Vô Thượng Sát Thần

Chương 1322: Chương 1322: Chiến Hoàng Thiên




- Chuyện gì xảy ra?

Tiêu Phàm ngồi ở trên lưng Tiểu Kim, cùng Tiêu Linh Nhi đi ra ngoài cung điện.

Tiêu Phàm thả Hồn Lực ra, trong nháy mắt bao phủ vài dặm xung quanh, sắc mặt khẽ hơi trầm xuống một cái.

- Đó là quái vật gì?

Tiêu Linh Nhi bưng bít lấy cái miệng nhỏ nhắn kêu lên, khó nén chấn kinh trong lòng.

Bên ngoài mấy dặm, từng đầu xúc tu to lớn như thần binh lợi kiếm xuyên thủng Thiên Vũ, uy thế kinh người.

Những xúc tu cuối cùng này là một đầu quái vật khổng lồ trên trăm trượng, phát ra từng đợt thanh âm khàn khàn hét giận dữ.

Giữa những xúc tu kia có mấy đạo thân ảnh đang nhanh chóng xuyên toa, từng đạo từng đạo kiếm khí sắc bén cùng đao mang tàn phá hư không, đang cùng quái vật khổng lồ kia giao chiến tại cùng một chỗ.

Trên người quái vật khổng lồ đầm đìa máu me, hiển nhiên là bị thương rất lớn, cùng mấy đạo thân ảnh giao chiến lại ở vào thế hạ phong.

- Trọc Mệnh Thiên Vĩ làm sao yếu như vậy?

Hồn Lực Tiêu Phàm trong nháy mắt nhận ra lai lịch quái vật khổng lồ kia, chính là Trọc Mệnh Thiên Vĩ, sắc mặt đều là vẻ kinh ngạc.

Hắn trước đó là cùng Trọc Mệnh Thiên Vĩ giao chiến qua, nếu như không có U Linh Chiến Hồn, Tiêu Phàm tuyệt đối không phải đối thủ nó.

Dù là hiện tại đột phá Chiến Thánh cảnh hậu kỳ, Tiêu Phàm cũng không có bất kỳ cái gì nắm chắc có thể một mình chiến thắng nó.

Dù sao, gia hỏa này cho dù không phải Chiến Thần cảnh, đoán chừng cũng kém không bao nhiêu.

- Không đúng, nơi này là Lâu Lan Cổ Địa, cấm chỉ áo nghĩa chi lực, coi như nó là Chiến Thần cảnh cũng không phát huy hết toàn bộ thực lực.

Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ tới cái gì.

Hắn biết Trọc Mệnh Thiên Vĩ vì sao sẽ yếu như thế, kỳ thật cũng không phải là nó thực yếu mà là thực lực bị áp chế, hơn nữa phải tiêu hao thực lực ngăn cản cỗ áp lực kia.

Trước đó Tiêu Phàm chiến lui Chiến Thần cảnh Chiến Thiên Cửu chính là nguyên nhân này, cũng không phải là thực lực Tiêu Phàm biến thái.

Chỉ là, Tiêu Phàm nghi hoặc là Trọc Mệnh Thiên Vĩ không phải lấy thọ nguyên cùng huyết khí làm thức ăn à, làm sao không làm gì được những người kia?

Chẳng lẽ những người này Mệnh Cách cũng cường hãn như thế, đã đến cấp độ mà Trọc Mệnh Thiên Vĩ không cách nào giết chết?

- Rống!

Trọc Mệnh Thiên Vĩ phẫn nộ gào thét, nó ra sức hướng không trung phóng đi, nhưng mà lại bị mấy người đối diện kia ngăn lại.

Hồn Lực Tiêu Phàm bắt được ba đạo bóng người, hơn nữa khí tức mỗi người phát ra đều là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, huyết khí cực kỳ dồi dào cùng tràn đầy.

- Nghiệt súc, thần phục Bản Thần Tử, bằng không đừng trách Bản Thần Tử ra tay vô tình!

Một tiếng quát lớn quanh quẩn tại hư không.

