã gặp quá nhiều chuyện sinh tử, chỉ giết chết một tu sĩ Chiến Thần cảnh sơ kỳ, không thể tạo lên chút gợn sóng nào trong hắn.

“Sự tình đã được giải quyết, mọi người tản ra đi.” Hồ Mạnh Nhiên là người thứ nhất lấy lại tinh thần, nhìn về phía đám tu sĩ trên thuyền nói.

Những kẻ trước đó vu hãm Hồ Mạnh Nhiên, hiện tại nghe Hồ Mạnh Nhiên nói, liền không chút do dự tản ra bốn phía, chúng sợ bây giờ không đi, sau này sẽ không còn cơ hội để đi nữa.

“Ngũ ca, cứ để bọn hắn đi như vậy sao?” Một vị nam tử đứng sau Hồ Mạnh Nhiên bực tức nói, hắn thiếu chút nữa nhịn không được đã xông lên đánh nhau.

Hồ Mạnh Nhiên lắc đầu, nói: “Những người này sinh sống trên biển cũng không dễ dàng, hơn nữa dưới tình huống kia, bọn họ cũng bất đắc dĩ, sau này mỗi người một ngả là được rồi.”

Hồ Mạnh Nhiên mặc dù không muốn giết chết những người kia, nhưng trong lòng hắn cũng có chút giận dữ, về sau hắn sẽ không quản sống chết của những kẻ đó.

Tiêu Phàm hài lòng nhìn Hồ Mạnh Nhiên, ở thế giới mạnh được yếu thua này, có thể giữ vững bản tâm của chính mình, rất ít người có thể làm được. Hồ Mạnh Nhiên xem như là một trong số đó.

“Công tử đường xa đến đây, ta sẽ xắp xếp tốt địa phương cho ngài nghỉ ngơi, Công Tử mời.” Hồ Mạnh Nhiên lại nhìn về phía Tiêu Phàm cung kính nói.

Tiêu Phàm gật đầu, hắn biết Hồ Mạnh Nhiên có lời muốn nói với hắn, đúng lúc hắn cũng có một chút việc muốn an bài, liền cùng Hồ Mạnh Nhiên đi xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.