Ngay sau đó, chỉ thấy một thanh niên nam tử khoác chiến bào màu trắng, cầm trong tay Thần Kiếm một bước xông ra, trong nháy mắt xuất hiện ở đỉnh đầu Trọc Mệnh Thiên Vĩ.

Thần Kiếm trong tay hắn phóng Sát Phạt Chi Khí cường đại, tựa như phía dưới Chiến Thần cảnh đều là sâu kiến.

Hồn Lực Tiêu Phàm vừa mới tới gần hắn liền bị nghiền ép vỡ nát, thanh niên kia bỗng nhiên chuyển hướng Tiêu Phàm, trong con ngươi lộ ra một cỗ băng lãnh và khinh thường.

Trong chớp nhoáng, Tiêu Linh Nhi cũng rốt cục thấy rõ bộ dáng thanh niên chiến bào màu trắng.

Hắn có một đôi con ngươi đen kịt thấu triệt, thâm thúy vô cùng, mũi cao thẳng, khuôn mặt đầy đặn lộ ra một cỗ tuấn dật.

Mái tóc đen dài trong gió bay lên, trên đầu ghim một búi tóc đạo đồng, cho người ta một loại cảm giác ngọc thụ lâm phong, tư thế hiên ngang, hơn nữa rất có chi khí tiên phong đạo cốt.

- Là hắn!

Tiêu Linh Nhi đột nhiên kinh ngạc nói, con ngươi nàng gắt gao nhìn chằm chằm bạch bào thanh niên.

- Hắn là ai?

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói, hắn cảm thụ trên thân người kia có một cỗ khí tức nguy hiểm.

Loại cảm giác này dù là trước đó trên người Mộ Dung Minh Nguyệt cùng Độc Cô Tướng Đình đều không cảm thụ qua, không cần nghĩ cũng biết người này khẳng định so với Mộ Dung Minh Nguyệt bọn hắn mạnh hơn không ít.

- Đây là Chiến Hoàng Thiên một trong Thập Đại Yêu Nghiệt, nghe đồn hắn cầm đầu Thập Đại Yêu Nghiệt! Đồng thời, hắn cũng là Thần Tử Chiến Thần Điện!

Tiêu Linh Nhi hít sâu một cái nói.

Tiêu Phàm tự nhiên minh bạch Thần Tử là có ý gì, Thần Chi Tử Chiến Thần Điện đây chính là người nối nghiệp tương lai vị trí Điện Chủ Chiến Thần Điện.

Mặc dù hiện tại sinh mệnh Điện Chủ Chiến Thần Điện kéo dài vô cùng, cả một đời Thần Tử cũng chưa chắc có thể trở thành Điện Chủ Chiến Thần Điện, nhưng đây cũng là biểu tượng thực lực và địa vị.

Bất quá bây giờ hiện tại cũng không có chấn kinh thân phận Chiến Hoàng Thiên, mà là kinh ngạc thủ đoạn hắn, lại có thể đem Trọc Mệnh Thiên Vĩ bức đến cấp độ này.

- Rống!

Trọc Mệnh Thiên Vĩ vẫn phẫn nộ gầm thét, một đầu xúc tu gào thét mà ra, muốn diệt sát Chiến Hoàng Thiên.

- Tự tìm cái chết, ngươi đã chấp mê bất ngộ, vậy cũng đừng trách Bản Thần Tử không khách khí!

Khóe miệng Chiến Hoàng Thiên lộ ra một vòng cười tà, trong mắt đều là vẻ khinh thường.

Khinh thường Trọc Mệnh Thiên Vĩ? Nếu như Tiêu Phàm có thể nhìn thấy, nhất định sẽ kinh hãi không thôi, chẳng lẽ Chiến Hoàng Thiên thực cường đại như thế, cường đại đến không nhìn Trọc Mệnh Thiên Vĩ?

Cũng ngay tại lúc này, quanh thân Chiến Hoàng Thiên đột nhiên tách ra quang mang chói mắt, quang mang hiện ra ba màu vẻ, tại mi tâm hắn còn có một khỏa Tam Thải Tinh Thể tản mát ra màu da cam.

Tinh thể cũng lớn cỡ nắm tay nhưng ẩn chứa lực lượng vô cùng đáng sợ, thời khắc ba màu quang mang xuất hiện, xúc tu Trọc Mệnh Thiên Vĩ bỗng ngưng một cái, sau đó run rẩy thu trở về.

Mặt khác hai người kia lại có chút không ngẩng đầu lên được, hai chân cũng có chút như nhũn ra, so sánh với Trọc Mệnh Thiên Vĩ cũng chẳng tốt đẹp gì.

Trong chớp nhoáng, giữa thiên địa giống như đứng im, trên mặt Chiến Hoàng Thiên lóe qua ý cười, Tam Thải Tinh Thể ở mi tâm hắn như ẩn như hiện.

- Ta làm sao đối với hắn không có bất kỳ địch ý nào?

Tiêu Linh Nhi nhìn Chiến Hoàng Thiên, trong miệng chậm chạp nói, thiếu chút nữa thì quỳ sát xuống.

- Linh Nhi, ngươi làm sao?

Tiêu Phàm không biết nơi xa phát sinh cái gì, hắn chỉ biết rõ trạng thái Tiêu Linh Nhi giờ phút này rất không tốt.

Tiêu Linh Nhi tựa như căn bản không nghe được hắn lời nói, Tiêu Phàm đứng dậy, đi đến cạnh Tiêu Linh Nhi, lấy tay khoác lên trên người Tiêu Linh Nhi, lại hỏi:

- Linh Nhi, ngươi làm sao?

- Ca, ta vừa làm sao?

Tiêu Linh Nhi giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Cũng đúng lúc này, Chiến Hoàng Thiên nơi xa đột nhiên quăng tới quang mang khác thường, hắn giống như rất hiếu kỳ Tiêu Phàm vì sao sẽ không có việc gì.

Bất quá rất nhanh lại quay đầu lại, ánh mắt ngưng tụ trên người Trọc Mệnh Thiên Vĩ.

- Vừa nãy ngươi giống như mất hồn, ngươi thấy cái gì?

Tiêu Phàm cau mày một cái.

Giờ phút này hắn mới nhận thức đến, con mắt mù chỗ xấu, mặc dù Hồn Lực có thể bắt bốn phía, nhưng lại không tới gần được Tu Sĩ cường đại.

- Ta nhìn thấy mi tâm hắn có một khỏa Tam Thải Tinh Thể, vừa trong nháy mắt, ta liền mất đi bản thân.

Tiêu Linh Nhi nói ra, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.

Vừa nãy, nếu như đối phương muốn nàng chết, nàng cũng không có bất cứ chút do dự nào.

- Tam Thải Tinh Thể?

Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, một Tam Thải Tinh Thể liền có thể khống chế tâm thần một người, trong mắt Tiêu Phàm đều là vẻ không tin, Tiêu Linh Nhi không có khả năng lừa hắn.

Trong lòng hắn thì đang nghĩ, nếu như bản thân cũng nhìn thấy Tam Thải Tinh Thể, phải chăng cũng sẽ mê thất bản thân?

Nguy hiểm!

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Tiêu Phàm, về sau gặp gỡ Chiến Hoàng Thiên nhất định phải cẩn thận đối đãi!

- Rống! Bành!

Trọc Mệnh Thiên Vĩ phẫn nộ tới cực điểm, bên trong thanh âm đều là vẻ sợ hãi, xúc tu nó điên cuồng đập tứ phương, tựa như chống cự một loại uy áp nào đó.

- Nghiệt súc, còn không quỳ sát?!

Chiến Hoàng Thiên lại quát, hắn từng bước một hướng về Trọc Mệnh Thiên Vĩ đi đến, uy áp đáng sợ quét sạch giữa thiên địa.

- Rống ~

Cũng đúng lúc này, Trọc Mệnh Thiên Vĩ tựa như phát cuồng, đột nhiên hướng về vị trí Tiêu Phàm đánh tới.

Lục Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.